Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 30

Âu Lăng Dật nhận lời giúp đỡ Giản Hạo Tường cũng không nghĩ tới sẽ có người đứng ra ngăn cản, mà biến số ấy lại là Nhị thúc người vẫn luôn ủng hộ mình, y phản ứng không kịp, chỉ có thể kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn ta.

Âu Hình Thiến nghiêng đầu, không đáp lại ánh mắt kinh ngạc của cháu nhỏ, trực tiếp đối diện Giản Hạo Tường, vẻ mặt áy náy: “Thật có lỗi Hạo Tường, tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng cuộc phẫu thuật này, Tiểu Dật không thể nhận, tôi đại diện cho nó xin cự tuyệt. Nếu cậu thật sự cần giúp đỡ, Âu thị tôi trên dưới nhất định dốc hết toàn lực giúp cậu.”

Giản Hạo Tường biểu tình dần dần thay đổi chuyển sang áy náy, trái ngược với ánh mắt kiên định, cúi đầu cười cười: “Ha ha, người nên xin lỗi ở đây mới là tôi, tùy tiện xông đến, còn đưa ra thỉnh cầu đột ngột như vậy, quả thật khiến mọi người khó xử. Như vậy, một câu nói đã nói kia, tôi thu hồi lại.”

“Chậm đã, phẫu thuật là tôi nhận! Ai cũng không thể thay thế tôi có quyền quyết định. Tôi không rút lời đã nói lại đâu, Giản tiên sinh cũng không cần phải thấy có lỗi!” Âu Lăng Dật nâng tay, ngăn cản Giản Hạo Tường đang muốn đứng lên cáo từ, trong thanh âm lãnh đạm cứng nhắc lần đầu tiên bao hàm cả cảm tình, khảng khái mà chấp nhất.

“Tiểu Dật, cháu chỉ là một đứa trẻ! Năng lực cháu có đủ không, có đảm bảo phẫu thuật thành công tuyệt đối không? Nếu thất bại, cháu lường trước được hậu quả sao? Không được! Chú nói rồi, cuộc giải phẫu này không thể nhận!” Âu Hình Thiến bước nhanh vài bước đến bên cạnh người Tiểu Dật, cúi đầu nhìn xuống mặt y, mở miệng nghiêm khắc dạy bảo, hòng cản y làm bậy.

Âu Lăng Dật ngẩng đầu, không hề né tránh ánh mắt, trực tiếp cùng Âu Hình Thiến đối đầu, thái độ ngập tràn nét kiên định cùng ý chí tuyệt không thay đổi.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Cháu… Thật sự quá tùy hứng!” Âu Hình Thiến bị cháu nhỏ giằng co, nổi lên nơi đáy mắt to tròn ấy là ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt khiến hắn ta không khỏi giật mình đến ngốc, nội tâm bất đắc dĩ, cực lực khó chịu khi không có chỗ phát tiết lửa giận.

“Âu Hình Thiến, câm miệng!” Đang lúc chú cháu hai người ngầm phân tranh cao thấp, xem ai là người nhắm mắt đầu tiên, Âu Hình Thiên là người đầu tien phục hồi tinh thần, đối với em trai trầm giọng quát lớn, đồng thời phất tay, ý bảo Giản Hạo Tường đã muốn đứng dậy rời đi, ngồi xuống.

“Giản tổng, tôi mới là người giám hộ của Dật nhi, tôi thay thế y nhận thỉnh cầu của cậu. Nhưng dù sao Dật nhi cũng chỉ mới 15 tuổi, không có giấy phép hành nghề bác sĩ chính thức, cho nên lần này giải phẫu nhất định giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài, cậu đồng ý không?”

“A ~ xin hỏi Âu tổng đã suy xét rõ ràng?” Giản Hạo Tường vẻ mặt chần chờ xác định thêm một lần nữa, sợ chính mình nghe lầm. Đây là vì nghĩ đến việc bản thân Âu Hình Thiên có sự tình riêng phải dấu giếm, hắn mới phải chấp nhận đi. Âu Hình Thiên thật sự hạ quyết tâm? Đừng nói là mình bị lãng tai nghe nhầm nhá.

“Suy xét rất rõ ràng, cậu không có nghe sai.” Âu Hình Thiên đối với Giản Hạo Tường nhíu mi, trên mặt toàn là trêu tức, giống như nói ra quyết định như vậy là chuyện tình quá đỗi nhẹ nhàng.

“Họ Giản tôi vô cùng cảm kích!”

“Không cần cảm tạ tôi, đây là quyết định con tôi. Nhưng vẫn là đợi đến khi thương thế Dật nhi khỏi hẳn đi. Hai tháng, Giản tổng chờ nổi không?”

“Không thành vấn đề! Vậy thì tư liệu bệnh của tôi, tôi sẽ phái người đưa tới sau, thực cảm ơn một lần nữa! Xin phép!” Giản Hạo Tường đạt được mục đích, vội vàng đứng lên, khom người cáo lui, sợ ở lâu lại có biến cố nào đó phát sinh.

Hai người ngắn ngủi vài câu liền đã giải quyết xong, Âu Hình Thiến chỉ có thể bất lực ngồi một bên làm bù nhìn, cổ họng nhất thời muốn cất tiếng đánh gãy ý định kia, hắn ta phóng ánh mắt chứa đầy sát khí qua chỗ Âu Hình Thiên, cuối cùng bảo trì im lặng.

“Anh hai, Tiểu Dật hồ nháo, anh cũng không thể hồ nháo theo nó a! Y không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng không hiểu?” Giản Hạo Tường vừa đi, Âu Hình Thiến ba bước thành một bước, đứng thẳng người đối diện Âu Hình Thiên dáng điệu quở trách.

Âu Lăng Sương và Âu Lăng Dật hai người ở một bên, nhìn Nhị thúc vây quanh phụ thân hết rống lại gào, mệt quá thì thều thào giữa hiệp dốc sức cằn nhằn, phụ thân trên mặt từ đầu chí cuối đều không chút thay đổi, hàng lông mi chẳng mảy may lay động.

“Ngồi xuống!” Lấy ra khẩu súng lục thủ sẵn, để ở bên hông em trai, Âu Hình Thiên trên trán tràn đầy gân xanh gằn từng vệt rõ ràng, vẻ mặt tàn nhẫn mỉm cười. Em trai yêu dấu, không biết em giống ai mà càng ngày càng đi quá giới hạn, tính cách này rốt cuộc di truyền từ ai?

“Đại ca, đừng manh động! Em câm miệng còn không đủ sao?” Âu Hình Thiến không tự giác giơ lên hai tay, vẻ mặt cực kỳ hối lỗi, ngoan ngoãn ở sô pha ngồi xuống.

“Tốt lắm. Dật nhi, lại đây, papa có chuyện giao cho con!” Gặp em trai cuối cùng cũng an tĩnh, Âu Hình Thiên vừa lòng lộ ra tươi cười, nhìn đứa nhỏ bên cạnh Âu Lăng Sương từ đằng xa đang nhu thuận ngồi xem hai người diễn kịch, phất tay gọi tới.

Âu Lăng Dật quan sát Âu Hình Thiên đã lâu, thế mà lần này y duy trì thái độ lãnh đạm, không có lấy một tia kháng cự tiêu sái đến bên người hắn, mở to cặp mắt đen láy long lanh ánh nước, bình tĩnh nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên sau khi tiểu nhi tử bị thương, y nghiêm túc nhìn thẳng chính mình. Tại thời điểm hắn bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình thực chân thật, thực rõ ràng nơi đáy mắt Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên nội tâm thỏa mãn, cảm thấy quyết định hôm nay đưa ra vạn phần chính xác.

“Dật nhi trước đây từng muốn làm gì, hiện tại con cứ việc làm. Toàn bộ Âu gia đều đang ở sau lưng hậu thuẫn cho con, trăm ngàn lần không để con phải chờ đợi, huh?” Cẩn thận tránh đi thương thế nhi tử, dịu dàng giữ vững bả vai Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên ôn nhu thấp giọng an ủi.

Âu Lăng Dật tránh né vòng tay của Âu Hình Thiên đang vây hãm chính mình, nghiêm túc xem kỹ biểu tình trên mặt hắn, thấy hắn vẻ mặt chân thành không giống giả bộ, tinh thần lực quanh thân ấm áp vờn xung quanh, xem ra là thật tâm thực lòng, vì thế y khẽ gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Tuy rằng động tác thân cận nhi tử vẫn là như trước bị cự tuyệt, nhưng y có thể đáp lại lời nói của mình dành cho nó, chỉ vậy thôi mà Âu Hình Thiên cũng cảm thấy phi thường thỏa mãn: “Tốt rồi. Dật nhi trước đi với chị qua chỗ bác sĩ kiểm tra một chút, papa và Nhị thúc còn có chuyện cần nói.”

“Vâng, Tiểu Dật, lại đây, chị mang em đi đến phòng bác sĩ.” Tiếp nhận ánh mắt nhắc nhở của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Sương vội vàng tiến lên đem em trai rời khỏi, trả về không gian anh em hai người tình thương mến thương.

“Đại ca, anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu Tiểu Dật nhận cuộc giải phẫu này, phẫu thuật thành công thì thôi không nói, nhưng phẫu thuật thất bại, Giản gia cùng cái đám ăn hôi trường sinh bất tử kia lại chịu để yên cho Âu gia chúng ta sao? Thế lực Giản gia tương đương Âu gia, đám lão già lòng lang dạ thú, không từ thủ đoạn, vậy mà hiện tại anh đưa Tiểu Dật ra đầu ngọn sóng, chẳng khác nào chính mình dâng lên nhược điểm chí mạng, là mỡ đến miệng mèo, đến lúc đó, cơ hội vãn hồi cục diện càng không thể!”

“Nghe em phân tích như vậy thật giống như thừa nhận Dật nhi phẫu thuật nhất định không có khả năng thành công. Em bình thường không phải đối với Dật nhi hết mực tin tưởng à?” Mặc kệ thái độc cực kỳ nghiêm trọng của em trai, Âu Hình Thiên vẫn như cũ trọng ổn ngồi ở sô pha, tao nhã thưởng trà, bất vi sở động.

“Anh không phải người trong nghề đương nhiên không biết. Tình trạng khuếch trương viêm cơ tim, vốn là không có biện pháp thiết thực đủ khả năng để chữa trị, một cách cũng không có, đến hậu kì, nếu không thay tim, chính là chỉ còn đường chết! Không phải em không tin tưởng Tiểu Dật mà sự thật vốn chính là như thế. Tiểu Dật nó là người khí phách, có chính kiến, ý nghĩ kỳ lạ, không hề chịu suy xét hậu quả. Mang danh là người giám hộ, anh cũng hùa theo nó không suy xét hậu quả?” Thấy biểu tình anh trai bình thản tựa mặt hồ yên ả, Âu Hình Thiến cảm thấy chính mình bị bức điên rồi.

“Anh đương nhiên đã suy xét hậu quả. Hậu quả chỉ có một, nếu làm như vậy, Dật nhi sẽ vui vẻ. Đây là lần đầu tiên anh thấy nó biểu lộ ra một loại sắc mặt khác, tuy rằng không biết là cái gì xúc động nó, nhưng là anh biết, đáp ứng thỉnh cầu Giản Hạo Tường với nó mà nói rất quan trọng, anh không muốn làm cho nó thất vọng.” Hồi tưởng thời điểm Âu Lăng Dật lúc ấy lâm vào trạng thái không thể kiểm soát, trước sau như một đều dùng ánh mắt quyết tuyệt, lãnh khốc nhìn hắn, Âu Hình Thiên lòng còn sợ hãi.

“Đại ca ngươi điên rồi! Chiều con quá đáng như thế không phải là thương y. Quá khứ là Thiên Bảo, hiện tại là Tiểu Dật, quả thực anh chả xứng với hai từ “phụ thân”!” Nghe xong câu trả lời của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến khinh bỉ cười nhạo.

“Anh thừa nhận bản thân sủng nịch Thiên Bảo quả thật quá mức. Nhưng Dật nhi là ngoại lệ, việc này không liên quan đến sủng nịch hay dung túng, đơn giản là vì anh thật sự tin tưởng nó. Trong mắt nó ngập tràn tự tin cùng kiên định mà anh có thể thấy, nếu trên thế gian vốn dĩ chẳng có lấy kỳ tích, khẳng định con anh không thuộc về thế gian này, nó là quy luật, và duy mình nó mới có thể phá vỡ định nghĩa ấy. Xem như giải phẫu cuối cùng vẫn thất bại, bảo vệ con anh chu toàn, anh hoàn toàn đủ sức, một cái Giản gia nhỏ nhoi thôi, còn chưa đủ tư cách khiến anh để vào mắt.”

Âu Hình Thiên từng lời nói cất ra đều có khí tức mạnh mẽ áp đảo, tràn đầy hơi thở kiêu ngạo của người đứng đầu hắc đạo, làm Âu Hình Thiến khó mà chối cãi.

Lời hắn nói không phải cuồng ngạo, mà là thực lực chân chính. Trong các đệ nhất thế gia tại đất nước C, tài sản Âu thị trải rộng khắp các ngành các nghề, lại chiếm lấy nguồn lực nhân công ngành sản xuất chính của Châu Á, nếu đem thực lực toàn bộ bại lộ cho người khác xem, sớm muộn gì cũng đưa ngươi tới cao tầng mơ ước. Giản gia ngu ngốc không biết tự lượng sức mình chỉ quan sát tầng băng nổi của Âu gia mà dám nổi lên tham niệm, thử một chút, xem đến cùng ai mới là người có kết cục thảm khốc.

“Ha ha, anh kết luận còn nhẹ quá. Gỉa sử anh thật sự có thể xóa sổ Giản gia, dù sao cũng là tổn hại địch một vạn, quân một trăm, Âu Hình Thiên em biết không phải Âu Hình Thiên làm chuyện ngu ngốc, chịu thiệt như vậy.” Âu Hình Thiến khuyên bảo không được anh trai, chỉ có thể cười khổ trào phúng.

“Chờ em làm phụ thân đi, em sẽ biết ngay thôi.” Buông chén trà, Âu Hình Thiên mỏi mệt mở miệng.

“Kỳ thật lời này anh nhất định phải nói trước mặt Tiểu Dật mới có ý nghĩa. Y tự sau khi bị thương liền bài xích anh như tà, anh hẳn nên cho y biết anh đối với y có bao nhiêu là dụng tâm.” Âu Hình Thiến vẻ mặt sâu sắc đồng tình.

“Dật nhi đơn thuần sạch sẽ lại trong sáng, không cần dây dưa với đám ô hợp đó tự làm bẩn mình, chỉ cần nó muốn đi đến bất cứ đâu, dẫu là hố sâu vạn trượng hay lên trời hái sao, anh tự nhiên vì nó mà trải đường đầy hoa. Loại chuyện này, em cũng không thể ở trước mặt nó thổ lộ một chữ, lọt tai được sao?” Âu Hình Thiên tọa thẳng thân mình, sát lại gần em trai nhìn chằm chằm, lạnh giọng hạ lệnh.

“Tuân mệnh.” Biết việc đã đến nước như vậy, rõ ràng trong lòng Âu Hình Thiên có sẵn đáp án, vì bản thân hắn ta, vì sự sống còn của hắn ta, Âu Hình Thiến bất đắc dĩ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thấy thế, Âu Hình Thiên hướng phía em trai hài lòng mỉm cười, lại lâm vào trầm tư: Ánh mắt chứa đầy cừu hận kia của Dật nhi sao lại xuất hiện? Chẳng lẽ nó thật sự biết chân tướng đằng sau Âu gia của mình?

“Hình Thiến, vừa rồi nói đến thời điểm phẫu thuật, Dật nhi trong nháy mắt lóe lên tia không rõ thần sắc, có chút khó hiểu, anh lúc ấy đỡ lấy nó, nó sau khi hồi thần phút chốc biểu tình tràn đầy cừu hận cùng chán ghét đối với động tác của anh. Em nói, nó là không phải biết trước được chân tướng khi anh đưa nó về Âu gia chứ?” Âu Hình Thiên thật sự không bỏ xuống được ánh mắt lạnh như băng kia của Âu Lăng Dật, rốt cục bứt rứt không yên đành phải thổ lộ nỗi lo lắng với em trai.

“Làm sao có khả năng? Chuyện này ở Âu gia tuyệt đối được bảo mật chặt chẽ, Tiểu Dật không có khả năng biết! Hơn nữa, đại ca ngươi không phải đã muốn từ bỏ quyết định ban đầu sao? Hiện tại anh còn phải lo lắng cái gì?” Âu Hình Thiến vẻ mặt kinh nghi phủ định suy đoán Âu Hình Thiên.

“Đúng là anh đã từ bỏ, nhưng cái suy nghĩ kia dù sao cũng từng do anh đưa ra, nó ở trong lòng anh chính là một cây gai khó nhổ, muốn bẻ gãy không được mà nhổ cũng không xong, hơi đụng vào một chút liền đau đớn không chịu nổi. Giờ phút này đối với anh thật sự là hối hận.” Cúi đầu, vô lực ôm mặt, Âu Hình Thiên sâu sắc cảm thấy hối hận.

“Đại ca, sự tình đã qua đi, anh hiện tại cố gắng tận hết sức bù lại, sẽ không còn loại suy nghĩ đó, đều là ảo giác của mình anh thôi!” Thấy anh trai cao ngạo thường ngày lại bày ra bộ dáng suy sụp, Âu Hình Thiến âm thầm ngạc nhiên hiểu được cháu nhỏ có ảnh hưởng rất lớn đối với anh trai, vội vàng mở miệng an ủi.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Chỉ mong là anh nghĩ nhiều.” Âu Hình Thiên ngẩng đầu, chua xót cười: “Em phân phó xuống dưới, tìm kiếm trái tim phù hợp với Thiên Bảo phải là người chết não hoặc tự nhiên mà tử vong!”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Đại ca anh chắc chứ? Thiên Bảo mang dòng máu đặc thù, tìm được một trái tim thích hợp vốn dĩ không dễ dàng, anh còn muốn tự nhiên tử vong không phải khó hơn lên trời?”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Khó đến mấy cũng phải tìm! Không phải còn có kế hoạch nghiên cứu của Dật nhi đang tiến hành sao? Đến lúc đó, trái tim kia cũng không còn quan trọng.” Âu Hình Thiên ngữ khí kiên định, hiển nhiên đã trải qua quá trình suy nghĩ cẩn thận, mới hạ quyết định.

“Được rồi! Anh còn tỉnh táo biết bản thân đang làm cái gì là tốt rồi! Anh là nhất, nhất anh rồi, em chịu thua đấy, em sẽ làm theo!” Nhíu mày xem kỹ biểu tình trên mặt Âu Hình Thiến, Âu Hình Thiến nhận thấy sự khác thường của anh trai, sâu sắc kinh ngạc: Bắt đầu từ khi nào mà ổng thiện lương vậy trời? Thật sự là không quen a!

“Anh đương nhiên tỉnh táo. Em đi làm chính sự đi, anh đón Dật nhi trở về.” Kiếm cớ đuổi Âu Hình Thiến, Âu Hình Thiên trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ: Quả thật khó xử cho em trai, nhưng là vì Dật nhi ngày sau sẽ không dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, loại chuyện này nhất định phải sửa đổi triệt để. Vì nhi tử, hắn nguyện ý học hai từ thỏa hiệp.
Bình Luận (0)
Comment