Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 25

Thư đồng giới thiệu hoàn tất, cố ý lách đến bên cạnh Cố Sanh, ân cần cúi đầu thật thấp, cười lấy lòng nói: “Chúc mừng cô nương, đây có thể sánh bằng con hôm trước Tôn cô cô được tặng, kϊƈɦ cỡ còn lớn hơn!”

Khóe miệng Cố Sanh co quắp một chút, cũng biết thư đồng là đang chúc mừng nàng được Cửu Điện Hạ sủng ái, muốn được chút tiền, nàng chỉ đành ra vẻ mừng rỡ vạn phần, lấy vài đồng tiền thưởng cho hắn.

Thư đồng trong miệng nói “không dám, không dám” nhưng đã vui cười nhận lấy, lưu loát buông xuống ánh mắt, vừa nhìn phát hiện Cố Sanh thưởng cho hắn không phải bạc vụn, là vài đồng tiền!

Nụ cười trêи mặt thư đồng đông cứng, vô cùng kinh ngạc quay đầu lại quan sát Cố Sanh.

Cố Sanh xem như không thấy được, nàng đâu có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy để thưởng cho hắn?

Thân phận thư đồng này của nàng, không phải dựa vào gia tài vạn quan, phụ mẫu dùng mánh khoé thông thiên đổi lấy, đều là nhờ vào cơ duyên của Bát Công Chúa, này đây, nàng cũng không xa xỉ như trong tưởng tượng của những hạ nhân này.

Thư đồng rời khỏi, Cố Sanh đang cầm hộp quy củ ngồi xong, thầm nghĩ : “Tôn cô cô đáng thương, làm thϊế͙p͙ thân đại cung nữ của Cửu Điện Hạ, thiên tân vạn khổ đem phì oa này dỗ dành được rồi, cuối cùng lấy về một hộp giun, chỉ có thể cầm câu cá, thực sự là chua xót đến không thể chua xót hơn…”

Mặc niệm hoàn tất, Cố Sanh đem hộp gỗ khóa lại, chuẩn bị bỏ vào học nang.

Liếc mắt thoáng nhìn ánh mắt Cửu Điện Hạ ở bên cạnh vẫn rơi vào mặt nàng, Cố Sanh lại vội vàng làm ra vẻ mừng rỡ, đem hộp ôm vào trong lòng, trái lương tâm nghiêng đầu cười nói với Cửu Điện Hạ: “Nó thật đáng yêu!”

Bởi vì hai từ “đáng yêu”, xưa nay là từ mọi người vẫn dùng đánh giá Cửu Điện Hạ, hôm nay nghe cao điểm tỷ tỷ khen con giun “đáng yêu”, biểu tình của Cửu Điện Hạ trở nên rất mờ mịt, thế nào hình dung đối với giun đất lại giống như đối với nàng đây?

Cũng may Cửu Điện Hạ cũng không nghĩ nhiều lắm, vẻ mặt đắc ý hỏi Cố Sanh: “Ngươi thích?”

Cố Sanh xấu hổ cúi đầu: “Còn cần phải hỏi sao! Vi thần vẫn luôn muốn nuôi một con địa long, đáng tiếc bản thân đào không được, vẫn là Cửu Điện Hạ lợi hại nhất!”

Đôi mắt đạm kim sắc của Cửu Điện Hạ lưu chuyển, kiên quyết nói: “Không cần nuôi nữa, con này có thể cắt ra.” Vừa nói vừa đưa tay, ý bảo Cố Sanh đem hộp đặt lên bàn.

Cửu Điện Hạ tự mình mở hộp đàn mộc tinh xảo, từ bên trong kéo vách kép ra, lấy ra một con dao sắc bén tinh tế….

“…..” Trong lòng Cố Sanh kinh hô: “Điện hạ ngươi muốn làm gì!”

Chiếc hộp tinh xảo quý trọng như vậy, dĩ nhiên dùng để chứa giun, thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.

Ngay sau đó, Cố Sanh chỉ thấy Cửu Điện Hạ tay cầm con dao, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, lại lộ ra nụ cười xấu xa tiêu chuẩn nhân tra, một tay khác còn vẫy vẫy với nàng, muốn nàng dán đến gần xem cho rõ.

Cố Sanh nhất quán đối với loại động vật nhẵn bóng vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tưởng Cửu Điện Hạ trong nháy mắt bẻ gãy cánh tay kẻ tập kϊƈɦ, nàng cảm thấy vẫn là tiểu nhân tra trước mắt đáng sợ hơn, nàng chỉ đành ủy khuất cầu toàn trái lại tiến đến gần hộp mà vây xem.

Ngay sau đó, nha đầu kia dựng thẳng ngón trỏ trước chóp mũi, tràn đầy tự tin khẽ động đôi mắt, khóe môi khẽ cong, chuyên chú nhẹ giọng nói với nàng: “Ngươi xem cho kỹ.”

Ánh mắt đó miễn bàn có bao nhiêu tà mị cuồng phách! Cố Sanh nhìn thấy bên tai cũng nóng lên một chút, ngược lại thật hiếu kỳ tiểu nha đầu này muốn làm gì.

Ngay sau đó, nàng đã thấy Cửu Điện Hạ một dao đem con giun cắt thành hai nửa!

Nhìn thân thể con giun biến thành hai đoạn đồng thời điên cuồng giãy dụa, Cố Sanh trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người nổi da gà!

Cửu Điện Hạ nhìn nàng, tay chỉ vào trong hộp, kéo khóe miệng hưng phấn nói: “Biến thành hai con rồi! Mau nhìn!”

Cố Sanh: “….”

Những tiểu long tiểu tước trong cung bình thường đều rảnh rỗi thành cái dạng này a….

Cố Sanh cực kỳ không tình nguyện mà vỗ tay một cái, phối hợp khen ngợi: “Thực sự là kỳ lạ!”

Cửu Điện Hạ cong khóe môi, cầm tay Cố Sanh, đem con dao trịnh trọng đặt vào trong tay nàng, liễm thiển đồng, đắc ý nói: “Ngươi đến, địa long này đủ chia làm tám con.”

Cố Sanh: “!!!!.”

Đừng khách khí nữa điện hạ! Bản thân ngươi chơi đi có được hay không!

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh muốn lui cũng không thể lui, chỉ có thể rưng rưng cầm dao, cắn răng đem con giun trong hộp bầm thây….

Cửu Điện Hạ hưng phấn lắc lắc chân béo, bảo nàng trở về đem giun chôn vào trong đất, nói là chờ nuôi nó dài rồi còn có thể đào lên cắt tiếp.

Cố Sanh uông uông hai hàng lệ gật đầu đáp ứng, khóa kỹ hộp giun, thả lại trong học nang.

Không biết vị đế vương tương lai này, sau khi lớn lên nếu có thể nhớ lại bản thân đã làm những chuyện ngu xuẩn này, có thể đem nàng diệt khẩu không?

Sau khi tan khóa hồi phủ, Cố Sanh đem việc Cửu Điện Hạ ban thưởng nói cùng Nhan Thị.

Chiếc hộp chứa thi thể địa long cũng bị chúng ma ma , nha đầu, thay phiên ‘ Chiêm ngưỡng”, chọc Nhan Thị che miệng bật cười, thật đúng là khiến nha đầu đem giun chôn xuống, rửa sạch hộp đàn mộc.

Vừa vặn chính là Cố Nhiêu hồi phủ không bao lâu, nha đầu bên tây sương để lộ ra tin tức nói nhị tiểu thư cũng được ban thưởng.

Đại hoàng tử ban thưởng, là quả lệ chi cống phẩm! Ước chừng nửa cân!

Sau khi Nhan Thị nghe nói rất kinh ngạc, ngồi sững sờ một lúc!

Cố Sanh oán giận trong lòng: “Cùng là hoàng tước, xem người ta là ban thưởng cái gì.”

Phát hiện Nhan Thị hồi lâu không nói, Cố Sanh bước lên phía trước an ủi: “Nương,lệ chi cũng không mấy ngon miệng, cũng không khác long nhã khô nấu trong đường là mấy.”

Nhan Thị sửng sốt, bất đắc dĩ mỉm cười với nữ nhi, lần này Cố Sanh trái lại không đoán ra tâm tư của nàng.

Nhan Thị tâm trạng bất an, là bởi vì mẫu thân nàng đang đứng chung thuyền với đại hoàng tử ủng hộ lập hắn làm thái tử, hôm nay Cố Nhiêu ở học đường, quen biết đại hoàng tử, thực sự khiến nàng hoảng hốt.

Suy nghĩ một chút đến lời của nữ nhi, Nhan Thị lại có một chút ngạc nhiên, cúi đầu hỏi: “Ngươi làm sao biết quả lệ chi mùi vị ra sao?”

Cố Sanh lúc này mới phát giác bản thân lỡ lời, chỉ vì kinh thành cùng Việt Mân là hai nơi quá xa, vận chuyển loại hoa quả phía nam này giữ tươi rất khó khăn, người bình thường căn bản không thể nào có được, nàng làm sao lại từng hưởng qua?

vẫn không thể nói là kiếp trước ở trong phủ Giang Hàm đã ăn được đi, nàng chỉ đành cúi đầu xấu hổ mỉm cười.

Thạch Lựu thấy thế nhãn tình sáng lên, cười nói: “Nhất định là Cửu Điện Hạ ở học đường cũng đã ban cho tiểu thư!”

Đôi mắt của chúng nha đầu xung quanh lập tức phát ra ánh sáng, đều khen Cố Sanh thái độ làm người khiêm nhường, cũng không khoe khoang, đâu giống như tây sương chưa thấy qua thứ lạ!

Cố Sanh không thể tránh được cười gượng, chỉ đành cam chịu suy đoán của Thạch Lựu, nỗ lực đem con giun bị bầm thây tưởng tượng thành lệ chi…

Thật tình quá chua xót.

Nhan Thị lại thủy chung không dậy nổi tinh thần, trong lòng nàng biết nữ nhi làm thư đồng, cùng Nhiêu tả nhi kết giao đại hoàng tử là kém rất xa.

Càng không đề cập đến đại hoàng tử đã nắm chắc ngôi vị thái tử, cửu hoàng nữ hôm nay mới hơn ba tuổi, sợ rằng ngày mai đổi một cô nương khác làm thư đồng cho nàng, nha đầu kia cũng không nhất định có thể phát hiện, sao có thể che chở Cố Sanh đây?

Tư tiền tưởng hậu, Nhan Thị gọi Lý ma ma đến trước mặt, căn dặn: “Ngươi đem vòng ngọc bát bảo của ta đến, ngày mai đến tây sương một chuyến, tặng cho Nhiêu tả nhi.”

Nàng căn dặn tuy nhỏ giọng nhưng lại khiến nha đầu cả phòng lặng im.

“Nương! Ngươi làm gì vậy?” Cố Sanh kinh ngạc nói, vòng ngọc đó là bảo bối áp đáy hòm của Nhan Thị, đều là để sau này làm của hồi môn cho nàng, sao có thể muốn tặng cho mẹ con Trầm thị?!

Nhan Thị cũng không cấm kỵ, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Sau này đối với nhị tỷ của ngươi phải cung kính một chút, cũng đã trưởng thành rồi, đừng vì việc nhỏ mà tranh chấp nữa.”

Cố Sanh lúc này mới nhìn ra Nhan Thị sắc mặt xấu xí — Nhan Thị cũng không rõ Cố Nhiêu sớm muộn gì cũng sẽ kết giao đại hoàng tử, hơn nữa cho rằng đại hoàng tử sau này sẽ kế thừa đại thống, lúc này mới thay nữ nhi lo lắng, lo lắng nàng sau này bị Cố Nhiêu trả thù.

Cố Sanh trong lòng cười khổ nói: “Nương, ngươi cho là chút lễ vật thì có thể khiến Cố Nhiêu cảm kϊƈɦ? Bọn ta từ lúc sinh ra đã kết oán, không chết không thôi, ủy khuất nhân nhượng có ít lợi gì? Như vậy chỉ có thể khiến ngày chết đến càng nhanh!”

“Nương, ngươi muốn chịu thua, cũng phải nhìn rõ mẹ con Trầm thị là hạng người gì.” Cố Sanh bình tĩnh nhìn Nhan Thị, chữ chữ rõ ràng nói: “Lễ vật này ngươi có thể tặng, nhưng tuyệt đối không chiếm được kết quả ngươi muốn. Hành động này có thể khiến Trầm di nương lập tức cưỡi lên đầu chính phòng chúng ta, nhưng sẽ không khiến nàng thu tay lại, ngược lại càng tăng sĩ khí của nàng.”

Nhan Thị lúc này tâm loạn như ma, nghe Cố Sanh phân tích, bản thân nàng nhíu mày suy nghĩ, mới tỉnh táo lại, thu hồi mệnh lệnh vừa rồi, thật sâu thở dài, phân phó Thạch Lựu nói: “Đi gọi thiện trước đi.”

Thạch Lựu tuân lệnh liền dẫn theo nha đầu cầm thực hạp ra cửa, lúc đi đến sườn hậu viện, trùng hợp đụng phải nha đầu của tây sương cũng đang đề thiện.

Mấy ngày trước đây, lúc Nhiêu tả nhi còn ở đại lao, mấy nha đầu của tây sương thật xa nhìn thấy chính phòng đề thiện sẽ lập tức khom người lảng tránh, tự giác chờ chính phòng lấy thức ăn xong mới chậm rãi đi vào gọi thiện.

Không ngờ Nhiêu tả nhi hôm nay mới vừa có chút thể diện, mấy nha đầu này mỗi người đều thẳng sống lưng, dùng lỗ mũi nhìn người, giành trước vài bước chen đến phía trước Thạch Lựu, tiên tiến cửa hông.

Thạch Lựu bị mấy người kia đẩy lảo đảo, suýt nữa làm đổ thực hạp.

Hai nha đầu phía sau tiến lên đỡ nàng, ngẩng đầu muốn mở miệng mắng, lại bị Thạch Lựu xua tay ngăn lại.

Nàng theo phu nhân nhiều năm như vậy, nhân tình ấm lạnh trong Cố phủ này toàn bộ phải nhìn chủ tử có đắc thế hay không, hôm nay ngay cả Nhan Thị đều hoảng hốt thiếu chút nữa chịu thua Trầm thị, các nàng làm nô tỳ còn có cái gì có thể tranh đấu?

Mấy người chỉ đành mệt mỏi đi theo phía sau ba nha đầu của tây sương.

Nhóm người đi đến cửa thiện phòng, tạp dịch lập tức lau sạch tay, lách qua nha đầu của tây sương, cúi đầu khom lưng đứng trước mặt Thạch Lựu hỏi: “Hôm nay phu nhân muốn dùng món gì?”

Thạch Lựu mới vừa hé miệng, đại nha hoàn của tây sương ở phía trước đã mở miệng hô lên: “Yêu, tiểu ca, nhãn lực của ngươi đâu, sao không được như xưa nữa?”

Tạp dịch nghe vậy sửng sốt, nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại nha hoàn của tây sương, trong tay đang đùa một tiểu bố nang (túi vải bố nhỏ), bên trong phát sinh từng đợt tiếng va chạm giòn tan của tiền đồng, nghe tiếng động kia, ít nhất cũng có trêи năm mươi quan.

Tạp dịch nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng quay về trước mặt nha đầu tây sương, mặt mày rạng rỡ nói: “Tỷ tỷ hôm nay sắc mặt nhìn thật sự là vui mừng! Đã gặp chuyện tốt gì rồi!”

Nha đầu kia xuy xuy cười một tiếng, đem bố nang ném vào trong lòng tạp dịch kia, nhướng mày nói: “Ta có thể có chuyện tốt gì? Là Nhiêu tả nhi của chúng ta được đương kim đại hoàng tử ban thưởng! Thưởng một sọt lệ chi, cống phẩm lệ chi, ngươi gặp qua sao?”

“Yêu! Đây là thiên đại hỉ sự a! Loại vật phẩm trong hoàng cung này, kẻ thô thiển như ta làm sao có thể gặp qua!” Tạp dịch vui vẻ lắc bố nang trong tay, nịnh bợ nói: “Đại hoàng tử ban thưởng? Vị này nói không chừng tương lai có thể là….” Hắn ôm quyền hướng lên trời kính một cái, mỉm cười lấy lòng nha đầu kia.

Nha đầu kia hừ một tiếng, đắc ý nói: “Có cái gì mà nói không chừng, chuyện sớm hay muộn mà thôi! Sau này thiện phòng nhỏ này của ngươi ánh mắt cũng đừng quá thiển cận, nên theo phân phó của phòng nào mà làm việc, bản thân nên có tự giác đi.”

Thạch Lựu vốn dĩ nhìn thấy nha đầu của tây sương tiêu tiền, còn giận không thể phát, lập tức từ áo lấy ra một điếu tiền, dự định chống lấy mặt mũi nhưng sau khi nghe xong đoạn thổi phòng kia, nàng liền hoàn toàn thoát lực, lòng bàn tay cầm tiền từng đợt đổ mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment