Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 28

Ngô Nông hoàn toàn không nghĩ tới mình và Sở Giang Đông “thân mật trao đổi” sẽ bị người khác gặp được, càng không có nghĩ tới gặp được bọn họ lại là Sở Nhị đản. Lại nói tiếp, Ngô Nông đối Sở Giang Thiên mới nhận thức ở kiếp này cực kỳ không thích, cảm giác tên đó nói chuyện rất quái gỡ kỳ quái, hơn nữa luôn mang đến cho hắn phiền toái.

Tuy rằng chỗ ba người bọn họ hiện tại một mảnh tối om, nhưng ánh mắt Sở Giang Thiên giống như cái đèn pha, đem động tác của Ngô Nông cùng Sở Giang Đông đều nhìn thấy rành mạch.

Ngô Nông tự nhiên không dám thừa nhận hành vi đã làm của mình, liền nghĩ chính mình mang theo mặt nạ người khác nhìn chưa ra, liền kéo cao giọng âm làm bộ như một người khác: “Tôi không phải Ngô Nông!” Lời nói giấu đầu hở đuôi này làm Sở Giang Đông nghe được nhịn không được phì một tiếng bật cười.

“Cậu không phải Ngô Nông?” Phía sau, Sở Giang Thiên thanh âm thấp trầm, vừa nghe chỉ biết hắn tại liều mạng áp chế sức lực: “Mẹ nó tôi còn thật nghĩ không ra đến trừ bỏ con vịt ngu ngốc kia còn có ai dám phi lễ anh tôi!”

Ngô Nông tiếp tục mạnh miệng: “Tôi không phi lễ. . . . . .” Kết quả lời hắn vừa nói xong liền chú ý đến hai tay của mình còn đặt ở trên mông của Sở Giang Đông, không chỉ có như thế, hai tay hắn mở ra ở trên mông Sở Giang Đông xoa a xoa a, nắn a nắn a, muốn nói hắn không phi lễ hoàn toàn chính là trợn mắt nói lời bịa đặt. Ngô Nông cứng ngắc thuận theo tay của mình hướng lên trên xem ── phần eo căng đầy, thân thể thẳng tắp, lồng ngực dày rộng, cùng với khuôn mặt tuấn tú của người nào đó đã muốn trên mặt ái muội ôn nhu tươi cười. . . . . .(ha ha ha, ta chết mất)

Sở Giang Thiên trừng mắt sau lưng Ngô Nông, ánh mắt sáng quắc có thể đem hắn nướng cháy; Ngô Nông nhìn chòng chọc ánh mắt của Sở Giang Thiên, hận không thể chìm nghỉm ở trong con ngươi của đối phương. Bên tai là tiếng âm nhạc điếc tai nhức óc ở vũ đài bên kia, nhưng là vị trí của ba người bọn họ lại thật yên lặng lúng túng.

“Tốt lắm Tiểu Thiên, đừng dọa hắn.” Vẫn là Sở Giang Đông dẫn đầu nói chuyện phá vỡ yên tĩnh nơi này, hắn tự tay chậm rãi đem hai cánh nhỏ của Ngô Nông theo trên mông mình gỡ xuống, tầm mắt lại từ từ theo trên người Ngô Nông chuyển hướng về phía Sở Giang Thiên: “Em lại đây kiếm anh là có chuyện gì sao?”

Sở Giang Thiên lại trừng mắt nhìn Ngô Nông vài lần, có chút khinh thường dùng cái mũi hừ một tiếng, rồi mới mới một lần nữa nhìn về phía ông anh nhà mình: “Trong sân của các anh mấy tiểu cô nương biểu diễn tiết mục đang tìm anh, anh cũng thật lợi hại, còn thật sự bỏ mặc mấy tiểu cô nương này đến tìm con vịt chết này.” Nói xong hắn thật mạnh đập mạnh dưới chân: “Mau tới đi, đừng làm cho người ta chờ lâu!” Hắn nói xong cũng xoay người rời đi, liền một cái ánh mắt đều lười cấp Ngô Nông.

Ngô Nông thấy hắn vừa đi lập tức linh hoạt, hướng bóng lưng của hắn vừa le lưỡi, vừa giơ ngón giữa ra, hoàn toàn đã quên ông anh người ta còn ở phía sau mình nhìn.

Sở Giang Đông thở dài, đưa tay sờ sờ đầu vịt con, rồi mới một phen liền đem hắn áp lên trên tường.

“anh làm gì thế! Bảo hộ em anh a!” Ngô Nông thở phì phì trừng y liếc mắt một cái, trên mặt nạ lộ ra khuôn mặt trang điểm đôi mắt màu đen cùng với lông mi thật dài ánh mắt ngập nước sáng trong suốt, mỗi khi ánh mắt lay động, lông mi giống như phiếm quạt cũng nhẹ nhàng run run, run đến làm trong lòng Sở Giang Đông ngứa ngáy.

Sở Giang Đông cười, đỡ lấy bả vai Ngô Nông, chăm chăm nhìn vào đôi mắt to của đối phương rồi nhẹ nhàng hôn xuống.

Đáng tiếc “keng” Một tiếng, kính mắt trên sống mũi Sở Giang Đông cùng mặt nạ kim khí trên mặt Ngô Nông va chạm cùng nhau, cản trở hai người ở giữa thân mật. Ngô Nông bị một tiếng này chấn đến tìm về thần trí, thế này mới phát hiện mình cư nhiên bị Sở Giang Đông đẩy lên trên tường.

“Này, tránh ra cho tôi !” Ngô Nông cũng có thể cảm giác được hai gò mó mình đỏ rực, hắn chống đẩy thân mình càng ngày càng gần của Sở Giang Đông, liều mạng đem mình co lại thành một đoàn nhỏ.

Sở Giang Đông muốn làm việc gì còn chưa từng có không thành công, y một tay lấy mắt kiếng xuống một tay áp chế hai tay Ngô Nông, lại một lần tiến lại gần đi hôn hắn, đáng tiếc lúc này đây lại thất bại. Bộ phận mũi ở mặt nạ cao cao, mà Sở Giang Đông lại từ trên tới ở dưới đi hôn Ngô Nông, tự nhiên chỉ có thể hôn đến mặt nạ lạnh băng trước mặt.

“. . . . . . Chậc, còn không được sao.” Sở Giang Đông có chút bực bội, không nghĩ tới hôn một chút cũng phiền toái như vậy.

Ngô Nông không biết mình bị cái gì mê hoặc, chính là đang nhìn đến mày Sở Giang Đông hơi nhíu cùng một chỗ, cư nhiên sinh ra “Quên đi bằng không khiến cho y hôn một chút đi” loại ý tưởng hắn chưa từng có trôi qua, thậm chí còn ma xui quỷ khiến chủ động tháo xuống mặt nạ, chủ động giải quyết mặt nạ “ngăn cách”. Lưng hắn tựa vào tường, quay đầu đi có chút ngượng ngùng nhìn đối phương: “. . . . . . Như vậy có thể hôn đi.”

Không nghĩ tới động tác này của hắn nhưng không có đổi lấy hôn môi trong tưởng tượng môi, ngược lại lại nghe đến tiếng cười không áp chế của Sở Giang Đông: “. . . . . .Vịt,vịt con, mắt của em là bị người đánh sao?”

── a, nguy rồi!

Ngô Nông thế này mới kịp phản ứng, chính mình trên mặt còn “Hun khói trang” mà học tỷ trang điểm đâu! hai khối màu đen dày đặc sấn đến trên mặt trắng noãn của hắn có thể so với quốc bảo gấu mèo, nếu hơn hai lỗ tai tròn vậy càng hình tượng . . . . . . Sở Giang Đông dựa vào trên vai Ngô Nông ha ha nở nụ cười, lưng không ngừng run run như là đời này cũng chưa từng thấy được qua chuyện hay như thế.

Trên mặt Ngô Nông một hồi xanh trắng một trận, hận đến hắn thẳng cắn răng: “Sở hỗn đản! Con mẹ nó anh hôn hay không hôn, không hôn liền cút cho tôi! Tôi chủ động cho anh chiếm tiện nghi đã là anh tám đời đã tu luyện có phúc rồi! Con mẹ nó anh còn dám soi mói!” Muốn ông Ngô tôi đây vất vả yêu thương nhung nhớ một lần, cư nhiên liền đã bị đãi ngộ này, thực khi hắn là vịt con đồ chơi dễ khi dễ a! Phải biết rằng con vịt nóng nảy cũng cắn người!

Hắn vung tay rời đi, kết quả còn chưa đi hai bước đã bị kéo lại một lần nữa kéo vào trong lòng người nào đó. Ngô Nông nghiêng đầu, nghiêng đầu, đánh chết cũng không nhìn y.

“Hảo hảo hảo, anh hôn, anh hôn.” Sở Giang Đông thấy hắn lại náo nổi lên không được tự nhiên, vội vàng nâng lên đầu của hắn, cúi đầu hôn đi qua. Nụ hôn của y giống y, ôn nhu lại triền miên, thậm chí còn lè lưỡi xông vào miệng Ngô Nông, nhẹ nhàng liếm láp đầu lưỡi đối phương.

Ngô Nông bị y hôn thoải mái cực kỳ, giống như là vịt con bị chủ nhân vuốt ve, toàn thân mềm nhũn còn kém cạc cạc gọi ra .

Tay Ngô Nông chẳng biết lúc nào ôm thân mình Sở Giang Đông, hai tay xuyên qua dưới nách cùng tay của y sau lưng giao nhau. Sở Giang Đông cũng vuốt ve hắn, hai tay ngăn đón bờ vai của hắn, cùng hắn gắt gao vuốt ve bất lưu một tia khe hở.

“Vịt con.”

“Ừ.”

“Vịt con.”

“Ừ?” �

“Vịt con, anh. . . . .”

──”Anh, anh lại đang làm cái gì đây!” Vài mét trong bóng đêm truyền đến tiếng thúc giục không kiên nhẫn của Sở Giang Thiên, trực tiếp cắt đứt lời nói sắp ra của Sở Giang Đông, cùng với bầu không khí ái muội hai người thật vất vả xây dựng.

Ngô Nông cuối cùng phát hiện mình tựa vào bên người Sở Giang Đông, đầu óc đã muốn đình chỉ vận chuyển cũng cuối cùng nhớ tới vừa rồi hai người bọn họ người làm cái gì, mà trong lòng cũng loáng thoáng đối lời sắp nói ra của Sở Giang Đông đoán một chút.

Trong lòng hắn nhảy mạnh, đẩy ra Sở Giang Đông ôm lấy mình, có chút hoảng hốt nói : “. . . . . . Sở Nhị đản gọi anh, anh trước đi thôi, có cái chuyện gì lần tới nói sau.

“Nói rất ngắn, anh hiện tại có thể nói xong.” Sở Giang Đông đưa tay kéo hắn, lại không nghĩ có một đạo giọng nữ theo trong hậu thuẫn truyền ra: “Ngô Nông, Ngô Nông cậu ở đâu? Trưởng clb gọi cậu!” Thanh âm này đúng là một học tỷ cùng Ngô Nông luyện khiêu vũ với nhau.

“Trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ gọi tôi, kia. . . . . . Tôi đi trước.” Ngô Nông lùi về phía sau một bước, tránh thoát tay y, nhanh chóng xông vào hậu trường, giống như là vịt con cháy cái mông, cũng không quay đầu lại chạy đi.

Sở Giang Đông nhìn bóng lưng của hắn, mày lại một lần nữa nhăn lại với nhau.
Bình Luận (0)
Comment