Edit: Ngũ NgũNgự liễn đi đến Tức Phượng điện, Tiết Như Ngọc bước ra nghênh đón ta, nhưng có thể là do quá bất ngờ, nàng và những cung nữ phía sau nàng đều có chút khẩn trương, thậm chí tại thời điểm hành lễ, thanh âm đều có chút run rẩy.
Ta đứng ở đại môn nhìn Tiết Như Ngọc đang quỳ trên mặt đất, có lẽ là đã lâu rồi không ngắm kỹ dung mạo của nàng, giờ phút này nhìn gò má nghiêng nghiêng của nàng, con ngươi mang theo vẻ e thẹn, nhìn qua dưới ánh đèn cực kỳ xinh đẹp, cũng đặc biệt rung động lòng người.
Ta nhìn, tâm động một chút, rồi sau đó bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.” Dứt lời, ta lướt qua người nàng, đi vào Tức Phượng điện, không có nâng nàng dậy.
Lúc vào, ta quan sát thấy cách bài trí của Tức Phượng điện so với các điện khác cũng giống nhau, trên bàn gỗ còn đặt khăn tay vừa mới thêu, mặt trên là bút pháp xinh xắn của Tiết Như Ngọc, viết hai câu thơ:
Chính niên thiểu, bạch liễu đầu, Tương kiến bất như hoài niệm. Nhược tương xử, tầm vô lộ Thấp nhãn khán biệt đình xử.*Hai câu này ta cũng không hiểuNhìn ý nghĩa trong hai câu thơ này, trong lòng của ta giật mình, sau đó cúi đầu cười ra tiếng, Tiết Như Ngọc vội đi tới, cười nói: “Thần thiếp chỉ tiện tay viết ra, làm cho Hoàng thượng chê cười rồi.”
Nghe nàng lên tiếng, ta mới đưa mắt nhìn nàng, giờ phút này gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước, trong cung điện to lớn như vậy, không có mấy người có thể so sánh được với nàng, ở trong mắt của ta, tất cả mọi thứ thuộc về nàng đều có chút mơ hồ, cho dù đã từng cận kề bên nhau, ta vẫn không nhớ rõ dáng vẻ trước kia của nàng, ngược lại diện mạo của Trác Văn Tĩnh luôn luôn hiện lên rõ ràng trước mắt.
Nghĩ đến Trác Văn Tĩnh, trong lòng ta ấm áp, tiếp đó nhàn nhạt nói: “Chê cười thì không có, thật ra hôm nay trẫm đến đây, chỉ là muốn tâm sự với ái phi.”
Vẻ mặt của Tiết Như Ngọc kinh ngạc, đại khái là đối với thái độ của ta hiện giờ có chút khó nắm bắt, cho nên chỉ im lặng.
Ta rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay tâm tình của mẫu hậu không được tốt, ái phi là người luôn kề cạnh chăm sóc bà ấy, ánh mắt so với người khác tinh ý hơn ba phần, tâm tư của mẫu hậu nàng ít nhiều hiểu được. Nhưng nàng cũng biết, Hoàng hậu đang mang thai, trước kia đối với chuyện hậu cung đều ít khi để ý đến, thế nhưng mấy ngày gần đây có một nô tài dám cả gan làm hại đến hắn, trẫm ở một bên nhìn tất nhiên rất lo lắng không yên.”
Nói tới đây, ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt biến đổi của Tiết Như Ngọc, lại nói: “Ý tứ lời này của trẫm nàng không cần suy đoán, nói thực, trẫm biết, mẫu hậu luôn luôn thương nàng, chỉ cần nàng nói một câu còn hơn người khác nói ba câu, trẫm cũng biết, mẫu hậu từ trước đến nay đều không thích Hoàng hậu, trước đây trẫm cũng thế, cho nên đó là lí do trẫm chỉ trơ mắt nhìn người khác khi dễ hắn, coi như không thấy, nhưng mà hiện tại không giống vậy, hắn chính là Hoàng hậu của trẫm, giờ phút này hắn chính là tâm can của trẫm, dĩ nhiên trẫm không thể chấp nhận được việc hắn bị người khác sử dụng thủ đoạn.”
Tới đây, ta chống cằm, cười nói: “Nhắc đến, đây coi như là có nhân có quả, nếu lúc trước trẫm sủng ái hắn, thì những kẻ khác sẽ không ai dám đụng đến hắn, nhưng nếu xét về phương diện khác, nhờ đó, đối với những thủ đoạn trong cung này trẫm cũng biết ít nhiều… Ái phi, lời này của trẫm, nàng có hiểu không?”
Sắc mặt của Tiết Như Ngọc ở dưới ánh đèn có chút tái nhợt, nàng lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hoảng, khó hiểu và một chút u buồn, sau cùng nàng rũ mắt xuống mở miệng đáp: “Hoàng thượng đã nói, thần thiếp tất nhiên phải nghe theo, thần thiếp thân là phi tử, đối với Hoàng hậu chỉ có kính trọng, không dám vượt quá giới hạn.” Dứt lời nàng hướng ta hành lễ.
Ta nghe xong cười nhạt nói: “Lời này của nàng, trẫm không tin.”
Tiết Như Ngọc ngẩng đầu, sắc mặt hết sức khó coi, môi run run, định mở miệng giải thích nhưng không nói nên lời.
Ta đứng lên nhìn khóm trúc ngoài cửa sổ lay động theo gió, nhàn nhạt nói: “Khóm trúc ngoài đó, trẫm còn nhớ rõ nó được trồng ở chỗ Tuyết mỹ nhân, chính là lúc ấy ái phi nhìn qua liền thích, trẫm rõ ràng biết Tuyết mỹ nhân yêu trúc như mạng nhưng vẫn sai người đem về đây cho nàng, cứ như thế, không quá một năm, đã là khóm trúc của Tức Phượng điện, trở thành phong cảnh ở hậu cung này, mỗi lần trẫm nhìn thấy, tâm tình cũng thanh thản hơn vài phần.”
“Thần thiếp vẫn nhớ rõ sự ưu ái của Hoàng thượng, trong lòng luôn ghi nhớ.” Lời của ta vừa dứt, Tiết Như Ngọc liền mở miệng đáp.
Ta nhàn nhạt ‘ân’, tiếp tục mở miệng nói: “Những ngày này trẫm nghỉ ngơi ở Giao Thái điện, luôn nhìn thấy Hoàng hậu thích ngồi dưới bóng râm đọc sách, tuy hắn mặc một thân thanh sam, nhưng dáng vẻ đọc sách đó cũng khó che giấu được nét phong lưu, chỉ đáng tiếc là ở Giao Thái điện không có nhiều cây lớn, cho nên trẫm quyết định dời mấy cây đào ở ngự hoa viên về đó, sau này khi hắn hạ sinh đứa nhỏ, có thể ra ngồi dưới gốc đào chơi đùa, ái phi cảm thấy đề nghị này của trẫm thế nào?”
Ta hỏi qua, phía sau rất lâu cũng chưa có âm thanh đáp lại, ta cũng không sốt ruột, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi, hiện tại cái ta không thiếu nhất đó chính là kiên nhẫn.
Không biết qua bao lâu, ta nghe được âm thanh có chút khàn khàn của Tiết Như Ngọc: “Hoàng thượng làm như vậy, dĩ nhiên là rất đúng, thần thiếp… Thần thiếp không dám không nghe…” Tiếp đó nàng cũng không nói ra nguyên cớ gì nữa.
Ta quay đầu lại nhìn về phía nàng, chỉ thấy hai mắt của nàng ánh lệ, hàm răng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ như vẫn còn điều muốn nói.
Ta cũng chỉ liếc mắt qua một cái như vậy, sau đó thấp giọng nói: “Trước đây trẫm vô cùng trông ngóng nàng sẽ sinh cho trẫm một hài tử, nhưng sau khi phát sinh sự việc kia, trẫm đã không còn tâm tình cho chuyện này nữa, hiện giờ, trẫm thập phần coi trọng long thai này của Hoàng hậu, trẫm không cho phép hắn xảy ra sơ sót gì, trẫm đã bên cạnh nàng nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách của nàng, mẫu hậu có thể sủng ái nàng, trẫm cũng có thể, nhưng nếu hoàng tử có gặp bất trắc gì, trẫm sẽ đem toàn bộ Tiết gia chôn cùng nó.”
Cơ thể Tiết Như Ngọc run lên, thời điểm ta chuẩn bị rời khỏi, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt sững sờ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu.” Lúc nàng nói những lời này, lệ trong mắt rơi xuống, nói thật đây là lần đầu tiên ta thấy nàng khóc, một Tiết Như Ngọc yếu ớt như vậy, làm cho người khác nhìn có chút hoảng hốt không thể tin được.
Bởi vậy ta liền dừng bước, trong lúc đó, ta nghe nàng nói tiếp: “Hoàng thượng, thần thiếp biết, sự sủng ái của đế vương chỉ giống như yêu thích một bông hoa, mà hoa cho dù tươi đẹp đến đâu cũng có ngày điêu tàn, thần thiếp rõ ràng biết như thế nhưng trong lòng vẫn mong sẽ lâu dài… Từ lúc Hoàng thượng từ Tây Sơn trở về, tâm tình đại biến, thần thiếp lại bị đối xử lạnh nhạt, từ đó vạn phần cẩn thận, không dám có gì bất kính đối với Hoàng thượng, thần thiếp không có hành động nào quá mức, thỉnh Hoàng thượng minh xét.”
Dứt lời Tiết Như Ngọc liền quỳ xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào khẽ vang lên, ta liếc mắt nhìn nàng, âm thầm thở dài trong lòng, kỳ thật thời điểm nàng dịu dàng nói ra những lời này, trong lòng của ta không phải là không có cảm giác, nhưng khi chợt nhớ đến kiếp trước nàng ngồi trong ngực Trần Kiến Quang nhìn ta cười giễu cợt, hết thảy đều làm ta lạnh lẽo.
Hôm nay ta tới nơi này, vốn là muốn xuống tay từ nàng, bắt đầu loại bỏ Tiết gia, chỗ mẫu hậu tất nhiên là ta không thể dễ dàng mở miệng, dù gì, bà cũng là mẫu hậu của ta, cũng chính bà cho ta ngôi vị này.
Nhưng Tiết Như Ngọc thì khác, ta sẽ không nương tay với nàng, huống chi giăng lưới đã lâu, cũng nên đến thời khắc thu lưới lại.
Nghĩ như vậy, ta liền lười nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiết Như Ngọc một cái, nói: “Đừng nói với ta lần này nàng muốn đem Thẩm Vân nuôi dưỡng bên người sẽ không có tâm tư gì khác đi, chỗ của mẫu hậu, trẫm hi vọng nàng sẽ không nhắc tới, Thẩm Vân trẫm sẽ tự mình dạy dỗ.”
Tiết Như Ngọc quỳ trên mặt đất, định nói gì đó, nhưng không đợi nàng mở miệng ta đã ly khai.
Thời điểm đi ra Tức Phượng điện, trong lòng ta cảm thấy rất tốt, gió đêm nhẹ thổi qua, tâm tình liền dễ chịu, thật hiếm khi được vậy.
Thậm chí loại tâm tình này vẫn còn duy trì đến khi ta đi vào cửa Giao Thái điện.
Khi vào tẩm cung của Trác Văn Tĩnh, thấy hắn đang nghiêng người nằm trên giường đọc sách, ánh nến trong điện đều được thắp sáng, phát ra âm thanh xèo xèo.
Màn trướng bên giường che khuất nửa người, dung nhan tuấn nhã của hắn dưới ánh nến lay động tranh tối tranh sáng, khi bốn mắt nhìn nhau, ta mơ hồ thấy lưu quang trong mắt của hắn, thậm chí còn muốn chói mắt hơn cả ánh sao ngoài cửa sổ.
Giờ phút này trong lòng ta chợt cảm thấy viên mãn.
Nghĩ như vậy, ta nở nụ cười, bước lên phía trước, vén sợi tóc rơi trên trán của hắn ra phía sau, tiếp đó thấp giọng hỏi thì thầm bên tai hắn: “Đang đợi trẫm?”
Cơ thể của Trác Văn Tĩnh khẽ giật, nhưng lại không hề phản bác.
Vào buổi tối, hắn tựa hồ thành thật hơn hai phần.
Trong lòng ta có chút cao hứng nói: “Không sợ trẫm không trở lại sao.”
Hắn trầm mặc, sau đó thấp giọng đáp: “Vi thần chỉ là đang đợi mà thôi, về phần Hoàng thượng có trở về hay không, vi thần quả thật không biết chắc được, bất quá vẫn luôn hi vọng.”
Ta nghe được trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó kéo hắn ôm vào ngực, mập mờ nói: “Đã qua ba tháng, trẫm đêm nay nhịn không được…”
Trác Văn Tĩnh không nói gì khác, vươn hai tay choàng qua cổ ta.
Ta lập tức hôn lên môi của hắn.
Lúc hai môi quấn lấy nhau, ta hé mắt, nhìn thấy bộ dáng mơ màng của hắn, trong lòng ta đột nhiên thả lỏng rất nhiều, hắn như vậy kỳ thật so với những mỹ nhân trong cung còn làm cho lòng người rung động hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, ta cùng hắn ngã xuống giường, bức rèm che lại một mảnh phong tình bên trong, chỉ còn nghe thấy từng tiếng thở dốc triền miên…