Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 4

Cố Sanh liếc mắt nhìn ma ma đứng bên cạnh lão gia, đó là Lý ma ma nhà Trầm di nương, ngày hôm trước ở hoa viên hậu viện, nàng ta còn ngay trước mặt Cố Sanh nha mỏ nhọn lợi trào phúng mẫu thân Nhan Thị của nàng một phen.

Trong lòng Cố Sanh cười thầm, lúc này đúng là một thời cơ tốt để ăn miếng trả miếng, lập tức ra vẻ sợ hãi lui ra vài bước.

Cố lão gia thấy nàng không hiểu sao đột nhiên lui về phía sau, đứng ở xa vài bước không hề tiến lên, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nặng thêm ngữ khí thúc giục: “Làm sao vậy? Phụ thân gọi ngươi đến, ngươi không nghe thấy sao?”

Trong lòng Cố Sanh bình tĩnh nhưng nét mặt lại lộ ra sợ hãi do dự, khϊế͙p͙ sợ nhỏ giọng nói thầm một câu, mọi người ở đây vươn lấy cổ, nhưng cũng không nghe rõ, trở nên hiếu kỳ, nín thở ngưng thần đợi nàng cho ra giải thích.

Cố Huyền Thanh mới vừa bị trêu chọc nổi lên một chút tình thương của phụ thân, rất nhanh bị mài mòn, lập tức lớn giọng, bày ra thái độ thường ngày đối với quan viên hạ cấp, mệnh lệnh Cố Sanh nói: “Ngươi nói cái gì, đến đây, lớn tiếng một chút.”

Cố Sanh thấy mọi người đều đã đem ánh mắt dời lên người nàng, lập tức hơi ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên, giọng nói không lớn nhưng rõ ràng trả lời: “Sanh Nhi không dám đến, lúc nhị tỷ cùng phụ thân, Sanh Nhi không thể đến gần.”

Một câu non nớt giọng trẻ con, chấn động người đầy gian nhà vẻ mặt mờ mịt, trong lòng nói hài đồng năm tuổi này thế nào sẽ có cách nghĩ thấp kém như vậy.

Chỉ có lão phụ nhân đứng bên cạnh Cố lão gia khuôn mặt trắng bệch, cúi đầu che giấu chột dạ.

Cố Huyền Thanh nghe vậy cơn tức xông thẳng lên đầu, nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Nương của ngươi chính là giáo ɖu͙ƈ ngươi như vậy?”

“Không phải nương nói.” Cố Sanh lắc đầu, đơn thuần đơn thuần nhìn về phía Lý ma ma ở bên cạnh, hồi đáp: “Ngày đó ta thấy phụ thân cùng nhị tỷ ở bên hồ cho cá ăn, cũng muốn đi đến cùng nhau chơi, Lý ma ma ngăn cản ta, muốn ta quay về trong phòng, nàng nói lúc có lão gia cùng nhị cô nương, sẽ không có việc của ta.”

Cố Huyền Thanh đầu tiên là sửng sốt, lấy lại tinh thần quay đầu trừng mắt nhìn Lý ma ma, lớn tiếng quát : “Làm càn!”

Lý ma ma phụp một tiếng quỳ rạp xuống đất, nức nở cầu xin tha thứ nhận sai.

Một hạ nhân dám đối với Quân Quân của quý phủ không cung kính như vậy, dĩ nhiên cũng là bởi vì Cố lão gia thường ngày chậm trễ chính phòng.

Hôm nay nghe Cố Sanh “Vô tâm vô phế” nói ra, Cố Huyền Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, lúc này gọi tới nội thị, đem Lý ma ma kéo xuống phía dưới, gia pháp xử trí.

Cố Nhiêu khϊế͙p͙ sợ nhìn Lý ma ma bị kéo ra ngoài.

Nàng không nghĩ tới bản thân tìm phụ thân đến làm cứu binh, lại bị tam muội làm côn mà sai sử, tổn hại một viên tâm phúc của nàng, nhất thời tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, ôm cổ Cố Huyền Thanh gào thét khóc muốn mẫu thân.

Vừa khóc nháo khiến Cố Huyền Thanh giật mình tỉnh giấc, nhớ đến Lý ma ma là иɦũ ɦσα em của Trầm di nương, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng đổi giọng khiến nội thị đem người trước nhốt vào nhà củi, chờ đợi xử trí

Cố Sanh liền biết, chờ đợi xử trí chính là không xử trí nữa, nàng vốn dĩ cũng không trông cậy vào phụ thân cặn bã có thể vì nàng đắc tội người của Trầm di nương, hôm nay nhìn Lý ma ma bị hù dọa đến khuôn mặt già nua xanh xám, rốt cuộc cũng xem như thay mẫu thân trút giận, nàng cũng sẽ giả bộ nghe không hiểu, chờ bước tiếp theo của lão gia.

Cố lão gia lúc này thực sự cảm thấy có thẹn cùng tam nữ nhi, trêи mặt cũng không có lệ khí, còn giao Cố Nhiêu trong lòng cho nha đầu bên cạnh, chủ động bước đi trước mặt Cố Sanh, ngồi xổm xuống, từ ái nói: “Không nên nghe những hạ nhân này nói bậy, ngươi là thân nữ nhi của phụ thân, đường đường Quân Quân của Tử Tước Phủ, bất luận lúc nào đều có thể đến tìm phụ thân, biết không?”

Cố Sanh nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu, khϊế͙p͙ nhược nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt.

Hắn nở nụ cười, sau đó nàng mới cười rộ lên, viền mắt vẫn hồng hồng, hé ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ, giống như thủy liên sau cơn mưa.

Cố Huyền Thanh trong lòng đều tan chảy, lập tức quỳ một gối xuống, dang hai tay nói với nàng: “Phụ thân ôm.”

Cố Sanh trong nháy mắt nửa điểm do dự cũng không có, phụp một tiếng đụng vào trong lòng Cố Huyền Thanh, làm nũng ôm lấy cổ hắn không buông tay.

Cố Huyền Thanh chưa bao giờ chua xót cùng hổ thẹn giống như hôm nay, tam nữ nhi này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng xưa nay giống hệt thê tử của hắn, không thích dính người, thường ngày trong trời sinh tính cao ngạo, chưa bao giờ biểu lộ ra khát cầu tình thân đối với hắn.

Không nghĩ hôm nay vừa thấy, đúng là dáng vẻ khiến người yêu thương như vậy, yêu thương đến Cố Huyền Thanh sớm đem chuyện cây quạt ném ra khỏi đầu.

Cố Nhiêu được nha đầu ôm ở bên cạnh quả thực trợn tròn mắt, tuy rằng nàng vẫn là một tiểu hài tử nhưng là mơ hồ cảm thấy, Cố Sanh nhất cử nhất động đẩy ngã nghìn cân, so với nàng gào khóc quả thực cao hơn một bậc, nhất thời hoảng loạn vô thố.

Cố Huyền Thanh ôm lấy Cố Sanh, đầy mắt sủng nịch mở miệng nói: “Phụ thân đã sớm an bài, tháng sau mang ngươi cùng Nhiêu Nhi cùng đi thôn trang qua mùa đông, ma ma phụ trách may vá trong phủ không thể đi theo, ngươi muốn thêm y phục gì, nhớ phải sớm an bài.”

Cố Sanh trợn to đôi mắt nhìn về phía Cố Huyền Thanh, nàng đây là thực sự chấn kinh rồi.

Đi thôn trang phía nam qua mùa đông từ trước đến nay chỉ có Trầm di nương “nhu nhược” cùng Cố Nhiêu mới được hưởng, kiếp trước Cố Sanh từ sinh ra đến chết đi, ngay cả trong thôn trang phía nam của phụ thân cặn bã rộng bao nhiêu mẫu nàng cũng không biết, hôm nay đột nhiên có được “tư cách” đi thôn trang qua mùa đông, nhất thời cũng có chút phát ngốc.

Nhưng nàng rất nhanh đã tỉnh táo lại, không vội mà không vội mà mừng rỡ cảm tạ Cố Huyền Thanh, mà chỉ giả ngây thơ hỏi: “Phụ thân, thôn trang là cái gì nha?”

Nàng vừa hỏi, lập tức kϊƈɦ khởi cảm giác hổ thẹn của Cố lão gia, bởi vì Cố Sanh chưa từng đi thôn trang, cũng là Quân Quân thể chất nhu nhược, có cô nương nhà giàu nào lại mỗi năm dựa vào đốt than sưởi ấm qua mùa đông?

Nhưng Cố Huyền Thanh nghĩ lại thì thông suốt, hắn cảm thấy nếu muốn trách chỉ có thể trách Nhan Thị mẫu thân của Cố Sanh, nữ nhân bề ngoài thanh lãnh, không tranh đoạt, bản chất quật cường cao ngạo.

Lúc Trầm di nương vẫn chưa vào phủ, hắn cũng từng đối với Nhan Thị bảo vệ có thừa, săn sóc tỉ mỉ, năm nào không mang theo nàng đi thôn trang đâu?

Hết lần này tới lần khác nữ nhân này trong mắt chứa không được hạt cát, từ lúc Trầm di nương nhập phủ, nói cái gì những hầu tước đều là nhất phu nhất thê đi thôn trang qua mùa đông, nàng không muốn để nam nhân của mình bị người khác lên án, nếu như muốn theo Trầm di nương, nàng có thể không đi.

Cố Huyền Thanh là người khôn khéo dĩ nhiên nhìn ra Nhan Thị bất quá đang nhắc nhở hắn, nàng mới là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Một lần như vậy, hắn liền không cho chút mặt mũi nói “theo ý ngươi” từ đó về sau không mang theo Nhan Thị đi thôn trang qua mùa đông nữa.

Đem sai lầm tất cả đều ném cho Nhan Thị, trong lòng Cố Huyền Thanh cũng dễ chịu hơn, cười yếu ớt giải thích nguyên nhân đi thôn trang cho Cố Sanh nghe, cuối cùng còn chẳng biết xấu hổ bỏ thêm một câu: “Từ trước đều là nương của ngươi không chịu cho ngươi cùng đi, lúc này phụ thân nhất định thuyết phục nàng.”

Cố Sanh nghe vậy trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Nương cũng cùng đi sao?”

Cố Huyền Thanh hơi nhíu mày, hàm hồ nói: “Việc này phải xem ý nguyện của nàng.”

“Ta muốn đi cùng với nương.” Cố Sanh như đinh đóng cột mà mở miệng.

Đùa cái gì! Hạ nhân trong thôn trang tất cả nàng đều không nhận ra, những người đó sợ là đã được Trầm di nương quản chế đến cúi đầu áp tai.

Nếu như Nhan Thị không bên cạnh, Cố Sanh là một trĩ đồng năm tuổi, đối mặt một đám thế lực địch quân, mà phụ thân cặn bã lại bận công vụ, mười ngày nửa tháng mới có thể gặp một lần, nàng còn có thể sống sót sao?

Sợ rằng qua không được bao lâu sẽ “trượt chân” rơi xuống nước mà chết.

Cố lão gia thấy nàng không muốn xa rời mẫu thân như vậy, ngược lại cũng không kỳ quái, vừa mới chuẩn bị làm dịu hai câu, chợt nghe thấy phía sau có người nhấc lên rèm cửa đi vào, xoay người vừa nhìn, chỉ thấy một nữ nhân thướt tha quyến rũ đi vào.

Cuối thu hàn ý ngày càng đậm, nữ nhân kia chỉ mặc hai tầng ngoại sam, ngoại bào tố sắc mỏng như cánh ve, đường viền tuyết trắng, không một đường thêu, càng làm nổi bật khuôn mặt tươi đẹp.

Một tần tiếu ý, sóng mắt lưu chuyển, đều mang theo dụ dỗ thấu xương, khiến lòng người rung động, hô hấp bất ổn.

“Nương!” Cố Nhiêu bật thốt hô lên.

Nàng một nữ hài do thϊế͙p͙ sinh ra, vốn dĩ phải xưng Trầm di nương, nhưng Cố lão gia có ý định xây dựng địa vị bình thê của Nhan Thị cùng Trầm Thị, cho nên dung túng Cố Nhiêu cùng Cố Dật Phi xưng hô Trầm thị là mẫu thân.

Trầm di nương chỉ gật đầu mỉm cười đối với nha đầu đang ôm Cố Nhiêu, như trước trực tiếp đi đến trước mặt Cố lão gia, không chút biểu thị bất mãn đối với việc hắn ôm Cố Sanh, thậm chí lộ ra mỉm cười như từ mẫu, rút khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của Cố Sanh, ôn nhu oán giận nói: “Đôi mắt đều khóc đỏ.”

Cố Sanh khóe miệng co rút, cuối cùng hiện ra một chút hoảng loạn — người “diễn xuất số một” trong phủ hiện thân rồi, Trầm di nương cũng không dễ đối phó như Cố Nhiêu.

Cố lão gia nhìn Trầm di nương ôn nhu hiền thục trước mắt, hiện ra tùy ý không hề đề phòng, mở miệng hỏi đến: “Thế nào sớm như vậy đã trở về? Xem xong hí kịch rồi sao?”

Ánh mắt Trầm di nương lưu chuyển, nhìn về phía khuê nữ bên cạnh, nét mặt lộ ra trách cứ, thấp giọng oán hận trả lời: “Vẫn chưa xong, mới xướng được hai đoạn, thì có người đến nói cho ta biết Nhiêu Nhi ở trong viện khi dễ muội muội nàng.”

Cố Nhiêu bị mẹ đẻ trừng mắt, lập tức rụt đầu, tiến vào trong cổ nha đầu.

Dùng lui làm tiến, Trầm di nương tuyệt đối là thanh thuần như lửa.

Cố lão gia nhìn thấy Cố Nhiêu khϊế͙p͙ đảm, lập tức bao che khuyết điểm nói: “Đâu nghiêm trọng như vậy, bất quá là tiểu hài tử tranh cãi mà thôi.”

Trầm di nương nhíu mày nói: “Lão gia không cần giấu diếm ta, bọn nha đầu đều nói cho ta biết rồi, là Nhiêu Nhi muốn đoạt cây quạt của muội muội!” Nói xong lại liếc mắt trừng Cố Nhiêu, trách mắng: “Đâu còn dáng vẻ của người làm tỷ tỷ? Ta cũng xấu hổ thay ngươi! Trở về đem cây quạt mang tới, hai cây đều cho muội muội!”

Bị mẹ ruột mắng như vậy, Cố Nhiêu lập tức oa oa khóc, gấp đến độ Cố lão gia vội vàng khiến mọi người lui ra.

Chờ nha đầu đem Cố Nhiêu khóc nháo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cố lão gia cùng Trầm di nương, còn có Cố Sanh vẫn chết đứng trong lòng Cố lão gia, nàng rất sợ không thể nhìn thấy thủ đoạn kế tiếp của Trầm di nương.

May mà Cố Sanh tuổi còn nhỏ, Trầm di nương có lẽ là thật tâm không phòng bị đối với nàng, chờ người vừa đi, trong mắt nhấp nhoáng lệ quang ủy khuất.

“Lại làm sao vậy?!” Cố Huyền Thanh vừa thấy mỹ nữ xinh đẹp nhà mình khóc nức nở, lập tức đem Cố Sanh đặt lên tọa ỷ ở một bên, vội vàng đỡ lấy Trầm di nương.

“Lão gia….” Trầm di nương nhẹ nhàng tựa vào lòng Cố Huyền Thanh, nức nở nói: “Ngươi luôn thiên vị ta cùng Nhiêu Nhi như vậy, bảo người khác nhìn bọn ta như thế nào? Ta bất quá là một tiện thϊế͙p͙, đâu hưởng thụ nổi che chở của lão gia….”

“Nói bậy!” Cố Huyền Thanh ôm chặt Trầm di nương, thấp giọng nói: “Ta không thể đường hoàng cưới ngươi vào phủ, đã ủy khuất ngươi rồi, không cho phép ngươi xem nhẹ bản thân, trong lòng ta, ngươi mới thê tử của ta….”

Trầm di nương vội vàng đưa tay che miệng hắn, rưng rưng nói: “Lão gia yêu thương ta! Có thể cùng âu yếm nhân qua suốt đời, lại có cái gì ủy khuất? Ta tình nguyện làm thϊế͙p͙ cho lão gia, cũng không phải gả cho một người ta không thương, lấy một hư danh chính thê!”

Cố Huyền Thanh bị lời này làm cảm động viền mắt đều đỏ, ôm Trầm di nương hận không thể đem nàng dung nhập vào thân thể.

Cố Sanh ngồi trêи ghế mắt trợn trắng.

Trầm Thị dĩ nhiên tình nguyện gả cho một Tử Tước giàu có làm thϊế͙p͙!

Con gái của một tội thần, trong kinh thành người nào có tước vị mà đồng ý lấy nàng làm chính thê?

Trái lại một đám phú thương bình dân tranh giành muốn cưới nàng làm vợ, nhưng nàng rốt cuộc là một Quân Quân, đâu cam nguyện cùng bình dân kết hợp, từ nay về sau thoát ly huyết thống quý tộc?

Lúc này mới “ủy thân” cho Cố Huyền Thanh làm thϊế͙p͙, so với những quý tộc cùng tước vị, Cố Huyền Thanh tốt xấu gì cũng là một người tướng mạo gia cảnh tốt nhất.

Nàng tuyệt không ủy khuất, có được không? Ủy khuất chính là Nhan Nhập Họa, mẫu thân của Cố Sanh!

Nhan Thị đường đường tứ nữ nhi của phủ hầu tước, tiểu mỹ nhân trong kinh thành, nếu như lúc trước nguyện ý vào cung, hôm nay làm một quý phi cũng không phải không có khả năng, hết lần này tới lần khác năm đó xem trọng dung mạo cùng tài hoa của Cố Huyền Thanh, lúc này mới gả cho Tử Tước phủ.

Nhưng nàng có chết cũng nghĩ không ra, sẽ có một nữ nhân huyết thống Quân Quân, đến cùng chi chồng với nàng!

Cố Sanh trong lòng căm giận, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vốn đã buông tha chủ ý từ trong tay Trầm thị đoạt lại lực chú ý của phụ thân cặn bã, lại nghe Trầm di nương nũng nịu mở miệng: “Cũng may, ta cũng không cô phụ lão gia yêu thương, sinh ra Nhiêu Nhi, vừa vặn thay nữ nhi của đại tỷ vào cung, sau này cũng có thể giúp đỡ một chút cho trong nhà, thay lão gia phân ưu.”

Cố Sanh đặc biệt chán ghét Trầm di nương gọi mẫu thân nàng là tỷ tỷ, lúc trước mẫu thân bị nàng ta hãm hại đến lúc cùng đường, nàng ta cũng không quên trước một tiếng tỷ tỷ sau một tiếng tỷ tỷ, quả nhiên là điển hình trong bông có giấu kim.

Cố lão gia đối với “vô tư nỗ lực” của Trầm thị cảm động đến rơi nước mắt, vỗ lưng nàng thấp giọng nói: “Ủy khuất mẹ con các ngươi rồi, nếu như Nhập Họa cũng có một nửa hiểu chuyện như ngươi….”

Cố Sanh nghe vậy trước mắt một trận đen tối, tức giận đến nắm tay thịt béo xiết đến kêu răng rắc.

Trầm thị đưa nữ nhi vào cung, đó là nàng cầu còn không được! Nếu như chính nàng ta có tư cách vào cung, sớm đã không có chuyện của Cố lão gia ngươi rồi!Đây cư nhiên cũng dám gọi là “hiểu chuyện”!

Thì ra có thể giúp ngươi thăng quan phát tài, đó chính là hiểu chuyện?

Cố Sanh kiềm nén lửa giận, hít sâu một hơi, rốt cục cắt đứt hai người nói chuyện, mở miệng nói: “Phụ thân, Sanh Nhi cũng hiểu chuyện, Sanh Nhi không cần nhị tỷ thay ta vào cung!”

Bình Luận (0)
Comment