Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 109


: Chỉ nói chuyện nhà như bá tánh bình thường
Ánh chiều tà như lửa đỏ cuối chân trời tan đi, màn đêm dần buông xuống.

Một chiếc xe ngựa treo chuông đồng dưới hiên phát ra âm thanh giòn giã.

Hai bên đường đình đài lầu các đã treo đầy các loại đèn lồng, một trản đèn đêm cô độc chống đỡ ánh sáng cả thùng xe.

Không khí yên tĩnh trong xe cuối cùng cũng bị phá vỡ: "Ngạc Quân Tử Tích là em cùng mẹ với Sở vương, làm quan Lịnh-Doãn, tước vị cao sang, mà còn có thể cùng vui tận hết ý với người chèo thuyền Việt.*"
Triệu Tĩnh Xu đọc ra nguyên câu trích dẫn trong sách khiến Đinh Thiệu Đức ngây người hồi lâu: "Công chúa...!người đã xem qua quyển sách đó sao?"
"Đúng, ta đã sai Tiểu Mãn đến Tàng Thư Các ở Quốc Tử Giám lấy về."
"Thật ra...!trong thư phòng ta cũng có!"
Đương nhiên nàng biết trong thư phòng Đinh Thiệu Đức cũng có: "Điển tích trong quyển sách đó là có ý gì?"
"Công chúa không biết ư?"
"Không biết, cho nên ta muốn nghe chính miệng ngươi giải thích."
Cách hành văn trong cuốn Hán Thư này cũng không khó hiểu, huống hồ với một vị công chúa đọc đủ thứ thi thư từ nhỏ, mặc dù hiểu rõ Đinh Thiệu Văn vẫn trả lời, chẳng sợ nàng biết làm vậy sẽ rước lấy Triệu Tĩnh Xu ép hỏi: "Theo sách Chu Lễ, người được chia thành ba, sáu hoặc chín giai cấp.

Quân là quân, thần là thần, nô lệ là nô lệ.

Sở quốc đại phu khuynh mộ Tương Thành Quân, muốn nắm tay ông lên thuyền, nhưng ngại vì làm vậy có vẻ vượt quy củ sẽ khiến Tương Thành Quân không vui.

Sở đại phu Trang Tân liền dùng điển cố này nói cho Tương Thành Quân Ngạc Quân thân phân cao quý vẫn có thể cùng vui tận hết ý với người chèo thuyền Việt. Sau khi Tương Thành Quân nghe xong rất xúc động, đồng ý nắm tay ông, còn nói từ nhỏ mình đã được người lớn khen đàng hoàng...*"
Xe ngựa từ phủ Khai Phong chạy một đường về phía Bắc, vài tên quân sĩ hộ tống theo sau, không cần thị vệ cưỡi ngựa dẫn đầu nhắc nhở, người đi đường thấy xe liền chủ động tránh sang một bên.

Đinh Thiệu Đức tốn một phen miệng lưỡi mới kể xong điển tích và ý nghĩa của toàn bộ cuốn Hán Thư.

"Khuynh mộ? Là vì bọn họ thích nhau nên mới như vậy đúng không?"
"Đương nhiên."
"Vượt qua quy củ, quả thật là tình yêu cảm động lòng người, nhưng ta lại cảm thấy không có gì đáng ca tụng!"
"Là bởi vì...!bọn họ đều là nam tử sao?" Đinh Thiệu Đức khẽ hỏi.

Triệu Tĩnh Xu lẳng lặng nhìn nàng, phủ quyết nói: "Không phải, mặc dù bọn họ yêu nhau, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng thê thiếp thành đàn sao, kẻ đáng thương chính là vợ con bọn họ.

Ha, cũng không thể nói là đáng thương, tranh sủng với nữ nhân cũng là tranh, tranh sủng với nam nhân cũng là tranh, dù sao cũng đều là tranh sủng, có gì khác biệt chứ?"
Đinh Thiệu Đức đột nhiên nhếch miệng cười: "Là ta tài hèn học ít, công chúa suy nghĩ càng sâu xa thấu triệt."
Triệu Tĩnh Xu lại nói: "Ngạc Quân Tử Tích, Việt Nhân Bảng Duệ, còn có Trang Tân và Tương Thành Quân đều là mỹ nam tử, dù là nam hay nữ, quả nhiên đều phải lớn lên đẹp mới được..." Bỗng nhiên nàng lại nhìn gương mặt trắng nõn của Đinh Thiệu Đức.

Đinh Thiệu Đức không thèm để ý ánh mắt của nàng, ôn nhu cười nói: "Mỹ nam phá lão, mỹ nữ phá lưỡi**, câu nói này từ xưa vẫn không sai, thế gian này luôn có thứ mà chúng ta ái mộ, mộ cường, mộ tài, mộ sắc.

Đã là người đều sẽ có ham muốn cá nhân, những chuyện này đều là lẽ thường."
(**Mỹ nam phá lão, mỹ nữ phá lưỡi: nghĩa là dùng nam sủng của vua để vu oan cho lão tướng, và sủng thê của vua để vu oan cho kẻ sĩ.)
"Như vậy xem ra, ngươi cũng không khác gì bọn họ."
"..." Triệu Tĩnh Xu ngẩng đầu đối diện ánh mắt nàng, cố phán sinh huy, liêu nhân tâm hoài*, ngay cả nàng cũng không thể phủ nhận, bèn cười thầm bản thân thật nông cạn.

(*Cố phán sinh huy, liêu nhân tâm hoài: đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ rung động lòng người.)
"Cũng không đúng, không thể phủ nhận ngươi giả nam trang phóng tầm mắt nhìn khắp Đông Kinh này không mấy ai có thể sánh được, khó trách mấy vị tẩu tẩu đều đối xử tốt với ngươi như thế, còn có Cố thị kia..."
Cùng với vị tiểu thư chết thay kia, Triệu Tĩnh Xu còn không kịp nói lời này ra đã bị cắt ngang, Đinh Thiệu Đức nặng nề hô lên một tiếng: "Công chúa điều tra ta?"
Triệu Tĩnh Xu cuống quít nói: "Ta...!ta mới không có.

Trước khi gả cho ngươi, tất cả mọi việc của ngươi đều sẽ được ghi vào hồ sơ đưa đến Tông Chính Tự, ta chỉ là tuỳ tiện đọc, chưa từng nói ra mà thôi."

Xe ngựa lắc lư đột nhiên dừng lại: "Công chúa, phò mã đến rồi."
Đinh Thiệu Đức khom người, vén rèm đi ra, quay đầu nói: "Nhưng có một số thứ là sẽ không ghi vào hồ sơ."
Xe ngựa dùng lại, nội thị dọn cầu thang gỗ đặt cạnh thùng xe, thiếu niên mặc thường phục đỏ bước ra khỏi xe ngựa, duỗi tay đỡ nữ tử theo sau.

Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay ấm áp, động tác này cũng chuyển trọng tâm cơ thể về phía trước.

"Bởi vì cái chết của Triệu Duẫn Hoài, nên gia yến lần này chỉ lén triệu kiến, nàng vừa về, lại chịu khổ nhiều như vậy, ta chỉ sợ thiệt thòi cho nàng."
Nàng nắm tay Triệu Uyển Như, ôn nhu nói: "Hữu thê như thử, phu phục hà cầu, có gì mà thiệt thòi hay không chứ, ta chỉ để ý đến nàng."
Điện Trung Tỉnh phái người của Nội Thị Tỉnh đến nghênh đón, vừa lúc hai vị công chúa lần lượt vào cung, nơi đổ xe còn cách nhau không xa.

"Cô nương, đằng trước đại cô nương cũng đến rồi." Ngàn Ngưng đứng cạnh xa phu nói.

Triệu Tĩnh Xu theo tiếng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ vội vàng liếc mắt một cái liền dời đi, thấy Đinh Thiệu Đức xuống xe chỉ đứng ngây ngốc một bên liền khó chịu nói: "Này, nương tử nhà ngươi muốn xuống dưới!"
Đinh Thiệu Đức sững sờ một lúc, mới vươn tay ra, khó hiểu nói: "Không phải bình thường ngươi đều không cần sao, còn chê ta làm chuyện thừa..."
Triệu Tĩnh Xu vừa xuống xe liền dẫm chân nàng một cái, quăng tay nổi giận đùng đùng bỏ đi luôn.

Đinh Thiệu Đức đứng tại chỗ giơ chân, chống vai hạ nhân kêu khổ: "Mấy ngày nay điện hạ bị làm sao vậy?"
Gió xuân tháng tư không lạnh cũng không nóng, hạ nhân nhìn thấu chỉ ho nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm nói: "A Lang, mùa xuân đến rồi."
Cái chết của Triệu Duẫn Hoài chỉ có vài vị thái y của Hàn lâm y quan viện và vài người trong tông thất biết.

Thương Vương phủ bí mật phát tang, nhưng hoàng đế vẫn cấm các hoạt động vui chơi giải trí trong hoàng cung.

Bên trong Tập Anh Điện chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Lưu Hoàng Hậu thấy từ khi Lý Thiếu Hoài về sắc mặt con gái mình tốt lên không ít, bèn kéo nàng sang một bên nói chuyện.

Một đứa bé chừng bốn năm tuổi chạy tới chạy lui dưới gầm bàn, không cẩn thận làm đổ rượu bên trên, rượu đỏ rơi ra đầy đất.

Bình rượu cũng suýt nữa đập lên người hắn.

"Quận vương..." Bọn cung nữ bị doạ xanh mặt.

"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, rượu trên bàn này đều là Tây Vực tiến cống.

Ngay cả một đứa bé cũng chăm sóc không xong, giữ các ngươi lại còn có lợi ích gì!"
Đứa bé vùng khỏi tay trưởng tỷ đang nắm nó, chạy đến trước mặt bọn cung nữ đang quỳ xuống xin tha, đẩy bọn thái giám chuẩn bị bắt người ra, cuối đầu chắp bàn tay trắng nõn nói: "Mẫu thân, là do con quá ham chơi, không liên quan đến bọn họ."
"Mới vài tháng không gặp...!đã hiểu chuyện không ít."
"Lúc nàng không ở kinh thành, cha đã tìm Yến Thù làm thư đồng đọc sách với hắn.

"Yến Thù...!chín chắn hiếu học."
"Nàng không cảm thấy tính tình của Thụ Ích có chút giống nàng sao?"
"Bây giờ hắn còn nhỏ, những thứ như tính cách này, vẫn phải chờ đến sau này, nhưng ta vẫn hy vọng hắn có thể thật sự trở thành một vị minh quân."
Vì được đứa bé cầu tình, Lưu Nga không xử phạt nữa, chỉ sai bọn người hầu dọn dẹp sạch sẽ rồi đổi rượu.

"Buổi gia yến hôm nay cũng giống như các gia đình bình thường khác, chỉ có cha mẹ, không có quân thần, không nói quốc sự chỉ nói việc nhà."
"Vâng."
Đứa bé quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chạy đến bên cạnh Lý Thiếu Hoài.

Triệu Uyển Như thấy vậy cười nói: "Thụ Ích vẫn còn thích nàng như vậy, thôi, chỗ này để cho hai người, ta đến ngồi cạnh mẫu thân."

"A tỷ yên tâm, ta sẽ không giành tiên sinh với A tỷ!" Đứa bé nhảy lên ghế dựa: "Dù sao cũng không giành nổi."
"Thằng nhóc này..."
Câu nói ngây ngô của đứa bé làm Lý Thiếu Hoài cười ha hả.

Triệu Hằng vuốt chòm râu bạc, nhìn cảnh này híp mắt nói: "Các ngươi đều đã thành thân hơn một năm, hoàng gia cũng nên có hỉ sự rồi chứ?"
"Quan gia ngài đã muốn ôm cháu rồi sao?"
Triệu Hằng cười nói: "Thụ Ích còn nhỏ, ta không biết còn có thể nhìn thấy con cái hắn hay không, nhưng bốn người các ngươi, nhất định phải sinh cho ta vài đứa cháu ngoại!"
Triệu Uyển Như và Lý Thiếu Hoài vẻ mặt thản nhiên, dù sao loại chuyện này cưỡng cầu cũng không được, rốt cuộc sẽ có biện pháp đối phó.

"Con nít phiền chết đi được, con mới không cần!" Triệu Tĩnh Xu chề môi.

"Nếu không làm mẫu thân, ai sẽ dung túng tính tình trẻ con của ngươi cả đời?"
"Đương nhiên là có người, chàng nói đúng không, phò mã!" Triệu Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn Đinh Thiệu Đức cười tủm tỉm nói.

Đinh Thiệu Đức cúi đầu: "A, phải."
Nhìn bàn đối diện hai người nói cười vui vẻ, lại nghĩ Đại công chúa tuy cũng không có con nối dõi, nhưng dù sao cũng còn một đệ đệ làm trữ quân, Đỗ Quý Phi nói: "Có thể thành vợ thành chồng đương nhiên là tốt, nhưng người trẻ tuổi các ngươi cũng nên thu liễm tính tình ham chơi."
Đây là một trong những nguyên nhân khiến Triệu Tĩnh Xu không thích vào đại nội tham gia cái gọi là gia yến.

Trước đây là giục cưới, bây giờ cưới rồi ngay cả sinh con cũng muốn giục.

Lưu Nga lại nhớ đến kết quả Trương Tắc Mậu bắt mạch cho Triệu Uyển Như năm ngoái, liền lên tiếng khuyên can: "Bọn chúng còn trẻ, chuyện con cái thuận theo tự nhiên là được rồi."
"Nguyên Dung và Quý Hoằng còn trẻ, nhưng Thiếu Hoài và Nguyên Trinh hai con là con trưởng cũng nên bắt đầu suy xét đi chứ?" Triệu Hằng quá hiểu tình tính con gái mình, những lời nàng nói trên đại điện sáng nay hãy còn văng vẳng bên tai.

Nếu ngày nào đó Lý Thiếu Hoài thật sự xảy ra chuyện, dưới gối lại không có con nối dõi, chẳng phải tuổi già nàng thật sự cô đơn.

"..." Lý Thiếu Hoài ngây người nhìn Triệu Uyển Như, cúi đầu hướng Triệu Hằng nói: "Con..."
"Bọn chúng đã không còn nhỏ, những chuyện này đương nhiên là hiểu được, chúng ta đều đã có tuổi, sao lại đi bức bách người trẻ tuổi bọn chúng chứ?"
Được mẫu thân giải vây, Triệu Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, đem những lời muốn nói nuốt trở vào.

Trong gia yến Triệu Hằng buông chuyện triều chính thoải mái uống rượu, nhưng bên cạnh Lưu Nga lại không được vui như hắn, miễn cưỡng cười vui có một nửa nguyên nhân là đến từ Lý Thiếu Hoài hôm nay đột nhiên trở về, còn một nửa, Lưu Nga nhìn Triệu Uyển Như xụ mặt nói: "Sau tiệc ngươi đến Khôn Ninh Điện một chuyến."
Lần này nàng giúp Lý Thiếu Hoài diệt trừ trợ thủ đắc lực của Đinh Thiệu Văn, lại hung hăng chèn ép hắn, Đinh gia lại là phe cánh ủng hộ hậu cung, đương nhiên sẽ khiến mẫu thân bất mãn, chuyện này, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi: "Vâng."
Giờ Thìn tiệc tàn, vừa tan tiệc Triệu Uyển Như liền theo Hoàng Hậu trở về Khôn Ninh Điện, hai mẹ con nói chuyện, Lý Thiếu Hoài đành phải chờ bên ngoài.

Không biết đợi bao lâu.

"Giờ Hợi!" Tiếng trống từ đài canh gác vang lên.

Mãi đến hết giờ Hợi, hai mẹ con mới ra khỏi điện.

Từ khai quốc đến nay cùng với sự phát triển của thương nghiệp, kinh tế dần khởi sắc, không chỉ khiến các thanh lâu nhà thổ mọc lên như nấm, mà còn huỷ bỏ quy định cấm đi lại ban đêm.

Ban đầu cửa thành Đông Kinh mở suốt mười hai canh giờ, chỉ đến năm đầu Cảnh Đức thiết kỵ người Khiết Đan đặt chân đến Trung Nguyên, đe doạ thành Đông Kinh mới khiến cổng thành khôi phục trật tự đóng mở như trước.

Bởi vì thành Đông Kinh được chia thành mới cũ trong ngoài, đại thần ngoài thành phải vào nội thành thượng triều sớm, nên cửa nội thành phải mở sớm hơn.

Cổng thành ngoài đóng vai trò là lá chắn đầu tiên bảo vệ kinh thành, hệ thống đóng-mở cổng được quy định chặt chẽ trong quốc sách "Thủ Nội".


Ngoài cấm quân bảo vệ hoàng thành, các lực lượng khác đều phải đóng quân bên ngoài, việc thao luyện diễn ra ở Kim Minh Trì thành Đông.

Quan viên vào triều trước khi mặt trời mọc, phải do sứ thần gác cổng tự mình giám sát đóng mở.

Sau khi các quan viên đi vào cổng thành sẽ được đóng lại, từ đó đến trước bình minh không được tự tiện mở hoặc đóng cổng.

Hơn nữa, chìa khoá và ổ khoá đều phải do người cầm thẻ bài đến kho chìa khoá của đại nội lãnh, tướng sĩ thủ thành cũng không có quyền mở cửa.

Sau khi cửa thành mở phải trả chìa khoá về kho cho đại nội, cổng mới hay cũ đều như thế.

Người gác cổng, người quản thẻ bài và người thủ kho chìa khoá ba người kiềm chế lẫn nhau đảm bảo cổng thành an toàn, ngăn chặn tai hoạ ngầm.

"Phong cổng quan" quy định: Cổng đại nội và hoàng thành, hằng đêm đóng vào tám khắc, canh hai hai khắc.

Cổng kinh thành, hằng đêm đóng vào mười ba khắc, canh hai hai khắc.

Cổng đại nội và hoàng thành, buổi sáng mở vào canh bốn hai khắc.

Cổng kinh thành, buổi sáng mở vào canh bốn một khắc.

Thấy mẹ con hai người bước ra, Lý Thiếu Hoài đứng dậy đến gần hành lễ.

Lưu Nga chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, chợt gọi nội thị đứng bên: "Lôi Duẫn Cung."
"Có."
"Nếu Huệ Ninh không muốn ở lại đại nội, ngươi mang phò mã đến gặp Quan gia xin một cá phù đi."
Ban đêm một khi cửa cung đã đóng lại sẽ cấm mở ra, nếu gặp trường hợp đặc biệt yêu cầu mở cửa, cũng phải có quy trình và quy định riêng, một trong số đó chính là, "Phụng sắc dạ khai cung điện môn" (thủ dụ mở cửa cung điện ban đêm).

Lôi Duẫn Cung nghe chủ tử nói, liền tiến lên khom người: "Phò mã, mời đi theo tiểu nhân."
Đi đến nơi Triệu Hằng thường xử lý chính sự, Lôi Duẫn Cung cầm cá phù của Hoàng đế và một quyển sổ ghi chép đưa cho Lý Thiếu Hoài, nói: "Phò mã cầm cái này đến Thư Trung Môn gặp thị vệ gác cổng và phục tấu lãnh chìa khoá là được, tuy quy trình đơn giản, nhưng cũng không thể qua loa, nếu làm sai một bước lệnh mở cửa thành không khớp, sẽ bị phạt hình."
Lý Thiếu Hoài cầm lấy cá phù và quyển sổ, nhíu mày hỏi: "Ban đêm ra vào cung thủ tục rườm rà vậy sao?"
"Còn không phải sao, hiện giờ tuy thiên hạ thái bình, nhưng vẫn khó đảm bảo không có những kẻ tâm địa bất lương, thân ở đại nội, không thể sơ suất khinh thường nha."
"Điều này cũng đúng!"
Lý Thiếu Hoài cầm chìa khoá chạy tới cổng thành.

"Đại tướng quân."
Phục tấu lãnh chìa khoá chính là đại tướng quân gác cổng.

"Huệ Ninh công chúa và phò mã muốn xuất cung hồi phủ, Quan gia đã hạ lệnh."
Thị vệ gác cổng thấy vậy hô to: "Thu đội!"
Cấm quân canh giữ trong ngoài cổng thành nghe lệnh liền xếp thành đội canh giữ xung quanh.

Phụ tấu đốt đuốc, lấy ra một nửa môn phù còn lại: "Phò mã, môn phù."
Hắn lấy môn phù của Lý Thiếu Hoài xem kỹ, xác nhận là đúng mới nhận lấy chìa khoá, hô: "Mở cổng thành!"
Cấm quân trong ngoài đồng loạt di chuyển, áo giáp sắt trên người phát ra tiếng ca ca, trang trọng uy nghiêm.

Thủ thành và đại tướng quân gác cổng lén thì thầm vài câu.

Dưới ánh lửa của ngọn đuốc chỉ thấy bọn họ nhìn Lý Thiếu Hoài híp mắt cười nói: "Phò mã chớ trách bọn hạ quan nghiêm khắc, cổng cấm cung liên quan đến an toàn của Quan gia và thánh nhân bên trong, bọn chúng thần phải tuân thủ quy tắc."
"Ta biết."
Lưu Nga đích thân đưa Triệu Uyển Như ra bên ngoài, luôn miệng dặn dò: "Nhớ kỹ lời ta nói, phải biết suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút."
"Nữ nhi đã biết."
Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, cửa cung lần nữa đóng lại, chìa khoá trả lại, tên thủ thành hỏi: "Ánh mắt tướng quân như vậy, là nhìn thấy gì sao?"
"Tân quý trong triều."
"Nhưng phò mã là ngoại nam ngoài hoàng thất, dù có được xem trọng thế nào đi nữa, cũng không thể làm đến tể chấp."
"Ngươi nha, cũng không chịu nhìn xem, hắn là phò mã của ai!"
- -- Hết chương 109 ---
Tóm tắt về bối cảnh ra đời của Việt nhân ca: Lưu Hướng (刘向) là cháu bốn đời của Lưu Giao (刘交).


Lưu Giao là em của Lưu Bang (刘邦), Cao tổ của nhà Hán.

Lưu Hướng là tác giả của sách Thuyết uyển (说苑).

Sách có chương kể chuyện "Tương Thành Quân thủy phong chi nhật" (襄成君始封之日).

Tương Thành Quân là Sở Tương Vương (楚襄王) tên hiệu là Hùng Hoành (熊橫).

Trong câu chuyện có nhắc đến Ngạc Quân Tử Tích (鄂君子皙) là vua Sở Hùng Ngạc (楚熊咢) dùng thuyền dạo mát ngoạn cảnh thì có người chèo thuyền hát bài dân ca Việt.

Ngạc Quân Tử Tích nhờ người ghi lại và phiên dịch ra tiếng "Sở" là bài "Việt nhân ca".

"Ngày đầu tiên Tương Thành Quân được phong quan tước, mặc áo đẹp, đeo kiếm ngọc, mang cao guốc, đứng phía trên dòng nước, đại phu gõ nhạc, đánh trống.

Lệnh rằng: "Ai có thể đưa ta lên đò?" Sở đại phu Trang Tân bước lên phía trước bái kiến, đứng thẳng nói rằng: "Thần nguyện nắm tay của quân vương, có được không?" Tương Thành Vương phẫn nộ, mặt biến sắc và im lặng.

Trang Tân mất mặt, phủi tay nói rằng: " Quân vương không nghe qua chuyện Ngạc Quân Tử Tích dạo thuyền trên làn sóng mới sao? Trên thuyền Thanh Hàn, cắm cờ xí, khoác áo choàng đẹp.

Trong tiếng chuông trống, người chèo thuyền là người Việt đã hát.

Lời hát là "Lạm hề biện thảo biện dư, xương hoàn trạch dư xương châu châu, Thực thẩm châu châu yên hô tần tư tư, mạn dư hô chiêu, thẳn tần du sâm, đề tùy hà hồ." Ngạc Quân Tử nói: " Ta không hiểu Việt ca, thử cho ta hiểu bằng tiếng Sở." Thế là cho người phiên dịch, bằng tiếng Sở nghĩa là: "Kim tịch hà tịch hề, khiên trung châu lưu, kim nhật hà nhật hề, đắc dĩ vương tử đồng Chu.

mông tu bị hảo hề, bất hiềm cấu sĩ.

tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, tri đắc vương tử.

Sơn hửu mục hề mục hửu chi, tâm thuyết quân hề quân bất tri." Nghe xong, Ngạc Quân Tử Tích xăn tay áo, đến ôm lấy, dùng mền thêu mà đắp lên.

Ngạc Quân Tử Tích là em cùng mẹ với Sở vương, làm quan Lịnh-Doãn, tước vị cao sang, mà còn có thể cùng vui tận hết ý với người chèo thuyền Việt.

Nay sao quân vương lại do dự hơn Ngạc Quân Tử Tích, thần tại sao không bằng người chèo thuyền, muốn nắm tay quân vương, tại sao lại không được?" Tương Thành Quân đưa tay ra bước tới, nói: "Ta từ nhỏ đã được người lớn khen đàng hoàng, chưa từng bất ngờ gập qua cảnh nầy.

Từ nay về sau xin nghe lời chỉ dạy của tiên sinh."
Chính nhờ đoạn văn này mà Bài ca của người Việt còn tới ngày nay.

Từ văn bản Hán ngữ:
今夕何夕兮,搴舟中流。
Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu.
今日何日兮,得与王子同舟。
Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu!
蒙羞被好兮,不訾诟耻。
Mông tu bị hảo hề, bất hiềm cấu sỉ.
心几烦而不绝兮,得知王子。
Tâm kỉ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử.
山有木兮木有枝,心悦君兮君不知!
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm thuyết quân hề quân bất tri!
Và đây là bản dịch có thể được coi là chuẩn:
Việt Nhân ca
Đêm nay đêm nào chừ, chèo thuyền giữa sông
Ngày này ngày nào chừ, cùng vương tử xuôi dòng.
Thẹn được chàng mến yêu chừ, nào chê phận thiếp long đong
Lòng rối ren mà chẳng dứt chừ, được gặp chàng vương tông
Non có cây chừ, cây có cành chừ; lòng yêu chàng chừ, chàng biết không?
(Bản dịch Việt ngữ trên Diễn Đàn của Viện Việt Học).

Bình Luận (0)
Comment