Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 162

Hạ Mạt đứng trước khung kim loại, nhắm mắt lại một cách tự nhiên, phóng xúc giác tinh thần lực về phía khung.

Xúc giác tinh thần lực xâm nhập vào bên trong khung, cũng nhanh chóng sinh trưởng ra hàng trăm hàng nghìn rễ chùm mềm mại! Rễ chùm bao trùm bộ kiện vứt bỏ, chỉ ngắn ngủn vài giây, cậu đã có hiểu biết đại khái về đống bộ kiện này, thậm chí có thể cảm giác được màn chắn tinh thần lực do người trước để lại.

Liên hệ với lời nói lúc trước của sư phụ, có phải cậu có thể hiểu là: Nếu như muốn tiến hành phân hủy ion nhanh chóng thì nhất định phải đánh vỡ màng chắn tinh thần lực?

Không bằng thử trước một chút!

Trong nội tâm hạ quyết tâm, cậu thu hồi lại rễ chùm tinh thần lực, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào một bộ kiện trong đó.

Khối bộ kiện này là phần ngực của cơ giáp, độ cứng rất cao, hàm lượng sắt chiếm chừng 30%.

30%?!

Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!

Hộ giáp phi thường lớn, ít nhất cũng có hai ba mươi cân, tinh luyện sắt từ đó vô cùng dễ dàng!

Hạ Mạt lập tức lấy được động lực, cánh tay rủ xuống chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

Rễ chùm đánh vỡ hoàn toàn màn chắn tinh thần lực bên ngoài cơ giáp, sau đó hòa với hoa văn bên trong để thăm dò vào.

Bên trong hộ giáp ngoại trừ nguyên tố sắt ra thì còn có một lượng lớn kim loại khác, ví dụ như thép crôm, Uranium U cùng với mấy chục loại nguyên tố mà Hạ Mạt cũng không nhận ra.

Đối với Hạ Mạt mà nói, có nhận biết hết hay không cũng chẳng có vấn đề gì cả, cậu chỉ cần biết những nguyên tố cần thiết là được!

Đầu tiên cậu dùng toàn bộ rễ chùm bao phủ lên mặt bộ kiện, sau đó đột nhiên dùng lực, một khối hộ giáp lớn bỗng chốc phân liệt, hình thành một đống đồ vật màu đen không rõ chất liệu.

Bước đầu tiên của phân giải cơ giáp —— ion hóa đã hoàn thành!

Sau đó Hạ Mạt tiến hành bước thứ hai, hợp thành ion!

Ion tiêu tán bên trong khung có rất nhiều, Hạ Mạt phân tán rễ chùm, nhanh chóng thu thập ion sắt.

Đây là khiêu chiến ở mức độ vô cùng khó khăn, không chỉ cần cậu tập trung phân biệt từng loại ion mà còn cần đảm bảo tốc độ—— nếu như tốc độ quá chậm, thì sẽ không có lực phản kích trong chiến trường thay đổi nhanh đến chóng mặt!

Diệp Vĩ thông qua kính phân biệt tinh thần lực mà nhìn thao tác của cậu, không khỏi hài lòng gật đầu, xem khoảng cách cậu hoàn thành còn cần một khoảng thời gian nhất định, vì vậy hắn nhẹ nhàng rời khỏi.

Ngoài cửa, Randall ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trông thấy hắn đi ra, đứng dậy cung kính gật gật đầu.

Diệp Vĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngồi xuống nói đi.”

Randall không từ chối, đoan chính ngồi xuống.

Hành lang hẹp dài sâu thẳm và yên tĩnh.

Diệp Vĩ thấp giọng nói: “Hạ Mạt tiềm lực vô cùng, nếu như lợi dụng được thì chính là một con dao nhọn nhắm vào đảng nội các của chúng ta.”

Randall từ chối cho ý kiến.

“Người ưu tú như vậy, chỉ có thể nắm chắc ở trong tay chúng ta.”

Randall lông mày cau lại, “Cậu ấy sẽ không phản bội.”

“Ta chỉ là nhắc nhở ngài mà thôi.” Diệp Vĩ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Mặt khác, về chuyện lúc trước Hạ Mạt nói, điện hạ đã có kết quả?”

“Ừm.” Randall giống như không đếm xỉa tới nhìn thoáng qua hai bên hành lang, “Đã xác nhận, bọn họ quả thật có cấu kết.”

“Ai…” Diệp Vĩ thở dài, khuôn mặt mệt mỏi như già đi vài tuổi, “Không thể ngờ được a, thật sự là không thể ngờ được…”

Nét mặt của Randall vẫn lạnh lùng như trước, “Nguyên bản là không nghĩ đến bọn họ có thể an phận thủ thường, hôm nay làm rõ ràng tất cả mọi chuyện cũng đối với chúng ta trăm lợi mà không có một hại.”

“Ngài nói đúng lắm.”

Diệp Vĩ nhìn quang não, “Thời gian không sai biệt lắm, ta đi trước.”

Randall đứng dậy, “Diệp đại sư mời.”

——

Bởi vì chuyện đảng nội các làm phản, tâm tình của Diệp Vĩ không khỏi trầm trọng. Hắn cúi thấp đầu về phòng, lại bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh đến nói không ra lời!

Dựa theo suy đoán của hắn, trong vòng 10 phút ngắn ngủi tối đa cũng chỉ có thể làm cho Hạ Mạt tìm ra bí quyết tinh luyện ion sắt mà thôi!

Lại không nghĩ rằng vậy mà cậu đã phân giải xong toàn bộ bộ kiện bên trong khung kim loại! Cùng hình thành mười mấy quả cầu kim loại lớn!

Trái tim một hồi đau đớn.

Ah!

Không được!

Diệp Vĩ chặt chẽ chế trụ ngực, chẳng lẽ là già rồi không chịu nổi kích thích? Cho nên liên tiếp nhận được kinh hỉ làm cho thân thể không thể chịu nổi?!

Khi hắn đang khiếp sợ thì Hạ Mạt cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, trông thấy là Diệp Vĩ thì lập tức ôm lấy một quả cầu kim loại trong đó chạy tới, “Sư phụ, con hoàn thành! Người xem con có đạt được yêu cầu không!”, “Được, được, tốt.” Diệp Vĩ để xuống tay đặt trước ngực, liên tiếp nói ba chữ “Tốt”, hai tay nhận lấy quả cầu kim loại.

Quả cầu kim loại không lớn, nhưng mà sức nặng rất đủ, có màu trắng bạc, mặt ngoài bóng loáng khác thường, hắn thậm chí có thể nhìn thấy bóng của mình trên mặt quả cầu.

Ít nhất ở trên mặt ngoài thì cái này đã đến gần tới yêu cầu của hắn.

Trong lòng có phán đoán cơ bản, hắn bắt đầu dùng tinh thần lực đi cảm giác.

Hạ Mạt vô cùng khẩn trương, không chớp mắt theo dõi hắn, chỉ sợ Diệp Vĩ nói ra bốn chữ “không đạt tiêu chuẩn”.

Một lúc sau, Diệp Vĩ trả lại quả cầu kim loại cho cậu

Hạ Mạt tiến lên trước, thấp thỏm hỏi: “Sư phụ, như thế nào?”

Diệp Vĩ trầm mặc hồi lâu, nói: “Con làm được… Phi, thường, tốt.”

“Thật?!”

Diệp Vĩ gật đầu, đồng thời âm thầm may mắn: Tiềm lực của Hạ Mạt là vô hạn, sau này nhất định sẽ trở thành châu báu! Thật tuyệt là người này lại theo phe của bọn họ, nếu không, thật sự là hậu hoạn vô cùng…

Hạ Mạt cũng không biết Diệp Vĩ lo lắng, cậu hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó nhìn về phía trước kia Randall đứng, nơi hẻo lánh rỗng tuếch, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Diệp Vĩ tự nhiên giải thích: “Điện hạ đi ra rồi.”

“A…” Hạ Mạt cúi gằm đầu, “Hắn không nói với con.”

Diệp Vĩ nhìn thấy bộ dạng u oán của cậu, cười sờ sờ đầu của cậu, “Lại không phải là tiểu hài tử, còn cần điện hạ cùng con?”

Hạ Mạt chu mỏ.

Diệp Vĩ cũng không để phản ứng của cậu ở trong lòng, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Nhiệm vụ thứ nhất ngày hôm nay của con đã hoàn thành, tiếp đó, cầm tập tư liệu này xem đi.”

Hạ Mạt ngẩng đầu, trông thấy Diệp Vĩ lấy ra một tập giấy từ trong nhẫn không gian

Một quyển sách?

Hiện nay khoa học kỹ thuật phát đạt, hơn nữa chính phủ ra sức kêu gọi bảo vệ môi trường, giấy vở làm bằng giấy càng ngày càng thưa thớt, dưới tình huống bình thường, chỉ có những người có thân phận cao mới có vài quyển.

Do đó, sự quý giá của quyển sách này là không thể nghi ngờ.

Hạ Mạt hai tay tiếp nhận sách, cẩn thận từng tí lật hai trang, bên trong tất cả đều là chữ viết tay liên quan đến hạt cấu thành vật chất, kiểu chữ xinh đẹp mạnh mẽ và ưu nhã, cậu kinh hỉ ngẩng đầu, “Sư phụ, đây là ngài viết?!”

“Chẳng qua là một chút kinh nghiệm sau khi đạt được chút thành tựu trên lĩnh vực chế tạo cơ gáp mà thôi. Con lấy về xem một chút đi, dù sao cũng có vài phần tác dụng.”

“Vâng! Cảm ơn sư phụ!”

“Hôm nay kết thúc huấn luyện đi, ngày mai ta sẽ kiểm tra năm trang sau của con.”

“Vâng!”

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, Hạ Mạt trông thấy Randall ngồi trên ghế, ngạc nhiên thấp giọng hô, sau đó vội vội vàng vàng lấy quyển sách ở bên trong không gian giới chỉ ra chia sẻ với hắn.

Diệp Vĩ bởi vì Hạ Mạt lộ ra bộ dáng khoái hoạt mà bất đắc dĩ tươi cười, nhưng nụ cười này không duy trì được hai giây đã dừng lại! Hắn hoảng sợ nhìn Hạ Mạt đang nói cười ríu rít, trong nội tâm đột nhiên nổi lên một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ!

Chẳng lẽ…

Hạ Mạt thích Randall điện hạ?!

Diệp Vĩ sắc mặt đại biến!

Như vậy sao được?!

Randall điện hạ là Alpha, cùng một chỗ với là Omega mới là chính đạo! Giữa hắn và Hạ Mạt làm sao có thể có tình yêu?!

Vì ái sinh hận, tương ái tương sát cũng không phải là kịch máu chó mà mọi người rảnh đến đau bi nên nghĩ ra, mà là tồn tại chân thật!

Trời!

Chẳng lẽ từ hôm nay hắn lại phải thêm vào một nhiệm vụ gian khổ —— làm gậy đánh uyên ương?!

Tâm thật mệt mỏi…

——

Chín giờ tối, Hạ Mạt cùng với Randall trở lại ký túc xá.

Đợi Hạ Mạt rửa mặt xong mặc đồ ngủ đi ra, Trương Lợi cùng Trần Khiết vừa vặn cũng trở về.

Trương Lợi đỡ eo, đi khập khiễng vô cùng buồn cười, Hạ Mạt thấy thế, cười hỏi: “Cậu làm sao?”

“Còn không phải tên Trần Khiết kia. Toàn lôi kéo tớ đối luyện, do đó bị thương.” Cẩn thận ngồi xuống, Trần Khiết không nói lời nào rót một ly nước ấm cho hắn.

Hạ Mạt ngồi xếp bằng đối diện hai người bọn họ, nói với Trần Khiết: “Những ngày này cậu rất cố gắng ah.”

Trần Khiết ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không mặn không lạt nói: “Bình thường.”

Mặt Hạ Mạt co lại, lập tức có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, cậu ở tự nói thầm trong lòng phải thật bình tĩnh, tên kia, Trần Khiết chính là thích một ngụm nghẹn chết người khác, không cần phải tính toán chi li với cậu.

Trương Lợi lấy cùi chỏ đẩy Trần Khiết một cái, “Thất thần làm gì, còn không tranh thủ thời gian xoa xoa cho tớ! Biết thời gian của tớ quý giá đến mức nào không?! Toàn bộ đều tốn trên người của cậu rồi, nếu như không đạt được top 3 trong trận đấu võ thì đừng có xuất hiện trước mặt tớ!” Nói xong, hắn nằm sấp ở trên ghế sofa.

Trần Khiết im lặng không lên tiếng mát xa eo cho hắn

Hạ Mạt hỏi: “Cậu là nói top 3 của chiến sĩ trung cấp?”

Ừm.” Trương Lợi nhắm mắt lại trả lời.

“Khả năng đạt được top 3 lớn không?”

Trương Lợi nói: “Ngoại trừ Randall điện hạ ra thì còn lại tương đối dễ đối phó.”

“Còn có.” Trần Khiết bỗng nhiên chen vào nói.

Trương Lợi mở to mắt, quay đầu nhìn hắn, “Còn có ai?”

“Giải thi đấu năm nay hợp tác với học viện Viên mạnh nhất bắc bán cầu.”

“Viên?” Cái tên này tại sao lại nghe quen như vậy?

Thấy cậu nghi hoặc, ánh mắt Trương Lợi trầm xuống, nói: “Trường học quân sự cao cấp Viên —— trường học siêu cấp có danh tiếng ngang bằng với chúng ta ở bắc bán cầu, tố chất của học sinh không chênh lệch với chúng ta là bao. Từ sau khi thay đổi hiệu trưởng, phong cách của trường đó càng ngày càng cường ngạnh, hết thảy dùng thực lực nói chuyện, đúng là cường giả vi tôn. Trong trường mỗi tuần đều có đủ loại thi đấu, trực tiếp nuôi tính cách hiếu chiến khát máu của học sinh.”

Trường học thật là tàn bạo a…

Hạ Mạt rốt cục nghĩ tới, đời trước cậu từng nghe Laurent nhắc qua, trong ấn tượng của cậu Viên quả thật rất cường đại.

Thế nhưng vấn đề ở chỗ…

“Cho nên ý của các cậu là, học sinh của ngôi trường vô cùng cường đại này, thi đấu cùng với chúng ta?”

“Ừm.”

“Cho nên sơ cấp chế tạo sư như tớ cũng có khả năng gặp được học sinh của Viên?!”

“Ừm.”

Hạ Mạt lập tức lệ rơi: Ông trời ơi! Vốn cho là chiến đấu với chiến sĩ cơ giáp trong trường là đã quá đủ rồi, không nghĩ lại phải so với bên ngoài trường! Ai có thể mau cứu cậu?!

Hết chương 162.
Bình Luận (0)
Comment