Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 326

☆, Chương 326: Ellens học trưởng?

"Hi Lâm sử dụng phương pháp phóng thích ý thức căn nguyên khác hoàn toàn so với thợ chế tạo cơ giáp, loại chữa trị này một khi đạt đến giới hạn sẽ làm tiêu hao ý thức căn nguyên, dẫn đến ý thức căn nguyên giáng cấp."

"Giáng cấp?" Nam Kính nhíu mày, ý thức được tình thế nghiêm trọng cỡ nào.

"Đúng thế."

Phong Tiệm Ly giơ tay vuốt ra những lọn tóc đang xõa xuống trán, đắn đo một lát rồi nói: "Mấy năm trước, thân thể Hi Lâm từng chịu đựng thương tổn rất lớn, cho đến bây giờ có khôi phục hoàn toàn hay không, anh cũng không rõ ràng lắm."

Từ góc độ Nam Kính nhìn vào con ngươi đen ấy, như là đã bị một tầng lụa mỏng che đi, không nhìn ra cảm xúc bên trong.

Hoặc là nói, Phong Tiệm Ly vốn là người có tính tình quá mức nội liễm ẩn nhẫn, che giấu cảm xúc đã thành một loại thói quen.


Có lẽ là cảm xúc của chuyện giữa Ellens và Weinman lan tràn đến mọi người, Nam Kính cảm thấy giờ khắc này cả người Phong Tiệm Ly đều tản ra nồng đậm cô đơn và hối hận.

Hơi do dự một chút, Nam Kính đi tới ôm anh trai cậu, an ủi: "Vậy chúng ta sẽ không trị liệu cho bà ta nữa có được hay không? Vẫn là Hi Lâm quan trọng hơn."

Trước đó cậu cũng không biết Hi Lâm làm những chuyện này sẽ có hậu quả không tốt, mới có thể không chút nghĩ ngợi liền đồng ý trị liệu cho bà Nam.

Hiện tại nếu đã biết, vậy không thể lại để cho Hi Lâm liều lĩnh được.

Dù cho Phong Tiệm Ly đồng ý, cậu cũng sẽ không đáp ứng.

Nam Kính nghĩ đến Lantis, cái gì cũng không có nói cho cậu biết, cắn cắn môi dưới, nói: "Tại sao Lantis không ngăn cản Hi Lâm?"

Phong Tiệm Ly nhẹ nhàng nhắm mắt, che dấu đi tối tăm mơ hồ trong đó, nói: "Hắn không biết."


Thật sự không biết sao?

Đương nhiên không thể.

Lantis không có ngăn cản, bởi vì anh biết rõ... Có mấy người nói cái gì cũng không thể bỏ mặc Hi Lâm làm hại tới bản thân.

Nói qua nói lại, vẫn là Lantis hiểu người kia rất rõ.

Dưới sự yêu cầu của Phong Tiệm Ly, Nam Kính ra ngoài cũng không có nói ra chuyện này, lúc đối mặt với Hi Lâm, bị nói bóng gió cũng im miệng không nói.

Hai tên tiểu tử thúi đến cùng là nói chuyện mờ ám gì?

Hi Lâm luôn cảm thấy gần đây ánh mắt Phong Tiệm Ly nhìn hắn rất quỷ dị, không còn là ánh mắt thuần túy băng lãnh không chứa tạp niệm nữa, mà là chen lẫn rất nhiều tình cảm khác.

Thế nhưng, hiện tại Hi Lâm cũng không muốn cùng hắn nói thêm cái gì, đặc biệt là vấn đề tình cảm.

"Được, đem những thứ mà ngươi cần sắp xếp cho tốt, tối hôm nay đừng chiều Lantis, hãy ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm ngày mai ta đi tiễn các ngươi."


Hi Lâm tối tăm vén toàn bộ mái tóc dài màu đỏ rủ xuống tới hông qua một bên, chạy ở bên ngoài một ngày, cả người đều mỏi mệt, hỏi thăm một chút liền đi vào phòng ngủ.

Nam Kính đầu tiên là quẫn bách mà nghĩ, cái gì mà đừng chiều Lantis, anh ta là ý đó sao?

Bất quá cũng thật sự phải xem đồ vật cần mang kiểm tra lại một lần nữa.

Việc này nhìn qua cũng không quan trọng lắm, tắm rửa xong chuẩn bị lên giường ngủ Nam Kính bỗng nhiên nhớ tới một quãng thời gian trước lão bản có dặn dò.

Hỏi sao cậu lại cảm thấy quên mất cái gì, lão bản ở phòng làm việc còn để cho cậu một chút đồ quan trọng, đáng lẽ ra đầu tháng mười hai nên đi lấy, nhưng sau đó phát sinh quá nhiều chuyện khiến cậu quên mất.

Lantis từ buồng tắm đi ra, mái tóc dài màu vàng óng còn nhỏ nước xuống, anh tùy ý khoác áo tắm, cầm cái khăn mặt xoa xoa tóc tai, vừa nhấc mắt liền thấy Nam Kính nằm ở trên giường lăn lộn rêи ɾỉ.
"Thân ái, anh nghĩ em đây là đang mời anh làm cái gì đó."

Lantis nở nụ cười ám muội, đi đến bên giường ôm Nam Kính lên, con ngươi thâm thúy mà nhìn Nam Kính, hôn lên trán cậu.

Ngược với dự đoán, Nam Kính lại nhào tới trên người Lantis, gương mặt thống khổ nói: "Em phải đi ra ngoài một chuyến."

Lantis nháy mắt, "Bây giờ?"

"Đúng vậy, ngay bây giờ." Nam Kính đem Lantis đặt ở dưới thân, ngồi ở trên bụng anh, nằm xuống cà cà lên môi anh, làm nũng nói: "Em đi nhanh rồi về liền."

Lantis nghiêng người đem người đè trở lại, con ngươi băng lam hơi nheo lại, ánh mắt này nhìn đến mức Nam Kính có chút chột dạ.

"Khụ khụ, thân ái, ông chủ kia của em ... Để lại chút đồ vật rất quan trọng cho em, không đi lấy lòng em sẽ cảm thấy không yên." Nam Kính tự giác ôm cổ Lantis giải thích.

Ông chủ của Nam Kính...
Nhớ tới người này, Lantis có loại cảm giác khó chịu.

Nhưng mà ——

"Được, nhưng mà anh muốn đi với em, bằng không không bàn nữa."

Anh muốn tận mắt nhìn, người có gương mặt đại chúng vô cùng thần bí kia đến tột cùng cho Kính Kính nhà anh cái gì mà khiến Nam Kính để ý như vậy.

Sau hai mươi phút, Nam Kính cùng Lantis đi tới cửa tiệm.

Thời gian không tính là quá muộn, trên đường cái phồn hoa người đến người đi như trước, ánh đèn lộng lẫy, ngay cả trên quảng trường màn trình diễn ánh sáng và phun nước trên nền nhạc cũng chưa dừng, một cảnh tượng náo nhiệt.

Nam Kính từ trên xe bước xuống, nhìn xuống cửa tối om như mực, nói với Lantis: "Em tự mình đi vào là được rồi, anh ở ngoài này chờ em một lát đi."

Lantis nhàn nhạt nói: "Mười phút."

Ở nơi này, Lantis không cảm thấy tốt đẹp một chút nào.
Tâm lý anh không khỏi u ám mà nghĩ, hên là ông chủ kia tự động biến mất, bằng không anh phải đem gia hỏa có ý đồ chia sẻ phu nhân băng thanh ngọc khiết nhà anh kia diệt không còn manh giáp.

Nam Kính đã quen với việc cửa tiệm u ám không bật đèn, quen cửa quen nẻo lục lọi đến trước quầy, xác nhận vân tay cùng đồng tử xong, liền từ phía sau mở ra cửa nhỏ đi đến tầng hầm.

Tầng hầm rất tối, một chút ánh sáng đều không có, Nam Kính đứng ở phía dưới dự định để đôi mắt thích ứng một chút, rồi mới đi mở đèn.

Cậu nghe được một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, nhất thời trong lòng như có tiếng nổ lớn —— nơi này làm sao có khả năng có người?

Không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên, một roi dài xen lẫn ánh lửa ở trước mắt lóe lên, đồng tử Nam Kính bỗng nhiên co rụt lại, không chút nghĩ ngợi rút ra Cực Địa Băng Trùng, truyền cổ vũ lực vào, dây cột tóc giống như là linh xà phảng phất như có ý thức giống như đón Hỏa Long quấn quanh.
"Ba ba" hai tiếng vang, vũ khí của Nam Kính đã cùng bên kia chạm nhau, rung động từ đầu ngón tay truyền tới toàn bộ cánh tay, Nam Kính đã tê rần nửa người.

Lực công kích của đối thủ cũng không đủ mạnh!

Nhưng cậu lúc này vạn phần vui mừng vì mấy ngày nay Hi Lâm đã huấn luyện ma quỷ đối với cậu, bằng không đừng nói tấn công, e răng trốn cũng không thể trốn.

Mà bên kia tình hình tựa hồ bết bát hơn, nhìn mức độ tối tăm không tính là thấp, Nam Kính cũng đã không sai biệt lắm thích ứng, cậu nhìn thấy có một người quỳ trên mặt đất, tư thái phòng bị nhìn cậu, vũ khí trong tay bị vung rất xa.

"Ai?"

Nam Kính cảnh giác mở miệng, âm thanh ngắn ngủi đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Người có thể đi vào nơi này của lão bản, là địch hay là bạn tạm thời không thể xác định, hơn nữa rất có thể là bằng hữu không phải địch.
Nghe thấy âm thanh này, người kia như là thở phào nhẹ nhõm, thể lực không chống đỡ nổi trực tiếp nằm xuống.

"Thân ái, ngươi sao lại tới nơi này?"

Tiếng nói này, âm thanh này ——!

Nam Kính bỗng nhiên chấn động, đứng hình mất ba giây, mới xác định được mà dùng giọng điệu mừng rỡ nói: "Ellens học trưởng?"

Không sai, âm thanh kia quả thật là Ellens, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng giống như trước đây, mang theo chút ngữ điệu câu người.

Cậu nhanh chóng đem đèn tầng hầm mở lên, Ellens bị ánh sáng chói trực tiếp đến mà nhắm mắt lại, mặt không chút huyết sắc nằm trên đất, mặc trên người một bộ quần áo không biết từ nơi nào lấy tới.

Bộ quần áo kia nhìn qua rất không vừa vặn, rộng lớn qua loa mà trùm vào trên người Ellens, hiện ra hắn có chút gầy yếu —— trên thực tế, trạng thái của Ellens xác thực gay go cực kỳ, hắn thậm chí ngay cả roi cũng không cầm được.
"Học trưởng anh sao rồi? Mọi người đã tìm anh rất lâu..."

Nam Kính vội vàng xông đến, ngồi xổm bên người Ellens, nhìn Ellens khó chịu cau mày đôi môi run rẩy mà kinh hãi không thôi.

Hai mắt phía dưới dày đặc vầng đen, môi dưới bị cắn đến vết máu loang lổ, còn có thân thể co giật, khiến Ellens thoạt nhìn như cá mắc cạn.

Tầm mắt Nam Kính không thể tránh khỏi mà nhìn xuống, dừng lại ở hai tay đang che bụng dưới.

Ellens miễn cưỡng mở mắt ra, vừa nhìn Nam Kính không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bụng của hắn, liền lập tức hiểu được.

Suy nhược mà nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, Ellens lôi kéo tay Nam Kính, nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới mềm mại, nói: "Sờ đi, nó còn rất nhỏ, ừm... Đại khái chỉ có lớn bằng một nửa cái này."

Hắn so với nắm đấm.

Rất đau... rất đau, tuy rằng hắn liều mạng đem cổ vũ lực cùng ý thức căn nguyên truyền tới nơi này, nhưng vẫn có thể cảm giác được tiểu sinh mệnh chưa thành hình này đang chậm rãi rời hắn mà đi.
Nam Kính như là bị chấn động, tâm lý tê rần, khó chịu nói không ra lời.

Cậu muốn khóc nhưng không khóc được mà nhìn dung nhan Ellens không buồn không vui, cảm thấy da thịt dưới bàn tay nóng bỏng như lửa.

"Anh, anh đang bị bệnh!"

Nam Kính ở trên người Ellens sờ sờ, lại đụng trán của hắn, nhiệt độ kia tuyệt đối không bình thường!

Đúng vậy, khó có thể tưởng tượng mấy ngày nay Ellens đã trải qua cái gì, hắn vì sao lại một mình trốn ở cái phòng dưới đất này? Ở đây đã bao lâu? Mấy ngày nay có ăn cơm hay không? Có nghỉ ngơi hay không?

"Đừng khổ sở thân ái."

Ellens nhìn Nam Kính, nhưng là nắm ngược lại tay Nam Kính an ủi cậu.

"Bộ dáng này của ngươi, ta nhìn thấy sẽ thương tâm."

Mặt Ellens đầy ý cười, dùng giọng điệu chẳng phải chuyện gì to tát nói: "Khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi không thích hợp làm ra vẻ mặt này, cười một cái cho ta nhìn nào."
Nam Kính nhanh chóng hấp hấp cái mũi, nhìn chung quanh một lần, không tìm được đồ vật mềm mại, liền tiểu tâm dực dực* đem đầu Ellens ôm ở trên đùi, làm cho hắn thoải mái một chút.

*Tiểu tâm dực dực: Biểu hiện lời gần như tự nhủ "Phải thật cẩn thận".

"Học trưởng..."

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết vì sao lại chỉ thốt ra được hai từ này.

Bình Luận (0)
Comment