Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 309

Trong phòng điều khiển, tất cả hình chiếu đều phát ra ánh sáng màu đỏ, hai chữ “cảnh cáo” lúc sáng lúc tối, càng tăng thêm hơi thở khẩn trương cùng khủng bố.

Biểu tình của Randall phi thường bình tĩnh, hắn ngồi vững trên ghế điều khiển, giống như tình cảnh nguy cấp trước mắt này không có một chút quan hệ gì với hắn vậy. Trên thực tế hắn quả thật bình tĩnh, trong đầu trừ hai từ “sống sót” ra thì không còn gì khác.

Hắn khát vọng sống sót, so bất luận kẻ nào đều khát vọng!

Phụ hoàng, phụ hậu, Hạ Mạt, bảo bảo chưa sinh ra…… Mỗi người đều là lý do để hắn sống sót.

Hắn tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh như thế, tuyệt đối không thể!

Randall nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn, dẫm lên thiết bị đẩy phản trọng lực, toàn bộ quá trình chỉ mất đúng hai giây. Hắn định trong giây phút kẻ địch lại gần thì nhảy khỏi Hắc Kiêu Hào, lợi dụng thời gian Hắc Kêu Hào đâm vào cơ giáp của kẻ địch để chạy trốn, tuy rằng cách làm này sẽ làm tổn thất một cỗ cơ giáp cấp SS, thế nhưng hắn tin tưởng Hạ Mạt sẽ không trách cứ hắn.

Randall nhìn chằm chằm cơ giáp cấp S càng ngày càng gần, trong lòng yên lặng đếm ngược.

“5, 4, 3, 2……”

“Oanh!”

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc chợt truyền đến, Hắc Kiêu Hào bởi vì sóng xung kích kịch liệt mà rung mạnh!

Sự tình phát triển không giống như trong dự tính!

Ngay khi Randall sắp đếm đến một, cỗ cơ giáp cấp S theo ngay sau bỗng chốc tự bạo! Hắn không kịp ngưng thần, toàn bộ phòng điều khiển đã bị ánh sáng chói mắt chiếm cứ!

Hắc Kiêu Hào vốn đã tiêu hết năng lượng, lúc này lại thêm lực đánh vào bởi sự nổ mạnh của cơ giáp cấp S nên toàn bộ thiết bị phản trọng lực đều đã dừng hoạt động, cơ giáp rơi thẳng xuống dưới.

Randall định rời bỏ Hắc Kiêu Hào chạy trốn thế nhưng lúc này cơ giáp đã bị ngọn lửa phun ra bởi nổ mạnh vây quanh! Nếu như lúc này lao ra thì chẳng những sẽ bị lửa mạnh làm bỏng mà còn sẽ gặp bức xạ hạt nhân trí mạng!

Hơi cân nhắc một chút, hắn quyết định tạm thời vẫn ở bên trong cơ giáp, chờ ra khỏi vòng lửa lại tìm đường chạy trốn sau.

Sau đó trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, từ trung tâm vụ nổ vậy mà bay ra một quả đạn pháo, bay thẳng về phía Hắc Kiêu Hào!

Trong quá trình Hắc Kiêu Hào rơi tự do nguồn năng lượng đã bị tiêu hao hết, thiết bị dò xét dự động không thể cảm giác được uy hiếp đuổi tới, mà tinh thần lực của Randall trong thời khắc này lại phát huy tác dụng thật lớn!

Nhưng mặc dù lúc này hắn cảm nhận được đạn pháo bay đến thì cũng không kịp chạy trốn nữa rồi, tốc độ thiết bị đẩy phản trọng lực giản dị làm sao có thể so với đạn pháo!

Hắn nhanh chóng lấy ra súng lục mini X từ trong nhẫn không gian, sau khi khởi động cò súng thì mới phát hiện đạn đã dùng hết toàn bộ!

Cho dù hắn có bình tĩnh đến thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng không khỏi rơi xuống mồ hôi lạnh! Hắn tính toán trong đầu có nên lao ra khỏi cơ giáp ngay lúc này không, thế nhưng hiện thực lại nói cho hắn biết, không có khả năng!

Một khi hắn rời đi cơ giáp nhất định sẽ bị bức xạ hạt nhân ở mật độ cao làm cho bỏng rát! Nhưng nếu hắn không rời đi thì làm sao có thể tránh được sự công kích của đạn pháo?!

Nếu như đạn pháo này có cấp bậc dưới SS thì còn tốt, ít nhất không thể làm bị thương hắn đang ở trong Hắc Kiêu Hào, thế nhưng nếu đạn pháo này có cấp bậc từ SS trở lên thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Giờ phút này hắn mới chân chính cảm nhận được cái gì là bó tay không biện pháp!

Đạn pháo cấp tốc tới gần, Randall thậm chí có thể thấy tia lửa do bề ngoài đạn pháo cọ sát với không khí tạo ra!

Đi ra ngoài hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lưu lại thì nửa sống nửa chết!

Đánh cuộc một phen?!

Bên thái dương rơi xuống mồ hôi lạnh!

Hai tay Randall nắm chặt lại, cơ bắp cả người đều banh chặt, cắn chặt răng, chờ đợi đạn pháo bay đến!

Nhưng khi đạn pháo ở cách Hắc Kiêu Hào tầm mười mét, ánh lửa lóa mắt cùng khói đặc bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, bên trong sương khói, không gian như là bị mạnh mẽ mở ra một cái khe, ngay sau đó liền thấy một phi thuyền màu đen bạc trống rỗng xuất hiện, vừa lúc thay hắn ngăn lại đạn pháo!

Randall vừa mừng vừa sợ, viện quân tới?!

Hắn không kịp liên hệ với người điều khiển, tranh thủ thời gian này nhanh chóng làm tăng tốc độ rơi xuống tránh xa phi thuyền, trong quá trình rơi xuống Randall chỉ nhìn thấy bên ngoài phi thuyền khắc chữ Vinh Quang 3000X! Lại không nghĩ rằng người lái chiếc phi thuyền này vậy mà là Hạ Mạt! Cũng không nghĩ bắt đầu từ giờ phút này, ác mộng của hắn đã bắt đầu!

Tầm mắt quay lại trời cao, Vinh Quang 3000X thừa nhận công kích của đạn pháo, trong phòng điều khiển lập tức xuất hiện cảnh báo: “Khung máy móc tổn hại 30% xin cẩn thận……”

Thanh âm báo động của máy móc chưa kết thúc, không gian vốn đã bị xé rách lại một lần nữa phát sinh ra vặn vẹo, xương khói xoay tròn xung quanh phi thuyền, hình thành lốc xoáy thật lớn!

Hạ Mạt ngồi trong phòng điều khiển, vui sướng sinh ra khi cứu được Randall xuất hiện chưa đến ba giây! Bởi vì tiếp theo cậu lại nghe thấy thanh âm báo nguy lạnh như băng của máy móc: “Xin  chú ý! Xin chú ý! Thân tàu nhận phải lực ảnh hưởng không rõ, thân tàu nhận phải lực ảnh hưởng không rõ.”

Hạ Mạt luống cuống tay chân ấn xuống vài nút, ý đồ làm cho phi thuyền thoát khỏi lực hấp dẫn, thế nhưng cho dù cậu có tăng động lực lên mức lớn nhất thì vẫn không thể tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích!

Dưới lực hấp dẫn cường đại, Vinh Quang 3000X như là một con chim nhỏ bé, cho dù dùng hết toàn lực cũng không thể chống lại gió lốc!

Trên mặt đất.

Randall phát hiện sự khác thường trên không trung, hắn khá chật vật mà thu hồi Hắc Kiêu Hào, nôn nóng nhìn xung quanh, ý đồ tìm kiếm trợ giúp, đúng lúc này quang não bỗng nhiên truyền đến thỉnh cầu video, cúi đầu nhìn lại, là Hạ Mạt! Hắn vội vàng ấn xuống nút nghe, “Mạt Mạt, ta không có việc gì……”

Nói còn chưa dứt lời liền thấy trong hình chiếu truyền đến hình ảnh không ngừng xóc nảy, mà Hạ Mạt đang ngồi trên ghế điều khiển!

Làm sao lại ngồi trên ghế chỉ huy?!

Mạt Mạt làm sao lại ngồi trên ghế chỉ huy?!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ……

Trái tim đột nhiên co rụt lại, tròng trắng mắt như xuất hiện tơ máu! Hắn đã vô pháp hô hấp, ngay cả thanh âm cũng bởi vì khẩn trương quá mức mà thay đổi làn điệu, “Em ở đâu?!”

Hình ảnh bên trong hình chiếu phi thường không ổn định, thanh âm của Hạ Mạt cũng lúc có lúc không.

Randall nhìn về phía không trung chỗ cơ giáp đang bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy, rống to với quang não “Em ở đâu?!”

“Em…… 3000……” Lời còn chưa nói xong video đã không biết làm sao mà bị cắt đứt!

Randall có dự cảm mãnh liệt, người cứu hắn nhất định là Hạ Mạt! Nhất định là!

Hắn cơ hồ muốn phát cuồng! Không chút nghĩ ngợi liền khởi động thiết bị phản trọng lực dưới chân, nhằm ngay vào giữa lốc xoáy!

Nhưng cách làm được ăn cả ngã về không này cũng không có một chút hiệu quả nào, ngay khi hắn cách phi thuyền chưa đến 500m, phi thuyền màu đen bạc cũng đã bị hút vào vết nứt, biến mất không thấy!

“Hạ Mạt……”

Randall liều mạng tiến lên, vết rách lập tức khép lại, ngay cả lốc xoáy cũng biến mất! Randall sửng sốt, cố gắng nhìn về phía đã từng xuất hiện Vinh Quang 3000X nhưng cái gì cũng không có, cái gì cũng không có!

“Không! Người trong phi thuyền nhất định không phải là Hạ Mạt! Nhất định sẽ không!”

Hắn giống như nhập ma mà gọi video cho Hạ Mạt nhưng trong quang não trước sau vẫn là dòng chữ “Không thể kết nối”, hắn điên cuồng rống lên một tiếng, run rẩy gọi video cho Vu Dục.

Gần hai giây sau, video được kết nối.

Trong hình chiếu xuất hiện khuôn mặt lo âu của Vu Dục, hắn thấy Randall bình yên vô sự liền lập tức bình tĩnh không ít, chỉ là còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Randall vội vàng chất vấn: “Hạ Mạt đâu?!”

Vu Dục ngẩn ra một chút, vội vàng nói: “Nghe nói ngài có nguy hiểm hắn liền chạy ra. Ngài bây giờ còn ở nơi dừng chân của đội đỏ? Dựa theo tốc độ của Vinh Quang 3000X thì chỉ cần ba phút nữa là đến.”

Vu Dục nhanh chóng giải thích, lại phát hiện sắc mặt của Randall càng khó coi, thậm chí ngay cả hốc mắt đều đỏ, thầm nghĩ trong lòng Randall nhất định đang lo lắng cho sự an toàn của Hạ Mạt, vì thế an ủi: “Ngài đừng lo lắng, Hạ Mạt sẽ không có việc gì. Hắn điều khiển Vinh Quang 3000X, hơn nữa dọc đường đi chúng ta cũng không phát hiện thế lực còn sót lại của quân địch……”

Randall cái gì cũng chưa nói, trực tiếp cắt đứt video, sau đó trở lại mặt đất, một lần lại một lần gọi video cho Hạ Mạt. Nhưng cho dù hắn lặp lại bao nhiêu lần thì trong màn hình vẫn là bốn chữ “không thể kết nối” kia.

Thực mau, đội cứu viện do Vu Dục dẫn đầu đã đuổi tới.

Vu Dục thu hồi cơ giáp, đi về phía Randall.

Randall có chút chật vật, thế nhưng cơ bản cũng không bị thương gì, lúc này hắn đang ngồi trên mặt đất, cúi đầu nhìn chằm chằm quang não.

Vu Dục nghi hoặc xem xét khắp nơi, lại thấy nơi này trừ Randall ra cũng không thấy Hạ Mạt, vì thế hắn hỏi: “Randall điện hạ, phó quan đâu?”

Randall không rên một tiếng, rũ đầu, ngón tay lặp lại mà ấn quang não.

Vu Dục cảm thấy kỳ quái, đi đến phía sau Randall, liền thấy Randall vẫn luôn lặp lại mà ấn nút “Gọi điện”, nhìn tin tức bên trong màn hình, đối tượng video là Hạ Mạt?

Chần chờ một lát, hắn hỏi: “Điện hạ, lúc nãy ngài không thấy phó quan?”

Randall như cũ không lên tiếng.

Vu Dục hơi hơi nhíu mày, hắn gần như là nhìn Randall lớn lên, từ nhỏ đến lớn hắn chưa thấy bộ dạng vô lễ suy sút của Randall như thế này! Hắn không tự giác đề cao âm lượng, nghiêm túc nói: “Randall thiếu tá!”

Randall rốt cuộc có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt huyết hồng làm Vu Dục cũng phải giật mình!

Vu Dục không tự giác nhíu mày một chút, “Randall thiếu tá, trưởng quan hỏi chuyện vì sao không trả lời!”

Binh lính phía sau thấy không khí cổ quái giữa hai người đều không khỏi nghi hoặc trong lòng.

Randall điện hạ tuy rằng là đại vương tử thế nhưng tác phong hành sự trước giờ vẫn nghiêm cẩn kiềm chế, hiện giờ làm sao lại năm lần bảy lượt làm ngơ đại tướng quân Vu Dục như thế?

Trong sự nghi hoặc của mọi người, Randall chậm rãi đứng dậy, có lệ mà kính một cái quân lễ, “Báo cáo tướng quân, từ khi chiến đấu đến bây giờ thuộc hạ vẫn không nhìn thấy phó quan.”

“Cái gì?!” Vu Dục trong lòng run lên, Hạ Mạt thật sự bị bắt cóc?! Hắn hoài nghi mà nhìn chằm chằm Randall, một lúc lâu sau mới nói: “Không nói giỡn?”

Randall nhìn thẳng Vu Dục. Đôi mắt màu xanh đỏ bừng, hốc mắt giống như tùy thời đều có thể rơi xuống nước mắt, hắn trầm mặc đối diện với Vu Dục, cho dù không nói một lời nhưng trong lòng Vu Dục đã lạnh hơn phân nửa!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thật sự?!

Đại sư X, chuẩn Vương phi của Lạp Hỗ tinh cầu ―― Hạ Mạt mất tích?!

Hết chương 309.
Bình Luận (0)
Comment