Chương 69 - Xấu Hổ Quá!
Chương 69 - Xấu Hổ Quá!Chương 69 - Xấu Hổ Quá!
Buổi tối về nhà, cô còn vào trong không gian, tắm nước nóng thoải mái dễ chịu, lại uống một viên thuốc thể lực, một viên thuốc trí lực.
Hai loại thuốc viên này cô đã từng uống vài lần, không hề có triệu chứng nổi mẩn đỏ hay tiêu chảy gì đó sau khi uống xong.
Ngược lại sau khi uống xong một - đêm ngủ ngon, sáng ngày hôm sau thức dậy, cả người sảng khoái dễ chịu.
Chẳng qua là, sự tăng lên của thể lực và trí lực thì Tô Vi Vi cũng chưa cảm nhận được.
Chắc là do mới uống có hai ngày, cho nên hiệu quả còn chưa rõ ràng.
Một lân nữa thu hoạch cây trồng đã chín trong không gian, đồng thời tiến hành gieo hạt giống và cây con mới vào trong ao và chỗ đất trống.
Nhìn thấy số điểm tích lũy sắp đạt tới 400.000, Tô Vi Vi mới hài lòng rời khỏi không gian, ngã xuống chiếc giường nhỏ của mình -, chìm sâu vào giấc mộng đẹp...
Ngày hôm sau.
Tô Vi Vi bị đánh thức bởi một mùi thơm.
Đẩy cửa vào, Tô Vi Vi còn chưa hoàn toàn mở mắt ra, đã theo mùi hương đi vào nhà bếp.
"Bà ngoại, bà đang nấu món ngon gì thế ạ."
Tô Vi Vi hít hít cái mũi.
Thơm.
Thơm quá đi.
"Vi Vi dậy rồi à? Bà ngoại nấu cho con mấy món hoành thánh nhân thịt, sủi cảo nhân tôm với bí đao, còn có bánh khoai tây, gà chảy nước miếng, con có thích không?"
Bà nội Chu đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy đứa cháu gái lớn mà mình thích, bà lập tức vui mừng khôn xiết.
Chưa kể, nhà bếp ở thành phố này rất tiện lợi, không cần tự mình nhóm lửa, chỉ cần vặn một cái, ngọn lửa đã phụt ra rồi.
Chỉ là cái nồi có hơi nhỏ.
"Woa, bà ngoại thật là tốt." Tô Vi Vi vươn tay ôm eo của bà ngoại Chu, cọ cọ vào sau lưng bà.
Có bà ngoại thương yêu, đúng thật là quá hạnh phúc rồi.
"Con bé được nuông chiều này, chỉ thích làm nũng, mau đi rửa mặt đi, rồi vào đây ăn cơm, Tiểu Cố nhà người ta đã đến từ sớm rồi."
Tô Vi Vi:...(°—? 7)
Tiểu Cố?
Cố Dung Thời?
Anh ấy đã đến từ sớm?
Đôi mắt còn đang mơ mơ màng màng của Tô Vi Vi đột nhiên mở to.
Sau đó, cô nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cố Dung Thời, người đang ngoan ngoãn lột vỏ tỏi ở một góc bàn ăn.
Thậm chí, vào lúc Tô Vi Vi nhìn sang, Cố Dung Thời còn vẫy tay rất thân thiện.
Tô Vi Vi:...
Vậy là, dáng vẻ mơ mơ màng, tóc chưa chải mặt chưa rửa, thậm chí còn có thể có ghèn mắt này của cô, tất cả đều bị Cố Dung Thời nhìn thấy rồi sao?
Còn có đồ ngủ hình thỏ trên người cô, cũng lộ ra trước mắt Cố Dung Thời rồi?
Tô Vi Vi đột nhiên ôm lấy bản thân tội nghiệp yếu đuối lại bất lực, vèo một cái biến mất khỏi nhà bếp.
Ảo giác.
Tất cả những chuyện vừa nãy nhất định là ảo giác.
Cô sẽ không mất mặt như thế trước mặt Cố Dung Thời đâu!
Nhưng mà...
Tô Vi Vi chạy vào phòng tắm nhìn thấy cái người đầu bù tóc rối, trên mặt còn có vết hằn của chiếu ở trong gương đang nhìn mình.
Khóc không ra nước mắt.
Thật là xấu hổ quá.
Phải mất 10 phút, Tô Vi Vi mới đi ra từ phòng tắm.
Lại mất thêm 20 phút, Tô Vi Vi mới rời khỏi phòng ngủ.
Lại lân nữa xuất hiện ở trước mặt Cố Dung Thời , đã trở thành Tô Vi Vi đầu tóc chải gọn gàng, quân áo ngăn nắp, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, thậm chí trên người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
"Cố Dung Thời, chào buổi sáng, sớm như vậy anh đã đến rồi à."
Tô Vi Vi cứ như thể ngồi vào vào bàn ăn rồi mới nhìn thấy Cố Dung Thời vậy.
Chỉ là lại cố tình chọn vị trí xa Cố Dung Thời nhất mà ngồi xuống.
I Không xấu hổ, không xấu hổ, chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ là
người khác! ,I
Trong lòng không ngừng nghĩ thầm, Tô Vi Vi cảm thấy sắp thôi miên thành công bản thân rồi.
Lại nhìn sang đầu bên kia của bàn ăn, Cố Dung Thời ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
"Cũng không tính là sớm, lúc nãy em đến phòng bếp không phải chúng ta đã gặp qua rồi sao? Đúng rồi, Vi Vị ngày hôm qua em nằm ngủ trên chiếu sao? Tôi hình như thấy...
"Đừng nói nữal"
Tô Vi Vi đỡ trán.
"Không, người anh gặp lúc nấy không phải là em"
Là linh hồn chết tiệt của cô.