Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 48

Giang Hàm vừa dứt lời, mi tâm của Kỳ Hữu Đế liền giãn ra, mặt mày rạng rỡ nói với Cửu Điện Hạ: “Tiểu tham ăn nhà ngươi, phụ hoàng cho ngươi đến thẩm duyệt tấu chương, ngược lại cho ngươi chui chỗ trống ăn quà vặt, lát nữa để cho nhũ mẫu của ngươi biết, xem nàng có cáo trạng với nương của ngươi hay không!”

Hoàng tước trong sảnh đường nghe vậy mặt mày đều giãn ra, cười đến nở hoa, Giang Hàm chỉ là miễn cưỡng kéo khóe miệng, theo mọi người cùng nhau mỉm cười.

Cửu Điện Hạ ngây người, vẻ mặt có chút mất mát, lại nhìn cái đĩa trong tay nhị tỷ, lưu luyến không rời uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Giang Hàm.

Kỳ Hữu Đế bị hành động của tiểu nha đầu này làm vui vẻ, cũng không có tâm tư phê tấu chương nữa, liền bắt đầu đơn giản kiểm tra công khóa của mấy hoàng tước, bầu không khí trong điện một mảnh hoà thuận vui vẻ.

Đợi đến giờ Dậu ngũ khắc, liền có quản sự vào cửa, cung thỉnh thánh thượng dùng bữa.

Chờ Kỳ Hữu Đế rời khỏi, mọi người đứng dậy, vừa nói chuyện phiếm vừa ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Tâm tình của Giang Hàm vẫn trầm trọng như trước, nàng là người cuối cùng rời khỏi ghế.

Sau khi bước ra cánh cửa, chỉ thấy bên cạnh đại trụ sơn son thiết vàng, có một thân ảnh quen thuộc đang tựa vào.

Vừa thấy nàng xuất môn, tiểu thân ảnh kia giống như bình thường, thè lưỡi, nghịch ngợm làm mặt quỷ với nàng, không phải cửu hoàng muội thì là ai?

Giang Hàm khẽ vung khóe miệng, cười khổ một tiếng, vẫn chưa cố ý phản ứng nha đầu kia, trực tiếp ra ngoài cửa.

Lúc Đi ngang qua Giang Trầm Nguyệt, cũng chỉ là vỗ nhẹ nhẹ đầu nàng.

Cửu Điện Hạ chớp hàng mi thật dài, nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng rời đi của Giang Hàm, trong ánh mắt đạm kim sắc rõ ràng phản chiếu thân ảnh tiêm gầy cô độc, dừng chốc lát liền cất bước đuổi theo.

“Nhị tỷ!”

Giang Hàm liếc mắt nhìn về phía A Cửu đang đuổi theo, lại vô tâm trêu đùa hoàng muội, như trước vô tình khoát khoát tay, nói: “Nhị tỷ muốn xuất cung, ngươi cũng mau quay về Vĩnh Hòa Cung đi, sắc trời đã muộn.”

“Nhị tỷ?” Giang Trầm Nguyệt bước nhanh theo sau Giang Hàm, hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Hôm nay có phải phụ hoàng dữ với ngươi hay không?”

Giang Hàm nghe vậy không khỏi khó chịu, hít sâu một hơi, nghiêng đầu bất đắc dĩ mỉm cười với Giang Trầm Nguyệt, tự giễu nói: “Ngay cả A Cửu cũng đã nhìn ra? Mới vừa rồi là ngươi cố ý đến giải vây cho nhị tỷ?”

Quang ảnh trong mắt Giang Trầm Nguyệt khẽ lưu chuyển, từ chối cho ý kiến, lần thứ hai truy vấn: “Nhị tỷ cớ gì phải chọc giận phụ hoàng?”

Giang Hàm mắt phượng khẽ buông, hồi lâu, mới tự giễu mỉm cười, thấp giọng nói: “Vì lê dân bách tính.”

Nhìn thấy A Cửu cái hiểu cái không nhìn chăm chú vào bản thân, Giang Hàm nghiêng đầu hỏi: “A Cửu, ngươi biết Tạ Nghiêm Phi sao?”

Giang Trầm Nguyệt gật đầu, kéo khóe miệng cười nói: “Phụ hoàng dẫn hắn cùng nhau uống rượu, hắn cầm con quay đưa cho ta, cái kia rất thú vị!”

“Ngươi thích hắn?” Giang Hàm hỏi.

“Thích!” Giang Trầm Nguyệt gật đầu.

Ánh mắt của Giang Hàm càng thêm trầm nặng, ngay cả bước chân cũng thoáng chậm lại.

Trầm mặc giây lát, nhìn thấy tiểu hoàng muội ở bên cạnh cùng theo ra Long Tông Môn, Giang Hàm mới dừng bước, thái độ nghiêm khắc chỉ về hướng Đông Lục Cung: “A Cửu, không được đi theo, mau trở về!”

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Ngày mai nếu rảnh rỗi, nên đi thăm bát tỷ của ngươi.”

Giang Trầm Nguyệt trái lại dừng bước, dưới ánh tà dương nheo lại thiển đồng chăm chú nhìn Giang Hàm đi xa.

Cho đến khi Giang Hàm gần biến mất dưới ánh tà dương, Giang Trầm Nguyệt lần thứ hai mở miệng hô: “Nhị tỷ!”

Giang Hàm quay đầu, cũng nheo đôi mắt, nâng tay che khuất ánh chiều tà gai mắt, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Giang Trầm Nguyệt khẽ chau mày, bĩu môi hô: “Bọn họ nói bát tỷ phải đi Tân La hòa thân rồi!”

Một câu này bao hàm lo sợ nghi hoặc cùng không muốn, ở nội viện trống trải yên tĩnh một lần lại một lần vang vọng.

Hồi lâu, Giang Hàm gật đầu, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, than thở: “Sớm muộn gì cũng phải đi. Quay về đi, quay về đi.”

Giang Trầm Nguyệt không nghe rõ nhị tỷ nói cái gì, chỉ nhìn thấy nàng xa xa khoát tay áo, xoay người chậm rãi ra khỏi cung.

Thạc Quân sớm muộn gì cũng phải tiễn bước.

Tam hoàng tử, tứ công chúa, lục hoàng tử, Giang Hàm đã trải qua rất nhiều ly biệt, bát hoàng muội cũng đến tuổi chỉ hôn rồi.

Bốn vị Thạc Quân, ngoại trừ lục hoàng tử chiêu phò mã ở tại kinh thành, những người khác đời này sợ là đều khó có thể gặp lại.

* * * * * * * * * *

Cố Sanh mỗi ngày tan khóa trở về đều phải đối mặt nha đầu ma ma bên Trầm thị, nghe hôm đó Thừa An Vương lại ban “kỳ trân dị bảo ” gì.

Ước chừng cách hơn mười này, Cố Sanh nhìn thấy Nhan Thị bị đám nô tài huyên náo đến phiền muộn không dám xuất môn, liền quyết tâm vỗ bàn đem vòng ngọc điền hoàng thạch ở đầu giường lấy ra nữa, cùng bọn nha đầu chính phòng tỉ mỉ miêu tả giá trị cùng mức độ quý hiếm của nó, ý đồ đè ép khí thế bên tây sương.

Nhưng mà vòng tay này bởi vì quá hiếm thấy, không giống loại trang sức quý báo người người đều biết, ngay cả Nhan Thị đều nghe đến như lọt vào trong sương mù, người bên ngoài càng xem như đây là thổi phòng.

Bất đắc dĩ Cố Sanh chỉ đành tận lực phô trương hơn nữa, nói là Cửu Điện Hạ ban cho một vật hiếm lạ, mà chính nàng không nhìn được hàng, cố ý đi tiền thính mời lão chưởng quỹ chuyên giám định đến, làm trò ở trước mặt nữ quyến, biểu hiện giá trị của điền hoàng thạch.

Vì vậy, lão đầu giám định đồ cổ ở ngõ Đông Khánh trợn tròn mắt.

Vừa thấy lão nhân kia mục trừng khẩu ngốc, Cố Sanh mới ít nhiều thả lỏng, tốt xấu sư phụ này cũng là người biết hàng, cho dù chưa thấy qua tận mắt, nhưng màu sắc tính chất của điền hoàng thạch các đặc điểm, hẳn là hắn cũng nắm rõ trong lòng.

Quả nhiên, lão nhân kia run rẩy phủng vòng tay, ở trong tay vuốt ve hồi lâu, khó có thể tin mà nhìn kỹ đường văn, ngửi mùi…

Cuối cùng sắc mặt so với trong tưởng tượng của Cố Sanh còn khoa trương hơn, kết luận: “Đây là thượng phẩm điền hoàng thạch! Còn là cả khối điều mài mà thành vòng tay! Đây…. Đúng là bảo vật!”

Lão đầu kϊƈɦ động đến thở gấp, Cố Sanh lo lắng hắn giám định bảo vật giám đến hôn mê, vội vàng sai người bưng trà thuận khí

Các ma ma ở bên cạnh vây xem, trong lòng biết đây xác thực là một bảo bối, điều khiểng chân vươn cổ, chờ người kia thuận khó xong, lập tức hỏi: “Vòng tay trị giá bao nhiêu tiền?”

Lão đầu lắc đầu than thở: “Loại hi thế trân bảo này, vàng bạc làm sao có thể so sánh!”

Thấy mọi người thần sắc mê man, lão đầu dùng ngón trỏ cùng ngón cái, khép lại thành một vòng tròn đường kín bốn tấc, khoa tay múa chân nói: “Thượng phẩm hoàng ngư tử, dù chỉ là một khối hoàn chỉnh nhỏ thế này đã có thể bán được mấy nghìn lượng.”

Vừa dứt lời, các ma ma trong gian nhà đồng thời hấp lãnh khí.

Trầm di nương ở trắc thính nghe vậy, lập tức khiểng chân, lấy tất cả châu báu đại hoàng tử ban cho gọi lão đầu định giá.

Nhưng mà những vật “phàm tục” này làm sao có thể vào được mắt của lão đầu vừa xem xong trân bao?

Toàn bộ bảo bối của Trầm di nương, lão gia tử cho ra một cái giá “lương tâm” là hơn hai trăm lương, Trầm di nương trốn ở bên kia nghe được khuôn mặt đều giận tái rồi.

Lần giám định này thắng lợi rốt cục khiến bên tai mẹ con Nhan Thị thanh tịnh một ít, không nghe nha đầu của tây sương suốt ngày ở xung quanh ngạc nhiên đàm luận đại hoàng tử ban thưởng cái này cái kia nữa.

Nhưng mà, chuyện này cũng không khiến Cố Sanh dễ dàng bao nhiêu.

Bởi vì Cố Huyền Thanh bắt đầu vì nàng lựa chọn nhà chồng rồi….

Mục tiêu đương nhiên là gia tộc có quan viên ngoài tứ phẩm ở Lại Bộ, có thể giúp Cố lão gia thăng quan tiến chức.

Danh khí của Cố Sanh nhờ vào đại hội cổ nhạc mà đã lan truyền khắp nơi, nàng lại xuất thân môn sinh Quốc Tử Giám, bản thân lại là một quân quý đẳng cấp cực cao.

Cực phẩm tiểu quân quý như vậy, lại không nằm trong danh sách tú nữ, nếu có thể lấy về nhà đó chính là từ trong long trảo của hoàng thất trộm đi một tiếu, quý tộc nhà ai có thể không động tâm tư?

Đây căn bản không cần đến Cố Huyền Thanh khoác lát, liền có một đống hầu tước tranh nhau sứt đầu mẻ trán đến cửa tặng lễ.

Cố Sanh rất đau đầu, bởi vì Giang Hàm đối với nàng đến nay vẫn “Cung kính hữu lễ”.

Nhưng nàng cũng không phải quá lo lắng, dù sao phải đợi một năm rưỡi sau đó, Cố lão gia mới có thể bắt đầu bức bách nàng tuyển định nhà chồng.

Cố Sanh còn nhớ rõ, chính là bởi vì lần bức hôn này, mới khiến nàng nhịn không được áp lực, thổ lộ khó xử với Giang Hàm.

Sau đó không được mấy ngày, Giang Hàm liền quyết liệt đem nàng rước vào vương phủ, trở thành “nhạc sư thϊế͙p͙ thân” của vương tước

Cố Sanh vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị nạp làm cơ thϊế͙p͙ của vương phủ, nhưng mà Giang Hàm lại nhất tâm muốn đường hoàn đón nàng vào cửa.

Chỉ tiếc, Cố Sanh năm đó bối cảnh thực sự quá thấp kém, dưới sự ngăn cản của mẫu phi Giang Hàm, cuối cùng kéo dài hai năm, sau đó Nhan Thị lại bị hại chết bệnh.

Ngay lúc đó Cố Sanh thoáng chốc đã suy sụp, một lần bệnh hơn hai năm, bao nhiêu lần đứng giữa ranh giới sinh tử, đều bị Giang Hàm kéo lại.

Kiếp này, hiển nhiên thuận lợi hơn kiếp trước rất nhiều, chỉ là Giang Hàm vẫn như trước ôn hoà chậm chạp, thực sự khiến Cố Sanh không thể làm gì hơn.

Nếu như nàng hiện tại khóc lóc kể lể với Giang Hàm nàng bị ép hôn, nói không chừng đầu gỗ kia sẽ cho rằng nàng đang uyển cự tuyệt nàng ấy, nói không chừng nhân duyên kiếp này giữa hai người phải sớm tàn.

Cố Sanh một tay nâng cằm, ở lương đình hậu viện ngẩn người.

Làm sao bây giờ, phải giống như bây giời, cường ngạnh chống đỡ những công tử kia quấy rầy gần hai năm sao?

“Trời ạ…” Cố Sanh dùng sức xoa nhẹ khuôn mặt .

Thạch Lựu ở bên cạnh bước lên phía trước thân thiết nói: “Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?”

Cố Sanh lắc đầu, chỉ phân phó nàng đổi một chén trà nóng.

Trong lúc hoang mang, trong đầu Cố Sanh đột nhiên dần hiện ra khuôn mặt của nhân tra nào đó!

Được rồi!

Nhưng công tử ca này hôm nay đều đang học bài ở Quốc Tử Giám, nếu như nàng ngay trước mặt Cửu Điện Hạ, ở trong học đường hẹn gặp một người trong số đó, kɧօáϊ trá đem cao điểm đưa cho đối phương…..

Cửu Điện Hạ nhất định sẽ đánh vỡ đầu người kia, cầm lại cao điểm vốn thuộc về mình!

Đây không phải biện pháp giết gà dọa khỉ tốt nhất rồi sao?

Cố Sanh đã có chủ ý, liền không hề kịch liệt phản kháng Cố lão gia tận lực an bài yến tiệc gặp gỡ nữa, bắt đầu thuận theo kết bạn với một ít tiểu công tước.

Cuối mùa thu, càng ngày càng lạnh, làm quân quý, Cố Sanh vốn có thể trực tiếp bắt đầu kỳ nghỉ, nhưng lại nghĩ đến thân phận thư đồng, nên vẫn như cũ kiên trì mỗi ngày đến học đường.

Nhan Thị chỉ có thể cho nàng mặc thêm mấy tầng áo bông, mỗi ngày đều đem nàng quấn đến tròn vo.

Một đường đến cuối khóa đường, Cửu Điện Hạ lấy được cao điểm của hôm nay, cố ý đem cao điểm tròn tròn đặt bên cạnh Cố Sanh làm so sánh, còn dùng ánh mắt nhìn cao điểm, vô cùng ghê tởm mà nhíu mày nhìn Cố Sanh.

Cố Sanh không chịu nổi châm chọc của tiểu nhân tra, đứng lên thở phì phì mà lăn xa!

Cửu Điện Hạ chậm rãi theo kịp, nghiêng đầu híp đôi mắt hoa đào, hỏi nàng: “Tháng sau, ngươi vào cung uống rượu sao?”

“Uống rượu cái gì?” Cố Sanh thở phì phì tiếp tục chiu vào hoa viên.

Giang Trầm Nguyệt bước nhanh vài bước, ở một gốc cây khô không xa bên trái của nàng, bỗng nhiên nhảy lên, một tay kéo nhánh cây trêи đầu, lá vàng chấn động từng đợt rơi xuống, nhẹ giọng nói: “Là sinh thần chín tuổi của ta.”

Cố Sanh dừng chân, nàng vẫn luôn cảm thấy tốc độ của tiểu nha đầu này càng lúc càng nhanh, nàng nhìn chăm chú vào bóng lưng Giang Trầm Nguyệt.

Một thân y phục săn bắn sạch sẽ lưu loát, hai chân thon dài được bao vây trong đôi hài da trâu, tỉ lệ cơ thể đáng ngưỡng mộ, không khỏi khiến trong lòng Cố Sanh sinh ra “ghen tỵ”.

Nhớ kỹ năm đó, nàng theo Giang Hàm tham gia lễ thành niên của Cửu Điện Hạ, vốn dĩ nhìn Giang Trầm Nguyệt ngồi trong một đống hoàng tước, có vẻ vô cùng nhỏ nhắn.

Cố Sanh còn âm thầm so sánh, nghĩ thầm Giang Hàm so với siêu phẩm hoàng tước còn cao hơn nữa nửa cái đầu….

Kết quả nghi thức vừa bắt đầu, toàn thể hoàng tước đứng lên, Giang Trầm Nguyệt cũng đứng dậy, chiều cao trong nháy mắt áp chế Giang Hàm!

Điều này sao có thể đây! Quá không hợp lý rồi!

Cố Sanh lúc đó trăm nối không thể giải, thẳng đến đám quân quý mê gái xung quanh xa xa chỉ vào Giang Trầm Nguyệt kϊƈɦ động thét chói tai: “Cửu Điện Hạ chân hảo dài!”

Cố Sanh rốt cục mới giải được thiên cổ nan đề này….

Được rồi, chân dài rất giỏi a! Nàng vẫn thích tỉ lệ cơ thể như Giang Hàm!

Cố Sanh gian nan cúi đầu, nhìn hai chân được quần bông bao lấy, lại nhìn tiểu nhân tra ăn mặc đơn bạc không sợ lạnh ở cách đó không xa, càng cảm thấy chân mình quá ngắn….

Cũng may, chí ít chiều cao của nàng hiện nay vẫn hơn Cửu Điện Hạ.

Cố Sanh đắc ý tiến lên vài bước, nắm lấy chút ưu thế ít ỏi còn sót lại, còn hơi khiễng chân “Trêи cao nhìn xuống”, nhìn Giang Trầm Nguyệt, từ ái nói: “Chúc mừng điện hạ lại thêm một tuổi!”

Giang Trầm Nguyệt nheo đôi mắt cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Thêm một tuổi thì có thể thế nào? Ta muốn thăng học nhanh một chút, phân ưu cùng phụ hoàng và nhị tỷ, chỉ tiếc….”

Nói xong, tiểu nhân tra nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ như “đều tại ngươi quá ngốc thi không đậu vào Văn Hoa Uyển, kéo chân ta.” Thẳng tắp nhìn về phía Cố Sanh.

Cố Sanh: “….”

Nhân tra a a a a a!

Bình Luận (0)
Comment