Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 17

Edit: Ngũ Ngũ

Trong Giao Thái điện, sau khi âm thanh ném vỡ đồ đạc chấm dứt. Ta tì hai tay lên mặt bàn, thở hổn hển, ngực bỗng nhiên thấy đau nhói, cơn giận dữ trong lòng một chút cũng không tiêu tan được. Trưởng ngục, lính canh, còn có Đổng Thụy say rượu đều luôn lảng vảng trong đầu ta, thật sự là quá ghê tởm…

Sau một hồi, ta ngưng tiếng thở dốc. Trong lòng cảm thấy nóng bừng, toàn thân như nhũn ra, cái đầu như muốn nổ tung.

Trác Văn Tĩnh tiến lên đỡ tay của ta, lo lắng nói: “Hoàng thượng, cơ thể người rất nóng, hay là để vi thần đi truyền ngự y đến khám cho người.” Ta xoa nhẹ trên trán nói: “Trẫm mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.”

Hắn dìu ta vào bên trong điện.

Sau khi đỡ ta nằm xuống giường, hắn bận bịu phân phó Nguyên Bảo đi truyền ngự y đến, lại phân phó nội giam đi chuẩn bị vài món cơm canh thanh đạm. Ta muốn nói mình không có khẩu vị, nhưng mà rốt cuộc lại không lên tiếng.

Trước khi Nguyên Bảo đi ta có dặn dò hắn một câu, kêu hắn không được kinh động đến mẫu hậu, Nguyên Bảo đáp lời.

Làm xong những chuyện này, ta thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Đương nhiên có thể là do trong lòng buồn bực, tóm lại cả người có chút mê man, vì vậy ta liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng sau một lúc ta lại nghe được tiếng nói của Trương Đình Ngọc. Trong giọng nói không che giấu được sự kinh sợ mà hỏi: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đây là…?”

“Trương ngự y, nhỏ giọng một chút.” Trác Văn Tĩnh thấp giọng nói: “Hoàng thượng vừa mới nộ khí công tâm*, phát tiết một phen, sợ là đã mệt mỏi.”

*Nộ khí công tâm: vì phẫn nộ mà dẫn đến hôn mê.

Trương Đình Ngọc thấp giọng ah một tiếng. Ta vốn định mở mắt ra, nhưng lại chẳng muốn động. Vì vậy vẫn mặc kệ nhắm mắt nằm không nhúc nhích tại đó.

Lúc này bên tai ta truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cảm giác có người đứng ở đầu giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của ta.

Trương Đình Ngọc xem xét tình huống của ta, đại khái là muốn dùng huyền tơ bắt mạch cho ta. Không cần phải nói giờ phút này người đang nhẹ nhàng quấn huyền tơ cho ta nhất định là Trác Văn Tĩnh.

Tay của hắn mát lạnh chạm vào rất thoải mái, ta rất thích.

Chỗ cổ tay bị chỉ đỏ giật giật, không bao lâu Trương Đình Ngọc đã thu hồi lại.

“Trương đại nhân, Hoàng thượng người…”

“Hoàng hậu nương nương không cần phải lo lắng.” Trương Đình Ngọc cười cười nói: “Hoàng thượng trong lòng phẫn nộ, thế nên sinh ra chút khí hư bất ổn. Vi thần sẽ kê hai đơn thuốc, chỉ cần cho Hoàng thượng uống thì sẽ nhanh chóng phục hồi.”

Sau đó Trác Văn Tĩnh tạ ơn ông ta, tiếp đó đưa đơn thuốc cho Nguyên Bảo đi lấy.

Nguyên bảo đi rồi, ta mở mắt ra.Trác Văn Tĩnh thấy vội vàng đi đến bên cạnh ta, thần sắc đầy lo âu. Ta phất tay ngăn cản hắn lên tiếng nói: “Hai ngày này trẫm sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, ai đến cũng không cho vào.”

Nói xong ta từ từ nhắm hai mắt lại thiếp đi… Trác Văn Tĩnh ở bên cạnh ta thấp giọng dịu dàng đáp lời, thanh âm của hắn cực kỳ nhỏ, lại làm cho người ta cảm thấy thập phần an tâm.

Trong hai ngày này, ngay cả thượng triều ta cũng không lên mà luôn một mực nằm ở trên giường. Mẫu hậu phái người đến hỏi thăm đều bị ta đuổi về, lúc này ngoại trừ Trác Văn Tĩnh ra ai ta cũng không muốn gặp.

Mỗi ngày uống dược rất đắng, ăn cũng không có khẩu vị. Trác Văn Tĩnh ở bên cạnh dĩ nhiên cũng ăn không ngon ngủ không yên, Thẩm Vân ngay cả tới gần cũng không dám.

Hai ngày trôi qua, sau khi ta uống xong chén dược do Trác Văn Tĩnh sắc, tiếp đó đứng dậy tắm rửa. Trong hơi nước mờ mịt, ta híp mắt lại.

Sau khi làm xong những chuyện này, ta nói một câu thật tốt rồi rời khỏi Giao Thái điện. Trác Văn Tĩnh gọi ta một tiếng, ta quay đầu lại nhìn hắn. Hắn hé môi, thần sắc do dự nói: “Hoàng thượng, người còn một thang thuốc chưa uống hết, đêm nay vi thần sắc xong sẽ phái người đưa qua.”

“Không cần.” Ta thản nhiên nói: “Cứ sắc đi, trẫm xử lý chính sự xong sẽ đến uống.”

Sau khi rời khỏi Giao Thái điện, ta trực tiếp đến Ngự thư phòng. Sau đó cho triệu Trác Luân, Vương Hưng, binh bộ Thượng thư Vân Nhược Phong cùng với Tiết Thanh tiến cung.

Thời điểm bọn họ đến, ta vuốt vuốt ngự phiến, trên mặt vui vẻ nhìn họ.

Sau khi bọn họ hành lễ, ta thản nhiên nói: “Các ngươi ở trên triều đình đều là trụ cột quốc gia của ta, tất cả đứng lên đi.”

“Chúng thần sợ hãi.” Bọn họ quỳ ở đó không dám đứng lên, ta cười lạnh một tiếng nói: “Có cái gì dám hay không dám ở đây. Điều các ngươi không dám cũng nhiều, mà dám cũng không ít.”

“Chúng thần tội đáng chết vạn lần.”

“Đừng có nói đáng chết vạn lần, trẫm thế nhưng mà không nhận nổi đâu.” Ta thâm trầm nói, sau đó xoay chuyển lời: “Thái sư, Đổng Thụy là học trò của ngươi a.”

“Dạ.” Tiết Thanh ngẩng đầu lên nói: “Vi thần dạy dỗ yếu kém, cảm thấy hổ thẹn với hoàng ân. Xin Hoàng thượng thứ tội.”

“Thái sư lời này ngươi nói rất đúng, ngươi thật sự là không biết cách dạy dỗ. Học trò của ngươi ở tại Hình bộ làm gì với trẫm chắc ngươi đã biết? Hắn nói ngay dưới chân thiên tử, ở tại Hình bộ hắn chính là hoàng đế… Thái sư, tuy rằng không nói hắn nhận đút lót làm trái kỷ cương xem mạng người như cỏ rác, nhưng chỉ dựa vào câu nói kia cũng đủ hiểu. Ngươi nói việc này nên xử lý như thế nào?” Ta nhếch khóe miệng cười nhạt hỏi.

“Phát ngôn phản nghịch, tội đáng tru di cửu tộc.” Tiết Thanh đứng dậy âm thanh lạnh lùng nói, thần sắc đoan chính, hiên ngang lẫm liệt.

Ta nghe xong gật đầu nói: “Tốt, rất tốt. Trẫm cũng hỏi ngươi một chuyện, binh bộ Thị lang Lữ Trung cùng cái tên Đổng Thụy kia ở ngay tại đại đường uống rượu vi hoan, lại tính vào tội gì?”

“Vi thần quản giáo không nghiêm, xin Hoàng thượng thứ tội.” Vân Nhược Phong đoạt lời Tiết Thanh mở miệng nói trước.

“Vân ái khanh, những lời này rất đúng. Ngươi đúng thật là trị người một chút cũng không nghiêm. Lúc ở Hình bộ nhìn thấy Lữ khanh trẫm cũng nghĩ không ra. Lữ Trung đường đường chính là binh bộ Thị lang, lại ngay thời điểm đó có mặt tại Hình bộ. Không biết vì sao lại xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ Binh bộ cùng Hình bộ có quan hệ mật thiết, thường xuyên qua lại với nhau?” Ta khẽ cười một tiếng hỏi.

“Hoàng thượng, tuyệt đối không có chuyện này, tuyệt đối không. Xin Hoàng thượng minh xét.” Vân Nhược Phong dập đầu trên đất toàn thân run rẩy khẩn cầu.

Ta nhíu nhíu mày nói: “Đã đủ rồi, trẫm không phải trách cứ ngươi. Trẫm biết, chuyện kết bè kết phái các ngươi còn chưa dám làm… Bất quá, Lữ Trung chính là thuộc hạ của ngươi, việc này ngươi nên xử trí như thế nào?”

“Lữ đại nhân… Không… Lữ Trung nên xử lý… Xử lý… Xử lý giống tội với Đổng Thụy.” Vân Nhược Phong lắp bắp mà nói.

Ta hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Trác Luân nói: “Trác ái khanh, trẫm cũng có lời muốn hỏi ngươi. Lính canh ở Hình bộ làm việc thất trách, trong ngục phạm nhân tự do đi lại, quan to nhất phẩm trên triều đình muốn tiến vào cũng phải đưa bạc… Ngươi nói đây là tình huống gì? Vương ái khanh, ngươi có từng nghe qua chuyện này chưa?”

“Vi thần chưa từng nghe qua.” Vương Hưng quỳ trên mặt đất bình tĩnh nói: “Nhưng mà, nếu thật sự là như thế thì đúng là trò cười cho thiên hạ.”

“Trò cười cho thiên hạ, hay cho một cái trò cười như thế.” Ta đột nhiên đứng lên vỗ lên ngự án chỉ vào bọn họ tức giận nói: “Trẫm hôm nay nói cho các ngươi biết, cái gọi là trò cười cho thiên hạ là thế nào. Trẫm cũng bởi vì chuyện của Tiết Song, ngẫu nhiên đi Hình bộ một lần. Chỉ là một lần ngẫu nhiên đó, lại chứng kiến được cái trò cười cho thiên hạ này. Đường đường là Thừa tướng, là quan nhất phẩm đương triều, muốn tiến vào nhà lao lại phải đưa bạc cho lính canh ngục. Tên lính ngục kia không phải không biết, biết mà còn dám nhận, càng thú vị chính là còn nói người khác không hiểu quy củ. Trẫm ngược lại muốn hỏi một chút, quy củ này là ai lập ra? Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện thu bạc của ai muốn tiến vào Hình bộ, đây thật sự là Hình bộ của trẫm sao? Cái Hình bộ đại lao kia thật sự là Hình bộ đại lao sao? Tốt, như thế này cũng thôi đi, buồn cười nhất chính là tên trưởng ngục cùng lính canh với phạm nhân rõ ràng không phải là đang đứng trong Hình bộ. Mà là đứng trong lầu các kỹ viện, ở đó còn thoải mái hơn so với hậu cung của trẫm. Còn có, chỉ là một trưởng ngục nho nhỏ, nói vài câu không đúng với hắn, tên đó còn hăm dọa chờ trẫm vào nhà lao sẽ chỉnh chết trẫm, trắng trợn uy hiếp trẫm… Rất tốt, bọn họ nói không sai, trẫm là đồ quê mùa chưa thấy qua sự đời. Trẫm thật là cảm thấy mất mặt, các ngươi đã nhìn thấy chưa? Đã thấy chưa? Nói cho trẫm nghe đi.”

“Vi thần sợ hãi.”

“Sợ hãi, các ngươi sợ hãi cái gì, còn có gì làm các ngươi sợ hãi sao?” Ta buồn cười nhìn bọn họ quát: “Trẫm mới chính là người cảm thấy sợ hãi đây này, trẫm thẹn với ngôi vị này. Cái tên trưởng ngục nói không sai, con mắt của trẫm đúng là hỏng rồi, bị các ngươi che mù mắt. Đừng nói sợ hãi cái gì với trẫm, trẫm nghe đủ rồi.”

Nói ra những lời này, lửa giận trong lòng ta không khỏi bùng lên. Ta kiềm nén lại, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: “Tuyên chỉ.”

Nguyên Bảo vội vàng đứng dậy, cầm thánh chỉ ta đã sớm viết xong đọc: “Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Sau khi điều tra ra Hình bộ Thượng thư Đổng Thụy ăn hối lộ trái pháp luật, xem thường kỷ cương, coi mạng người như cỏ rác, tội không thể tha. Ba ngày sau giờ ngọ tại Đông Môn chém đầu răn đe. Về phía gia tộc của hắn, nam tử trong nhà biếm thành nô lệ, nữ tử biếm thành kỹ nữ, tài sản quy vào quốc khố. Binh bộ Thị lang Lữ Trung, xem thường kỷ cương, làm quan không nghiêm, tước chức binh bộ Thị lang, cùng tội với Đổng Thụy. Gia tộc của hắn có thể miễn tội, con cái vĩnh viễn không được vào triều làm quan. Bọn trưởng ngục, lính canh coi mạng người như cỏ rác, tội không thể thứ, giết chết không tha. Khâm thử.”

“Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Nhìn sắc mặt không giống nhau của bọn họ, ta chán nản thở dài ngồi trên long ỷ, nói: “Thừa tướng Trác Luân, Thái sư Tiết Thanh, hai người các ngươi thân là trụ cột đương triều lại quản lý không nghiêm, đúng là đáng giận vô cùng. Mỗi người giảm hai năm bổng lộc, còn những quan viên khác thì giảm bổng lộc một năm. Binh bộ Thượng thư Vân Nhược Phong có tội không làm tròn trách nhiệm, giáng xuống làm Binh bộ Thị lang. Binh bộ Thượng thư tạm thời do Trác Luân thay quyền. Đợi đến qua kỳ Điện thí thì giải quyết tiếp… Ngày sau nếu trẫm biết có quan viên nào biết pháp mà còn cố tình phạm pháp, thì đều bị gán tội chết.”

“Hoàng thượng anh minh…”

“Tốt rồi, điều nên nói trẫm đều đã nói tất cả. Những gì các ngươi nên nghe cũng đều đã nghe xong. Thái sư lưu lại, còn những người khác đều lui xuống hết đi.” Ta nhìn bọn họ thản nhiên nói.

Lúc bọn họ đứng dậy rời đi, ta lại nói: “Chậm đã.”

Bọn họ lại vội vã quỳ xuống. Ta nhìn họ nói: “Còn tên Tiết Song kia, trẫm lệnh cho đào ba thước đất cũng phải moi ra, việc này giao cho Vương ái khanh cùng Vân ái khanh tiến hành phụ trách. Còn Trác Luân phụ trách bản án của bọn Đổng Thụy, lệnh cho quyền hạn tạm thời giao ngươi sai sử. Chuyện của Hình bộ dừng lại đây, lúc lên triều trẫm không muốn nhắc lại. Cũng không muốn nghe có người đến đây cầu tình, nếu nghe được đều gán tội chết. Tất cả đều lui xuống đi.”

Bọn họ hành lễ ly khai.

Sau khi đợi bọn họ rời đi, ta nhìn Tiết Thanh quỳ trên mặt đất. Trong lòng quả thực rất phẫn nộ, hít sâu một hơi ta lạnh lùng nói: “Thái sư, ngươi dạy dỗ đệ tử thực tốt. Dám chỉ vào mặt trẫm hô to gọi nhỏ, lời lẽ khinh thường. Ngươi thật là làm trẫm mất mặt.”

“Vi thần tội đáng chết vạn lần.” Tiết Thanh quỳ trên mặt đất nói.

“Đứng lên đi.” Ta lắc lắc tay áo đạm mạc nói: “Trẫm biết tên Lữ Trung kia là thân thích của ngươi. Thế nhưng bộ dạng chật vật của trẫm ở Hình bộ hắn cũng đã nhìn thấy, đừng trách trẫm không lưu tình. Liên quan đến thể diện của hoàng gia, ngày đó những người trong Hình bộ, trẫm một người cũng không thể tha.”

“Vi thần tạ ơn Hoàng thượng khai ân.” Tiết Thanh hành lễ nói.

Ta nhìn ông ta, trầm mặc nói: “Thái sư, chuyện này dừng ở đây. Những chuyện khác trẫm cũng không muốn nhiều lời, những người biết rõ chuyện này, ngươi cũng nên bịt miệng bọn họ cho kĩ vào. Ngươi trở về đi, có thời gian nên đến an ủi một tiếng với Như phi, dù sao cũng là biểu huynh, đừng làm cho nàng phiền muộn trong lòng.”

“Vi thần tuân chỉ.” Tiết Thanh hành lễ lần nữa nói.

Nhìn sắc mặt ông ta cũng không tốt lắm, ta phất tay để cho ông ta ly khai. Chờ ông ấy đi rồi, ta ngồi trên long ỷ chống cằm im lặng. Nguyên Bảo ở một bên cúi đầu đứng đó.

Vừa rồi sở dĩ lưu lại Tiết Thanh, nói những lời úp úp mở mở với ông ta cũng chính là muốn làm cho ông ta bị mâu thuẫn. Một mặt ta tỏ ra bất mãn với Tiết gia, còn mặt khác ta lại không có ý đó, chỉ là vờ như quá mức tức giận mà thôi.

Bất kể tình huống gì, Tiết gia cũng thành thực mà làm việc trong một thời gian dài… Hơn nữa trước khi tóm được đằng chuôi của họ, ta muốn hảo hảo chơi đùa mới được. Làm cho bọn họ sống những ngày không được yên ổn, bản thân thì ở một bên nhìn xem, rất dễ chịu a…

Chỉ sợ không tiện khai báo với mẫu hậu, nghĩ tới đây, ta thở dài…
Bình Luận (0)
Comment