Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 26

Khi Cố Thanh tỉnh lại, không cảm thấy lạnh lẽo như mấy ngày trước, mà chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp thoải mái, chỉ là thân thể giống như là bị cái gì đó trói buộc, làm cho cậu không thể động đậy cơ thể. Cậu mở mắt, đập vào mắt là một lồng ngực dày rộng.

Cố Thanh nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền nhớ lại chuyện đêm qua.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu vốn quay lưng về phía đối phương mà ngủ, thế mà giờ phút này lại chôn ở trong ngực của đối phương, hai chân bị kẹp chặt, một cánh tay khoác ngang hông khóa cậu ở trong ngực, mạnh mẽ mà bá đạo. Sắc mặt Cố Thanh liền ửng hồng. Hẳn là mình đã nhích người qua trước, nhưng đó cũng chỉ là bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt của cơ thể mà thôi. Cố Thanh tự biện giải cho mình như vậy.

Bây giờ mới sáu giờ rưỡi sáng, Cố Thanh theo thói quen mà dậy sớm, tuy tối hôm qua ngủ muộn, nhưng dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, cậu vẫn dậy đúng giờ như mọi ngày. Sáng sớm mùa đông, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, Cố Thanh chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt trong phòng để đánh giá người đàn ông trước mặt.

Cởi bỏ lớp ngoài lạnh lùng và giỏi giang của ban ngày, giờ phút này, đôi mày kiếm của người đàn ông này cũng được thả lỏng, vô cùng tự nhiên, hai mắt nhắm nghiền che đi phần cơ trí và sắc bén của ánh mắt, lộ ra vẻ nhu hòa và ấm áp. Cố Thanh không nhịn được đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, vuốt ve qua lại, khi sờ tới cằm, liền bị đám râu lởm chởm mới mọc đâm vào tay. Cậu thu tay lại sờ sờ cằm của mình, vẫn là một mảnh trơn nhẵn như cũ. Cố Thanh thở dài trong lòng, đều là đàn ông giống nhau, sao lại có xê xích lớn như thế nhỉ?

Sắc trời dần sáng, Cố Thanh cũng không ngủ được nữa, cẩn thận dịch chuyển cơ thể khỏi bàn tay đang đặt ở bên hông mình của đối phương, chậm rãi di chuyển xuống giường.

Mặc quần áo tử tế rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, Cố Thanh liền nghe thấy trong bếp truyền đến âm thanh bật bếp gas, đồng thời với đó là ánh lửa chợt lóe lên. Bếp gas này là do khách thuê trước để lại, cũng đã dùng lâu rồi, khi bật bếp có chút khó khăn, tiếng động lại lớn, Cố Thanh đã sớm muốn mua cái mới về đổi, nhưng mẹ cậu vẫn luôn ngăn lại, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Mẹ Cố đang cầm cái nồi trên tay, tay kia đang đổ mỡ vào nồi, nghe thấy âm thanh, liền quay đầu lại, thấy đó là Cố Thanh, lại quay đầu về, “Là A Tử sao? Sao con lại dậy sớm như thế? Hôm qua chơi đùa khuya như thế, trở về ngủ thêm chút nữa đi.”

Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng trong đó liền thấy chật chội, cho nên Cố Thanh chỉ đứng ở cửa phòng bếp. Cố Thanh mím môi, cậu đang tự hỏi phải làm thế nào mới giải thích cho mẹ hiểu về nguyên nhân Tần Lực Dương đột nhiên xuất hiện ở đây bây giờ, trong lòng cậu vẫn chưa nghĩ ra lý do, cũng không biết Tần Lực Dương có nói với mẹ cái gì không, không biết anh ta đã sử dụng lý do gì nữa.

“Mẹ, Tần Lực Dương anh ấy. . . . . .”

“Lực Dương thì sao? Có chuyện gì à?” Mẹ Cố chuyên tâm nấu mì, đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Thanh, “A Tử. . . . . .”

“Thịch” một cái, Cố Thanh cảm thấy tim mình đập nhanh lên không ít, trong lòng đối với chuyện này, luôn có chút chột dạ, cậu còn chưa có chuẩn bị cùng người nhà ngả bài nha, chẳng lẽ Tần Lực Dương đã nói gì đó với mẹ rồi sao?

“A Tử, Lực Dương đã nói cho mẹ biết chuyện của hai đứa con rồi.”

Tim không thể khống chế mà đập loạn, Cố Thanh cảm giác toàn thân mình đều phát run, sắc mặt hẳn cũng xanh mét rồi, “Mẹ, thật ra thì con. . . . . .”

“A Tử, con cũng đừng giải thích, người ta là ông chủ, trả tiền lương lại cao, con không thể vì bị nói mấy câu vui đùa liền nói bỏ việc không làm nữa, huống chi Lực Dương còn giúp chúng ta nhiều chuyện như vậy, từ nhỏ mẹ đã dạy con, làm người, ngàn vạn lần không được quên ơn nghĩa. Đừng nói chi đến việc cậu ta trả lương cho con, coi như không có trả lương, chúng ta vẫn phải làm để trả ân tình, biết không? A Tử, con cũng không phải là trẻ con nữa, chút đạo lý này phải hiểu chứ!”

Cố Thanh đứng ngẩn người tại chỗ, đây chính là lý do của Tần Lực Dương sao?

“Được rồi, cũng đừng đứng ngốc ra đó, nhanh đi rửa mặt đi, xong rồi thì đi ra ngoài mua thêm chút ít đồ ăn về, tiền mẹ để ở trong hộp sắt ở tủ đầu giường của mẹ đó.” Mỡ trong nồi phát ra tiếng xèo xèo, mẹ Cố vội vàng đem con trai đuổi ra ngoài, đem mì thả vào trong nồi, “Đừng quên, bên ngoài đang có tuyết lớn, nhớ mang ô theo đó, thân thể của con còn chưa khỏe hẳn, coi chừng bị cảm lạnh.”

Cố Thanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng yên tâm, nghe mấy lời dặn phía sau của mẹ, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, “Dạ, con biết rồi. Đúng rồi, mẹ, chừa cho con mấy cái bánh quẩy nha, nhớ là phải xốp giòn đó.”

“Được rồi, mẹ sẽ chừa cho con.”

Cố Thanh mang theo tâm tình vui vẻ đi ra cửa.

Tuyết rơi cả đêm, đưa mắt nhìn về phía xa, đường phố đều là một mảnh màu trắng xóa tinh khiết, giống như được phủ thêm một tấm thảm lông cừu dày, mặt trời từ đường chân trời từ từ nhô lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, chiếu lên nền tuyết trắng, tựa như dệt thêm một tầng sắc vàng lên trên, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh.

Giày đạp lên nền tuyết trắng mềm xốp, theo cước bộ lưu lại một dãy chữ viết nghệ thuật trừu tượng, Cố Thanh bỗng nhiên nhớ tới cuộc sống ở cô nhi viện trước kia, nhớ tới việc cậu hay cùng với đám bạn chơi ném tuyết trước đây, tính trẻ con liền nổi lên, cước bộ trở nên nhẹ nhàng linh động, khóe môi cong lên, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Buổi sáng mùa đông, khung cảnh xung quanh, xinh đẹp như ngọc, rung động lòng người, nhưng vẫn chưa đủ hấp dẫn sự chú ý của những người đi đường, xe cộ vẫn hối hả, người đi đường vẫn vội vàng như mọi ngày, lại là một ngày bận rộn như mọi ngày khác.

Tần Lực Dương ngủ cũng không sâu, lúc Cố Thanh vươn tay vuốt ve trên mặt anh, anh đã hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ là muốn đắm chìm trong phần ngọt ngào này, nên mới giả vờ ngủ để không phá vỡ sự bình yên hiếm có này, chờ Cố Thanh mở cửa ra ngoài, anh mới ngồi dậy, lúc rửa mặt mới nhớ tới dao cạo râu của mình để quên trong xe, anh liền vội vàng chạy xuống lầu, thật không nghĩ đến lại có thể thấy được cảnh tượng như vậy. Anh lẳng lặng đứng ở chỗ rẽ con đường, nhìn người trước mặt đang chơi đùa vui vẻ đến quên cả trời đất trong tuyết kia, trên mặt của đối phương là nụ cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên Tần Lực Dương nhìn một thứ tinh khiết và xinh đẹp như vậy, tim của anh không thể khống chế mà đập nhanh lên.

Giờ khắc này, thiên chân vạn xác, Tần Lực Dương cảm thấy mình đã yêu thật sự.

Cố Thanh cố ý đi đường vòng đến chợ bán thức ăn cách nhà khá xa, đồ ăn ở nơi đó đều tươi mới, giá cả cũng phải chăng, mua sủi cảo và vỏ hoành thánh có ba đồng, một cân sườn lợn, ba củ sen và một con cá chép, tạt qua siêu thị, mua thêm một ít thức uống mà thường ngày Tần Gia Bảo thích uống, ở chỗ quầy tính tiền, Cố Thanh thấy trên quầy có bán lưỡi dao cạo, liền nhớ tới cảm giác đau đau trên ngón tay lúc sáng, nhân tiện mua luôn một hộp.

Cố Thanh về đến nhà, thấy phòng khách không có một bóng người, trong lòng liền có chút nghi hoặc, cậu đi vào phòng bếp cất thức ăn trước, sau đó Cố Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

Cố Thanh đi vào trong phòng của mẹ mình, thấy Tần Gia Bảo đứng ở góc tường khóc đỏ cả mắt, nức nở không thành lời, còn mẹ mình thì đang ngồi ở mép giường dỗ dành.

“Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”

Trong lòng Cố Thanh buộc chặt, bước nhanh tới gần.

“Anh. . . . . Gấu lớn. . . . . . Anh. . . . . . Anh ơi. . . . . .” Tần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn thấy Cố Thanh, liền đứng lên chạy về phía cậu, âm thanh vốn mềm mại, nay lại nói đứt quãng như thế, càng lộ ra vẻ đáng thương.

Cố Thanh ôm bé ngồi lên tay dựa vào ngực mình, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của bé, vỗ về một lúc, tiếng khóc trong ngực dần dần ngừng lại, nhưng vẫn còn nấc, cái mũi nhỏ vì thế mà đỏ bừng.

“Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Mẹ cũng không rõ lắm, khi tỉnh lại thì cứ như vậy, khuyên như thế nào cũng không nghe. Ôi, nhìn xem, mặt đỏ hết cả rồi, để mẹ đi múc nước.” Gương mặt mẹ Cố hiện lên vẻ đau lòng, đi ra khỏi gian phòng.

Cố Thanh rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô nước mắt và nước mũi cho Tần Gia Bảo, cậu không dám dùng lực quá lớn, vào mùa đông da trở nên rất mỏng, đặc biệt là trẻ con.

Cố Thanh đoán chừng là do Bảo Bảo nằm mơ thấy ác mộng, trước kia ở nhà Tần gia cũng phát sinh chuyện này vài lần.

Tần Lực Dương vẫn đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Cố Thanh nhẹ giọng dỗ dành Bảo Bảo, nghe thấy con trai của mình giật mình tỉnh giấc liền khóc, trong lòng anh cũng không cảm thấy dễ chịu gì, nhưng vì không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, trước kia đều do dì Trần và Cố Thanh giải quyết, cho nên giờ phút này chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.

“Anh, cái kia. . . . . .Hức. . . . . Bảo Bảo . . . . . . Hức. . . . . . Muốn đi xem hoa hoa. . . . . .” Tần Gia Bảo được Cố Thanh dỗ đến thư thái, bắt đầu làm nũng đưa ra yêu cầu, trong khi nói chuyện cũng thỉnh thoảng nấc lên một cái.

“Hoa hoa?” Trời lạnh như vậy, hoa ở đâu ra mà xem?

“Là pháo hoa đó.” Mẹ Cố bưng chậu nước vào phòng, làm ướt khăn tay rồi đưa cho Cố Thanh, “Không phải tối nay có lễ hội bắn pháo hoa sao, hôm qua mẹ có nói cho thằng bé nghe, không ngờ nó vẫn nhớ tới.”

Cố Thanh bừng tỉnh đại ngộ, hàng năm tỉnh A đều tổ chức lễ hội bắn pháo hoa ở một trong các thành phố của tỉnh, năm nay vừa vặn tổ chức ở thành phố C. Cố thanh đối với pháo hoa không có hứng thú gì đặc biệt, cộng với việc địa điểm lễ hội ở cách xa nhà, khí trời cũng lạnh, vốn không có ý định đi ra ngoài, nhưng bây giờ xem ra. . . . . .

Cúi đầu xuống nhìn đôi mắt to tròn sưng đỏ chứa đầy mong đợi trong ngực, Cố Thanh đành phải gật đầu đáp ứng.
Bình Luận (0)
Comment