Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 344

"Thật đúng là tức giận sao?" Lăng Thần đi lên trước giật nhẹ một góc chắn, đem người từ bên trong lột ra.

Lột giống như bóc trứng gà luộc, bóc bỏ lớp vỏ trứng lộ ra lòng trắng trứng trắng nõn, vừa thấy liền khiến người cực kỳ muốn ăn, thật muốn ăn một ngụm hết luôn.

Hạ Thiên Tịch bĩu môi nhìn hắn.

Lăng Thần nhịn không được cúi hôn hôn người, cười khuyên bảo: "Ngoan, đừng nóng giận, ngươi hiện tại tức giận ảnh hưởng rất lớn tới đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn cho đứa nhỏ về sau trở nên không thông minh?"

Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn hắn, không nói.

"Ngoan." Lăng Thần cúi người tiến lên cọ cọ đầu vào cổ Hạ Thiên Tịch, giống như một con chó to đang làm nũng với chủ nhân của mình: "Nếu ngươi không muốn kết hôn, chúng ta hiện tại liền không kết hôn."

Hạ Thiên Tịch: Kỳ thực, cũng không phải cỡ nào không muốn kết hôn, chủ yếu là do có chút khẩn trương, còn cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Hơn nữa, một vấn đề quan trọng nhất chính là, hắn còn chưa cầu hôn mình đâu.

Chưa cầu hôn liền muốn kết hôn? Trên đời làm gì có việc tiện nghi nào như vậy.

Hạ Thiên Tịch nhớ tới điều này liền tức giận, bọn họ đều ở bên nhau thời gian dài như vậy, Lăng Thần cư nhiên không nhớ tới cầu hôn với y, đây là một quá trình quan trọng cỡ nào, hắn cư nhiên không nhớ ra, hiện tại sắp phải kết hôn....

Hạ Thiên Tịch lập tức đẩy con chó to trên người mình ra, kéo chăn bên cạnh che đầu lại, lăn một vòng, lại lần nữa đem bản thân bao vây thành một con nhộng trắng, cực kỳ lưu loát.

Lăng Thần: "......"

Cho nên nói, đây rốt cuộc là nháo cái gì?

Đều nói qua, không muốn kết hôn liền không kết hôn, sao vẫn còn chưa dỗ dành được? Nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Đương nhiên, hắn đau đầu cũng không phải do người yêu vô cớ gây rối, chỉ sợ cái tật xấu vừa giận một cái liền bọc mình thành con nhộng như này làm nghẹt thở, đến lúc đó người đau lòng vẫn là hắn!

Lăng Thần giơ tay kéo kéo chăn, không kéo được, rõ ràng vừa rồi còn kéo được, vậy chứng tỏ vừa rồi hắn đã nói sai gì đó, cho nên chọc y càng thêm tức giận.

Lăng Thần nghĩ lại một chút, vừa rồi hắn đều dịu dàng dỗ dành y, căn bản là không nói sai câu nào, sao lại tức giận hơn như vậy?

Quả thực có chút không nghĩ ra.

"Bảo bối, ngươi rốt cuộc đang tức giận cái gì? Ngoan, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết được không?" Lăng Thần dùng sức kéo kéo chăn, rốt cuộc đem người từ trong chăn kéo ra, người nào đó bị khó thở khuôn mặt đỏ bừng bĩu môi nhìn trời, Lăng Thần buồn cười hôn hôn bờ môi y: "Ngoan, nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết."

Hạ Thiên Tịch căn bản không lấy mắt nhìn hắn, trực tiếp ngoan ngoãn nằm trên giường lật người đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ lạnh lùng trả lời: "Không tức giận."

"......"

Đây mà gọi là không tức giận?

Bình thường khi ngủ sẽ tự giác lăn vào lòng ngực hắn, hiện tại cư nhiên lại đưa lưng về phía hắn.

Lăng Thần thở dài đứng lên, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị chờ đi ra lại dỗ dành người.

Hạ Thiên Tịch nghe động tĩnh phía sau, lập tức trừng mắt nhìn hắn, cư nhiên không dỗ y, quá đáng giận, không thể tha thứ.

Cho nên, chờ tới khi Lăng Thần ra tới, liền nhìn thấy người nào đó quấn mình thành con nhộng, còn may lúc này biết lộ đầu ra, tránh làm mình nghẹt thở.

Nhìn Hạ Thiên Tịch ngủ rồi, Lăng Thần buồn cười cười, đi lên phía trước đem người lại lần nữa lột ra khỏi chăn, đau lòng ôm lấy y nằm trên giường, hôn hôn đỉnh đầu y.

Người yêu vô vớ gây rối như vậy, có lẽ tám tháng còn lại đầu hắn chắc chắn phải đau suốt.

Nhưng mà, hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Trong lúc ngủ mơ chóp mũi Hạ Thiên Tịch ngửi được hơi thở và ôm ấp ấm áp quen thuộc, giống như con heo nhỏ rúc rúc vào trong lòng hắn, Lăng Thần siết chặt cánh tay, để thân thể hai người gắt gao dán chặt vào nhau, cũng nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

――――

Lăng Nghị là một người sấm rền gió cuốn, hơn nữa cái tính cách này của hắn, khi biết con dâu mang thai cháu nội còn có khả năng sẽ bị cướp đi, cho nên hắn suốt đêm liền triệu tập hội nghị quân sự, đem tất cả những việc cần làm dùng hết khả năng trong thời gian ngắn nhất giải quyết hết, vào ngày thứ ba lập tức cưỡi tòa hạm quân dụng loại nhỏ bay trở về.

Tốc độ tòa hạm quân dụng loại nhỏ nhanh gấp đôi so với tòa hạm vũ trụ, phi thuyền vũ trụ..., cho nên từ Xích Tinh về tới Đế Đô tinh nếu đi phi thuyền vũ trụ bình thường phải mất một tháng, nhưng nếu cưỡi tòa hạm quân dụng loại nhỏ, lại dùng công nghệ viễn trình cao cấp nhất cắt đứt không gian, vào ngày thứ ba, Lăng Nghị đã có mặt tại Đế Đô tinh.

Tốc độ này, quả thực so hỏa tiễn phóng ra còn nhanh hơn.

Đương nhiên, tòa hạm quân dụng mà Lăng Nghị ngồi kia đều là thiết bị công nghệ cao, cũng chỉ có tòa hạm quân dụng mới có kỹ thuật đó, tòa hạm và phi thuyền vũ trụ bình thường sẽ không có.

Mọi người ở Đế Đô tinh đều không ngờ tới Lăng Nghị sẽ nhanh như vậy liền có mặt ở Đế Đô tinh, ngay cả Hạ Thanh cũng không nghĩ tới, Lăng Nghị cư nhiên dùng tòa hạm quân dụng cắt đứt không gian, nhảy tới khoảng cách ngắn nhất, phải biết rằng sản phẩm công nghệ cao đó tuy hữu dụng, nhưng người bình thường căn bản không chịu nổi, cho nên kỹ thuật này vẫn luôn không được mở rộng, hắn cư nhiên vì đoạt người mà chịu đựng bước nhảy không gian, quay cuồng khổ sở, xem ra lúc này hắn là nhất định muốn đoạt lại đứa nhỏ.

Sáng sớm hôm nay, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch còn đang ngủ, mấy ngày gần đây vì Lăng Thần vẫn không biết Hạ Thiên Tịch mấy ngày trước rốt cuộc giận dỗi điều gì, cho nên hai người vẫn luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh.

Kì thực, cũng chỉ có Hạ Thiên Tịch một mực chiến tranh lạnh, kiên quyết không nói chuyện với Lăng Thần.

Lăng Thần cũng thật sự không dỗ được y, chỉ có thể mỗi ngày mặt nóng đi dán mông lạnh của y, đương nhiên hắn cũng cực kỳ vui vẻ mà dán.

Quang não trên tủ đầu giường lại lần nữa vang lên tiếng kêu liên hoàn đòi mạng.

Hạ Thiên Tịch trong lúc ngủ mơ khó chịu nhăn mày, Lăng Thần nhanh chóng rời giường cầm quang não đi ra khỏi phòng ngủ, mấy ngày nay chiến tranh lạnh thật vất vả mới yên ổn được một hồi, hắn không muốn đem người đánh thức.

Vừa thấy là Lăng Nghị gọi tới, Lăng Thần giật giật khóe miệng nhận cuộc gọi, vừa thấy bối cảnh bên chỗ Lăng Nghị, Lăng Thần sửng sốt hết cả người: "Phụ thân, người đã trở lại?"

Kia không phải là nhà hắn sao!

"Ừ" Lăng Nghị vẻ mặt cao hứng: "Vừa về nhà, lát nữa con và con dâu sau khi ngủ dậy thì trực tiếp trở về, ta hẹn Hạ Thanh bàn bạc chuyện hôn sự của các con."

Lăng Thần: "....."

Tiểu tức phụ vì chuyện mấy ngày trước còn đang cáu kỉnh chiến tranh lạnh với hắn, hơn nữa mấy ngày nay có lẽ vì tâm tình không tốt, ăn uống cũng không tốt theo, ốm nghén lại càng ngày càng lợi hại, hiện tại đừng nói là ngăn không cho y ăn ớt cay, cho dù là tự mình đút y ăn, y cũng không ăn được mấy miếng.

Mấy ngày nay nhìn y chịu tội, đem hắn lăn lộn cũng thực sự đủ lợi hại.

Nếu người đã tỉnh, nếu lại nói với y chuyện này, không chừng đến lúc đó lại không biết sẽ tức giận như thế nào đâu!

Lăng Thần chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kỳ đau đầu.

Ngắt quang não đi về phòng ngủ, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường, Lăng Thần thở dài, hi vọng lát nữa đừng giận dỗi nữa.

Nghĩ thôi đã thấy không có khả năng.

Chờ Hạ Thiên Tịch ngủ đủ một giấc tỉnh lại đã sắp hết buổi sáng, mấy ngày nay bị bánh bao nhỏ trong bụng lăn lộn không ít, y cũng không được ngủ tử tế, cho nên ngủ dậy muộn như vậy về tình thì cũng có thể tha thứ.

Lăng Thần bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn vào trong, tính toán người hẳn là đã tỉnh dậy, nhìn người ở trên giường đã tỉnh liền cầm quần áo tới cho y mặc vào.

Hạ Thiên Tịch vừa thấy là quần áo mặc ra ngoài, nhìn lâu một hồi, không nói chuyện.

"Bảo bối, còn tức giận à?" Lăng Thần đau lòng cúi đầu hôn hôn y: "Ngoan, nếu ngươi có chỗ nào không hài lòng với ta thì cứ nói thẳng ra được không?"

Đã vài ngày rồi, có giận dỗi thì cũng nên tiêu tán rồi chứ.

Hạ Thiên Tịch ngậm miệng đem đầu quay đi không cho người nhìn.

Lăng Thần thở dài một hơi: "Ta đã nói rồi, ngươi không muốn kết hôn, chúng ta liền không kết hôn."

Cái gì cũng theo ý ngươi, rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng?

"......"

Im lặng!

Chính là không để ý tới ngươi!

Lăng Thần cũng thật sự không thể làm gì, cầm quần áo mặc cho người ta, Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn để hắn mặc quần áo cho mình, xoay đầu, mắt không nhìn ahứn, vẻ mặt lãnh diễm ngạo kiều, thật sự khiến người vừa yêu vừa tức.

"Được rồi, ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt, chờ một lát." Trong phòng tắm tương đối trơn, cho nên hắn đã chuẩn bị nước rửa mặt, đem theo khăn mặt khô, để tránh y tiến vào bị trơn.

Hạ Thiên Tịch nhìn bóng dáng Lăng Thần, ánh mắt quả thực u oán.

Đã vài ngày rồi, hắn cư nhiên còn không nhớ ra chuyện quan trọng nhất ở đâu?

Rõ ràng lúc trước thông minh như vậy, sao lần này lại ngốc như vậy chứ?

Hạ Thiên Tịch thật muốn lấy kim đâm búp bê vải, quả thực ngốc đến không còn gì để nói.

Y tuy có chút khẩn trương và không tự nhiên đối với việc kết hôn, nhưng cũng không nói không kết hôn mà.

Ngươi rốt cuộc bao giờ mới cầu hôn? Cầu hôn?

Ngươi không cầu hôn y làm sao đi kết hôn?

Hạ Thiên Tịch nghẹn khóe miệng thật sự không nói được gì, rõ ràng trước kia thông minh như vậy sao bây giờ lại không nhớ ra một việc quan trọng như thế chứ?

Linh quang chợt lóe, Hạ Thiên Tịch lấy cái hộp đựng hai chiếc nhẫn trong không gian của mình ra, bày biện ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trên tủ đầu giường.

Đây là nhẫn y đã chuẩn bị từ ba năm trước để cầu hôn Lăng Thần, hiện tại sở dĩ để Lăng Thần cầu hôn y, chủ yếu là vì y biết tính cách Lăng Nghị, nếu mình không thỏa hiệp, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ có phiền toái, cho nên y mới tốt tính cho phép Lăng Thần cầu hôn, thế mà Lăng Thần lại không nghĩ ra, thật là khiến người vội muốn chết.

"Bảo bối, được rồi, lại đây rửa mặt nào!" Lăng Thần bước ra từ phòng tắm.

Hạ Thiên Tịch vênh cằm ngạo kiều hừ hừ đi qua, Lăng Thần cười cười, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ tinh xảo vừa mới xuất hiện trên tủ đầu giường, rõ ràng vừa rồi khi hắn tiến vào phòng tắm còn không có.

Lăng Thần đi lên phía trước mở cái hộp nhỏ nhìn thoáng qua, một đôi nhẫn bạch kim an an tĩnh tĩnh bày ở trong hôp nhỏ.

Kiểu dáng đơn giản hào phóng thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa xa hoa.

Lăng Thần sửng sốt, mắt phượng đột nhiên híp lại lên.

..........
Bình Luận (0)
Comment