Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 417

Vài binh sĩ rời đi.

Randall đóng cửa lại, xoay người đi về phía Hạ Mạt.

Căn nhà này cũng không lớn, trong không gian gần như bịt kín vậy thì tin tức tố của Alpha tựa hồ càng thêm nồng đậm. Hạ Mạt nhíu mày, chịu đựng không khỏe trong lòng tránh đi ánh mắt Randall.

Randall chú ý tới cậu vẫn cố tình tránh né mình, cũng không cưỡng bách – hắn luôn rất giỏi việc lấy lui làm tiến.

Hạ Mạt như gỡ xuống gánh nặng đứng dậy đi về phía phòng tắm. Phòng tắm hơi nước mờ mịt, cậu dùng tay phải nắm cánh tay trái, khẩn trương đến trắng bệch mặt. Chỉ cần cởi áo khoác, hạ cánh tay là cậu có có thể xác định nguyên nhân cảm xúc dị thường. Nhưng nhìn thân ảnh mơ hồ trong gương, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Phụ hoàng, phụ hậu, Randall chưa từng nhắc đến chuyện người thừa kế hoàng thất trước mặt cậu, nhưng trong lòng cậu biết, gần như các thành viên của Hoàng đảng đều hy vọng cậu có thể sinh một bảo bảo Alpha nữa.

Ở trong mộng, cậu đã từng vô số lần mơ thấy có thai bảo bảo Alpha, hai mắt mở cảnh trong mơ tan rã, tất cả lại trở về điểm xuất phát.

Cảm xúc ngày hôm nay gần như trùng lặp với cảnh trong mơ.

Cậu cúi đầu nhìn cánh tay trái, hít thở sâu nhiều lần liên tiếp mới chậm rãi cởi bỏ nút thắt. Bởi vì quá khẩn trương mà đôi tay trở nên không linh hoạt, lăn lộn nửa ngày mới miễn cưỡng cởi xong áo khoác và áo sơ mi.

Cậu nhìn chằm chằm vòng tay màu vàng trên tay trái, tay phải chậm rãi nâng lên, đặt trên cái nút của vòng, chỉ cần nhấn nút xuống thì vòng tay sẽ tự động buông lỏng, nhưng mà cậu không có dũng khí! Cậu chưa từng ảo não về sự yếu đuối của mình giống như bây giờ!

Bên ngoài cửa kính bỗng vang lên tiếng đập cửa thanh thúy.

Hạ Mạt đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình kinh hoảng nhìn chằm chằm then cửa “Randall?”

Bên ngoài vang lên thanh âm lạnh lẽo bao hàm tình ý của nam nhân “Tắm xong chưa? Em đã vào được nửa giờ rồi.”

Hạ Mạt sửng sốt mới phát hiện thì ra thời gian đã qua lâu như vậy, cậu cuống quít nói: “Em, em sắp xong rồi.”

“Cần ta mang áo ngủ vào không?”

“Không cần! Đặt ở cửa đi.”

Tiếp đó liền nghe thấy thanh âm đế giày cọ sát cùng sàn nhà, thự nhanh thanh âm kia đã dần dần thu nhỏ, Randall rời đi?

Hai chân Hạ Mạt nhũn ra dựa vào vách tường hơi lạnh, cậu xuyên thấu qua hơi nước mịt mù nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên cắn chặt răng, tự cổ vũ bản thân ấn xuống nút…..

———-

Phủ Nội các.

Từ sau hôn lễ tinh tế, Locker liền nổi lên lòng nghi ngờ vô cùng mạnh với Laurent, hoài nghi giống như một hạt giống mọc rễ, cũng giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng khi mùa xuân đến.

Sau khi lại kết thúc một lần quan hệ vui sướng tràn trề, lão một tay ôm thân thể bóng loáng mềm mại của nữ nhân, nhìn hoa văn hoa mỹ phức tạp trên trần nhà, trong lúc nhất thời bày ra biểu tình hoảng hốt.

Nữ nhân rúc vào trong ngực lão thực trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình yểu điệu, tay dài trắng nõn ngầm di chuyển theo hình xăm dụ hoặc trên ngực Locker, cho đến bộ vị bí ẩn giấu giữa hai chân.

Locker bỗng mạnh mẽ túm chặt lấy tay ả.

Nữ nhân phát ra một tiếng thở dốc, đôi mắt ngây thơ trừng Locker, giận dữ nói: “Làm gì mà dùng sức bắt lấy người ta như vậy, tay người ta đều đỏ.” Nói xong, ả còn đưa cổ tay đến trước mặt Locker, ngăn trở tầm mắt của lão.

Locker không kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng, nữ nhân lập tức làm thành bộ dáng hoảng sợ cuốn thành một đoàn rúc vào trong ngực lão.

Locker bị động tác của ả chọc cười, cho dù biết hành vi của nữ nhân là giả vờ thì vẫn có thể làm lòng hư vinh của lão được thỏa mãn. Lão trở tay nhéo mông ả một cái, hỏi: “Ta ở chỗ cô đã liên tục một tuần rồi đúng không?”

Nữ nhân vừa nghe lão nói như vậy thì ửng hồng trên mặt đã rút xuống toàn bộ. Ả là một người tương đối thông minh, đã sớm nhìn ra quy luật của Locker ở phương diện này, cũng nhìn ra mục đích của lão. Lão cho mỗi một nữ nhân một cơ hội giống nhau — trong vòng một tuần phải mang thai hài tử của lão, từ đó sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, trở thành nữ chủ nhân của phủ tổng lý Nội các. Nhưng nếu trong một tuần không có mang thai hài tử thì lão sẽ không lưu luyến chút nào mà tổng cổ ả đi.

Locker tựa hồ không chú ý tới vẻ mặt trắng bệch của nữ nhân, làm theo phép chung nói: “8h30 sẽ có bác sĩ gia đình lại đây, đến lúc đó phối hợp kiểm tra.” Nói xong lời này, lão liền xốc chăn lên, đứng dậy mặc quần áo.

Nữ nhân cũng theo sát ngồi dậy, lại không lập tức mặc quần áo mà hai tay ôm chân, cằm gác trên đầu gối có vài phần nhu nhược đáng thương.

Locker thẳng tắp đứng bên cạnh bàn tròn, rất nhẫn nại mà tự rót nước uống.

8h30, tiếng đập cửa đúng giờ vang lên.

Thân thể nữ nhân co rúm lại thành một đoàn.

Locker nhìn thoáng qua máy theo dõi, nhẹ giọng nói “Vào đi”.

Cửa phòng tự động mở ra, một nam Beta mặc áo dài trắng đi vào, hắn cung kính chào Locker rồi ngựa quen đường cũ mà lấy ra một loạt thiết bị kiểm tra đo lường trong hòm thuốc, bày hết lên bàn tròn. Thiết bị bố trí xong xuôi, hắn quay đầu nhìn về nữ nhân trên giường, khách khí nói: “Phu nhân, tôi cần lấy một ống máu của ngài.”

Nữ nhân nháy mắt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Bác sĩ cũng không ngoài ý muốn với phản ứng của ả, tự nhiên mà cầm lấy ống tiêm đi đến mép giường, một tay kiềm chế nữ nhân, một tay đâm một chút vào phần cổ của ả, cả người nữ nhân run lên, một giây đồng hồ ngắn ngủi cũng đã có thể thu thập đủ lượng máu. Hắn bỏ mẫu máu vào trong máy phân tích trước mặt hai người, yên tĩnh đứng một bên chờ đợi kết quả.

Nữ nhân sợ hãi nhìn chằm chằm thiết bị phân tích, giống như lúc nào cũng có thể xuất hiện quái vật ăn thịt người chui ra từ trong cái máy đó.

Tới thời khắc mấu chốt này Locker cũng có chút không bình tĩnh, lão đặt chén trà trên bàn, liếc mắt về phía thiết bị phân tích. Vài phút ngắn ngủi đã có thể kiểm tra ra thành quả vất vả cày cấy một tuần nay. Cho dù về mặt tình cảm thì cũng vô cùng khát vọng nữ nhân mang thai con của lão nhưng lý trí lại nói cho lão biết khả năng này vô cùng nhỏ.

“Đinh linh” một tiếng, thiết bị phân tích chạy xong

Bác sĩ nói “Kết quả phân tích đã có.” Hắn chiếu báo cáo phân tích đến giữa không trung, cũng khoanh tròn chỉ tiêu mấu chốt trong đó, nói: “Đại nhân, kết quả kiểm tra thể hiện phu nhân cũng không mang thai.”

Nữ nhân nghe thấy lời này thì cảm thấy trời sụp đất nứt.

Ả thật vất vả tìm được cơ hội thăng chức rất nhanh, ả còn chưa trải nghiệm thật tốt sinh hoạt của xã hội thượng lưu, thế mà mộng đẹp chỉ một tuần ngắn ngủi đã kết thúc?!

Không! Ả không muốn!

Nữ nhân bỗng nhiên loạng choạng chạy xuống giường, trần truồng quỳ gối trước mặt Locker, hai tay ôm lấy chân lão, thần sắc điên cuồng mà nói: “Lại cho em một cơ hội! Cầu xin ngài lại cho em một cơ hội, chỉ cần cho em thêm một tuần, em nhất định có thể mang thai! Nhất định có thể mang thai….”

Locker chán ghét nhìn ả một cái, cứng rắn rút chân ra khỏi ngực ả, sạch sẽ lưu loát lùi sang một bên.

Nữ nhân còn muốn nhào vào trên người lão, bác sĩ thấy thế thì trấn định tự nhiên dò hỏi: “Để vệ binh xử lý ả?”

Locker tùy tiện vẫy vẫy tay, không chút do dự phân phó: “Xử lý tốt, đừng để ả lại tới phiền ta.”

“Thuộc hạ tuần mệnh.”

Bác sĩ mở cửa phòng, vệ binh đã sớm chờ ở bên ngoài lập tức đi vào, mạnh mẽ khống chế nữ nhân đi ra, nữ nhân dọc đường đi lại kêu la, vệ binh gõ một cái sau cổ ả, cô ta tức khắc hôn mê bất tỉnh.

Thu thập nữ nhân điên xong, Locker lại ngồi trên ghế, một tay xoa bóp giữa mày.

Bác sĩ cung kính đứng bên cạnh, yên yên tĩnh tĩnh, một câu cũng chưa nói.

Locker thở dài một hơi, hỏi: “Chẳng lẽ đời này đã định sẵn ta không thể có hài tử của chính mình?”

Bác sĩ tránh mà không đáp “Đại nhân, ở loại chuyện này thì niềm tin là một điều vô cùng quan trọng.”

Locker không nói tiếp, chỉ mệt mỏi bụm mặt.

Chỉ chốc lát sau, một vệ binh vội vội vàng vàng chạy tới, đứng bên ngoài cửa kinh sợ nói: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện!”

Locker cũng không ngẩng đầu lên “Nói”

“Là, là Hoàng đảng…… “

“Hoàng đảng làm sao?”

Vệ binh khẩn trương mà nhìn Locker một chút, thanh âm không tự giác mà thu nhỏ lại,” Lannado bệ hạ tham gia một talk show, nói là, nói là……”

Locker rốt cuộc không kiên nhẫn, một cái tát chụp ở trên mặt bàn, “Lắp bắp còn ra thể thống gì?!”

Vệ binh tức khắc căng thẳng thân thể, nói một hơi: “Vương tử phi lại mang thai!”

“Phanh!” Bàn tròn theo tiếng ngã xuống đất.

Locker đứng lên, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt như sắp nứt ra!

Vệ binh bị biểu tình như muốn ăn người của lão làm kinh sợ quá mức, không tự giác mà lùi lại hai ba bước, chờ đến khi hắn phát hiện ra mình thất thế thì vội vàng ổn định thân hình, cúi gục đầu xuống.

Không khí như là trong nháy mắt đã bị áp súc đến cực hạn, khí áp dày nặng ép tới làm lòng người đau đớn.

Ước chừng nửa phút sau, Locker nghiến răng nghiến lợi nói “Video đâu?”

“Cái, cái gì?”

“Ta nói đoạn video kia! Đoạn video Lannado tuyên bố Hạ Mạt mang thai hài tử!”

“Vâng vâng vâng, thuộc hạ lập tức tìm được nó!” Vệ binh quả thực sắp bị dọa nước tiểu, hắn luống cuống tay chân tìm video chiếu giữa không trung.

Locker nhìn chằm chằm hình chiếu 3D không chớp mắt.

Trong hình chiếu, Lannado cùng Edern ngồi song song trong phòng phát sóng lấy bối cảnh màu đỏ làm chủ đạo, hai người mặc lễ phục màu trắng, trên mặt mang theo mỉm cười chói mắt khác thường.

Người dẫn chương trình ngồi chếch đối diện với họ, dùng ngữ khí khó có thể bình tĩnh nói: “Vô cùng cảm ơn hai vị có thể bớt thời giờ từ trăm ngàn công việc bận rộn đến tham dự buổi tọa đàm của chúng tôi. Người xem trước quan võng hẳn cũng giống như thần, vô cùng tò mò về một câu nói của Lannado bệ hạ trước khi tiết mục được bắt đầu, ngài nói hôm nay sẽ cho nhân dân toàn cầu một kinh hỉ vô cùng siêu siêu lớn. Đối với thần, sự tồn tại của Hạ đại sư là siêu kinh hỉ, Lạp Hỗ tiến vào danh sách tinh cầu trung tâm là siêu kinh hỉ, hôn lễ của Hạ đại sư và Randall điện hạ cũng là siêu kinh hỉ…. Nhưng mà thần vẫn không thể tưởng tượng được loại chuyện gì trong mắt ngài mới được coi là kinh hỉ vô cùng lớn?”

Lannado cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng màn ảnh, gằn từng chữ nói: “Trẫm, sắp có được, hoàng tôn thứ ba.”

Hết chương 417
Bình Luận (0)
Comment