Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 238

☆ Chương 238: Hào quang, rừng cây nhỏ, bùng cháy

Trán đụng trán với anh, Nam Kính thân mật hôn lên chóp mũi Lantis.

"Từ một khắc kia em lựa chọn anh, em liền tiếp thu tất cả của anh. Em yêu tất cả của anh, bao gồm cả điểm tốt và không tốt của anh —— đương nhiên điểm không tốt của anh ở trong mắt em cũng thành tốt."

Nam Kính nói tới chỗ này, cậu liền bị biểu lộ thẳng thắn của chính mình làm cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói: "Em yêu sự lạnh lùng, sự bá đạo của anh, đương nhiên cũng yêu sự kiêu ngạo của anh. Cho nên thân ái, em lựa chọn tất cả của anh, cũng muốn để tất cả những thứ này giống như trước đây. Em muốn là anh dù như thế nào cũng sẽ không rời khỏi em."

Cậu yêu Lantis như vậy, làm sao sẽ không hiểu, nam nhân xinh đẹp này đối với cậu ôn nhu đến lệnh tất cả mọi người cũng phải như vậy, nhưng thật ra là trong xương kiêu ngạo cùng cao quý cỡ nào.

Tất cả từ lúc vừa mới bắt đầu, chuyện chân chính để có thể chạm được chúng nó, Nam Kính liền không nỡ lòng bỏ để cho anh tới làm.

Hiện tại cũng là như vậy.

Cậu chỉ muốn có người này, nghĩ đến tâm đều đau.

Lantis không nghĩ tới Nam Kính sẽ hiểu rõ anh như vậy, lại như Nam Kính không nghĩ tới, Lantis sẽ hiểu rõ về cậu như vậy.

Weinman luôn bất động thanh sắc nhìn tất cả mọi người, hết thảy mọi chuyện, sau đó "nhất châm kiến huyết*"——

(*) Nói một cái là đúng trọng tâm

"Ngươi chỉ có thể càng ngày càng yêu cậu ấy."

Câu nói này, ở trong đầu Lantis vang vọng.

Weinman nói rất đúng.

Anh càng ngày càng yêu cậu.

Trong lòng thiếu niên này, mỗi lần đều có thể làm cho anh cảm động hơn vui mừng lớn hơn cùng thâm thúy hơn, điều này khiến anh làm sao có khả năng sẽ cam lòng buông tay cậu?

"Đáp ứng em, mãi mãi cũng không rời đi."

Nam Kính vui vẻ cười, này là đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi.

Bởi vì mấy người phản bội và vứt bỏ, cậu chấp nhất như thế.

Lại là một lần quá trình trao đổi nướt bọt.

Lantis lần này hiện ra năng lực chủ đạo tuyệt hảo, khống chế được nụ hôn này có thể mang đến kết quả nguy hiểm.

Sau khi tách ra, anh sâu sắc nhợt nhạt mà hô hấp, nỗ lực để trụ vững cơ hồ sắp suồng sã mà thèm khát, vuốt ve phần lưng Nam Kính, chuyển đề tài nhằm dời đi lực chú ý.

"Muốn ăn cơm em nấu, cùng anh về nhà đi, những ngày qua anh đều đói bụng đến mức gầy."

"Trên thực tế em rất tình nguyện vì anh làm cơm."

Nam Kính đã cười ra tiếng, khóe mắt Lantis vì chính mình mà nhiễm phải màu đỏ kiều diễm mê người như vậy, có thể lời nói của anh cùng bầu không khí lúc này hoàn toàn không phù hợp.

Hơn nữa, cậu rất hoài nghi trạng thái hiện tại của Lantis, không đến một phát đến tột cùng là có thể thuận lợi về đến nhà hay không.

"Thân ái, em biết anh muốn cái gì."

Nam Kính thanh tuyến ám muội, trong nụ cười nhiều hơn chút quyến rũ phong tình.

Điều này làm cho ngọn lửa trong lòng của Lantis không an phận mà tháo chạy, màu mắt xanh lam nhiễm phải cảm xúc thâm sâu.

Trí năng một hào cảm thấy nhịp tim của mình đều gia tốc —— nha, tuyệt vời, đó là nhịp tim của Nam Kính, nói thật, nó mới vừa thực sự là lo lắng cho kí chủ có thể hay không bị bệnh tim, mà hiện tại, nó đối với Lantis dò xét hormone phát hiện một sự thật ——

Kí chủ không sợ chết tuyệt đối là tự đào hố chôn mình!

Vừa định nhắc nhở, bỗng nhiên một ý nghĩ nào đó lóe lên, trí năng một hào nhất thời im lặng.

Đồng thời kích động vạn phần cầu nguyện kí chủ lần này tuyệt đối không nên chú ý tới sự tồn tại của nó.

Hào quang, rừng cây nhỏ, bùng cháy.

Còn có nam thần hoàn mỹ!

Nó âm thầm tồn từng mảnh từng mảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên trong căn bản không có xấu hổ vì 'lộ thiên play' như thế, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất làm cho nó phun máu mũi vẫn là bên trong một cái ôn tuyền tinh khiết thiên nhiên nào đó.

Mà phải biết, cái lãnh địa ôn tuyền đẹp đẽ hào hoa phú quý kia thuộc về tư nhân, mà rừng cây nhỏ lại là khu công cộng, càng có một loại cảm giác đánh vỡ cấm kỵ.

Trí năng một hào lặng yên không một tiếng động cắt đứt liên kết sóng não cùng Nam Kính, nỗ lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình, cũng là lần đầu tiên cầu khẩn bị kí chủ lãng quên như thế.

Lúc này, Lantis không nhẹ không nặng tại mông Nam Kính quạt gió thổi lửa vỗ một cái, âm thanh khàn khàn đến không chịu được, mang theo nồng đậm ý tứ hàm xúc nhắc nhở nói: "Không cho nghịch ngợm!"

Nghịch ngợm?

Rõ ràng là đùa giỡn!

Nam Kính suýt nữa phun cười, thân thể run rẩy càng làm cho ngọn lửa tất tất ba ba nhiệt liệt hơn, ngay cả gió có ôn hòa cũng có thể làm cho nhiệt độ da thịt lên đến cao nhất.

"Anh xác định anh bây giờ có thể rời đi sao?"

Ngón tay tinh tế tại trên lồng ngực bị chính mình xé ra quần áo lướt qua, gây cho Lantis một trận run rẩy.

Rõ ràng là đang câu dẫn a!

Tên tiểu tử này!

Những lúc như thế này còn có thể nhịn, Lantis cũng bắt đầu hoài nghi có phải là anh đối xử với mình quá tàn nhẫn.

Mạnh mẽ cắn một cái lên đôi môi dụ người kia của Nam Kính, trên trán đều rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

"Vào lúc này, đừng câu dẫn anh."

Một lần nhắc nhở cuối cùng, nếu tiểu tử này còn nguyện ý như vậy ——

"Anh sẽ làm em rất đau."

Nam Kính chậm rãi gợi lên môi, nằm bả vai anh, cắn từng chữ rõ ràng, tất cả đều là đầu độc mà nói: "Cầu anh làm đau em."

Con ngươi băng lam dấy lên hỏa diễm u ám, trời đất quay cuồng, Nam Kính đã bị đại lực áp đảo trên bãi cỏ.

Mãnh hổ rốt cuộc sau một hồi lâu ẩn nhẫn ngủ đông, đã phá chuồng mà ra, không chút lưu tình thả ra du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu bá đạo mà cường liệt, làm cho thiếu niên dưới thân từ trong ra ngoài hoàn toàn nhiễm hơi thở thuộc về riêng anh.

Đồng thời, cổ vũ lực bàng bạc trong nháy mắt phun trào, vang vọng giữa núi rừng, chấn động tán cây cao mấy chục mét, lá cây tinh khiết rộng rãi chịu đến khí lực cắt chém, chao đảo chao đảo mà từ trời cao rơi xuống.

Trong lúc nhất thời, núi rừng như nổi lên vũ bão màu xanh lục, tung tung, bay lả tả, như là ngàn vạn hồ điệp* giũ cánh màu xanh lục múa lên, xoay tròn, chao đảo, tầng tầng lớp lớp mà rơi trên bùn đất.

(*) Bươm bướm

Trận vũ bão màu xanh lục này giằng co một lúc lâu, trên hòn đá có chút đất cát và trên bùn đất bày ra một tầng dày đặc.

Thiếu niên say mê bên trong cảnh tượng như mộng cảnh này, một lần nữa bị bế lên, thoáng qua lại bị đặt trên thảm lá xanh biếc dày nặng.

Trên người cậu đã không còn bất kỳ ngoại vật che chắn, mà da thịt đụng vào mặt đất sẽ cảm giác không được khỏe, lá cây dày đặc chồng chất, ngược lại có loại cảm giác mềm mại thư thích an tâm.

Thời điểm như thế này, còn cố kỵ không để cho mình bị mặt đất đầy cỏ nhỏ nhắn cùng cát đá làm tổn thương sao?

Lantis...

Con mắt màu đen thẳng tắp xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá, nhìn lên bầu trời.

Mặt trời nhanh xuống núi.

Chân trời phất sương ánh nắng chiều nổi bật lộ ra chút kim quang hoa lệ, đám mây bị kim quang phân cách thành từng mảnh từng mảnh, khoảng không rực rỡ màu sắc, lượn lờ khói sương.

Không trung thỉnh thoảng có chim bay xẹt qua, cùng khoảng không dài vạn dặm, hình thành một bức tranh mỹ lệ đẹp đến kinh tâm động phách.

Rừng cây rộng rãi, nhưng tầng lá xanh rộng lớn tại trong gió đêm nhẹ phẩy chơi đùa với nhau, phát ra tiếng cười vui vẻ ào ào, thỉnh thoảng chấn động tới chim đang mệt mỏi bay về tổ.

Một cảnh hoàng hôn rất đẹp.

Thế nhưng, tất cả những thứ này đều thành bối cảnh cho thiếu niên mà thôi.

Thế giới chỉ còn lại có một mình anh, bên trong con ngươi màu đen phản chiếu cũng chỉ có một thân ảnh rõ ràng.

Nam Kính chủ động vòng lấy eo Lantis, buông lỏng thân thể ——

"Đến ôm em đi."

"Em muốn anh."

【 nơi này nên có một hồi sảng khoái tràn trề khí thế ngất trời dã ngoại xấu hổ play, bởi vậy trở xuống tỉnh lược 3 vạn chữ... 】

Chờ Nam Kính vuốt mắt từ trong mê man tỉnh lại, lim dim mà ở trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa ánh sáng dịu nhẹ nhìn một hồi lâu, mới ý thức được cậu đã về tới sơn gian trong biệt thự.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Nam Kính không cần nhìn thiết bị đầu cuối cũng biết đã đến ngày thứ hai.

Một ít hình ảnh kiều diễm mê loạn ở hồ nước hiện lên trong đầu như thước phim quay chậm, Nam Kính mặt bỗng nhiên đỏ lên, hơn nữa còn là hậu tri hậu giác như vậy —— Trời ạ! Cậu cư nhiên nhất thời hưng phấn mà câu dẫn Lantis ngay trong trường học, lộ thiên trước công chúng mà làm rồi! Còn có chuyện gì so với chuyện này càng làm cho cậu giận dữ và xấu hổ hơn không?

Tại, tại sao không sót thương cậu!

Một người đầu óc lẫn ý thức bị chuột rút không rõ thời điểm, chẳng phải người kia nên bảo trì bình tĩnh tuyệt đối sao?

Không không không, này đương nhiên không thể trách Lantis.

Nam Kính theo bản năng mà vì hành vi quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ của mình tìm kẻ thế mạng, nếu không nỡ lòng cho Lantis thế mạng, như vậy cái thứ nhất đẩy lên, tất nhiên là đành phải tội nghiệp cho trí năng một hào vậy.

Nói đến trí năng một hào, Nam Kính triệt để hoảng hồn!

Dấu vết màu đỏ bò đầy toàn thân, thật không biết Lantis là làm sao gặm được đều đều như vậy.

Nam Kính hoài nghi mình không chỉ là eo thân như là bị nghiền ép lên, ngay cả đầu óc đều cũng bị tảng đá lớn nghiền ép luôn rồi!

Ai có thể nói cho cậu biết kỳ thực trước khi cậu và Lantis kết hợp, nhưng thật ra là có phần lý trí để tắt máy đi?!

Đáng chết, trí năng một hào tuổi còn chưa lên mười.

Còn có, tiểu tử kia bình thường thích nhất líu ra líu ríu nói không ngừng, tại sao ngày hôm nay lại yên tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn không chịu được nữa nên chết máy!

Cái ý nghĩ này lóe lên, Nam Kính không nhịn được chột dạ, giấu trong lòng một loại tâm tình rất phức tạp tại trước mặt hài tử nhà mình làm việc kia, Nam Kính sờ mũi một cái, nhẹ nhàng lắc lắc tay hô: "Trí năng một hào?"

Không phản ứng? Chẳng lẽ thật sự chết máy!

Trời ạ, đừng nói với cậu là trí năng một hào bị sợ hãi.

Đang chuẩn bị gọi, liền thấy thiết bị đầu cuối chợt lóe lên ánh sáng xanh lục...

Sinh khí và phẫn nộ là màu đen, ngượng ngùng và mặt đỏ là hồng nhạt hoặc màu đỏ, được rồi ai có thể giải thích cho cậu một chút cái ánh sáng xanh lục quỷ dị không thường thấy này là có ý nghĩa gì?

Nếu như lúc này có thể nhìn thấy thực thể, Nam Kính nhất định sẽ phát hiện trí năng một hào ngất ngất ngây ngây đầy mặt hạnh phúc nhìn chằm chằm đống dâu tây trên người cậu.

Bình Luận (0)
Comment