Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 54

Thanh âm lạnh lùng trầm thấp bên tai mê người như thế, được đối đãi ôn nhu như vậy, Hạ Mạt không khỏi nhớ tới mấy lần ở chung với Randall đời trước.

Hắn vẫn luôn biết rõ Randall rất ôn nhu, người yêu của hắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng khi đó cậu bị mỡ heo che mất tâm trí, trong mắt lại chỉ có thể thấy nam nhân dối trá bạc tình kia.

Cũng may, trời cao thương cảm, cho cậu một cơ hội để tỉnh ngộ!

Đời này cậu nhất định phải gắt gao bắt lấy Randall không buông!

“Tốt rồi.”

Hạ Mạt đột nhiên hoàn hồn mới phát hiện hai cánh tay của mình đều bị vải ngụy trang quấn quanh tầng tầng, cậu giật giật khuỷu tay, bất khả tư nghị nói: “Rất thoải mái, cám ơn, cám ơn ngài.”

“Không sao.” Thần sắc của Randall vẫn như trước.

“Thế nhưng y phục của ngài…” Hạ Mạt nhìn bộ quân phục bị xé mất tay áo kia, thần sắc áy náy.

“Không sao, alpha không dễ dàng bị thương.”

Trái tim đột nhiên nhảy dựng, nếu như không phải thần sắc của Randall quá mức bình thường, Hạ Mạt gần như tưởng rằng hắn đã xem thấu thân phận của mình rồi!

Randall cúi đầu nhìn cái đầu lại một lần nữa rũ xuống, sau khi trầm ngâm nửa ngày, vẫn là bỏ đi.

Vừa vặn lúc này Trần Khiết khiêng một đầu heo rừng nhỏ trở về, Lance ầm ầm ĩ ĩ kêu to: “Trời ạ, đây nhất định là heo rừng thuần chủng đúng không?! Trần Khiết, cậu cũng thật là lợi hại! Tớ muốn ăn heo sữa quay!”

Randall gật gật đầu với Trần Khiết, “Khổ cực rồi.”

Trần Khiết cười cười, “Chuyện cần làm mà.”

Randall đưa tay, “Tớ tới xử lý đi.”

“Như vậy sao được?” Trần Khiết lui ra phía sau một bước, nghiêm túc nói: “Ngài là điện hạ…”

Randall không nói lời gì tiếp lấy lợn sữa, “Bây giờ tớ là đồng đội của cậu.”

Trần Khiết còn chưa lên tiếng Lance liền vui vẻ nhảy dựng lên xông tới chỗ Hạ Mạt nói: “Cậu chắc chắn chưa được thưởng thức tay nghề của hoàng huynh! Hoàng huynh làm heo sữa quay rất ngon a!”

Hạ Mạt cười gật đầu, lần nữa đổi mới nhận thức Randall = nam nhân tốt, sau khi xây dựng tâm lý một phen, cậu lấy dũng khí đi qua, “Tôi giúp cậu.”

Randall gật đầu.

“Bên kia có dòng suối nhỏ.” Hạ Mạt nói.

Randall cùng Hạ Mạt đi về phía dòng suối nhỏ.

—— ——

Sau khi hai người rời đi, Trương Lợi ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Khiết.

Trần Khiết đi qua.

Trương Lợi kéo hắn xuống, bát quái nói: “Cậu có cảm thấy Hạ Mạt là lạ hay không?”

Trần Khiết nhìn thoáng qua Lance đối diện, nói với Trương Lợi: “Huyết hạt?”

“Ừm.”

Lance thấy hai người thầm thì, lập tức chạy lại, “Các cậu đang nói cái gì? Bổn cung cũng muốn nghe!”

Trương Lợi cười cười, mắt hồ ly híp lại, “Chính ta tại nói, Hạ Mạt đối với Đại điện hạ thú vị.”

“Ah?!” Lance nghẹn ngào, “Làm sao có thể?! Cậu ta là beta, hoàng huynh chính là alpha thuần huyết thống!”

“Chẳng lẽ cậu cho rằng Đại điện hạ không đủ ưu tú?”

Thân là fan trung thành của Randall, Lance lập tức tự hào nói: “Hoàng huynh là alpha ưu tú nhất trên thế giới!”

“Đúng vậy, nếu Đại điện hạ là Alpha ưu tú nhất trên thế giới, Hạ Mạt kia thích Đại điện hạ có phải là một chuyện vô cùng bình thường hay không?”

Lance do dự, “Cậu nói cũng có đạo lý, thế nhưng hai người bọn họ không có khả năng cùng một chỗ!”

Trương Lợi khó hiểu cười cười: “Ha ha, thật ra tớ cũng vậy cho rằng như vậy.”

Thế nhưng, mọi thứ luôn luôn ngoại lệ.

—— ——

Bên dòng suối nhỏ.

Hạ Mạt đứng ở bên cạnh Randall, nhìn nam nhân rút ra dao găm từ trong giày, nhanh nhẹn cạo lông con lợn rừng, động tâm không thôi.

Càng tiếp xúc với Randall, cậu càng phát hiện ra nhiều điểm tốt của Randall.

Khi mới bắt đầu sống lại, ý nghĩ của cậu rất đơn giản, chính là lợi dụng những thứ trong ký ức giúp Randall tránh đi ám toán của Laurent, nhưng khi cậu thực sự tiếp xúc Randall, lại phát hiện sự việc căn bản không đơn giản như ngay từ đầu cậu đã tưởng tượng.

Không nói đến những chuyện khác, việc cậu làm như thế nào để khống chế tình cảm càng ngày càng mãnh liệt đối với Randall chính là một vấn đề lớn!

Hạ Mạt nhất thời thất thần, chờ đến khi cậu bị Randall gọi lại lực chú ý mới phát hiện lợn rừng đã dọn dẹp xong rồi, mà cậu ngay từ đầu chỉ đứng ở bên cạnh Randall không giúp đỡ một tí nào cả! mặt Hạ Mạt đỏ bừng, vội vàng lấy tay muốn cầm lấy lợn rừng.

Con ngươi màu xanh lam nhìn vẻ mặt áy náy ảo não của Hạ Mạt, chỉ nói mấy chữ, “Quá nặng, cậu không bê nổi.”

Hạ Mạt lập tức sửng sốt, trong nội tâm vừa cảm động vừa sợ, sau một hồi lâu mới kịp phản ứng, bận bịu tranh luận: “Tôi có thể, tôi có thể đấy! Đại điện hạ, ngài mang thứ đó cho tôi, nếu không, nếu không lòng tôi sẽ không an tâm.”

Randall không nhìn cậu đi lên phía trước.

Hạ Mạt một đường chạy chậm theo ở phía sau, như một con chó nhỏ đang nóng lòng chứng minh bản thân, “Đại điện hạ, Đại điện hạ, tôi thật có thể…”

“Suỵt!” Randall bỗng nhiên quay người che miệng Hạ Mạt, đồng thời tay kia ném lợn rừng, dắt cậu ngồi xổm xuống.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hạ Mạt vốn vô cùng kinh ngạc, chờ đến khi phát hiện ra mình đang ở trong ngực Randall, nai con trong lòng bắt đầu chạy loạn, thế nhưng rất nhanh cậu phát hiện ra vấn đề từ trong vẻ mặt nghiêm túc của Randall!

Hội tụ tinh thần lực cẩn thận cảm giác, cách bọn họ 400m có cổ quái!

Thông qua tinh thần xúc giác, khoảng cách 500m xung quanh bọn họ đã hiện ra trong đầu cậu, mà ở phía đông bọn họ, ngoài 400m, một mảng màu đỏ rậm rạp lớn đang di chuyển về phía bọn họ, đồng thời còn kèm theo âm thanh “Lèo xèo C-K-Í-T..T…T” chói tai!

Bầy Sâm thử?!

Trong đầu Hạ Mạt lập tức nhảy ra bốn chữ này.

Sâm thử là một loại sinh vật rất thông thường ở trong rừng rậm, cái đầu lớn tầm bàn tay của một alpha, răng nhọn móng sắc, dùng toàn bộ sinh vật là thức ăn, thực lực từng con không đáng sợ. Nhưng năng lực sinh sản của chúng nó siêu mạnh, thích quần cư, một khi xuất hiện chính là ngàn vạn, đến mức hài cốt không còn!

Mà bây giờ, nhìn độ dày đặc của điểm đỏ này ít nhất cũng phải có vạn con!

Số lượng dày đặc như vậy cho dù là quân đội có võ trang đầy đủ cũng lựa chọn né tránh, huống chi bọn họ chỉ có chỉ là năm người! Trong đó còn có hai tên omega được công nhận là trình độ chiến đấu thấp nhất nữa!

Hạ Mạt không tự chủ bắt lấy vạt áo của Randall.

Randall không dấu vết lướt qua bàn tay trắng nõn để trước ngực kia, hạ giọng nói: “Chúng ta phải lập tức phải đi tụ hợp cùng bọn Lance!”

“Đi gấp sao?! Khoảng cách thú triều chỉ cách bọn họ 200m!”

Randall không lên tiếng, ôm lấy Hạ Mạt nhảy lên cây, linh hoạt nhảy giữa những cành cây.

Hạ Mạt gần như có thể đoán ra những lời mà Randall không nói: Cho dù không kịp cũng muốn đi, đó đều là các huynh đệ của hắn!

Bên tai là tiếng gió gầm rú, xen lẫn những tiếng chuột rít từ đằng xa. Hai tay Hạ Mạt ôm lấy eo của Randall, mặt chôn trong lồng ngực rắn chắc, thoáng ngẩng đầu liền có thể trông thấy bờ môi mân thành một đường cùng với cái cằm cứng rắn của nam nhân.

Randall hiện tại nhất định rất lo lắng.

Hạ Mạt chậm rãi nắm thành quyền, nếu như Lance điện hạ, hoặc là Trương Lợi hay Trần Khiết gặp phải bất lợi, cậu nhất định không thể tha thứ chính mình! Bởi vì cậu là lính gác mà vừa rồi bởi vì thất thần mà không phát hiện kịp sự tồn tại của bầy chuột!

Tốc độ của sâm thử rất nhanh, không bao lâu chỉ cách đám người Lance chỉ vỏn vẹn 150m!

Trần Khiết sớm đã phát hiện dị trạng từ rất sớm, giờ này ba người đang nằm trên một thân cây trăm năm.

Nhờ vào độ cao của cây khô, bọn họ có thể tinh tường trông thấy cây cối rung động từ xa đến gần, lá cây xanh biếc rào tất tất tốt tốt rơi xuống, hình ảnh rực rỡ xoay tròn ngược lại lại có vài ý thơ, chỉ tiếc ba người họ không có tâm tư chú ý những thứ này!

Âm thanh “Chít chít” ầm ĩ chói tai càng ngày càng gần.

Lance liên tiếp quay đầu nhìn về phía dòng suối nhỏ.

Trương Lợi thấp giọng nói: “Yên tâm, có Đại điện hạ ở đây, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.”

Lance mím môi gật đầu, gương mặt tinh xảo lộ ra sự nghiêm túc.

Chỉ trong thời gian một câu ngắn ngủi, khoảng cách của sâm thử đã cách bọn họ 100m, nếu không phải trong rừng rậm lùm cây rậm rạp chỉ sợ đã sớm nhìn thấy bầy chuột rậm rạp như cá vượt sông rồi!

Cùng lúc đó, Randall ôm Hạ Mạt lướt qua trùng trùng điệp điệp trở ngại, rốt cục trông thấy mấy người Lance.

Nhìn thấy lùm cây cách đó không xa điên cuồng rung rung, Randall không tiếp tục tiến lên mà đứng trên một thân cây ngô đồng, hắn buông tay ra.

Hạ Mạt chậm rãi giẫm vào thân cây, thấy ba người Lance an ổn dừng lại ở trên cây, trái tim treo ở giữa không trung rơi xuống, cậu muốn chào hỏi với Lance, nhưng khoảng cách giữa hai phe tầm 100 thước, mà giờ khắc này sâm thử đã tới gần, nếu như lên tiếng sẽ đưa tới sự chú ý của bọn chuột!

Hạ Mạt ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi thăm Randall.

Randall khẽ lắc đầu.

Hạ Mạt hiểu ý, chặt chẽ bắt lấy vạt áo của Randall, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm lùm cây càng ngày càng rung động mãnh liệt kia.

Randall nhàn nhạt nhìn thoáng qua vóc dáng nhỏ gần như dán vào ngực mình, ngón tay rũ xuống cạnh quần khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không làm ra động tác gì.

Rất nhanh, con sâm thử đầu tiên nhảy ra khỏi lùm cây dày đặc, lông xám răng dài, cái đầu to mọng, đuôi như cái roi linh hoạt vẫy qua lại.

Hạ Mạt không tự chủ dịch sang bên Randall.

Sau khi con chuột thứ nhất xuất hiện, ngay sau đó liền thấy từng con sâm thử màu xám nhảy lên từ trong bụi rậm, rất nhanh, đất trống mà năm người nghỉ ngơi vừa nãy đã bị chiếm lĩnh toàn bộ!

Nhìn một đoàn sâm thử lông xám bò qua dưới chân, Hạ Mạt chỉ cảm thấy tê cả da đầu, cậu chậm rãi đưa tay che miệng của mình, sợ rằng sẽ đưa tới sự chú ý của đám chuột này, cậu cũng không muốn biến thành một đám xương cốt trong vòng một giây đồng hồ!

Số lượng của sâm thử tuy nhiều nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, không đến mười phút dĩ nhiên bò qua hơn phân nửa.

Tâm tình khẩn trương của Hạ Mạt có hơi giảm bớt, xem ra bọn họ có thể bình yên vượt qua lần nguy cơ này. Lại không nghĩ tới ngay khi cậu xả hơi một cái, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng thét lên!

Đám sâm thử nhanh chóng đi về phía trước bỗng dừng lại, cái đầu nhỏ quay lại, động tác đều nhịp!

Hạ Mạt ngơ ngẩn, phản ứng đầu tiên chính là: Móa! Đây là chơi chúng ta đúng không?!

Hết chương 54.
Bình Luận (0)
Comment