Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 27


Nghe rõ những lời của "Lâm huynh", cả năm con người rơi vào tình thế hoàn toàn bất động, tay chỉ có thể giữ chặt kiếm phòng ngự mà chẳng thể di chuyển
Tuy vậy, dường như chỉ mới xác định được dưới mặt đất nơi mà họ đang đứng dường như đã có "thứ gì đó" ở bên dưới và cả nằm người hoàn toàn không thể thông linh được với nhau
Những dữ kiện còn lại dường như chỉ còn có mỗi Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ biết được, nhưng thời khắc này cũng chẳng thể có thời gian bàn tính nữa rồi
Tuy vậy, chỉ có thể âm thầm mưu tín riêng trước, có cơ hội mới có thể cùng bàn bạc
Hơn nữa, khi nãy đã mấy phần nghe được "Lâm huynh" kia loáng thoáng nói vài câu có điểm mấu chốt
"Bọn ta" ở đâu xem ra không chỉ nói riêng gã với "thứ gì đó" đâu nhỉ?
Hơn nữa, gã muốn "tấm da" của cả họ.

Lời nói này khiến Tiêu Vương đã có thể kết luận được những nghi vấn ban đầu của hắn rồi
Nhưng hiện tại, không phải là lúc để nói chuyện này cho họ biết được rồi
Dù đã hoàn toàn giữ vững mọi tư thế nguyên trạng để "thứ bên dưới" không phải đột nhiên "thức giấc"
Tuy nhiên, vị "Lâm huynh" kia cũng chẳng chịu để yên mọi chuyện được đâu
Gã lẳng lặng bước đến, còn vênh mặt đắc ý nhìn năm con người đang đứng bất động trừng mắt với gã
Đột nhiên, gã bèn rút trong tay áo ra một mũi phi đao.

Nhanh như cắt phóng bay vút đến như gió hướng đến cả năm người, trực diện trước mắt lại chính là Tiêu Vương
Trong tình thế lúc này, tuyệt lại không được phép di chuyển nhiều.

Chỉ có thể khéo léo lách mình né tránh, nhưng lại hết lần này đến lần khác, gã cứ liên tục cố ý phóng phi đao về Tiêu Vương, cứ kéo dài trò mèo vờn chuột này
Xem ra chơi một lúc lâu gã cũng đã phát chán, trực tiếp rút ra một loạt phi đao phóng một lượt nhue cuồng phong bay vút đến

Với số lượng này, xem ra không còn có thể lách mình né được nữa.

Trực tiếp rút kiếm cầm trên tay, vung kiếm đỡ đòn
"Nhanh lên nhanh lên đi mà!"
Trước tình thế trước mắt cứ kéo dài, cũng không biết gã "Lâm huynh" kia có tận bao nhiêu là phi đao nữa
Cơ mà La Thanh và Cao Ưu tay ngự kiếm đỡ đòn lại thoáng nghe được vài tiền lẩm ba lẩm bẩm trong miệng của Tiêu Vương có vẻ rất hối thúc
Chỉ khẽ đưa mắt nhìn về sau, Lam Tuyên Cơ nãy giờ cố ý bảo Mạc Lang đứng đó che lại có nàng, hóa ra không phải là che chắn vì nàng run sợ, mà là che chắn cho nàng đã cố gắng thăm dò gì đó
Lam Tuyên Cơ thuận thế Mạc Lang đã đứng cao che mình, nàng cúi người ngồi xổm xuống mặt đất đổ đầy lá khô đẫm cả lầy kia, khẽ đặt tay xuống mặt đất mà nhắm mắt lại tập trung dò la thứ gì đó
Có phải nàng ta muốn thăm dò "thứ bên dưới chân" này hay không?
"Các ngươi cũng trụ giỏi thật đấy, vậy mà nó vẫn chưa thức cơ!"
Gã cười tà nhìn một lượt mà giễu cợt, đột nhiên lại khẽ nhướng mày mà nhẹ nhàng cúi người nhìn thẳng một mạch rồi lại dùng điệu cười quái dị kia mà cất tiếng nói
"Ơ kìa, Lam tiểu muội đâu rồi nhỉ? Không lý nào muội lại thấp đến nổi ta không nhìn thấy đúng không?"
"Hay là, muội đang tìm thứ gì thế?"
Lời nói nói thật sự mang đến một đợt lạnh rợn cả sống lưng thổi qua, Lam Tuyên Cơ dường như đang tập trung xuất thần bất ngờ bị gọi trở lại khiến nàng ta đột nhiên đờ đẫn ra
Lam Tuyên Cơ nhanh nhảu đột nhiên ngay lúc này lại dường như không biết nên làm gì cả, nàng cũng không thể đứng lên được
Trước sự thất thần, đột nhiên từ bên dưới mặt đất có thứ gì đó như không đột nhiên vút qua cánh tay nàng
Bàn tay đang áp trên mặt đất thăm dò đột nhiên bị quấn siết chặt tay lại, Lam Tuyên Cơ trước tình thế này có chút hoảng
Mạc Lang quay đầu, nhìn thấy Lam Tuyên Cơ rơi vào thế bất lực liền vội bắt lấy nàng giữ lại, tay rút ra một lá phù chú phi xuống sợi tơ mỏng vừa thình lình xuất hiện quấn lấy tay Lam Tuyên Cơ kia
Nhưng vì đột nhiên lại bất bình tĩnh, cúi quay người này cũng với màn chấn động tơ pháp cũng tạo niên tiếng động không nhỏ khi mặt đất đẫn lầy ma sát cùng tiếng giày dẫm qua lá vụn
"Đừng di chuyển nữa!"

Lam Tuyên Cơ vừa được giải vay nhưng nàng đột nhiên lại quát lên một tiếng
Nhưng sau tiếng quát kia, Lam Tuyên Cơ vẫn một mực ôm chặt cánh tay của Mạc Lang, lời nói đột nhiên có chút biến sắc là thẫn thờ ra
"Nó..

vừa động đậy! Nó thức giấc rồi!"
Trước sự khẳng định cùng ngữ điệu của Lam Tuyên Cơ, dường như "thứ gì đó" ở bên dưới chân bọn họ không phải sinh vật gì đó có thể xem nhẹ được nữa
Trái lại thì với tên "Lâm huynh" kia, hắn lại cảm thấy rất thích thú mà cười một trận lớn
"Sao đã Lam tiểu muội, muội nghe thấy nó sao? Nói xem nó đã nói gì với muội nào?"
Nghe được lời hỏi của gã, bốn người còn lại không khỏi đăm chiêu suy nghĩ, đặc biệt chính là Tiêu Vương
Vì hắn căn bản cùng Lam Tuyên Cơ sinh dưỡng lớn lên, cũng không rõ được là nàng đã nghe được những lời gì lại khiến nàng thành ra thất thần như vậy nữa
Ngay lúc Tiêu Vương lơ đãng, gả "Lâm huynh" kia ngay lập tức tập kích, trên tay vèo đến một phát một trận mưa tiêu, phi đao bay vút tứ tung
Hoàn toàn không đỡ được toàn bộ chỉ trong một khoảnh khắc, né bên này lại phải tránh bên kia, Tiêu Vương vương mắt, một chiếc phi đao nhanh vút bay trực diện đến hắn
"Tiêu Vương!"
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi đó, Lam Tuyên Cơ đột nhiên lại trấn tỉnh mà bật tay bung phiến, cầm Nhu Sắc quạt mạnh như một trận cuồng phong thổi bùng số phi đao đến lần lượt bật về phía gã kia
"Chết tiệt, nha đầu ngươi tinh thần cũng vững lắm!"
Gã đưa tay chạm lấy mặt mình, vết xước phi đao vụt qua tạo nên một vệt xước nhỏ trên má, tuy vậy cũng chẳng chảy một chút máu nào
Bởi lẽ, đó cũng chỉ là một lớp da người mà thôi.

Gã mắng một tiếng, nhưng chỉ vài vết xước nhỏ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên ôm lấy đầu

Khi tất cả còn đang nghi hoặc, gã đột nhiên lại cười phá lên như điên dại, ánh mắt đằng đằng sát khí lại co giật
Gã hướng mắt nhìn về đám người họ, khóe miệng lại nở một nụ cười đến đáng sợ, cả khuôn miệng bỗng chốc lại cười đến mở toẹt ra, nhưng thể muốn nuốt chửng lấy họ mà cười lớn
"Thật thơm..

Hương vị này..

Thật không kiềm lại được.."
Gã ta lại muốn phát điên gì nữa đây, Lam Tuyên Cơ tinh thần còn loạn trí, lại cố gồng mình cố gắng sử dụng pháp lực trong kết giới, khó tránh được sự phản bệ, hơi thở có phần hồng hộc lại đọng vài giọt mồ hôi trên trán, khẽ nhìn sang Mạc Lang và Tiêu Vương bên cạnh
Nhưng khi nàng nhìn sang Tiêu Vương, vẻ mặt lập tức chuyển sắc
"Tiêu Vương, bị thương rồi!"
Trên cánh tay của Tiêu Vương, không ngờ Lam Tuyên Cơ đã đỡ thay một quạt vậy mà cũng bị phi đao cắt trúng, cánh tay chảy máu thấm ra tận y phục ngoài, còn không ngừng chảy máu
"Không sao, chỉ là ngoài da!"
Hai người căn bản không thể lo nổi việc nhỏ này, đột nhiên khắp bên cánh rừng lại thầm vang lên vài tiếng "rì rào"..
Tất cả bọn họ đểu cảm nhận được đồng bọn của gã này đã đến rồi, nhưng chết tiệt đã lâu như vậy mà cứu viện vẫn chưa đến
Tiêu Vương tức giận nghiến răng, nhưng chẳng khá hơn gì, cũng chỉ khiến vết thương của hắn rách nặng hơn, máu lại tích tắc chảy khỏi tay rồi rơi xuống mặt đất
Ngay chính khoảnh khắc này, đột nhiên mặt đấy dưới chân họ bất ngờ rung lên ngày càng mạnh
Không ổn rồi, dường như sự bất ổn ngày càng rõ rệt hơn
"Di chuyển đi!"
Cao Ưu đột nhiên lớn tiếng, những người còn lại đương nhiên cũng cảm nhận được dị tượng, ngay lập tức bật người nhảy khỏi vị trí đang đứng
Ngay khoảnh khắc cả năm con người đột ngột bật nhảy lên cao khỏi mặt đất
Bỗng nổ ầm một tiếng, từ dưới mặt đất lấm bùn vọt lên một cái bóng dài hai trượng
Một con yêu quái với toàn thân yêu quái một màu đen, trên cái đầu dài dài, con mắt đỏ rực như máu
Cái mồm đầy máu há to, bên trong từng hàng từng hàng răng nhọn hoắt, như thể đang sẵn sàng nuốt chửng cả năm người họ
Thân là người tu tiên, việc tránh được đòn này cũng không khó, mỗi người nhảy bật lên cao, chỉ có thể thuận thế chạm chân trên những ngọn cây quanh đó

"Là Ngao linh!"
Nhưng nếu cùng nhau giải quyết con yêu quái này thì có lẽ không khó khăn lắm, nhưng khổ nỗi ở đây lại có không ít những thứ không để yên cho bọn họ thành toàn rồi
Không đợi nổi điều gì, con yêu quái ấy ngay lập tức lao đầu đến phía Tiêu Vương, hắn lập tức xoay người, hai tay vung kiếm lên
Du Hỏa tức khắc y lệnh triển khai một luồng sáng, một kiếm chặn lại yêu quái đang hướng về phía mình, một kiếm đánh một vòng đâm một nhát lên người nó, khiến nó đau đớn gào lên một tiếng
Tựa hồ chỉ là một tiếng gào, nhưng lại mang theo sóng âm vang vọng rung chuyển, theo bản năng cả năm ngay lập tức bịt chặt hai tai
Chúng yêu linh kia lại nhân cơ hội lao đến tấn công, Mạc Lang khó lòng một lúc trở tay được, liền thuận một tay cầm kiếm đỡ đòn, một tay ôm lấy Lam Tuyên Cơ tìm đường né tránh
Tuy vậy, chỉ có thể sử dụng kiếm thuật và thể lực mà hoàn toàn không thi triển được pháp thuận, thật sự là một sự bất lợi không hề nhỏ
Sóng âm vang đến đau cả tai, khó giữ vững tinh thần tập tập trung được.

Lam Tuyên Cơ ngay lập tức, bảo Mạc Lang thả nàng xuống, bản thân nàng cũng không muốn đột nhiên trở thành gánh nặng
"Chân của muội chỉ bị thương, không phải bị phế đâu!"
Lam Tuyên Cơ khẽ thu Nhu Sắc lại, gập phiến cất vào áo, nhẹ nhàng quấn gọn tay áo lại rồi bảo với Mạc Lang
"Huynh hỗ trợ bọn họ, xem trừng Tiêu Vương, yêu linh cứ để muội!"
Không chờ Mạc Lang nói thêm lời nào, Lam Tuyên Cơ đã nghiến chặt tay nắm tay mình lại
Một con yêu kinh nhào đến, Mạc Lang lo lắng muốn tiến đến, vậy mà con yêu linh xấu số kia, ngay lập tức bị một đòn đánh trực diện của Lam Tuyên Cơ và bật người vang tận xa
Bản thân chính Mạc Lang cũng cảm thấy rùng mình, tiểu nha đầu nhỏ bé này, phút chốc lại toát ra chút đáng sợ khó lường
"Mau đi hỗ trợ họ bên trên, bên dưới này để muội!"
Nghe theo lời nàng, Mạc Lang ngay lập tức vung kiếm cùng ba người còn lại chống đỡ với con yêu quái kia
Lam Tuyên Cơ từ trước đã luôn tự tin đứng thể lực của mình, đến cả Mị Tôn thánh chủ cũng tự cảm thấy kinh ngạc với thể lực không cầm đến vũ khí này của nàng, không thể cầm kiếm, vốn dĩ là do nàng ta không cần đến thôi
Từng con từng con yêu linh, cũng chẳng có bao nhiêu là đứng nổi sau khi ăn một cú từ nàng cả
Về phần những người còn lại, có lẽ hơi chật vật thì phải đây
Tiêu Vương và La Thanh vốn định cùng nhau hợp tác diệt con yêu quái kia, kết quả lại tự gây chiến với nhau rồi.

Bình Luận (0)
Comment