Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508 - Nghi Ngờ

Chương 508 - Nghi Ngờ Chương 508 - Nghi NgờChương 508 - Nghi Ngờ

Hay là...Lại đi tìm Dawson hỏi thăm một chút?

Nhưng vậy có thể hiện ra là ông ta nhiệt tình quá không, liệu có làm đối phương nhìn ra được có cái gì không đúng không?

Thời điểm Pete còn đang do dự, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Ồ, Dawson tiên sinh? Cái gì, ngài đã đề xuất nó với hội đồng quản trị rồi sao? Thật tốt quá ...Cái gì, có người trong hội đồng quản trị đưa ra nghi ngờ...Sao có thể...Ngài giúp tôi nói, họ đã đồng ý cho tôi một cơ hội?...Thật sự cảm ơn ngài, Dawson tiên sinh... Tốt tốt, tôi đương nhiên vô cùng tin tưởng trò chơi của chúng ta... Thỏa thuận danh cuộc? Cái này, không đến mức đó đi...Cái gì, nếu không chấp nhận thỏa thuận thì phải dùng công ty làm tài sản câm cố?...Chuyện này, tôi cân suy nghĩ lại một chút...Cảm ơn Dawson tiên sinh, nếu lần hợp tác này thành công, tôi nhất định cảm ơn ngài thật tốt."

"Bang"

Pete tức giận ném điện thoại trên bàn, khuôn mặt giây trước tràn ngập nịnh nọt cũng biến mất không dấu vết.

Ngẩng đầu nhìn thấy cô thư ký xinh đẹp còn đang ở trong phòng, tiến lùi không xong, Pete tức giận ném văn kiện trong tay ra.

"Còn thất thần ở đó làm gì, mau cút đi!"

Cô thư ký xinh đẹp một thân chật vật rời đi.

Hừ, còn không phải là bị mình nhìn thấy bộ dáng hèn mọn đó, nên cảm thấy mất mặt sao.

Cô thư ký xinh đẹp bu môi.

Trong văn phòng, một mảng hỗn độn.

Pete cơ hồ đem hết đồ đạc trong phòng đập vỡ.

"Cáo già đáng chết!"

"Còn tưởng rằng thật sự xem trọng hạng mục của mình, đến phút cuối rồi vậy mà chơi xấu!"

"Cái gì mà hội đồng quản trị có nghi ngờ, chắc chắn đây là chủ ý của lão cáo già đó!"

"Thế nhưng dám đòi mình dùng công ty làm tài sản thế chấp, tôi #$%^%$##^^%%"

Tiếng chửi kinh điển của Mễ quốc vang vọng trong văn phòng của Pete hồi lâu. Một lúc sau.

Cuối cùng ông ta vẫn nhặt lên cái điện thoại mình vừa ném đi, xoa xoa khuôn mặt béo, lại gọi cho Dawson.

"Alo Dawson tiên sinh, ngài vừa ói tôi suy xét một chút, tôi nghĩ xong rồi, tôi đồng ý dùng công ty làm thế chấp, cùng quý công ty tiến hành hợp tác, tôi nghĩ, chuyện này đối với cả hai bên đều là chuyện tốt."

Nếu không muốn thế chấp, phải nhận thỏa thuận đánh cuộc.

Pete hiểu rõ, trò chơi của ông ta, vốn chính là đánh vào hút máu tư bản, đến nỗi nó hay hay dở, ông ta cũng không biết.

Một khi đã như vậy, thỏa thuận đánh cuộc không thể nhận, vậy chỉ còn dùng công ty làm thế chấp, đổi lấy sự hợp tác.

Dù sau chỉ cần hợp tác thành công, giá cổ phiếu của công ty nhất định tăng lên, khi đó tiền trong nháy mắt lại quay trở về.

Pete rút máu, đồng ý lời đề nghị của Dawson.

"Vậy khi nào chúng ta ký hợp đồng?"

"Không vội, tôi cũng cần thảo luận thêm với hội đồng quản trị một chút, bất quá...Nếu Pete tiên sinh đã đưa ra thành ý lớn như vậy, chúng tôi bên này chắc chắn sẽ không chậm trễ, Pete tiên sinh cứ vui vẻ ngồi chờ hợp đồng đi."

Dawson cười ha ha nói xong liên cúp điện thoại.

Bỏ điện thoại xuống, Dawson nhìn sang bên cạnh, thấy Richard cười rụt rè.

"Ồ, Dawson, anh thật là xấu tính"

DawsSoOr:...

Làm ơn, chủ ý này là mấy người đưa ra, ông ta có quan hệ gì?

Ông ta chỉ là một công cụ người phụ trách gặp mặt và gọi điện thoại thôi, được chứ?
Bình Luận (0)
Comment