Chương 500 - Đụng Trúng Tấm Sắt
Chương 500 - Đụng Trúng Tấm SắtChương 500 - Đụng Trúng Tấm Sắt
Ý nghĩ của Vị Vi thế nào sao anh có thể tùy tiên đoán được chứ.
"Anh... Cũng không phải học quyên anh bài bản, chỉ là học quyên cước cơ bản quân sự rèn luyện cơ thể mà thôi, sao anh có thể làm chuyện gì sau lưng em chứ."
Vấn đề về nguyên tắc, nhất định phải nói rõ trước.
Cố Dung Thời anh, sẽ không lén học quyên anh sau lưng Tô Vi Vị đâu -
"Hóa ra là quyền cước quân sự."
Tô Vi Vi gật đầu, vậy có thể giải thích.
Nhưng...
"Nói tới, nghe nói trước khi khai giảng đại học phải đi tập huấn quân sự, cần phải học quyền cước quân sự, đến lúc đó anh phải dạy em nhé -"
"Được, chỉ cần em muốn học, anh nhất định sẽ dạy em."
Cố Dung Thời cười vô cùng yêu chiều, hai người đứng bên nhau, tựa như kim đồng ngọc nữ, làm nhiều thiếu nữ xung quanh đang dâng trào nhiệt huyết vì cú đấm của Cố Dung Thời... Cõi lòng tan nát như pha lê.
A aa, vì sao soái ca đều có bạn gái?
Đây thật là một câu chuyện buồn.
( ‹@)
Nhưng mà...
Cuộc trò chuyện không coi ai ra gì giữa Cố Dung Thời và Tô Vị Vi, lại hoàn toàn chọc giận người đàn ông phương Tây, anh ta vừa cố gắng bò dậy từ mặt đất, nhìn thấy người vừa ra tay với anh ta là đàn ông, lại đang tán gái!
Có thể cho đối thủ của mình một chút tôn trọng không?
Anh ta bò dậy dễ dàng sao?
Không đúng...
"Mày dám đánh tao, mày, đúng là không muốn sống! Thằng nhóc, tao sẽ giết mày, ném mày xuống Thái Bình Dương làm mồi cho cá, còn con nhóc kia, tao muốn nó trở thành đứa hạ tiện nhất New York..."
"Bốp!" Người đàn ông phương Tây còn chưa nói hết, lại bị Cố Dung Thời hung hăng đấm cái nữa.
Lúc này, trên mặt Cố Dung Thời không còn chút nụ cười dịu dàng nào.
Mặt âm u như nước, ánh mắt lạnh như băng.
"Bốp bốp bốp!"
Cố Dung Thời một đấm lại một đấm, hung hăng nện lên mặt người đàn ông mặc vest, miệng và mũi đối phương chảy máu, mặt mũi bầm dập, không nói thêm được câu nào nữa.
Thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Mọi người vốn muốn đến đây xem náo nhiệt nét mặt cũng lộ vẻ không đành lòng, có người trực tiếp gọi phục vụ tới.
Nếu như lúc đầu chỉ là đàn ông đánh nhau, lúc này, sắp biến thành hiện trường án mạng.
"Bốp!"
Cố Dung Thời lại lần nữa hung hăng đấm một đấm lên mũi người đàn ông phương Tây, trực tiếp biến mũi cao thẳng kia thành mũi tẹt.
“Đây là trừng phạt mày nói những lời không nên nói.'
"Tao chờ mày đến trả thù."
"Cũng đợi mày tự tìm đường chết."
Cố Dung Thời thu hồi nắm đấm, vuốt thẳng lại bộ vest hơi biến dạng vì lực đấm, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống người đàn ông phương Tây.
Còn nhìn những người phục vụ và nhân viên bảo vệ xung quanh với ánh mắt u ám không thân thiện.
Cố Dung Thời chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh...
Người đàn ông phương Tây bị người ta khiêng đi, xe cứu thương đã chờ ở bên ngoài.
Về phân Cố Dung Thời...
Phục vụ và bảo vệ xung quanh đã sớm giải tán, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới.
"Cố, anh đến New York lúc nào vậy, sao không nói sớm với tôi, để tôi đi đón anh." "Là Robertl"
"Chúa ơi, đó có phải là Robert không? Anh ấy lại tới!"
"Nhìn dáng vẻ của anh ấy rất thân với người đàn ông nước Hoa kia nha, là bạn bè sao?”
"Xem ra đúng vậy, nếu người Hoa kia thật sự là bạn của Robert, kia... Peter đúng là đã tìm nhầm người."
"Chúa ơi, tôi đã nhìn thấy gì vậy?”
"Tại sao Leonard cùng Audrey cũng tới đây? Họ dường như rất thân với cô gái người Hoa kia?”
"Ồ, Audrey còn ôm cô gái người Hoa kia."
"Chúa ơi, hai người Hoa kia rốt cuộc là ai vậy?"
"Lần này Peter thật sự đụng trúng tấm sắt rồi."
"Lần này lại có trò hay xem."