Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 108

"Sao đến chỗ nào cũng có rác rưởi tồn tại như này nhỉ?" Ngữ khí chán ghét, quả thực đừng quá ghét bỏ có được không?

Vài vị thanh thiếu niên đi theo Tề Phi Dương, đều hít sâu một hơi khí lạnh, trừng to mắt nhìn thiếu niên này, quả thực quá lớn mật được không? Cư nhiên dám mắng Tề Phi Dương là rác rưởi?

Ánh mắt bọn họ đồng thời nhìn về phía Tề Phi Dương, quả thực sắc mặt Tề Phi Dương lúc này so với ăn phân còn khó coi vạn phần.

Tề Phi Dương tức giận đỏ mặt, gã không nghĩ tới thiếu niên này cư nhiên dám không nể mặt gã, không chỉ làm lơ gã, mà còn dám mắng gã, quả thực chính là động trời.

Đối với đại viện quân khu, cho tới nay luôn kiêu căng ngạo mạn Tề Phi Dương lần đầu tiên có người không cho gã mặt mũi, cũng là lần đầu tiên có người dám can đảm thẳng mặt mà mắng gã.

Trước mặt nhiều người như vậy, bị người mắng là rác rưởi, Tề Phi Dương thật sâu cảm giác được tôn nghiêm bản thân chịu đả kích, nếu hôm nay gã không giáo huấn thiếu niên này, như vậy về sau ở đại viện quân khu gã còn có chỗ đứng sao?

Đối với suy nghĩ của Tề Phi Dương, Hạ Thiên Tịch một chút cũng không biết, cho dù biết y cũng chẳng có bất luận cảm tưởng gì, hiện tại y chỉ cảm thấy phiền toái, bất luận ở nơi nào cũng có loại ruồi bọ suốt ngày vo ve bên tai giống như Tề Phi Dương khiến người chán ghét, ngay cả chỗ luyện tập hiện tại cũng có loại người như vậy tồn tại, xem ra thế giới này loại người cực phẩm như vậy vẫn là rất nhiều.

Hạ Thiên Tịch không còn gì để nói, may mà buổi tập luyện hôm nay cũng tương đối rồi, ra một thân mồ hôi, quần áo dính dớp dán vào thân thể rất không thoải mái, Hạ Thiên Tịch liền chuẩn bị đi về, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn Tề Phi Dương một cái, hơn nữa càng không thích đi đường vòng y nhìn Tề Phi Dương đang chặn đường mình nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Phiền toái nhường đường một chút."

Tuy rất chán ghét loại ruồi bọ vo ve như vậy, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn rất lễ phép, y cũng không muốn vừa về đã gây sự, cho nên mới nói hai chữ "phiền toái", xem đi, y có bao nhiêu lễ phép!

Hạ Thiên Tịch tự mình cảm giác là phi thường tốt đẹp.

Hít ――

Nhưng đám người đi theo Tề Phi Dương lại hít một hơi khí lạnh.

Người này là thật vô tri hay là giả vô tri?

Cư nhiên bảo Tề Phi Dương nhường đường cho y? Có phải y ghét bỏ thời gian mình sống quá dài hay không?

Ở đại viện quân khu, Tề Phi Dương là một tiểu bá vương tồn tại, rất ít người dám can đảm trực tiếp chọc vào gã, không chỉ bởi vì phụ thân gã là chính nghị viên, còn bởi vì Tề Phi Dương là học sinh mũi nhọn của trường quân đội Neville, là nhân tài được trọng điểm bồi dưỡng của trường quân đội Neville.

Mà trường quân đội Neville là trường quân sự cao cấp nhất ở liên bang trong thứ nguyên tinh tế, cho nên Tề Phi Dương mới có thể ở đại viện quân khu đi ngang.

Nhưng thiếu niên trước mắt này cư nhiên dám đắc tội Tề Phi Dương, xem ra là không cần mạng nữa!

Mọi người vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

Mà sắc mặt Tề Phi Dương lúc này còn khó coi hơn ăn phải phân, khó coi đến mức quả thực rất khó mà hình dung ra, dùng bốn chữ để miêu tả chính là-Thối đến vô cùng!

Không ngờ tới thanh niên này ở trước mắt gã cư nhiên kiêu ngạo như vậy, khiến gã nhường đường, Tề Phi Dương cười, nhưng tiếng cười truyền đến tai lại khó nghe như vậy, ánh mắt gã kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên Tịch, vì gã so với Hạ Thiên Tịch cao hơn một cái đầu, dáng người nhìn qua cũng to lớn gấp đôi Hạ Thiên Tịch, cả người cơ bắp kia làm sao Hạ Thiên Tịch có thể sánh kịp?

Gã cuồng vọng kiêu ngạo nói: "Tiểu tử, ngươi chính là người đầu tiên dám kiêu ngạo bắt lão tử nhường đường như vậy, nếu hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu lạy lão tử ba cái xin tha, tâm tình lão tử có lẽ còn có thể tha cho ngươi."

"Ha ha, Tề thiếu đúng là mềm lòng, mới có ba cái? Nếu là ta, cần phải 100 cái mới đủ."

"Một trăm cái đã đủ? Nếu là ta, còn phải kêu Tề thiếu là ông nội rồi nhận sai, ha ha..."

"Không bằng trực tiếp cho y chui qua đũng quần lão tử là được."

"Cái tay nhỏ, chân nhỏ kia nếu là dập đầu 100 cái còn không phải sẽ mệt chết, không bằng y dùng lưỡi liếm sạch giày của Tề thiếu là được."

"Dám can đảm đắc tội Tề thiếu, sao có thể đơn giản tha thứ y như vậy? Nếu là ta, đem tiểu tử này lột sạch, chạy quanh sân huấn luyện này một vòng thế nào?"

"Ha ha, vẫn là tiểu tử ngươi xấu xa nhất"

"Ha ha..."

Mỗi người mồm năm miệng mười đưa ra chủ ý xấu.

Tề Phi Dương lòng đầy đắc ý nghe đám người nịnh hót, ánh mắt từ cao nhìn xuống Hạ Thiên Tịch nói: "Tiểu tử, thế nào? suy nghĩ xong chưa? lão tử ta lúc này chính là quá dễ tính mà?"

Hạ Thiên Tịch lúc này mới ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tề thiếu thân hình cao lớn, nhếch môi nhẹ nhàng nói: "Chẳng ra gì?"

Hạ Thiên Tịch kiêu ngạo mười phần, so với vị Tề thiếu này còn thèm đòn hơn nói: "Ngươi biết không? ngươi chính là người đầu tiên khiến ta phải ngẩng đầu lên nói chuyện, tâm tình lão tử hôm nay cũng rất tốt, ngươi hiện tại quỳ xuống lạy lão tử ba cái, kêu to ba tiếng ông nội con sai rồi, lão tử sẽ tha cho ngươi.|

Phốc ――

Thiệu Đinh vừa chạy tới nơi liền nghe được lời Hạ Thiên Tịch nói, nhịn không được phì cười.

Không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên dùng lời cả Tề Phi Dương đáp lại gã, mọi người cũng muốn cười, nhưng lại không dám.

Tề Phi Dương nghe được phía sau truyền đến âm thanh cười nhạo, quay đầu lại, đôi mắt giận dữ hung tợn trừng mắt nhìn Thiệu Đinh, quay đầu bộ mặt dữ tợn trừng Hạ Thiên Tịch hung tợn nói: "Tiểu tử, xem ra hôm nay lão tử phải thay phụ thân ngươi hảo hảo giáo huấn ngươi một phen, để ngươi biết cái gì là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Gã nói xong, lập tức hai tay giao nhau, nắm chặt tay, ngón tay khớp xương bị gã nắm chặt kêu lách cách, dáng người gã cao lớn rất có khí thế, Hạ Thiên Tịch gầy yếu ở trong mắt gã quả thực chính là không đủ nhìn.

Nếu là người khác nhìn thấy Tề Phi Dương lộ ra loại khí thế vương bát này, khẳng định sẽ lập tức xin tha.

Nhưng Hạ Thiên Tịch, y chỉ hơi nhướng mày lên, gợi lên khóe môi cười nói: "Vậy sao? ta thật ra muốn thay phụ thân người dạy dỗ ngươi một phen! Để ngươi biết cái gì là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Hạ Thiên Tịch lại một lần nữa dùng lời nói của Tề Phi Dương đáp lễ gã.

Tề Phi Dương bị Hạ Thiên Tịch chọc đến tức giận hoàn toàn, thoạt nhìn phi thường khủng bố, toàn thân càng tản mát ra khí thế cuồng bạo. Năm người đi theo phía sau Tề Phi Dương vừa thấy Tề Phi Dương bạo nộ, lập tức lui ra xa, bọn họ không muốn bị lửa giận của Tề Phi Dương lan sang.

"Tề Phi Dương, ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi không cảm thấy thẹn sao?"

Không khí càng ngày càng khẩn trương, mắt thấy liền phải giương cung bạt kiếm, mọi người đều là biểu tình xem kịch, một giọng nói bất mãn vang lên.

Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn qua.

Thiệu Đinh bất mãn nhìn Tề Phi Dương, Tề Phi Dương dù có bạo nộ cũng không đánh lại được hắn.

"Thiệu Đinh, ngươi nếu lại xen vào việc người khác, đừng trách giáo huấn cả ngươi." Tề Phi Dương ánh mắt hung tợn trừng Thiệu Đinh nói.

Thiệu Đinh còn muốn mở miệng nói gì đó thì bị Âu Hiểu đứng bên cạnh hắn kéo lại, hơn nữa một tay còn trực tiếp bưng kín miệng Thiệu Đinh, phòng ngừa hắn lại nói ra cái gì chọc giận Tề Phi Dương, lại mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi vòng chiến.

"Ngươi làm gì vậy? Vì sao không cho ta nói?" Khi ra khỏi vòng chiến, xác định hai người sẽ không bị Tề Phi Dương lây sang, Âu Hiểu mới buông Thiệu Đinh ra.

Nhìn Thiệu Đinh tức giận, Âu Hiểu nhíu mày nói: "Thiệu Đinh, Tề Phi Dương là người nào? Ngươi còn không rõ sao? Hôm nay nếu không cho gã giáo huấn thiếu niên kia một chút, phỏng chừng ngay cả ngươi cũng bị liên lụy, tuy hai người chúng ta hợp lực lại cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng là Tề gia sẽ đơn giản buông tha phụ thân ngươi sao?"

Âu Hiểu nói làm Thiệu Đinh không cam lòng nhíu nhíu mày, cuối cùng vẻ mặt chỉ có thể không cam nguyện thành thật xuống.

Phụ thân hắn mất nhiều năm như vậy mới bò lên được vị trí bây giờ, trong nhà lại không có hậu thuẫn, hơn nữa cũng không có đại nhân vật để dựa vào, đừng thấy phụ thân hắn và phụ thân Tề Phi Dương đều là chính nghị viên, nhưng phụ thân Tề Phi Dương nếu muốn kéo phụ thân hắn xuống đài quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhìn Thiệu Đinh rốt cuộc thành thật xuống, Âu Hiểu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng hắn cũng rất muốn trợ giúp thiếu niên kia, nhưng nếu gia đình không có bối cảnh cường đại, lòng thương hại với bọn là không nên có.

Nhìn thấy rốt cuộc không có người tới quấy rầy mình, Tề Phi Dương kiêu ngạo cười cười, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Tiểu tử, cho dù bây giờ ngươi liền quỳ xuống cầu xin ông, ông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch càng thêm kiêu ngạo nhướng mày, gợi lên khóe môi đáp lễ: "Cho dù bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ông, ông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

"Ngươi quá kiêu ngạo......" Tề Phi Dương nổi giận gầm lên một tiếng giơ lên nắm đấm hướng tới Hạ Thiên Tịch đánh úp lại.

Hạ Thiên Tịch nhảy thân né tránh, tốc độ cực nhanh, quả thực chỉ chớp mắt công phu đều không có, cả người y thân ảnh liền biến mất trước mắt Tề Phi Dương.

Mọi người xung quanh xem kịch thấy một màn này đồng tử bỗng nhiên co chặt, thật nhanh. Khi mọi người còn không nhìn ra tình huống gì, Hạ Thiên Tịch xuất hiện ở phía sau Tề Phi Dương, hơn nữa nâng cánh tay dùng khủy tay đánh úp về phía Tề Phi Dương, Tề Phi Dương căn bản là không biết Hạ Thiên Tịch ở sau gã, chỉ là dựa vào bản năng, cảm giác được nguy hiểm, bước chân lập tức tránh né, nhưng bả vai bên trái gã vẫn bị khủy tay Hạ Thiên Tịch hung hăng đánh trúng.

Trên vai truyền tới đau đớn thật giống như xương cốt bị phá đi, Tề Phi Dương cũng nghe thấy rõ ràng tiếng xương bả vai bị nứt vỡ, đau đớn khiến hắn kêu thảm một tiếng, thân thể cao lớn bỗng nhiên ngã trên mặt đất...

Trán Tề Phi Dương đầy mồ hôi lạnh, không chỉ do xương bả vai bị đứt gãy làm đau, mà còn do tim đập nhanh đầy sợ hãi, nếu vừa rồi gã không né kịp, như vậy tập kích của Hạ Thiên Tịch chính là trúng vào xương cột sống trung ương của gã, đến lúc đó xương cột sống đứt gãy, cho dù gã có chữa trị tốt, đời này cũng đừng mong khống chế được cơ giáp, là một người chiến sĩ cơ giáp, cả đời gã chỉ sợ phải xong luôn.

Tề Phi Dương ngã trên mặt đất, càng nghĩ mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều, Hạ Thiên Tịch tốc độ cực nhanh, gã căn bản là không nhìn ra, nếu không phải gã dựa vào bản năng, cảm giác được nguy hiểm, như vậy gã....

Tề Phi Dương khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch, thiếu niên gầy yếu trong mắt gã chỉ dùng một chiêu đã đánh bại gã, khiến gã thua thảm bại như vậy!

Người xem kịch không còn xem kịch nữa, thậm chí người vừa rồi còn cười nhạo Hạ Thiên Tịch không biết tự lượng sức mình, giờ phút này miệng bọn họ há hốc nhìn hình ảnh trong sân, không phát ra được tiếng gì.

Thậm chí có người xoa xoa mắt, xác định mình không phải hoa mắt, chiến đấu của hai người trong sân đã kết thúc.

Nhưng mà, bọn họ vừa rồi chưa nhìn được cái gì mà! Trong nháy mắt kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mà Hạ Thiên Tịch chỉ dùng một chiêu duy nhất liền kết thúc trận đấu.

Một chiêu hoa lệ này, quả thực khiến người khiếp sợ.

..........
Bình Luận (0)
Comment