Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 136

Ôm một bọc quần áo, chăn bông, Lăng Thần lúc này mới vừa lòng đi tới bên người Hạ Thiên Tịch nói: "Đi thôi!"

Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng, trên ót treo đầy hắc tuyến, nhưng ánh mắt lại sáng lóng lánh rạng ngời, cũng mang theo ý cười thật đậm.

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu chủ động dắt tay Lăng Thần hướng về phía cửa, vừa mới đi tới cửa liền nha một tiếng cả kinh nói: "Không được, chúng ta không thể đi từ cửa chính, chẳng may để phụ thân biết thì không tốt."

Vốn dĩ phụ thân đã phản đối y và Lăng Thần ở bên nhau, nếu là lại nhìn thấy y và Lăng Thần nửa đêm đi ra ngoài, không cần nói cũng biết nhất định sắc mặt sẽ không đẹp. Y hiện tại chỉ muốn làm một bảo bảo ngoan trong mắt phụ thân, một chút cũng không muốn xung đột với phụ thân!

Lăng Thần hơi suy tư cũng biết Hạ Thiên Tịch lo lắng, quyết đoán nói: "Đi cửa sổ"

"Ừ ừ" Hạ Thiên Tịch cong lên khóe miệng gật đầu, một bên còn không quên cảnh cáo Lăng Thần: "Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì cũng phải nhanh chóng được phụ thân thừa nhận, lần sau ta sẽ không đi cửa sổ với ngươi."

Bọn họ cũng không phải yêu đương vụng trộm, còn phải đi cửa sổ, cảm giác quá mất mặt!

"Không có lần sau." Lăng Thần nắm chặt tay Hạ Thiên Tịch kiên định nói, hắn sẽ không để người mình yêu chịu bất cứ ủy khuất gì, loại ủy khuất này cũng chỉ có lúc này thôi, một lần là quá đủ rồi.

Phòng Hạ Thiên Tịch chỉ ở lầu hai, độ cao cũng không làm khó được bọn họ, Lăng Thần đi xuống trước, sau đó Hạ Thiên Tịch đem quần áo chăn bông cuộn thành một bó ném xuống, bản thân cũng nhanh chóng nhảy xuống dưới.

Lăng Thần đã đi qua một lần, nơi này lại là nhà Hạ Thiên Tịch, hai người bọn họ nhẹ nhàng không bị ngăn trở thuận lợi ra đại viện quân khu.

Khi hai người đi rồi, ánh đèn trong phòng Hạ Thanh sáng lên, một bóng người đứng ở cửa sổ nhìn thân ảnh hai người rời đi, thật lâu cũng không có rời đi.

Bên ngoài Lăng Thần mở ra một chiếc xe huyền phù thể thao màu bạc đỗ ở ven đường, hai người nhanh chóng lên xe, Lăng Thần lái xe đi tới một công ty cho thuê tòa hạm, thuê một tòa hạm nhỏ tới mục đích xuất phát.

Ở đế đô là có một loại công ty cho thuê bất cứ loại xe hay tòa hạm nào như vậy, chẳng qua tòa hạm ở đây không giống với tòa hạm quân dụng và chiến hạm, đây là tòa hạm người dân chuyên dùng, thật giống như máy bay chuyên dùng của người địa cầu cổ, hai người bọn họ thuê tòa hạm loại nhỏ này ngồi được nhiều nhất 5 người, người điều khiển là người chuyên môn của công ty.

Tòa hạm loại nhỏ bay nhanh trong trời đêm, Hạ Thiên Tịch tâm tình kích động nhìn màu đen huyền bí của bầu trời đêm, hưng phấn hỏi: "Ngươi trước kia nhìn thấy sao trời là bộ dáng gì? Thật sự giống với miêu tả trên sách sao?"

Lăng Thần suy nghĩ một chút gật gật đầu: "Rất đẹp."

Bầu trời đêm bao la rộng lớn, trên bầu trời hình thành một bức tranh mỹ lệ, người chưa từng nhìn qua bầu trời đêm mênh mông vô tận không có điểm cuối đầy sao sáng lấp lánh mà chỉ đọc qua trên sách không thể nào tưởng tượng được loại cảnh tượng mỹ lệ này, không chỉ mỹ lệ mà còn khiến người chấn động.

"Được rồi, ngươi ngủ một lát đi, tòa hạm này cũng phải đi mất tầm hai tiếng, chờ tới nơi ta đánh thức ngươi." Lăng Thần nói đem thân thể Hạ Thiên Tịch ôm vào trong ngực, hai người ngồi song song, không có vật gì ngăn cách ở giữa, cho nên hắn có thể trực tiếp ôm người vào trong ngực, sau đó lấy áo gió bọc lên người Hạ Thiên Tịch, đem hai tay của y đều che trong áo, chỉ còn lại một mái tóc đen xù xù dựa vào trong ngực của mình.

Nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy hình ảnh mình từng ảo tưởng vô số lần, đôi mắt Hạ Thiên Tịch so với sao trời còn sáng hơn, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lăng Thần nhìn y tinh thần sáng láng nói: "Nơi đó là trước kia ta và phụ thân khi tuần tra biên cảnh nhìn thấy, là nơi tiếp giáp giữa Thiên Sao Băng (tên của đế đô tinh) với tinh cầu R, nơi đó hình thành một tấm chắn thiên nhiên, mỗi đêm ở đó đều là bầu trời đầy sao mênh mông vô tận, nhưng chỉ cần ra khỏi nơi đó, sẽ không nhìn thấy ngôi sao nào nữa."

Hạ Thiên Tịch chớp mắt nghe Lăng Thần nói.

"Cho nên tòa hạm này chạy đến đó cũng gần hai tiếng, ngươi cứ nhắm mắt dưỡng thần một chút, đỡ phải đến nơi thì mệt."

"Nhưng là ánh đèn quá sáng, ngủ không được." Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong tòa hạm, kỳ thực y một chút cũng không muốn ngủ.

Không khỏi giọng nói có chút ý vị làm nũng.

Lăng Thần ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua bóng đèn sáng như ban ngày, sau đó giơ tay che đi hai mắt Hạ Thiên Tịch nói: "Hiện tại ngủ."

Hạ Thiên Tịch nhếch nhếch môi nhưng cũng không phản bác lại, nhắm lại hai mắt, vốn dĩ cho rằng không ngủ được y cư nhiên rất nhanh liền ngủ mất.

Cảm nhận được hô hấp đều đều bình ổn từ người trong lòng truyền ra, Lăng Thần dựa lưng vào ghế cũng nhắm mắt lại, tay đặt trên mắt Hạ Thiên Tịch cũng không thu lại, thay y che đi ánh sáng của đèn.

Tới nơi, Hạ Thiên Tịch bị Lăng Thần đánh thức, cả người vẫn mơ mơ màng màng.

"Tịch Tịch tới nơi rồi."

"Nga nga..." Hạ Thiên Tịch như con nòng nọc nhỏ gật đầu, y vốn nửa buổi đêm trước cũng không ngủ, sau nửa đêm sau cũng chỉ ngủ mấy tiếng đã bị đánh thức, hiện tại ngủ rồi liền không muốn tỉnh nữa.

Lăng Thần có điểm bất đắc dĩ nhìn người trong lòng ngực hai mắt mơ hồ, lông mi run run không mở nổi mắt, không khỏi bất đắc dĩ một trận, lấy quần áo bên cạnh từng tầng từng tầng mặc vào, sau đó cõng y trên lưng ra khỏi tòa hạm.

Gió đêm lạnh lẽo, nơi này còn là biên cảnh, đất đai hoang mạc gió lạnh thổi vù vù, Hạ Thiên Tịch ghé vào trên lưng Lăng Thần, được hắn hầu hạ mặc quần áo cũng không thèm tỉnh, nhưng Lăng Thần vừa cõng y ra bên ngoài, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, lập tức liền đem y như con sâu ngủ đông tỉnh lại.

"Đây là đâu?" Hạ Thiên Tịch chớp mắt còn chưa phản ứng được mình đang được Lăng Thần cõng trên lưng.

"Đừng nhúc nhích" Cảm nhận được người trên lưng lộn xộn, Lăng Thần thấp giọng hô lên nói: "Chúng ta đã đến nơi, nhưng phải đi thêm một đoạn, phía trước là giao giới giữa hai tinh cầu, tòa hạm không thể bay qua."

Bởi vì R tinh cũng chính là nơi mà Liên Bang và Đế quốc còn chưa khai phá qua, bên trên có bao nhiêu nguy hiểm không rõ, tuyến đường chưa định, bất luận một tòa hạm nào cũng không thể bay tới, nếu không sẽ bị lạc đường, cả đời không thể ra được.

"Vậy để ta xuống dưới."

Lăng Thần đặt Hạ Thiên Tịch xuống, hai người tay trong tay đi về phía trước.

Bởi vì là biên cảnh, nơi này thực hoang vu, căn bản không có dấu hiệu dân cư, tuy đều nói biên cảnh nguy hiểm, kỳ thực biên cảnh cũng không phải quá nguy hiểm, vì nó hoang vu cùng rét lạnh, nơi này không có bất cứ dấu hiệu tồn tại nào của sinh vật, ngay cả tang thi cũng không sinh tồn ở đây, sở dĩ nói nơi này nguy hiểm, là vì hoàn cảnh tự nhiên của biên cảnh, nhiệt độ không khí có khi lên cao có khi hạ thấp, có hại đối với thân thể con người.

Có điều Lăng Thần trước kia đã tới qua nơi này, khi hắn còn chưa đi khảo hạch vào trường Quân đội số 1, hắn thường xuyên cùng phụ thân đi khảo sát hoàn cảnh biên cảnh, tuần tra trị an, cho nên hắn biết làm thế nào ứng phó với hoàn cảnh gian khổ của biên cảnh. Hai người tay nắm tay đi tầm nửa tiếng, bầu trời đêm phía trước hoàn toàn rộng mở, mắt Hạ Thiên Tịch lập tức sáng lên buông tay Lăng Thần chạy tới, tuy gió còn vù vù thổi, lạnh lẽo quét thẳng vào mặt vào người, nhưng vẫn không ngăn cản được nội tâm kích động của y.

Y chạy tới phía trước nhìn bầu trời đêm sáng ngời, một đôi mắt mở to, trong lòng giờ phút này lại bị bầu trời đêm bao la chấn động. Bầu trời đêm đen nhánh đầy sao, ánh sao sáng lấp lánh như khảm trên nền đen nhánh của bầu trời, từng viên từng viên sáng ngời, tinh khiết giống như là đá quý khảm ở bầu trời đêm, lập lòe tản mát ra ánh sáng hấp dẫn người.

Bầu trời đêm lớn như vậy, mênh mông rộng lớn khiến người chú ý, quả thực có hiệu quả thị giác sâu sắc.

Ngay lúc này, một ngôi sao băng cắt qua phía chân trời, mỹ lệ chợt lóe lên rồi biến mất, càng khiến Hạ Thiên Tịch mở to mắt nhìn, y trước nay chưa từng nhìn qua cái gọi là sao băng, y chỉ đọc ở trên sách liên quan tới địa cầu cổ giới thiệu qua sao băng, không nghĩ tới cư nhiên cũng có thể nhìn thấy sao băng, như pháo hoa chợt lóe rồi biến mất, thật là quá đẹp.

Lăng Thần đi tới bên cạnh y, nhìn y ngửa đầu đôi mắt sáng lấp lánh, quả thực so với ánh sao còn sáng hơn, hắn đầy lòng ấm áp, ôn nhu hỏi: "Thích không"

"Có có" Hạ Thiên Tịch hưng phấn không ngừng mà gật đầu.

"Nơi này gió có điểm lạnh, chúng ta qua bên kia xem."

Bên kia có một cái ụ đất nhỏ, vừa lúc có thể che lại gió lạnh, còn có thể ngửa đầu là nhìn được bầu trời đầy sao, thật sự là đẹp.

Hạ Thiên Tịch vui tươi hớn hở như cũ ngẩng đầu bị Lăng Thần dắt đi, Lăng Thần nhìn y cao hứng, gợi lên khóe môi dịu dàng nói: "Khép miệng lại, đừng uống gió lạnh." Vốn dĩ nơi này đã đủ lạnh, nếu lại uống gió lạnh, chắc chắn sẽ đau đầu.

Hai người đi vào một chỗ tương đối khuất gió, may là Lăng Thần lúc trước có chuẩn bị, đem chăn bông trải trên mặt đất, hắn ngồi ở bên trên sau đó ôm Hạ Thiên Tịch vào trong lòng, dùng nửa chăn còn lại bọc y kín lại, hai người cùng ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời.

Tâm tư Lăng Thần chưa bao giờ ấm áp như hiện tại, hai người im lặng ôm nhau ngồi nhìn bầu trời đêm, Hạ Thiên Tịch nhìn trời, hắn lại nhìn Hạ Thiên Tịch, nhìn đôi mắt sáng ngời của y, trên mặt là kích động chưa từng thấy qua, ngây thơ như trẻ con, hắn nhịn không được cúi đầu hôn cái trán Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch đem đầu lệch qua dựa vào lồng ngực hắn, chớp mắt nhìn hắn, Lăng Thần cười cười, Hạ Thiên Tịch cũng cười cười...

Lăng Thần nghĩ, hắn đời này không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần giờ phút này vĩnh viễn có người yêu làm bạn, hắn liền thấy đủ.

..........
Bình Luận (0)
Comment