Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 42


Hai người anh một ngụm em một ngụm, một chén mì hành trộn dầu thật đơn giản cũng nếm ra cảm giác sơn hào hải vị.

Rất nhanh, một chén mì hành trộn dầu nhỏ xí liền thấy đáy.

"Còn đói không?" Ngụy Sâm đặt bát lên bàn, khi nhìn về phía Trần Lê, trong mắt toàn dịu dàng, chỉ có Trần Lê.

Ánh mắt Trần Lê đờ ra, tâm tình gì cũng không có.

Ngụy Sâm tự tay xoa xoa đỉnh đầu Trần Lê, Trần Lê làm một động tác né tránh, cuối cùng vẫn để cho tay của Ngụy Sâm đặt lên trên đỉnh đầu của cậu, chỉ là cổ hơi cứng đờ.

Tóc của Trần Lê mảnh mềm, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên đầu, trong lúc tay Ngụy Sâm xoa, xúc cảm mềm mại kia làm cho Ngụy Sâm có chút nghiện, cho dù biết Trần Lê có chút chống cự, y cũng không nỡ bỏ tay xuống khỏi đỉnh đầu Trần Lê.


"Lê Lê, em dạy anh vẽ được không?" Ngụy Sâm lại xoa tóc Trần Lê một cái, ánh mắt chân thành nói.

Trần Lê chống lại ánh mắt Ngụy Sâm, mặc dù Trần Lê không nói gì, thế nhưng Ngụy Sâm biết Trần Lê đang nghi ngờ, nghi ngờ cậu sao lại có thể dạy người? Chính cậu cái gì cũng không biết nữa là.

"Anh chưa từng học vẽ, Lê Lê em có thể dạy anh cách vẽ không?" Ngụy Sâm hỏi lần nữa.

Trần Lê vẫn không đáp lại rõ, nhưng lúc Ngụy Sâm đưa giấy vẽ và cọ vẽ qua, Trần Lê vẫn cầm bút lên, nhìn Ngụy Sâm, giống như là muốn dạy Ngụy Sâm vẽ, nhưng lại không biết bắt đầu dạy thế nào.

"Lê Lê, bọn mình vẽ đĩa trái cây đi, em vẽ một nét, anh vẽ theo nét bút đó của em.

" Ngụy Sâm chỉ vào đĩa trái cây cách đó không xa mà nói, đĩa trái cây trong đó có táo, chuối tiêu và nho, đều không phải là thứ khó, Ngụy Sâm tin rằng mình vẽ theo Trần Lê, chắc chắn sẽ vẽ được.

Trên thực tế, Ngụy Sâm quá coi trọng mình rồi.


Vẽ quả thật chú trọng thiên phú, Ngụy Sâm cảm thấy rõ ràng mình dựa theo nét bút của Trần Lê mà vẽ, kết quả vẽ ra không đâu vào đâu, mà ở dưới ngòi bút của Trần Lê, giống như là cầm camera chụp vậy, còn là chuyên viên quay phim chuyên nghiệp cầm máy ảnh mà chụp nữa, không chỉ có vẽ không kém chút nào, thậm chí nhìn sang còn có một loại mỹ cảm không nói ra được.

Học sinh Ngụy Sâm giao thành phẩm của mình đến trước mặt thầy Trần Lê, mặc dù nét mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt có chút thẹn thùng, không phải chỉ là dăm ba cái hoa quả à? Sao mà vẽ nó ra thành thứ mà một lời khó nói hết được cơ chứ?
Trần Lê nhận lấy bức vẽ của Ngụy Sâm, nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, vừa liếc nhìn đường nét xốc xếch trên giấy vẽ, cơ thịt trên mặt lần đầu tiên thay đổi, lộ ra một biểu tình say đắm, Ngụy Sâm biểu thị không có cách nào lí giải được ý của cái biểu tình này, xấu hổ trong mắt cũng không khỏi mà tràn ra.

"Lê Lê.

" Ngụy Sâm nói liền đoạt lại giấy vẽ trên tay Trần Lê, khô cằn mà nói: "Tờ vẽ nguệch ngoạc này chúng ta coi như không có chuyện này được không?"
Trần Lê không nói, ánh mắt nhìn đăm đăm vào trên giấy vẽ trên tay Ngụy Sâm, ý rất rõ, cậu không muốn để cho Ngụy Sâm tiêu hủy bản vẽ này.

Ngụy Sâm do dự một hồi, vẫn đưa giấy vẽ cho Trần Lê, nuốt nước miếng một cái, nói: "Lê Lê, em muốn giấy vẽ này làm! "
Chữ "gì" vẫn chưa thốt ra, Ngụy Sâm liền thấy Trần Lê cầm bút lên tỉ mỉ phác họa trên tờ giấy vẽ đó.

Theo Trần Lê phác họa, nét bút tăng lên, Ngụy Sâm nhìn càng thêm chuyên chú, con ngươi có hơi rụt lại, lan ra vẻ kinh ngạc, đến khi nét vẽ cuối cùng của Trần Lê hạ xuống, một câu ca ngợi liền thốt ra -- "Lê Lê, em giỏi quá!".

Bình Luận (0)
Comment