Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 227

"Ngô...đến bữa trưa, các ngươi muốn đi ăn cơm không?"

Không khí trong phòng đang giương cung bạt kiếm, xuẩn manh Thẩm Hạo hảo tâm nhắc nhở mọi người một chút, hắn một chút cũng không cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm ở trong phòng.

Mọi người run rẩy khóe miệng nhìn Thẩm Hạo, ngươi nha thần kinh có bao nhiêu thô vậy? Nhìn ánh mắt mọi người nhìn mình, Thẩm Hạo vẻ mặt mê mang dò hỏi: "Làm sao vậy? Các ngươi đều không đói bụng sao?"

Mọi người ót treo đầy hắc tuyến, sôi nổi vô ngữ nhìn trời tỏ vẻ: Thế giới kẻ tham ăn, bọn họ không hiểu!

"Lancet, đi thôi, ăn cơm." Thẩm Hạo một bộ anh em tốt vỗ vỗ bả vai Lancet, Lancet trong nháy mắt bá khí trắc lậu, thật vất vả tụ tập được chút khí tràng cường đại, giờ phút này liền nhụt trí, ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạo, rất muốn nhìn xem Thẩm Hạo có phải là cố ý hay không?

"Làm sao vậy? Ngươi không đói bụng sao?" Thẩm Hạo xuẩn manh mê mang hỏi.

Lancet khóe miệng run rẩy, thôi, dù sao cũng ở chung với Thẩm Hạo một đoạn thời gian, hắn cũng biết Thẩm Hạo có bao nhiêu thích ăn.

Vì thế, dưới vẻ mặt xuẩn manh của Thẩm Hạo dẫn dắt, mọi người đi trước ăn một bữa cơm thập phần quái dị về, còn Thẩm Hạo xuẩn manh đã về phòng, hắn tham gia thảo luận hay không cũng không sao cả.

"Thiên Tịch, chúng ta có cần về phòng trước hay không." Tinh Dạ nhìn mọi người tụ tập ở trong phòng, cảm thấy bọn họ vẫn là nên tránh mặt một chút mới tốt.

"Không cần". Hạ Thiên Tịch hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Lancet và Lạc Vô Dật nói: "Chúng ta nếu đã là bằng hữu thì không có gì phải dấu diếm, nếu ma pháp đã bại lộ trước mặt Lancet và Lạc Vô Dật,hiện tại cũng chỉ có hai loại lựa chọn, hoặc là ta cho các ngươi gia nhập với bọn ta, hoặc là trước tiên giết chết các ngươi."

"Oa oa oa....em dâu à, ngươi không nên nhẫn tâm như vậy đi? Ta chính là anh họ của ngươi a?" Lạc Vô Dật lập tức vẻ mặt ủy khuất oa oa kêu lớn, đôi mắt to đặc biệt vô tội nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch ót treo đầy hắc tuyến, hai chữ em dâu này đối với y mà nói tuyệt đối là cấm kỵ trong cấm kỵ.

Hạ Thiên Tịch khẽ nhếch đôi mắt đào hoa, ánh mắt bỗng nhiên lóe ra tia sáng tà ác, gợi lên khóe môi, cười như không cười làm Lạc Vô Dật toàn thân lập tức lên một tầng da gà.

Hạ Thiên Tịch tà ác xấu xa nói: "Ta xem ngươi liền không cần lựa chọn, trực tiếp giết thôi!" Hạ Thiên Tịch nói, lập tức chỉ huy tiểu Bình Quả bên cạnh đang ngủ hô hô: "Tiểu Bình Quả, ăn hắn đi!"

Tiểu Bình Quả lập tức mở ra đôi mắt hổ thật lớn, nhìn theo ngón tay của Hạ Thiên Tịch nhào tới Lạc Vô Dật.

"A a a...em dâu, sao ngươi có thể vô tình như vậy?" Lạc Vô Dật oa oa kêu thảm, lập tức chạy tới phía sau Lăng Thần trốn tránh, bị Lăng Thần phi thường tà ác ném sang một bên, Lạc Vô Dật lập tức mất bình tĩnh: "Em họ, ta chính là anh họ của ngươi, ngươi liền nhẫn tâm nhìn ta bị một con thú biến dị ăn luôn sao?"

"Nhẫn tâm." Lăng Thần lạnh lùng trả lời một phen như mũi tên hung hăng cắm lên trái tim thủy tinh của Lạc Vô Dật, hắn đi tới phía sau tức phụ nhà mình, nhướng mày, mắt phượng lóe ra một tia nguy hiểm, gợi lên khóe môi tà khí nghiêng nghiêng nói: "Ngươi chỉ là anh họ của ta, cũng không phải tức phụ của ta!" Ý tứ là: Anh họ sao có thể so được với tức phụ.

Trái tim nhỏ bé của Lạc Vô Dật lại lần nữa trúng thêm một mũi tên.

Lăng Thần đứng ở phía sau tức phụ của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn tức phụ của mình, hắn liền thuộc về cái loại sủng ái lão bà tới vô pháp vô thiên, cho dù lão bà cho hắn một cái tát cũng chỉ khiến hắn lo lắng tay lão bà sẽ bị đau.

Hạ Thiên Tịch bị ánh mắt ôn nhu của Lăng Thần nhìn khiến cho trái tim đập lên lợi hại, nhưng thấy nhiều người ở chỗ này như vậy, y cố đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, để bản thân thanh tỉnh một chút, không để ý tới Lạc Vô Dật nữa, ánh mắt nhìn Lancet cong cong môi: "Lancet, ngươi muốn lựa chọn như thế nào?"

Kỳ thực, giờ phút này người lựa chọn khó nhất không phải Lạc Vô Dật mà là Lancet, Lạc Vô Dật tuy có chút không đáng tin, nhưng dù sao hắn cũng có chung huyết thống với Lăng Thần, nhiều người như vậy không nói hắn có thể phản bội hay không, ít nhất hắn sẽ không phản bội Lăng Thần, điểm này vẫn là có thể bảo đảm.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Lancet, Lancet nhướng mày: "Làm sao? Ngươi muốn uy hiếp bổn điện hạ?"

"Chính là uy hiếp ngươi!" Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí tiến lên một bước, ánh mắt đặc biệt cuồng vọng nhìn Lancet.

Hắn vẫn luôn không thuận mắt với Lancet, cho dù suy nghĩ cẩn thận Hạ Thiên Tịch trước kia căn bản chưa từng yêu Lancet, Lăng Thần cũng không gặp qua Hạ Thiên Tịch và Lancet nói với nhau quá một câu, tức phụ là của mình, hắn chắc chắn sẽ đem người nhìn kỹ.

Khí thế Lăng Thần toàn bộ khai hỏa, khí thế cường đại mà lại sắc bén che trước mặt Hạ Thiên Tịch.

"Ngươi...... Vậy đừng trách bổn điện hạ không khách khí." Lancet nói xong muốn tiến lên công kích Lăng Thần, bị mấy người phía sau hắn giữ lại.

Hạ Thiên Tịch cũng kịp thời đem Lăng Thần kéo ra phía sau lưng mình, đi đến một bên góc tường, thấy Lăng Thần mím môi mỏng, nguy hiểm nheo lại mắt phượng, Hạ Thiên Tịch lập tức trấn an: "Ngươi đừng cùng hắn ồn ào, chúng ta hiện tại không phải muốn cãi nhau mà là muốn giải quyết sự tình, ngươi nghe ta, trước đừng náo loạn."

Lăng Thần híp lại mắt phượng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười, khuôn mặt cười ôn nhu, trong ánh mắt ẩn chứa điểm điểm ôn nhu tình cảm, thanh âm cũng ôn nhu xuống, dùng thanh âm dỗ dành thấp giọng nói: "Thật sự đừng cùng hắn náo loạn, ngươi nếu là không thích, ta liền không cho hắn gia nhập chúng ta được không?"

Ánh mắt y mang theo trưng cầu nhìn Lăng Thần, ngữ khí thuận theo, rất là làm Lăng Thần hưởng thụ.

Chỉ cần có thể chứng minh,vị trí của bản thân ở trong lòng Hạ Thiên Tịch mới là quan trọng nhất, Lăng Thần tâm tình liền rất sung sướng, cho nên hắn cũng không lại so đo, giơ tay sờ sờ gương mặt Hạ Thiên Tịch, tiếng nói trầm thấp cũng ôn nhu xuống: "Ta không náo loạn, ngươi đi xử lý đi, hắn có thể trở thành đồng bọn của chúng ta hay không đều không sao, ta không ghen tị."

"Thật sự?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, ánh mắt liếc xéo Lăng Thần, tựa hồ có điểm không tin."Đương nhiên là thật sự." Vì biểu hiện bản không có chủ nghĩa đại nam nhân gì đó, Lăng Thần lập tức không chút do dự thừa nhận, thuận tiện như tuyên cáo cúi đầu in lại một nụ hôn trên trán Hạ Thiên Tịch.

Lập tức gương mặt Hạ Thiên Tịch giống như phát sốt, y ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Thần một cái, Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nhướng mày.

Hạ Thiên Tịch không thèm để ý tới Lăng Thần, xoay người đi tới, còn hình ảnh trước mặt mọi người khoe ân ái vừa rồi, y ra vẻ lòng dạ thực rộng lượng nhìn mọi người, nhưng trong ánh mắt lại mang theo uy hiếp, giống như có ai dám cười nhạo y, y nhất định sẽ cho kẻ đó biết mặt.

Nếu là người khác thật đúng không có cái lá gan kia, nhưng Lạc Vô Dật lại cố tình không sợ chết tiến lên, đem ngón tay đặt lên miệng huýt sáo một tiếng, ánh mắt xấu xa nhìn Hạ Thiên Tịch cười hắc hắc đặc biệt đáng khinh: "Em dâu, ngươi nhìn xem người đều đã là em dâu của ta, về sau hai chúng ta chính là thân thích, không, phải nói chúng ta đều là người một nhà, ngươi có phải cũng nên cho ta gia nhập với các ngươi tu luyện ma pháp thần kỳ như vậy không?"

Ma pháp thần kỳ mà lại cường đại như vậy, phàm là người thấy qua sẽ không có ai không động tâm.

Hạ Thiên Tịch nhướng mày, đuôi mắt đào hoa hẹp dài hiện lên một tia tà ác, chỉ đáng tiếc Lạc Vô Dật với khuôn mặt tươi cười đặc biệt đáng khinh hoàn toàn không nhìn thấy, còn cười thực chân chó tiến lên. Nhìn bộ dạng chân chó của hắn, nếu Hạ Thiên Tịch giờ phút này phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, phỏng chừng bảo hắn liếm hắn cũng sẽ lập tức liếm.

"Anh họ?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày.

"Ừ ừ." Lạc Vô Dật cười rất là chân chó.

Hạ Thiên Tịch quay đầu nhìn về phía Lăng Thần:"Ngươi có anh họ?"

Hai mắt Lạc Vô Dật lập tức ba ba nhìn về phía Lăng Thần.

Lăng Thần nhếch lên khóe môi tà khí cười: "Không có."

Khuôn mặt Lạc Vô Dật lập tức táo bón.

Hạ Thiên Tịch vui vẻ: "Vậy nơi này có người giả mạo anh họ ngươi?"

"Cho Tiểu Bình Quả ăn đi!" Lăng Thần không chút để ý nói.

"A a a......em họ, ngươi sao có thể như vậy?" Lạc Vô Dật lập tức cảm thấy trái tim bị thương, ngồi dưới đất trộm khóc, đáng tiếc không ai thèm để ý tới người anh họ là hắn. Nga, không đúng, không có ai nhưng lại có một con thú để ý tới hắn, tiểu Bình Quả nện từng bước ưu nhã đi tới trước mặt Lạc Vô Dật, nâng lên cái đầu xù xù lông trừng đôi mắt thật lớn nhìn Lạc Vô Dật, lắc lắc cái đuôi to của mình.

Lạc Vô Dật hoảng sợ, trong nháy mắt cũng không dám khóc thút thít, toàn thân cứng đờ nhìn tiểu Bình Quả trước mặt.

Tiểu Bình Quả giống như một nữ vương cao ngạo ngồi xổm trước mặt Lạc Vô Dật, mắt hổ màu vàng bình tĩnh nhìn Lạc Vô Dật.

Toàn thân Lạc Vô Dật cứng đờ, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng quên mất, rõ ràng Tiểu Bình Quả đáng yêu như vậy, nhưng hắn lại không sao thích nổi a!

Đã không có Lạc Vô Dật quấy rối, Hạ Thiên Tịch mới đem ánh mắt chuyển lên trên người Lancet, giờ phút này Lancet cũng đã bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lăng Thần khinh thường hừ hừ.

"Lancet, yêu cầu lựa chọn đồng bọn của ra rất nghiêm khắc, đầu tiên người không phù hợp yêu cầu của ta, ngươi cũng biết, thân phận của hai bên chúng ta cũng khiến cho hai chúng ta đều không tin tưởng nhau, cho nên ta không tin ngươi, ngươi cũng không tin ta. Vốn dĩ ta muốn khảo hạch các ngươi một tháng trước rồi mới quyết định cho các ngươi trở thành đồng bọn của chúng ta hay không. Nhưng mà ma pháp hiện tại nếu đã bại lộ, cũng tự nhiên không có cái gọi là khảo hạch. Cho nên hiện tại, ta mời ngươi gia nhập cùng bọn ta, trở thành đồng bọn của bọn ta, chỉ có một yêu cầu, ngươi không thể phản bội chúng ta, ngươi lựa chọn thế nào?"

"Ngươi hiện tại tín nhiệm ta?"

"Không." Hạ Thiên Tịch lắc đầu: "Chúng ta như cũ không tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi cũng không tín nhiệm chúng ta, nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi, chúng ta sẽ không phản bội ngươi, cho nên hiện tại ta cũng chỉ cần ngươi bảo đảm, ngươi sẽ không phản bội chúng ta."

Lancet nhìn Hạ Thiên Tịch, không khí giờ phút này trầm tĩnh xuống.Không khí trong phòng giờ phút này giống như khẩn trương lên, chỉ xem Lancet trả lời.

Nếu Lancet cự tuyệt, như vậy bọn họ có phải thật sự giết chết Lancet hay không......

..........

Bí: Dạo này rảnh rỗi ngồi đọc comment, thấy nhiều thím chửi thụ ghê quá! Truyện mang tính chất giải trí, bạn nào thích thì đọc, ko thì thôi, vào nói năng tùm lum mất thẩm mỹ. Lắm thím tỏ ra nguy hiểm thích nhận xét này nọ lọ chai, thế mấy thím không cảm thấy thụ nó mới 16 tuổi, từ nhỏ sống trong nhung lụa thích cái gì cũng có, thằng bố thì luôn tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm tính cách không bị lệch lạc cũng lạ. Hồi mới sống lại muốn báo thù đứa phụ tình lợi dụng nó là chuyện bình thường, thế mấy thím có thể khẳng định bản thân sống tới năm 16 tuổi chưa từng ghét đứa nào, muốn nó biến khỏi tầm mắt hoặc gặp báo ứng chưa!

Còn mấy thím chê tác giả viết truyện không ra gì, không hay thì đừng đọc có thế thôi, người ta cũng không ép các thím phải đọc. Sở thích mỗi người mỗi khác, mà các thím nghĩ bản thân đã viết được như tác giả chưa, đã đủ trình để đánh giá này nọ chưa mà bày đặt. Riêng Bí khi đọc một truyện nào đó, hay thì đọc tiếp, không hay thì dừng, không nhận xét khiếm nhã linh tinh ảnh hưởng tới tác phẩm.

Nhắc lại lần nữa 16 tuổi là tuổi còn bồng bột lắm, còn một quãng đường rất dài để mà đi tiếp, tuổi trẻ ai cũng có lúc bồng bột để sau này nghĩ lại thấy bản thân ấu trĩ cỡ nào. Chả có ai chưa trải qua va vấp liền suy nghĩ chín chắn trưởng thành luôn được đâu!!! (◡‿◡✿)

PS: Ngoài ra rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua để Bí có động lực làm tiếp!!! Moa moa~~~
Bình Luận (0)
Comment