Chương 544 - Thanh Mai Trúc Mã
Chương 544 - Thanh Mai Trúc MãChương 544 - Thanh Mai Trúc Mã
"Vi Vi, em đừng có gấp."
"Sao có thể không gấp, thời gian khẩn nhiệm vụ trọng, anh nhanh một chút!"
"Vi Vi, anh cố hết sức rồi, anh thấy vậy đủ rồi."
"Không được, tiếp."
Tô Vi Vi đem một đống khô bò nhét vào lồng ngực Cố Dung Thời.
"Đồ ăn ở đây thật khó nuốt, đây là...Là khô bò của cái đó làm ra, ăn ngon còn có thể chống đói, anh cầm nhiều chút, còn có thể chia một ít cho bạn học."
Đây chính là đồ ngon do không gian làm ra, tại khu huấn luyện "hoang vu" này, rất khó có được.
"Khô bò đều được đóng gói riêng, dễ bảo quản, cũng dễ chia phần, phải rồi...Còn có trái cây nữa, nhưng không có cái gì để đựng về cả, anh ăn ở đây đi."
Tô Vi Vi lại móc ra một hộp trái cây đưa cho Cố Dung Thời.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, hiện tại Cố Dung Thời chính là tiểu đệ bị cô đánh dấu, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt.
Tô Vi Vi có thể tùy thời lấy đồ từ không gian ra ăn, nhưng Cố Dung Thời lại không giống vậy, chỉ có thể thừa dịp lúc hai người ở chung vụng trộm nhét chút đồ cho anh.
"Được, cảm ơn Vi Vi."
Cố Dung Thời cũng không khách khí nhận lấy.
Nói thật...Đồ ăn của căn cứ huấn luyện, quả thực...
Sắc mặt Cố Dung Thời không quá đẹp, hiển nhiên là nghĩ đến vài hồi ức không tốt cho lắm.
Ăn một hộp trái cây xong, lại ăn hai gói khô bò, tâm tình Cố Dung Thời cũng vì đồ ngon mà chuyển tốt.
Chưa kể, còn có Cố Vi Vi ở bên.
"Em ở bên đó ổn không? Anh nghe nói khoa kinh tế rất nhiều người ngất xỉu, em không sao chứ?"
Sở dĩ Cố Dung Thời từ khoa bên cạnh chạy sang đây là vì đi xem tiểu cô nương nhà mình, lại không ngờ... Tiểu cô nương nhà mình không chú ý tới anh, ngược lại anh còn trở thành nam thần của người khác. "Ehe..."
Nghe thấy Cố Dung Thời hỏi chuyện này, Tô Vi Vi lập tức hihi haha thuật lại mọi chuyện lúc đó một lần.
"Em cũng không ngờ, các bạn học lại đồng lòng phối hợp như vậy, anh nhìn nè, hiện giờ huấn luyện viên cũng không dám lại hung hăng giáo huấn tụi em như vậy nữa."
Tô Vi Vi còn rất đắc ý.
Ừm, cô dựa vào trí thông minh tuyệt đỉnh có được đãi ngộ tốt trong trại.
"Em đó."
Cố Dung Thời sủng nịnh đánh một cái lên chóp mũi Tô Vi Ví.
Gần đây, Cố Dung Thời hình như rất thích động tác này, Tô Vi Vi cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo hơi lướt qua nơi đầu mũi, theo bản năng...
"Anh chưa rửa tay."
Cố Dung Thời:...
Xấu hổ.
Tô Vi Vi cũng có hơi xấu hổ...Đây thật sự chỉ là theo bản năng thôi, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
"Mặc dù anh chưa rửa tay, nhưng em không chê anh."
Ừm, như vậy chắc là cứu vớt được rồi ha?
Thần sắc xấu hổ trên mặt Cố Dung Thời quả nhiên nhạt đi, khóe miệng một lân nữa khơi lên một mạt ý cười.
"Ừm, cảm ơn Vi Vi không chê anh."
Xấu hổ qua đi, Cố Dung Thời đang muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên...
"Ai, ai ở trong đó? Mau ra đây cho anhl"
Đồng thời, còn có ánh đèn quét về phía này.
Tô Vi Vi theo bản năng giữ chặt lấy Cố Dung Thời, vèo một tiếng, hai người liền xuất hiện ở trong không gian.
Đi vào rồi, Tô Vi Vi mới phản ứng lại.
"A, sao lúc nãy em lại không đưa anh vào thẳng không gian ăn cơm luôn nhỉ?"
Kéo Cố Dung Thời vào bên trong, hai người cùng hưởng thụ đồ ngon không phải tốt hơn sao? Vì cái gì còn muốn ngồi xổm ở trong rừng, không những bị muỗi cắn, còn dễ bị phát hiện ra?
Tô Vi Vi vỗ đầu, đại khái đã quen với việc không thể mang người khác tiến vào không gian, nên đến khi đối mặt với Cố Dung Thời cũng sẽ nghĩ không ra.
Chỉ là...
Chuyện vừa nãy rốt cuộc là sao?
Tô Vi Vi vung tay, khung cảnh lập tức hiện ra.
Sau đó...
Nhìn thấy rõ ràng, trong rừng cây xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Không, chính xác là vài đôi thân ảnh.
"Oa...
Tô Vi Vi mở to mắt.
"Những người này hành động nhanh thật đấy."
Lúc này chỉ vừa mới khai giảng, huấn luyện quân sự cũng mới được hai ngày, thế mà đã thành đôi thành cặp nhiều như vậy.
Rốt cuộc là loại duyên phận gì mới tạo được hiện trường như vậy?
"Có lẽ, bọn họ cũng giống chúng ta, là thanh mai trúc mã, thuận theo tự nhiên mà đến với nhau."
Cố Dung Thời đứng bên cạnh Tô Vi Vi, đương nhiên cũng thấy được tình huống bên ngoài.
Tô Vi Vi lắc đầu, "Làm gì có nhiều thanh mai trúc mã như vậy, hơn nữa... Thanh mai trúc mã có thể thành đôi xác suất cực thấp, anh chưa từng nghe qua trúc mã không bằng trời giáng sao?”
Ừm?
Cố Dung Thời nhíu mày.
Còn có cách nói này?
Vậy chẳng phải ý là...Che chở cho tiểu cô nương lâu như vậy, trong tương lai còn có khả năng bị thằng nhóc không biết chui từ đâu ra cướp mất sao?
Không được không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra.
Anh lại không nghĩ như vậy. Cố Dung Thời nắm chặt tay Tô Vi Vi.
"Chỉ cần trúc mã có lòng, trời giáng cũng cản không xong." Sẽ không có ai, có thể cướp Tô Vi Vi đi từ tay anh cả. Không một ai.