Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 282

☆ Chương 282: Gien sau biến dị

Phong Tiệm Ly và Lantis liếc mắt nhìn nhau, giật giật mí mắt, một ám hiệu trao đổi quyết định không dễ dàng phát giác.

Sau một khắc đứng tại chỗ Phong Tiệm Ly liền dùng dịch chuyển tức thời bước chân từ trên đầu người vây xem nhảy vọt qua.

Mọi người chỉ cảm thấy trên đầu thổi qua một cơn gió, liền phát hiện Phong Tiệm Ly biến mất không thấy đâu.

Phái ra ảnh vệ xong, Weinman an tâm giải quyết vấn đề trước mắt, hắn đưa tay phải ra vung lên phía trước, mặt sau mấy vị lão sư lập tức tiến lên đem học sinh bên người Yni xua đi, vững vàng đè xuống Yni còn đang giãy dụa.

Ba chân bốn cẳng, Weinman đứng ở bên người Yni, thân thủ đem cằm của Yni nhấc lên gắt gao kìm chặt, một cái tay khác đem mí mắt của Yni lần lượt mở ra, híp mắt quan sát con ngươi của hắn.

Tiếp đó, Weinman liền ra hiệu một vị lão sư đem đầu Yni cố định lại, hai tay phân biệt đặt ở hai bên huyệt thái dương của Yni, nhắm mắt lại nhận biết chốc lát.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai phát ra âm thanh.

Nam Kính còn ở trong lòng Lantis, cậu và mọi người giống nhau, đều chú ý tập trung vào tay Weinman.

Khoảng chừng năm giây, Nam Kính bỗng nhiên cảm thấy ý thức căn nguyên mạnh mẽ gợn sóng, điều này làm cho cậu lập tức cảm thấy phấn chấn, trợn mắt lên nhìn mười ngón tay thon dài của Weinman.

Cái gì cũng không nhìn thấy?

Nam Kính hơi nhíu mày, không tin mình đoán sai.

"Hắn thật mạnh a!"

Giọng trẻ con của trí năng một hào phát ra thay đổi giai điệu thành tiếng kêu kì quái, tâm tình cơ hồ không khống chế được, lắp ba lắp bắp liền điên cuồng mà rống ——

"Ta, ông trời của ta a, lúc đầu ta không có cách nào đo lường đẳng cấp ý thức căn nguyên của hắn, nhưng bây giờ ta có thể cảm nhận được, vậy mà ít nhất là cấp mười! Trời ạ ý thức căn nguyên thần cấp, hắn năm nay mới 32 tuổi!"

Trí năng một hào đã không thể khống chế mà lóe sắc quang, liều mạng nguy hiểm bị phát hiện, không ngừng dò xét Weinman.

Chỉ chốc lát sau, giọng trẻ con của nó vang lên.

"Đứa bé này, đứa bé này gien ta đo lường rồi! Hắn là gien sau biến dị, hắn gien cư nhiên biến dị thành công từ cấp SS tiến vào lĩnh vực cấp X! Ông trời của ta a! Ông trời của ta a!"

Từ bên trong phản ứng đã gần như mất khống chế của trí năng một hào, Nam Kính cũng là không nhịn được bị cái thông tin đủ để gây nên toàn bộ đế quốc náo động này làm cho chấn động, liền trực tiếp quên trí năng một hào đối với Weinman xưng hô kỳ quái là 'Đứa bé này'.

Cậu hút vào ngụm khí lạnh, cũng không khỏi trở nên động dung —— bên trong thống kê bước đầu của trí năng một hào, khả năng thành công của gien sau biến dị thậm chí so với xác suất nhìn thấy thiên tài cấp SS còn thấp hơn, mà cấp bậc càng cao, nguy hiểm bên trong biến dị gien cũng càng lớn, đồng thời phản ứng bài xích biến dị cũng càng sâu đậm.

Weinman từ SS tiến vào X...

Trời ạ!

Lantis chú ý tới người yêu trong lòng có phản ứng dị thường, cho là cậu có nơi nào không thoải mái, nhưng nhìn thấy Nam Kính ngưng thần đem lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người Weinman, hơi có nghi hoặc lại cái gì cũng không nhiều lời.

Tại thời điểm nhiều người nhiều miệng, Nam Kính lựa chọn cùng trí năng một hào đối thoại trong đầu.

"Ta cảm thấy ta có thể cảm nhận được từ trên người hiệu trưởng Weinman tản mát ra ý thức căn nguyên."

Trí năng một hào thoáng thu liễm một chút tâm tình, nhưng sự sùng bái của nó với Weinman tuyệt đối là mảy may không giảm.

Đồng thời, Nam Kính nói cũng làm cho nó quét mới tin tức của Ngân Hà đế quốc cũ trong thoáng chốc định thần.

"Hả? Ngươi có thể cảm nhận được ý thức căn nguyên của những người khác? A để ta tra một chút dữ liệu... Ngươi thử dùng một chút phương pháp dùng ý thức căn nguyên lúc chế tác linh kiện phóng thích tới xem một chút có thể có phát hiện mới hay không."

Nghe vậy, Nam Kính nhắm mắt lại đem ý thức căn nguyên tích lũy trong đại não chậm rãi thả ra ngoài, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy ý thức căn nguyên mạnh mẽ phả vào mặt.

Đột nhiên mở hai mắt ra, cậu nhìn thấy trên đầu mười ngón tay nhỏ dài của Weinman, không ngừng tuôn ra liên tiếp không ngừng từng tia từng sợi khí màu lam nhạt, toả ra ánh sáng yếu ớt, dùng vết cắt nơi huyệt thái dương xâm nhập vào trong đầu Yni.

Nam Kính bỗng nhiên trợn mắt lên, tình huống như thế giống như đã từng quen biết —— ở thế giới mô phỏng trong cơ võ tranh tài, ánh sáng màu trắng của Nhị Nguyệt Lưu Sương và hào quang màu vàng kim nhạt của Lantis đều cho cậu cảm giác tương tự.

Tại thế giới mô phỏng, bởi vì khoảng cách quá xa, Nam Kính căn bản là không có cách nào nhận biết ánh sáng kỳ quái này, mà vào giờ phút này, cậu có thể yên tâm lớn mật mà thả ra ý thức căn nguyên để nhận biết.

Nếu như cảm giác không sai, vậy hẳn là ý thức căn nguyên.

Nói như vậy, ánh sáng màu vàng nhạt và màu trắng thả ra ngoài trong cơ võ tranh tài, rất có thể cũng là ý thức căn nguyên.

Thâu thâu nhìn xung quanh một chút phản ứng của mọi người, Nam Kính càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, bởi vì không có ai lộ ra biểu tình không bình thường, không giống như là có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam nhạt này.

"Đừng phóng thích ý thức căn nguyên của em."

Âm thanh Lantis rất nhẹ giống như một đạo sấm sét, ở bên tai Nam Kính nổ lên.

"Phụ cận có cao thủ điều khiển ý thức căn nguyên, em như vậy rất dễ trở thành con mồi của hắn."

Trí năng một hào cùng Nam Kính đồng thời không hiểu ra sao thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đem trái tim nhỏ treo lên —— lẽ nào Lantis cũng có thể nhận biết được ý thức căn nguyên?

"Anh có thể nhìn thấy sao?"

Nam Kính hơi co lại trong lồng ngực Lantis, nghiêng mặt sang bên nhẹ giọng dò hỏi.

"Em nhìn thấy gì?"

Trên mặt Lantis lộ ra nghi hoặc nhè nhẹ.

"Kí chủ, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chờ lúc chỉ có ngươi và nam thần rồi hãy nói chuyện này." Trí năng một hào đúng lúc nói.

Nam Kính hơi suy tư, ngoái đầu nhìn lại hướng Lantis nở nụ cười, cầm trong tay dây cột tóc kín đáo đưa cho Lantis.

"Giúp em buộc lại?"

Tuy rằng biết rõ Nam Kính đang dùng phương pháp cực kỳ vụng về để nói sang chuyện khác, nhưng Lantis vẫn không có chọc thủng lòng dạ nhỏ mọn của cậu, thân thể dời chút khoảng cách, nhẹ nhàng đem tóc đen rải rác đến eo túm gọn lại, dùng dây cột tóc đã khôi phục thành màu trắng bạc quấn quanh vài vòng buộc chặt lại.

Bên kia Weinman đã thu hồi ý thức căn nguyên, mà Yni cũng đã bởi vì mệt bở hơi tai mà hôn mê.

Mấy vị đè lại thân thể Yni đều vẽ tầm mắt nhảy vào trên mặt Weinman, cùng đợi hắn đưa ra đáp án cuối cùng.

Lantis đi lên phía trước, nhạt thanh hỏi: "Thế nào?"

Weinman cau mày nhìn Lantis liếc mắt một cái, sau đó lắc đầu nói: "Hắn hiện tại ý thức tương đối hỗn loạn, biện pháp tốt nhất là cho hắn rơi vào hôn mê sẽ chậm chậm vuốt thuận ý thức căn nguyên. Trong thời gian ngắn đại khái không có cách nào giao cho cục tư pháp, chúng ta nhất định phải đem hắn lưu lại chỗ an toàn tuyệt đối."

Một học sinh ở trường học quang minh chính đại cầm súng gϊếŧ người, nhưng không cách nào giao cho cục tư pháp, điều này nói rõ cái gì?

Mấy vị lão sư cũng đều động dung, nhìn nhau vài lần, từ vẻ mặt của nhau nhìn thấy nghiêm túc chưa bao giờ có.

Xa xa ở tòa lớp học cao tầng, hai bóng người ở trước cửa sổ phòng học sát đất song song đứng, trong tay cầm kính viễn vọng, thời điểm từ xa xa nhìn thấy Nam Kính có thể chính diện chống lại cường lực sát thương nhiệt độ cao của kích quang, sắc mặt cũng đã tương đối khó coi.

Lúc sau, Lantis tới, còn mang theo Phong Tiệm Ly - vị cao thủ trầm mặc ít nói này, ngay cả Vân Thiên Dật đều đến thò một chân vào...

"Đồ đáng chết!"

Thiếu niên mang theo mũ trùm mạnh mẽ cầm trong tay kính viễn vọng bội số lớn nện xuống đất, mảnh vỡ bay tán loạn, thành phế phẩm.

Hắn tức giận nói: "Vân Thiên Dật, hắn tại sao lại tham gia vào?"

Hắn là đại biểu chính hắn hay là đại biểu cả Vân gia?

Bên cạnh thiếu niên thân hình tinh tế dung mạo mỹ lệ nhưng là gợi lên một bên khóe miệng, lộ ra khuôn mặt với nụ cười nham hiểm thấy thế nào cũng phá hỏng vẻ đẹp.

Hắn cúi người xuống, đem từng cái mảnh vỡ kính viễn vọng nhặt lên, sờ một cái ngón tay trên chiếc nhẫn màu đen, những mảnh vỡ này liền trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm hơi.

Âm thanh thiếu niên trong veo êm tai, nhẹ giọng nở nụ cười, âm dương quái khí nói: "Rất có thủ đoạn a, không nghĩ tới các gia tộc có quyền thế nhất tại Ngân Hà đế quốc đều ở đứng phía sau cậu ta, xem ra chúng ta muốn đem cậu ta mang đi là gánh nặng đường xa."

Người bên cạnh không thấy rõ dung nhan nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn quay đầu lực đạo quá lớn, cho nên làm mũ trùm ở trên đầu cũng rơi xuống.

Tóc vàng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, tròng mắt màu xanh giống như lục bích thông suốt.

Sidya Faranda.

Hắn cũng không lo đến có thể bị những người khác thấy được hay không, lông mày căng thẳng cấp thiết hỏi: "Cái gì gọi là gia tộc có quyền thế nhất Ngân Hà đế quốc? Ngươi là nói Lantis hay là Phong Tiệm Ly? Đám người kia đến tột cùng có thân phận gì?"

"A."

Thiếu niên quái lạ nở nụ cười, nhìn Sidya liếc mắt một cái, nhìn phía ngoài cửa sổ.

Một con chim nhỏ bay nhảy cánh dán vào cửa sổ vui sướng xẹt qua, thiếu niên đưa tay phải ra, nhắm ngay đầu chim nhỏ làm cái động tác thả thương, còn vui vẻ mà phối hợp âm thanh ——

"Ba!"

Chỉ thấy chim nhỏ giống như là thật sự bị thương, mở ra hai cánh cương trực bụ bẫm hai bên thân thể, mất đi cân bằng cùng lực đạo, chim nhỏ như một cục đá thẳng tắp rơi xuống.

Không để ý tới Sidya bên cạnh trong nháy mắt cứng ngắc, thiếu niên nhìn hắn mở ra năm ngón tay, một mặt cao thâm khó dò mà nói: "Ngươi và gia tộc của ngươi đều không trêu chọc nổi người này. Sau này thấy bọn họ thì đi đường vòng, đừng lại ngu xuẩn vì bản thân mà âm thầm tranh khẩu khí, như vậy chỉ có thể dễ bại lộ ngươi hơn."

Sidya biết thiếu niên chính là người kêu người lén lút thả video.

Mà người kia, chính là Yni.

Cũng bởi vì như thế, Yni mới bị trường quân đội Sifal trực tiếp khai trừ.

Lúc này mới binh hành hiểm chiêu, vứt xe hộ tướng.

Vốn tưởng rằng có thể gϊếŧ Nam Kính, lại không nghĩ rằng...

"Ngươi yên tâm, lúc không cần thiết ta sẽ không cùng hắn lại có thêm tiếp xúc."

Hai tay Sidya nắm chặt thành nắm đấm, hận ý đối với Nam Kính cao hơn một tầng.

Thiếu niên bên cạnh ôn nhu nở nụ cười, so với Sidya, hắn mới phải là người muốn để Nam Kính chết đi a!

Nếu may mắn như vậy, vậy chúng ta... Không bằng chậm rãi chơi.

Bình Luận (0)
Comment