Chương 602 - Đoán Ra Đôi
Chương 602 - Đoán Ra ĐôiChương 602 - Đoán Ra Đôi
"Chị Trình, vậy em đành nói thật nhé, hôm nay em không cần thận thấy được ngọc bội của Tiểu Hạo Hạo."
Tô Vi Vi mang đồ đặt lên tay Trình Lam, là một khối huyết phi.
"Tiểu Hạo Hạo tuổi còn nhỏ, không biết cái này có giá trị như nào, thế mà lại tặng cho Tiểu Huyên Huyên làm vòng cổ, nên em mới nhìn thấy, nhưng em biết, vật này quý giá, cho nên, chị vẫn nên giữ kĩ thì hơn."
Nhìn huyết phỉ, hồi ức trong mắt Trình Lam càng sâu.
Sau một lúc, mới nắm chặt lấy tấm huyết phỉ kia.
"Vi Vi, cảm ơn em."
Nếu là người khác, nhìn thấy khối huyết phỉ này, còn trong trường hợp đó, nói không chừng đã sớm thu vào tay, nhưng Vi Vi không chút do dự trả lại cô.
Lại nói, nếu Tiểu Hạo Hạo cho đồ khác, Trình Lam khẳng định sẽ không lấy về.
Nhưng khối huyết phỉ này lại khác.
Trình Lam nắm huyết phỉ trong tay.
"Vi Vi, chị sẽ tặng Tiểu Huyên Huyên một khối ngọc bội khác, coi như là Tiểu Hạo Hạo tặng cô bé.
Tô Vi Vi cười lắc đầu,'Vậy thì không cần, Tiểu Huyên Huyên không hiểu mấy thứ này, chị cho con bé một khối huyết phỉ với một cái kẹo que, đối với con bé cũng chả có gì khác nhau, vẫn nên đừng lãng phí đồ tốt. Với cả, Tiểu Hạo Hạo cũng thật là, nếu khối huyết phỉ này quan trọng như vậy, chị nên nói cho thằng bé một tiếng, không được tùy ý tặng người khác, cũng đừng để lộ ra ngoài, nếu không một đứa trẻ cầm thứ đồ quý như vậy trên người, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tô Vi Vi tốt bụng nhắc nhở.
Mấy chuyện cướp giật trên đường rước họa vào thân, cô cũng nghe qua không ít.
Mấy đồ trang sức linh tinh đã gây ra bao nhiêu chuyện, đừng nói là khối huyết phỉ của Tiểu Hạo Hạo.
Nếu thật sự bị người có tâm nhìn đến, sau đó...
Hậu quả kia thật sự không dám nghĩ tới.
"Là, là chị sơ sót, khối huyết phỉ này vẫn nên giữ hộ Tiểu Hạo Hạo đi, chờ thằng bé lớn rồi nói." Trình Lam nháy mắt hiểu ý của Tô Vi Vi, đáy lòng phát lạnh.
Đúng vậy, nếu hôn nay người nhìn thấy huyết phỉ không phải Tô Vi Vi mà là ai đó có ý xấu khác, vậy thì Tiểu Hạo Hạo...
Trình Lam càng nghĩ càng thấy sợ.
Nhớ lúc trước, cô chỉ là muốn mang thứ quan trọng nhất của Tiểu Hạo Hạo giao cho thằng bé, lại quên mất... Trên thế giới này nhiêu người xấu như vậy.
Thứ đồ này, đưa cho Tiểu Hạo Hạo, không phải chỉ có ý nghĩa, mà nhiều hơn còn là sự nguy hiểm.
"Chị Trình, chị đừng quá lo lắng, không phải Tiểu Hạo Hạo bây giờ rất tốt sao, về sau chú ý hơn là được."
Tô Vi Vi cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Trình Lam, nhẹ võ lên mu bàn tay cô.
Chờ Trình Lam bình tĩnh lại xong, Tô Vi Vi mới bắt đầu nói đến chính sự.
"Trước đó em nhìn thấy khối huyết phỉ này, sau đó...Chị Trình, chị cũng biết em có quen vài người, sau đó...Em nhớ ra, em từng nhìn thấy loại hoa văn tương tự như vậy."
Cái gì?
Trình Lam vừa mới thả lỏng nghe Tô Vi Vi nói xong, trái tim lại một lần nữa treo lên.
Vi Vi từng nhìn thấy loại hoa văn này?
Đúng vậy, sao cô lại quên mất, Vi Vi cùng người đó...
Vi Vi, em...
Trình Lam muốn nói lại thôi.
Tô Vi Vi gật đầu, "Chị Trình, chị đừng trách em lắm miệng, hoa văn trên huyết phỉ, là hoa văn trên tộc huy của Thịnh gia, em từng thấy nó trên người Thịnh Tâm Cảnh."
Thịnh Tâm Cảnh?
Trình Lam sửng sốt, ngay sau đó vì may mắn tránh được một kiếp mà không khỏi mừng thầm.
Nhưng ngay sau đó...
"Nhưng mà, trước đó em từng nhìn thấy một khối huyết phỉ khác giống cái này như đúc, chỉ là một cái to một cái bé, mà người kia là ai, chắc em không cần nói nhỉ?"
Mừng thầm trong lòng Trình Lam lập tức tiêu tán.
"Vi Vi, quả nhiên em đã đoán ra rồi."