Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 229

Nụ hôn nhu tình qua đi, vốn dĩ nên phát sinh chút gì đó, Lăng Thần kịp thời dừng lại, thân thể hai người nằm trên sofa mềm mại, vì nụ hôn vừa rồi hai người còn đang thở dốc, Hạ Thiên Tịch hô hấp dần dần ổn định, ánh mắt dần dần rõ ràng, trong ghế lô yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của hai người...

"Vì sao?" Trong ghế lô u ám vang lên giọng nói nghẹn ngào của Hạ Thiên Tịch.

Hai người nằm ôm nhau, y có thể cảm giác rõ ràng được độ ấm trên người Lăng Thần truyền tới, cùng rõ ràng biến hóa, nếu hắn cứ làm xuống, y chắc chắn sẽ không phản đối, nhưng y không rõ vì sao Lăng Thần đột nhiên dừng lại?

Lăng Thần chống hai tay lên sofa, đem trọng lượng cơ thể chuyển lên hai tay mình, nâng người hơi đứng dậy, ngăn Hạ Thiên Tịch ở dưới, trong ghế lô mờ tối, cho dù tầm mắt không nhìn rõ ràng lắm, đối với người tu luyện ma pháp như họ mà nói, bất luận là khứu giác hay thị giác đều tinh tường hơn người khác rất nhiều. Hai mắt Lăng Thần bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch mở to hai mắt của mình, bốn mắt nhìn nhau, không có thâm tình tương vọng, nhưng ánh mắt hai bên chỉ có ảnh ngược của đối phương. Chậm rãi, tiếng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên trong ghế lô yên tĩnh: "Tịch Tịch, trước khi ngươi chưa yêu ta, chúng ta không thể làm như vậy nữa, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ như trước."

Cho nên, hắn nguyện ý chờ đợi, vô luận thời gian bao lâu, hắn đều nguyện ý chờ đợi Hạ Thiên Tịch yêu mình, nếu y vẫn như cũ không yêu mình, hắn vẫn như cũ sẽ không chạm vào y, kết quả nóng lòng cầu thành như vậy, hắn đã trải qua một lần, không bao giờ muốn thể nghiệm lần nữa.

Nghe tiếng nói của Lăng Thần, thanh âm trầm thấp mang theo một mạt vi thương không dứt, trái tim Hạ Thiên Tịch đột nhiên tê rần, loại đau lúc này là nỗi đau đặc biệt lo lắng.

Y biết, đau lúc này, là y vì Lăng Thần mà đau, không nghĩ nhiều, y lập tức vươn hai tay mình ôm ấy Lăng Thần, gắt gao ôm lấy hắn, đây là cảm giác mãnh liệt lần đầu tiên sinh ra trong đầu y, cũng là lần đầu tiên khiến y muốn trấn an Lăng Thần, không cho hắn xúc động bi thương như vậy.

Y nói: "Thực xin lỗi."

Hạ Thiên Tịch biết, lần mình nói ra lời chia tay với Lăng Thần đã khiến hắn thương tâm, mấy ngày nay, tuy y chưa yêu Lăng Thần cuồng nhiệt, nhưng đã dần dần có điểm hiểu ra yêu và thích khác nhau, lần đó việc mình gây ra có bao nhiêu quá đáng, cỡ nào khiến người thương tâm.

Càng nghĩ, Hạ Thiên Tịch càng đau lòng, Lăng Thần đối với y tốt như vậy, có thể nói là vô hạn sủng nịnh, bất luận y muốn cái gì hắn đều sẽ đưa đến cho y trước tiên, nhưng mình lại làm cái gì vậy? Mình gây tổn thương cho hắn, thậm chí khiến hắn thương tích đầy mình, Hạ Thiên tịch chưa từng hận bản thân mình như lúc này, làm sao có thể, làm sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy?

Lăng Thần yêu y như vậy, y lại tổn thương hắn như thế, mình thực sự quá đáng!

Lần trước nói lời chia tay quá dễ dàng, biểu tình trên mặt Lăng Thần lúc đó, là trải qua bi thống trải qua thất vọng!

Hắn yêu mình như vậy, mình lại khiến hắn thất vọng như vậy....

Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng đau lòng, hai tay gắt gao ôm hắn, không tự giác siết chặt lại, may mà, trong lòng y lúc này thập phần may mắn, Lăng Thần không buông tay y ra, vẫn còn nguyện ý canh giữ bên người y, lúc này, y sẽ không gây ra sự việc mưa gió như vậy nữa.

"Lăng Thần, có lẽ ta hiện tại yêu ngươi chưa nhiều bằng ngươi yêu ta, nhưng mà, xin ngươi từ từ chờ ta được không? Ngươi hãy tin ta, ta nhất định sẽ yêu ngươi, thật sâu yêu ngươi, thậm chí còn nhiều hơn so với ngươi yêu ta, cho nên, đừng dễ dàng buông tay ta ra được không?"

Tuy cảm thấy, bản thân cầu xin thực quá phận, nhưng giờ phút này, Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên không muốn buông Lăng Thần ra, ôm lấy hắn, thật muốn cứ như vậy ôm lấy hắn cả đời cũng không buông.

Lăng Thần kích động, cho dù Hạ Thiên Tịch hiện tại yêu hắn không sâu đậm, nhưng có thể nghe được những lời này của Hạ Thiên Tịch, hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Lăng Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt Hạ Thiên Tịch, nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo bất cứ dục niệm gì, Hạ Thiên Tịch gắt gao ôm lấy Lăng Thần, hưởng thụ Lăng Thần khẽ hôn, hồi lâu, Lăng Thần mới khe khẽ nói: "Bảo bối, chỉ cần ngươi không buông tay ta ra, chỉ cần ngươi không buông tay..."

Một câu chưa nói hết, Lăng Thần nhẹ nhàng lặp lại.

Hạ Thiên Tịch càng thêm dùng sức ôm chặt Lăng Thần, miệng không tự chủ được thốt lên: "Sẽ không, ta không bao giờ buông tay ngươi ra, ngươi tin tưởng ta."

Hốc mắt Lăng Thần đột nhiên ươn ướt, hắn cúi đầu chôn lên hõm vai Hạ Thiên Tịch, hắn nghĩ, hắn yêu Hạ Thiên Tịch như vậy, giờ phút này rốt cuộc nghe được những lời này của y, đời này như vậy cũng đủ rồi.

Giống như bị tâm tình của Lăng Thần ảnh hưởng, Hạ Thiên Tịch ôm lấy Lăng Thần, bàn tay y nhẹ nhàng khẽ vuốt sau lưng Lăng Thần, chậm rãi, từng chút từng chút, mang theo dịu dàng an ủi.

Giờ phút này, Hạ Thiên Tịch nghĩ, có một người nam nhân vì y như vậy, y còn có gì mà không dám yêu.

Giờ phút này, Hạ Thiên Tịch cảm thấy, có lẽ mình đã thực sự yêu Lăng Thần.

Tình yêu tới quá đột nhiên, y chợt hiểu ra, may mà, hiện tại còn chưa muộn.

Từ giờ phút này, Hạ Thiên Tịch âm thầm thề trong lòng, về sau, y vĩnh viễn sẽ không buông tay Lăng Thần, không phải đơn giản là không buông tay hắn ra, mà là vĩnh viễn không buông, y sẽ không nói ra lời bảo đảm gì đó, vì y biết bảo đảm đều không đáng giá tiền, tính không được số phận, y phải dùng hành động thực tế của mình như Lăng Thần để chứng minh, y yêu hắn, yêu hắn rất nhiều, vĩnh viễn sẽ không buông tay hắn ra.

Trong ghế lô yên tĩnh, không khí trầm mặc, qua thật lâu, Hạ Thiên Tịch đột nhiên nói: "Lăng Thần, chờ sau khi chúng ta tu luyện trở về liền kết hôn nhé!"

Không thể phủ nhận, giây phút khi phát hiện bản thân yêu Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch đột nhiên có được dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, y muốn ngay lập tức cùng người nam nhân này kết hôn, tuyên bố khắp thiên hạ, người nam nhân này là của y, y muốn cho người toàn thế giới, toàn vũ trụ đều biết.

Thân thể Lăng Thần cương một chút.

"Sao vậy? Ngươi không muốn kết hôn với ta?" Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, ngữ khí có vài phần chế nhạo hỏi.

"Bảo bối...." Lăng Thần chợt kích động ôm lấy Hạ Thiên Tịch thật chặt, ánh mắt gắt gao yên lặng chăm chú nhìn biểu tình trên mặt Hạ Thiên Tịch, nhìn xem có thể thấy được một tia đùa cợt từ biểu tình trên mặt của y hay không.

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch giờ phút này cũng trở nên chân thành tha thiết, y gợi lên cánh môi đỏ mọng nói: "Sau khi rời khỏi nơi này chúng ta trở về liền lập tức cử hành hôn lễ được không?"

"Được" Sau một lúc lâu, Lăng Thần lẳng lặng trả lời.

Nhưng mà, giờ phút này, trong tim hắn đã hạnh phúc đến bong bóng hồng phập phồng bay.

Hạ Thiên Tịch nguyện ý kết hôn với hắn, chuyện này đồng nghĩa với việc Hạ Thiên Tịch yêu hắn, Lăng Thần minh bạch, cho nên giờ phút này hắn hạnh phúc đến không nói nên lời.

"Sau khi chúng ta kết hôn, muốn một tiểu bảo bảo thuộc về hai người chúng ta nữa!" Hạ Thiên Tịch cảm thấy, việc trước kia rất khó tiếp thu, hiện tại cư nhiên có thể dễ dàng tiếp nhận, thậm chí, hiện tại y còn muốn có một tiểu bảo bảo thuộc về y cùng Lăng Thần, sau đó kế thừa gen ưu tú của y và Lăng Thần, diện mạo theo hai người bọn họ, chỉ mới tưởng tượng một chút, trong lòng Hạ Thiên Tịch liền kích động một trận.

Trước kia, y như vậy bài xích sinh bảo bảo, hiện tại, giây phút đột nhiên minh bạch tình yêu, y đột nhiên rất muốn có được một cái bảo bảo.

"Bảo bối, ngươi nói cái gì?" Lăng Thần kích động đều hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác, hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn đột nhiên có điểm không thể tin được.

Tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình kích động của Lăng Thần hiện tại, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, hai tay ôm lấy gương mặt Lăng Thần, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai mắt của Lăng Thần, bỗng nhiên lớn tiếng hô lên: "Ta nói, chúng ta sinh cái bảo bảo được không?"

Ghế lô yên tĩnh, thanh âm của Hạ Thiên Tịch rất lớn, khiến màng tai của Lăng Thần đang gần trong gang tấc cũng bị chân tới, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy hạnh phúc. Hắn kích động hai mắt gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch, môi mỏng không nhịn được nhếch lên, nếu giờ phút này trong phòng sáng hơn một chút, phỏng chừng sẽ có không ít người nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch kia của Lăng Thần, quá là ngốc nghếch!

Dùng một chữ nói chính là ngốc! Hai chữ là quá ngốc! Ba chữ là quả thực ngốc!

Tựa hồ cảm nhận được tâm tình hạnh phúc của Lăng Thần lúc này, hai tay Hạ Thiên Tịch ôm hai sườn mặt Lăng Thần nhẹ nhàng nói: "Chờ chúng ta trở về lập tức chuẩn bị hôn lễ, sau khi kết hôn chúng ta liền có bảo bảo, một bảo bảo dung hợp máu của ta và ngươi, kế thừa gen tốt nhất của ta và ngươi, ngươi có chịu không?"

Việc tương lai, càng nghĩ, Hạ Thiên Tịch càng cảm thấy hạnh phúc, thậm chí hiện tại, y đều muốn lập tức trở về kết hôn với Lăng Thần.

Lăng Thần không trả lời, vì trong lòng hắn lúc này đã hạnh phúc đến không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, hắn cúi đầu, tâm tình vô cùng kích động hôn lên cánh môi Hạ Thiên Tịch, đây là một nụ hôn phi thường phi thường cuồng nhiệt.

Nụ hôn này, là lần đầu tiên Lăng Thần dùng sức như vậy, dùng sức hôn, thậm chí lần đầu tiên của hắn và Hạ Thiên Tịch, hắn cũng không hôn đến cuồng nhiệt như vậy, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn hung hăng hôn, dùng sức hôn Hạ Thiên Tịch, hắn muốn dùng nụ hôn này để chứng minh, hắn không phải đang mơ, hắn thật sự đặt mình trong hạnh phúc.

Hạ Thiên Tịch không phản kháng, thậm chí mở ra cánh môi đáp lại Lăng Thần. Khi trong lòng y đột nhiên sáng tỏ tình yêu, y mới phát hiện, nụ hôn này, tựa hồ cảm giác khác biệt rất lớn với trước kia.

Y thích Lăng Thần hôn, mặc kệ là cuồng nhiệt, dịu dàng, trân trọng...y đều thích, cho dù hiện tại, y chỉ muốn cứ như vậy ôm hôn Lăng Thần, tận đến khi thiên hoang địa lão...

Sau một lúc lâu, khi Hạ Thiên Tịch cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Lăng Thần mới buông ra cánh môi thơm ngát đỏ bừng của y, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp tình cảm: "Bảo bối, không phải ta nằm mơ chứ!"

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn thật sợ bản thân sau khi ngủ dậy, giấc mộng liền tan vỡ.

Hạ Thiên Tịch thở hổn hển kịch liệt, y không trả lời Lăng Thần, mà hai tay gắt gao ôm lấy mắt Lăng Thần hung hăng hôn lên, y dùng nụ hôn cuồng nhiệt này để chứng minh, hai người bọn họ giờ phút này đều không hề nằm mơ!

..........
Bình Luận (0)
Comment