Chương 521 - Đã Biết Từ Sớm
Chương 521 - Đã Biết Từ SớmChương 521 - Đã Biết Từ Sớm
"Em có chút mơ hồ."
Cố Dung Thời nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của Tô Vi Vi, anh nhịn không được yêu thương véo mũi Tô Vị Vi một cái.
"Em nghĩ xem, trước đây có phải bọn cướp đã bắn một viên đạn về phía anh không?"
Ách...
-Hình như đúng là như vậy.
Ngay lúc đó một cảnh tượng hiện ra trong đầu Tô Vi Vi, đúng là có một màn như vậy.
Sau đó...
Sau đó, là em lao vào người anh, cứu anh một mạng.
Nhớ đến cảnh tượng năm đó, trong mắt Cố Dung Thời cũng hiện ra một tia hoài niệm.
Nghĩ tới, tình cảm của anh dành cho Vi Vi, đã thay đổi từ khoảnh khắc đó.
Bóng dáng nhỏ đó vào lúc nguy hiểm không chút do dự, lao thẳng vào người anh, từ đó về sau, khắc sâu trong lòng anh.
"Lúc ấy, tất cả mọi người đều cho rằng em đẩy nên anh tránh được viên đạn, nhưng... Xong việc em tìm kiếm ở hiện trường, cũng không tìm được lỗ đạn, ngược lại..."
Cố Dung Thời lấy ra một chiếc vòng cổ từ cổ áo.
Tô Vi Vi:... Trước đây rất lâu cô đã nghi ngờ, vì sao Cố Dung Thời lại thích đeo vòng cổ, hơn nữa vẫn luôn giấu bên trong cổ áo, căn bản không cho người ta thấy.
Chờ đã...
Lúc nấy Cố Dung Thời nhắc tới viên đạn, sau đó lại lấy ra cái này.
Quả nhiên...
Cố Dung Thời lấy ra vòng cổ, có một mặt dây chuyền bằng gỗ trầm hương, cũng không biết Cố Dung Thời ấn vào đâu.
"Két...
Gỗ trầm hương tách ra, lộ ra bên trong... Một viên đạn. Viên đạn bị chùi sáng bóng, tựa như bị người ta cầm trên tay ngắm nghía vô số lần.
"Viên đạn này, là anh tìm thấy ở hiện trường, nguyên vẹn không sứt mẻ gì."
Cố Dung Thời nhìn Tô Vị Vi.
"Từ lúc nhìn thấy viên đạn đó, anh đã biết, chắc chắn em có bí mật gì đó không thể cho người khác biết, mới có thể khiến viên đạn không làm em bị thương, càng không có cách nào làm bị thương tới anh, người mà em bảo vệ."
Tô Vi Vi:...
Hóa ra lại là như vậy?
Cố Dung Thời, anh che giấu rất sâu đó.
"Cho nên, anh đã sớm biết chuyện này, vì thế... Sau này chúng ta quen biết, đều là vì nguyên nhân này sao?"
Trong nháy mắt, tâm trạng Tô Vi Vi có chút phức tạp.
Luôn có loại cảm giác, bản thân bị người khác tính kế.
Còn có một chút... Mất mát?
"Anh thừa nhận, ngay từ đầu đúng là bởi vì anh quá tò mò, mới muốn tiếp cận em, nhưng sau đó... Anh lại thật sự thích em."
"Hả2"
"Ngưỡng mộ em."
"Ưm.'
"Nhưng sau khi tiếp xúc với em, anh lại dân dần bắt đầu ngưỡng mộ em, rốt cuộc, ai có thể không ngưỡng mộ một tiểu tiên nữ như Vi Vi chứ?"
Tô Vi Vi:...
A aa, bị Cố Dung Thời đánh vào tử huyệt!
Vì sao Cố Dung Thời nói chuyện có thể chạm vào nơi sâu nhất trong lòng của cô chứ?
Anh đã nói như vậy, em làm sao có thể bắt bẻ được a a a -
"Tóm lại, đối với bí mật của em, tuy rằng anh đã phát hiện từ sớm, nhưng... Lại không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò và biết ơn, hơn nữa, chuyện này trước giờ anh chưa từng nói với ai, kể cả người nhà của anh."
Cố Dung Thời nói đúng trọng tâm. "Cho nên, trước kia cho dù anh không có bị không gian đánh dấu, cũng chưa từng tiết lộ bí mật của em, càng không có bất cứ ý định gì làm tổn thương em, bây giờ... Cho dù bị không gian đánh dấu, cũng giống như lúc trước thôi, ngược lại, anh còn biết được không gian thần kỳ như vậy, biết chuyện gì xảy ra một ngàn năm sau, còn có thể khiến Vi Vi từ nay về sau tin tưởng anh nhất, anh chỉ cảm thấy... Nhờ họa được phúc."
Hóa ra, Cố Dung Thời nói vòng vòng lâu như vậy, điêu thật sự muốn nói chính là điều này.
Tô Vi Vi hơi nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm ấm áp, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng.