Chương 498 - Cơ Hội Đâu Tư Ngàn Năm Có Một
Chương 498 - Cơ Hội Đâu Tư Ngàn Năm Có MộtChương 498 - Cơ Hội Đâu Tư Ngàn Năm Có Một
Khụ, không phải.
Là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
"Richard, giao cho anh một trọng trách! Đi tìm người đó, nói chúng ta đồng ý đầu tư, nhưng muốn tranh thủ tối ưu điều kiện hợp tác, đồng thời, hạng mục kỹ thuật kia em có thể giao quyền cho họ, nhưng...Cái gì cũng phải có giá của nó, anh hiểu chứ."
Richard gật đầu.
Ánh mắt đầu tư của anh chắc chắn kém hơn Tô Vi Vi.
Nhưng...
Thao tác cụ thể lúc đi đầu tư, Richard tự tin, anh ta chính là một cao thủ.
Tuyệt đối có thể ở điêu kiện như nhau nhưng lại kiếm về được nhiều lợi ích nhất.
'Cứ giao cho tôi, bây giờ tôi đi tìm bọn họ nói chuyện.
Nếu Tô xem trọng công ty đó đến vậy, người ta lại tự mình tìm đến cửa, vậy lân đầu tư này, nhất định phải nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh không tin, có tiền mà lại không đầu tư được!
Richard hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời điI
Tô Vi Vi giơ nước chanh trong tay lên, hướng về phía anh ta gửi lời chúc phúc.
Richard, thuận buôm xuôi gió-
"PhanhU”
Một thân ảnh bụ bẫm vừa lúc đi qua, đụng vào cốc nước Tô Vi Vi dơ lên.
Lập tức, nước chanh trực tiếp đổ lên một thân tây trang đắt tiên.
'A, shit
Tô Vi Vi vốn dĩ muốn nói xin lỗi, lập tức im lặng.
Mày đẹp hơi nhăn lại.
Người này...
"Con lợn Hoa quốc đáng chết, vậy mà dám đổ nước trái cây lên người tao! Tao sẽ không tha cho mày.'
Người đàn ông phương Tây bụ bẫm la to, phảng phất như đã phải chịu vũ nhục rất lớn. Tô Vi Vi lùi ra sau một bước, hai tay ôm ngực, lằng lặng nhìn ông ta biểu diễn.
"Người đâu! Phục vụ! Nơi này có một con lợn Hoa quốc, mau đuổi cô ta ra cho tôi! Loại yến hội như này sao có thể cho loại người này xuất hiện!"
Người đàn ông phương Tây tức giận nhìn chằm chằm Tô Vi Vi, gọi phục vụ tới, quyết tâm đuổi cô đi.
Người phục vụ nhìn ông ta, rồi lại nhìn Tô Vị Vi cùng Cố Dung Thời tóc đen mắt đen, cuối cùng vẫn đến gân họ.
"Tiên sinh, tiểu thư, mời..."
"Yến hội hôm nay, phải có thư mời mới vào được, anh chắc chắn muốn đuổi chúng tôi?"
Tô Vi Vi lạnh lùng nhìn đôi mắt người phục vụ.
"Tin tôi, nếu hôm nay anh thật sự dám đuổi tôi ra, vậy ngày mai đừng hy vọng tìm được bất cứ công việc gì ở New York nữa."
Người phục vụ nháy mắt im lặng, quyết đoán xoay người chuồn đi.
Nơi này thật đáng sợ.
Vẫn nên tìm quản lý đến xử lý nơi này đi.
Đây không phải chuyện một phục vụ nho nhỏ như anh ta có thể quyết định được.
Người phục vụ chuồn đi rất nhanh, nhưng khách nhân xung quanh lại nhanh chóng vây lại xem.
Xem ra, cho dù ở đâu, hóng hớt đều là thiên tính.
Người đàn ông phương Tây cuối cùng cũng dừng la, những lời Tô Vi Vi vừa nói với người phục vụ ông ta đều nghe rõ, giờ phút này, hai mắt bị thịt mỡ đè lại bé xíu như hai đường chỉ nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vị Vi.
Sau một lúc, đột nhiên cười.
"Hư trương thanh thế, đám lợn Hoa quốc các người đều là quỷ nghèo, làm sao có tư cách xuất hiện ở bữa tiệc thành phố Wall sang trọng này, chắc chắn là các người mua phục vụ để lẻn vào đây, vậy mà cũng dám nói mấy lời uy hiếp, đúng là buồn cười, hahaha-'
Phục vụ sinh nháy mắt ngậm miệng không nói, xoay người liên đi.