Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635 - [Hoàn]

Chương 635 - [Hoàn] Chương 635 - [Hoàn]Chương 635 - [Hoàn]

Đinh đương định đương...

Trong tiếng chuông chúc mừng hôn lễ.

Tô Vi Vi mặc váy cưới được ba Tô cầm tay đang bước về phía một đầu khác của thảm đỏ.

Ở nơi đó, có một người đang đứng chờ cô.

Cố Dung Thời.

Mỗi lần cô đọc thâm cái tên này thì đều cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều dâng lên một loại cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Bước một bước, rồi lại một bước.

Cuối cùng cũng sắp đi đến đầu kia của thảm đỏ.

Ba Tô nắm chặt lấy tay của Tô Vi Vi, sau đó... chậm rãi, nhẹ nhàng mà đặt tay của Tô Vi Vi lên tay Cố Dung Thời.

"Cố Dung Thời, từ nay về sau ba sẽ giao Vi Vi cho con."

Cố Dung Thời trịnh trọng nhận lấy tay Tô Vi Vi, "Ba à, ngài cứ yên tâm. Con nhất định sẽ chăm sóc Vi Vị cả đời, luôn đối xử thật tốt với cô ấy, khiến mỗi ngày của cô ấy đều trôi qua trong hạnh phúc.'

Ba Tô:...

Tuy rằng ông ấy tin tưởng lời những này của Cố Dung Thời, nhưng... nhưng cứ nghĩ đến việc con gái bảo bối của mình đã bị thằng nhóc thối này cướp đi mất thì vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng là...

Giờ phút này Cố Dung Thời cũng không rảnh mà đi quan tâm đến tâm trạng của ba Tô.

Bời vì...

Cô gái nhỏ mà anh luôn tha thiết mơ ước cuối cùng cũng chân chính mà thuộc về anh một cách hoàn chỉnh.

"Vi VI...

Cố Dung Thời đã sớm thầm đọc qua cái tên này vô số lần, nhưng mỗi lần anh thâm đọc đều vẫn luôn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng quyến luyến. "Vi Vi, cuối cùng em cũng đã là của anh."

"Tô Vi Vi, con có đồng ý kết hôn với chàng trai này, để từ nay về sau anh ấy sẽ trở thành chồng của con hay không? Cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh hoặc vì bất kỳ lý do gì thì vẫn luôn yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn trung thành với cuộc hôn nhân này cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh hay không?”

'€on nguyện ý.'

"Cố Dung Thời, con có đồng ý kết hôn với cô gái này, để từ nay về sau cô ấy sẽ trở thành vợ của con hay không? Cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh hoặc vì bất kỳ lý do gì thì vẫn luôn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung thành với cuộc hôn nhân này cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh hay không?”

"Con nguyện ý!"

"Được rồi, vậy thì mời cô dâu chú rể trao nhau nhẫn cưới."

Tay Tô Vi Vi được Cố Dung Thời nâng lên một cách nhẹ nhàng, tay còn lại của anh thì đang cầm một chiếc nhãn kim cương lộng lẫy.

Nhưng...

Anh cũng không lập tức đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho Tô Vị Vi.

"Vi VI...

Cố Dung Thời đột nhiên lên tiếng.

"Từ trước tới nay anh còn chưa từng nói cho em biết tên của anh được bắt nguồn từ đâu đúng không?”

Tô Vi Vi sửng sốt, ách...

“Chuyện này, hình như là chưa từng nói.'

"Tên của anh là được bắt nguồn từ Cửu Ca "Thời bất khả hề tái đắc, liêu tiêu dao hề dung dữ ', nghĩa là thời gian không còn trôi nhanh nữa, thả lỏng tâm tình chờ giai âm."

"Mà sở dĩ anh được đặt tên này là bởi vì khi còn nhỏ từng có cao nhân tính qua số mệnh cho anh, nói rằng khi đến độ tuổi niên thiếu cuộc đời anh sẽ xuất hiện hai ngã rẽ. Một bên là tử vong còn một bên sẽ là sinh mệnh mới, mà việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi...

"Anh rất may mắn vì kết quả chờ đợi được chính là em. Vận mệnh không chỉ cho anh một lựa chọn tốt nhất mà còn cho anh một lễ vật tốt nhất. Đó là để cho anh gặp được em. "Vi Vi, em chính là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của anh, cũng là động lực duy nhất thúc đẩy anh tiến về phía trước."

"Anh rất vui sướng khi vận mệnh để cho anh gặp được em, cũng mang anh đến bên cạnh em."

Cố Dung Thời đeo chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy lên ngón tay áp út của Tô Vi Vĩ.

"Vi Vi, em là của anh, mà anh cũng đã là của em."

Tô Vi Vi thất thân nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên khi cô mới trọng sinh.

Ngày hôm ấy là ngày mà cô gặp được Cố Dung Thời lần đầu tiên.

Và cũng vào chính hôm ấy, cô và anh đã gặp phải bọn cướp ở ngân hàng.

Vậy nên...

Bánh xe của vận mệnh hẳn là đã sớm bắt đầu chuyển động từ cái ngày mà cô mới trọng sinh ấy.

Tô Vi Vi quay đầu lại, nhìn xuống dưới lễ đài.

Mẹ Tô trên mặt tràn đầy hạnh phúc đang nắm chặt đôi tay của mình.

Ba Tô dù trên mặt tỏ ra biệt nữu nhưng cũng vẫn đang chúc phúc cho cô.

Ông bà ngoại Chu đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô và Cố Dung Thời.

Tô Mạn Mạn và Bùi Cẩn trên tay đeo cùng một kiểu nhẫn cưới đang thân mật đứng chung một chỗ.

Tiểu Huyên Huyên đã trưởng thành, là một cô gái nhỏ khỏe mạnh, khả khả ái ái luôn hướng về phía trước, thành tích học tập cũng không tệ lắm.

Còn có các cậu, các mợ, mấy người anh họ và còn cả... hai anh em nhà họ Thịnh, Trình Lam...

Còn có ba mẹ Cố Dung Thời đang tỏ ra hạnh phúc và kích động còn hơn cả cô và Cố Dung Thời.

Những người mà cô quen biết và cả những người mà cô từng tiếp xúc đều đang ở dưới đài chúc phúc cho bọn cô.

Bọn họ đang vì hạnh phúc của cô mà vui vẻ.

Mà Tô Ví VI...

Cũng vì bọn họ mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô trọng sinh, nhưng từ trước tới nay đều không phải vì mỗi bản thân mình.

Hít sâu một hơi.

Tô Vi Vi cũng trịnh trọng đeo chiếc nhẫn mình đang cầm lên ngón tay áp út của Cố Dung Thời.

"Cố Dung Thời, gặp được anh cũng là chuyện may mắn nhất đời này của em. Thật cám ơn vận mệnh đã cho em gặp được anh."

Chính vì cái thời khắc này, mà cô đã phải trải qua một quãng thời gian đằng đãng, xuyên qua hai cái thế giới,

Chỉ vì khiến bản thân trở nên tốt nhất, gặp được Cố Dung Thời tốt nhất.

Tô Vi Vi đời trước, xin tạm biệt.

Tô Vi Vi đời này, chúc cô sống thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment