Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 4

“Con muốn một cái máy tính.” Về đến nhà, Âu Lăng Dật yên lặng nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, nghe thấy thanh âm chìa khóa chuyển động trên cánh cửa, lần đầu tiên y chạy ra đón người mẹ vừa về tới nhà.

Ở kiếp trước, còn nhỏ tuổi đã bị mẹ y ngược đãi, bán đứng, chưa từng có một ngày nào cảm thụ qua tình thương ấm áp của mẹ, đối với nữ nhân không có trách nhiệm này, y hoàn toàn không có một chút cảm tình nào. Nếu không phải vì đương lúc chờ đợi Âu Hình Thiến tìm đến, y sớm không kiên nhẫn tiếp tục trụ lại nơi đây.

“Tên tiện chủng này! Ăn của tao, uống của tao, bây giờ còn đòi đồ này đồ nọ! Không có cửa đâu!” Tiếng rít gào, chửi rủa như trong dự đoán đổ ập xuống người Âu Lăng Dật như thác.

Bĩu môi, Âu Lăng Dật đối với sự chửi rủa kia thờ ơ đến lạnh lùng, vẫn nhìn chằm chằm của hai mắt nàng mà lặp lại:“Con muốn nhất máy tính! Hiện tại! Lập tức!”

Thả ra từng đợt từng đợt tinh thần lực nhè nhẹ xâm nhập đầu óc nàng, khống chế được thần trí nàng, Âu Lăng Dật lặp lại chỉ thị của chính mình.

Ánh mắt mẹ y bắt đầu tan rã, cứng nhắc lặp lại:“Muốn máy tính, hiện tại, lập tức.” Cầm lấy ví vừa buông xuống, mặt nàng không chút thay đổi, thẳng tắp xoay người ra cửa, chuẩn bị đi mua máy tính.

Nhìn bóng dáng cứng ngắc của nàng ta khi rời đi, Âu Lăng Dật ngồi ở sô pha khinh miệt trong lòng: Tinh thần của người phụ nữ này quả thực quá yếu, dễ dàng bị y khống chế, tóm lại y chính là không hề cảm giác thành tựu.

Chỉ thị nàng ta rằng mình đang muốn gì đó, Âu Lăng Dật bắt đầu gian khổ học y.

Mỗi ngày năm giờ ra cửa tập thể dục một giờ, rèn luyện sự chịu đựng của chính mình. Sự chịu đựng đối với việc bác sĩ phải đứng bất động mấy chục tiếng liền trong giải phẫu ngoại khoa mà nói là rất trọng yếu.

Luyện chạy chậm về, trong chốc lát bắt đầu tập võ thuật. Đời trước ở Âu gia tốt xấu gì cũng lâu như vậy, đối với Nhị thiếu gia gia tộc hắc đạo, Âu Hình Thiên cũng an bài người dạy cho Âu Lăng Dật chút võ thuật phòng thân.

Đời này lại đến một lần, Âu Lăng Dật đương nhiên phải luyện tập võ thuật sẵn. Thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào tinh thần lực cũng không thể trăm phần trăm cam đoan được sự an toàn cho y.

Luyện võ quan trọng chính là luyện tập thủ thế ổn định, quan sát cẩn thận. Âu Lăng Dật bắt đầu liền đơn giản luyện trước cây táo, chậm rãi lên đến điêu khắc, sau đó mới đến vi điêu.

Tóm lại, tận lực làm cho thân thủ chính ổn định, tùy ý, cẩn thận làm ra bất kỳ động tác có yêu cầu cao.

Buổi tối y sưu tập trên mạng một ít tư liệu y học, chú ý một chút về tin tức y học hiện nay: cách làm tế bào di thực, sáng tác đề án do mình tự nghĩ, định ra kế hoạch nghiên cứu.

Làm xong hết thảy, Âu Lăng Dật mới có thời gian nghỉ ngơi một hồi. Nếu đêm đó vừa lúc có nguyệt quang, y sẽ lẳng lặng nằm ở phòng ngay ban công nhỏ, nhắm mắt lại, hấp thụ năng lượng.

Năm tháng khẩn trương nhưng y vẫn cứ bình thản lặng yên mà sinh hoạt, đảo mắt Âu Lăng Dật đã mười bốn tuổi.

Sương khói lượn lờ trong phòng tắm, Âu Lăng Dật đứng ở dưới vòi sen, nhắm mắt lại cảm thụ dòng nước ấm áp cọ rửa da thịt mà tạo nên cảm giác thoải mái.

Nếu giờ phút này có người, chắc chắn vì thiếu niên tinh xảo mị hoặc trước mắt mà sợ hãi. Gột rửa thân thể bằng ánh sáng mặt trăng làm cho Âu Lăng Dật tản ra khí tức mát lạnh hòa tuấn dật như nguyệt quang.

Hàng năm làn da không thấy ánh mặt trời trắng nõn đến trong suốt, bị nhiệt khí nóng bức bức ra màu hồng phấn mê người. Bọt nước lăn tăn ở trên làn da trơn mềm, sau đó theo đường cong thân thể thon dài hoàn mỹ trượt xuống góc khuất, thân thể thiếu niên trong suốt sáng ngời, giống như muốn phát ra ánh sáng. Mái tóc đen mềm mại tinh minh của thiếu niên bị nước xối dính vào hai bên sườn má, tạo ra loại mỹ cảm cấm dục.

Y mở thật to đôi mắt, hai hàng lông mi dày đậm như hai chiếc quạt nhỏ lay động lay động, làm lòng người ngứa ngáy rối bời. Đồng tử đen tuyền pha lẫn ánh sáng màu bạc khẽ chuyển như thể hai cái lốc xoáy nhỏ thâm thuý mà tinh tế, như muốn hút vào trong đó linh hồn của những người vô tình nhìn phải.

Cau mày cẩn thận xem kỹ diện mạo chính mình, Âu Lăng Dật kinh ngạc nhướng mi. Khuôn mặt cùng tướng maio năm mười bốn tuổi của y trong trí nhớ không quá tương xứng, giống như càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.

Tinh tế vuốt ve đường cong gương mặt, y cố gắng hồi tưởng kiếp trước diện mạo chính mình là như thế nào.

Thôi, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà thay đổi, y đã muốn trở thành một người hoàn toàn mới, không tất yếu lại đi rối rắm chuyện kiếp trước. Nghĩ như vậy, Âu Lăng Dật buông tha cho việc hồi tưởng không có kết quả, lưu loát lau khô bọt nước trên người, bên hông đơn giản quấn một cái khăn tắm đi ra phòng tắm tìm quần áo.

“Ha ha, tiểu mỹ nhân! Ta chờ con đã lâu! vừa thấy con, tâm liền ngứa không chịu nổi!” Một giọng nam đáng khinh xuất hiện trong phòng, đồng thời hai cánh tay tráng kiện vòng qua trấn trụ phía sau Âu Lăng Dật, cẩn thận muốn đem người hôn tới.

Xoay người, đưa lưng về cửa phòng, Âu Lăng Dật vốn ý định tìm quần áo để mặc bất giác chọn mi, nhanh chóng bắt lấy ngón út của người đang vươn hai tay giữ mình, hướng ra phía ngoài hung hăng bẻ ngược, hai tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, ngón út của người kia bị y mạnh mẽ bẻ gãy, nhìn vào góc độ bị bẻ quỷ dị kia, làm cho người ta sợ hãi.

Người tới buông tay ra, té nhào trên mặt đất thống khổ kêu to liên tục. Tay đứt ruột xót, bị người vô tình bẻ ngược như thế, phi thường thống khổ, đau đớn.

Âu Lăng Dật đánh giá nam nhân trung niên to béo ục ịch đang không ngừng quay cuồng kêu rên, ký ức một kiếp người dù lãng quên nhưng vẫn hiện lên trước mắt. Y vĩnh viễn cũng quên không được, ở đời trước, chính là lão già này đã mua lần đầu tiên của y, mở ra kiếp sống bán thân mà y căm ghét nhất.

Chán ghét thu lại đôi bàn tay vừa xuất thủ, ánh mắt Âu Lăng Dật đen tối không rõ nghĩ gì. Y xoay người rời xa lão trung niên vài bước, đứng ở bên giường. Vừa mới đụng chạm đến này ông ta, làm cho trong lòng y dâng lên một trận buồn nôn.

Nhíu nhíu mi tâm, Âu Lăng Dật phát ra tinh thần lực, điều khiển sóng điện não của người này. Ở trong đầu lão chế tạo nên ảo giác biển máu Địa Ngục, làm cho lão lãnh hội thế nào là khổ hình tra tấn ở Mười tám tầng Địa Ngục.

Trên gương mặt lão nam nhân dần dần vặn vẹo không thành hình người, lăn lộn tần suất càng ngày càng nhỏ, thanh âm càng ngày càng thấp, mấy không thể nghe thấy, cuối cùng miệng phun bọt mép, cả người bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Một lọ nước tiêu độc rơi ra từ trên giá sách, tẩm vào khăn tay, Âu Lăng Dật chậm rì rì, cẩn thận đem đôi tay đã tiếp xúc với lão già đó lau chùi sạch sẽ. Thẳng đến khi da trên tay ửng đỏ, cảm nhận được sự ran rát, y mới không cam lòng mà dừng tay.

Đứng trong phòng đang đóng chặt cửa nghiền ngẫm suy tính chốc lát, Âu Lăng Dật đột nhiên mở cửa phòng ra, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy nữ nhân đang úp sấp ở cửa phòng lắng nghe động tĩnh, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào trong phòng.

Nghiêng đi thân mình tránh ra để không bị đè trúng, Âu Lăng Dật nhấc chân vượt qua thân thể nàng, ngồi ở mép giường chậm rãi mặc quần áo vào: “Đem nam nhân này ra ngoài. Nếu có lần sau, tôi sẽ cho hai người hưởng thụ gấp trăm lần tư vị đau đớn này.”

Dùng tinh thần lực liều mạng đè ép đầu óc người phụ nữ đang ngồi yên trên mặt đất, nhìn nàng chịu không nổi đau nhức dâng tràn từ trong não bộ, không ngừng lăn lộn kêu rên, Âu Lăng Dật vừa lòng câu lên khóe miệng.

“La lối đủ rồi thì đem tên rác rưởi này ra ngoài!” Thu hồi chèn ép đối với người phụ nữ trước mặt, Âu Lăng Dật lạnh lùng hạ lệnh.

Mẹ y hoảng sợ đứng lên, hét thất thanh: “Ngươi là Ác ma, con trai của Ác ma cũng là Ác ma!”, la lối một trận liền kéo hai chân của người đàn ông đang nằm trên mặt đất, chạy mất dạng ra ngoài.

“Ác ma sao? Bà đánh giá cao tôi rồi! So với Âu Hình Thiên tôi làm sao sánh kịp.” Miệng bình thản than thở, Âu Lăng Dật rót cho mình ly nước, mở ra máy tính xem xét những lưu ý về tin tức y học mới nhất.

Tuy rằng lúc mới vừa học y, tinh thần ham học trỗi dậy đều vì định mệnh bắt buộc, nhưng trải qua nhiều năm thế này, Âu Lăng Dật lại chân chính phát hiện ra đam mê không muốn gián đoạn con đường y học. Dù cho lo lắng trong lòng đã được giải trừ không ít, nhưng nhiệt tình cùng hứng thú của y chưa hề giảm bớt.

Xem hết phần luận văn y học mới nhất, Âu Lăng Dật nhíu mi tính toán thời gian trong lòng. Thời gian thật sự là trôi quá nhanh, mắt thấy sắp đến sinh nhật mười lăm tuổi của y.

Ở sinh nhật mười lăm tuổi ngày đó, Âu Hình Thiên sẽ phát hiện ra y, cũng lệnh cho Âu Hình Thiến dẫn y trở về Âu gia. Vì tương lai phía trước, Âu Lăng Dật liền chuẩn bị kỹ càng tất cả, đem một loạt tư liệu y học về nuôi trồng cấy ghép tế bào sửa sang lại, để khi trở về Âu gia, nhờ vào nguồn tài nguyên của tập đoàn Âu thị, mở sở nghiên cứu tiến hành thí nghiệm.

Nhân sinh lần thứ hai tươi đẹp này, y phải hưởng thụ thật tốt, dụng tâm sinh hoạt. Mau chóng giải quyết hoàn nan đề phiền lòng của Âu gia, cũng là nâng cao tìa năng giúp y dễ dàng sinh hoạt.

Vì hạnh phúc đời này của Âu Lăng Sương, cũng vì thân thể, tinh thần và tự do của mình, Âu Lăng Dật nhanh chóng nắm bắt từng phút từng giây, không dám lơ là, buông lỏng.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu xạ tới trên giường, dưới lớp chăn mỏng manh là một thiếu niên tuấn dật phi phàm. Mặt mày bình tĩnh, khóe miệng gợi lên độ cong hoàn mỹ, hiển nhiên là đang ngủ say. Làn da trắng nõn bóng loáng, khuỷu chân nâng lên mà cọ cọ chăn.

Nương theo ánh nắng chiếu soi đến gương mặt tinh tế, diện mạo thiếu niên hoàn hảo tinh xảo dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh dương quang nhàn nhạt, giống như thủy tinh trong suốt, tâm hồn xinh đẹp đến độ có thể mê hoặc nhân tâm. Thiếu niên xoã tung sợi tóc mềm mại ánh bạc dính trên gương mặt y, giờ phút này bị mặt trời chiếu xạ, có thể phát hiện sợi tóc ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng màu bạch kim, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên tinh tế vuốt ve một hồi.

Cảm giác được nhiệt độ mặt trời, thiếu niên chậm rãi mở hai mắt, xốc lên chăn còn đang phủ trên thân thể.

Âu Lăng Dật từ lúc trọng sinh tới nay, mỗi lần tỉnh ngủ đều phải ngẩn người như vậy một lúc, có lẽ làm du hồn lâu ngày, vẫn chưa cảm giác thức giấc như người thường.

Chốc lát sau y mới giật mình, Âu Lăng Dật chậm rãi tỉnh táo lại. Đứng ở tủ quần áo tìm ra một bộ đồ vận động thuần trắng sắc mặc vào, y bắt đầu chạy một tiếng như mọi ngày.

Chậm chạy dọc theo ngã tư đường cũ kỹ đến phố hoa, đứng ở bên hồ công viên hô hấp trong chốc lát, Âu Lăng Dật đi theo một lão nhân lớn tuổi bắt đầu luyện Thái Cực.

“Tiểu Dật, biểu diễn chút xem nào! Có vài ông bà lão mới tới, con cho họ mở rộng tầm mắt thế nào là tiêu chuẩn nhất! Làm cho bọn họ hết hồn!” Mỗi ngày đều có thể cùng tiểu thiếu niên xinh đẹp như vậy rèn luyện, lão nhân nơi này đều đối y phi thường quen thuộc, cũng vô cùng yêu quý.

“Dạ.” Âu Lăng Dật mỉm cười, cũng không từ chối người trước mặt, làm một động tác hít thở tiêu chuẩn, sau đó bắt đầu đánh Thái Cực.

Lão nhân đi theo phía sau lưng y nhìn đến nghiêm túc, cũng bắt đầu luyện tập.

Sau lưng một tuyệt mỹ thiếu niên dương quang chói ngời, động tác đánh Thái Cực tao nhã thành thạo, là hàng dài lão nhân nghiêm túc luyện tập theo y, đây là khung cảnh quen thuộc mỗi sớm ở công viên phố hoa, hấp dẫn rất nhiều người nghỉ chân vây xem.

Xa xa, bên kia đường cái công viên đang đậu chiếc xe màu đen sang trọng, một vị nam nhân tinh anh đeo kính, diện mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Âu Lăng Dật.

“Đây thật sự là con trai của người phụ nữ đó?” Nam nhân vẻ mặt không thể tin.

“Đúng vậy nhị thiếu. Cậu ta mỗi ngày đều từ làng chơi chạy đến nơi đây tập luyện, tôi đi theo cậu ta nửa tháng, không thể sai được. Đây là giấy khai sinh, chứng minh thư cùng tư liệu của cậu ta.” Gã thuộc hạ bên cạnh nam nhân cung kính đem tài liệu sưu tập chính xác giao cho hắn xem xét.

Cẩn thận xem qua tư liệu trong tay, lại cầm kết quả báo cáo giám định DNA, người đàn ông gật đầu: “Không nghĩ tới người đàn bà đê tiện kia có thể sinh ra đứa con trai như vậy. Không hổ là người Âu gia chúng ta.” Lập tức nghĩ đến vận mệnh tương lai của thiếu niên, nam nhân thu lại kinh ngạc trong lòng, nhưng lại nổi lên một tia đau lòng day dứt.

Lắc đầu đem cảm xúc mãnh liệt kia xóa đi, hắn ta lưu luyến nhìn xa xa rồi chớp động hai mắt, nghiêm túc nhìn tuyệt mỹ thiếu niên luyện quyền, trầm giọng đưa ra mệnh lệnh:“Lái xe, đến nhà người đàn bà đó nhìn xem.”

Xe chậm chạp rời khỏi công viên, Âu Lăng Dật mới hướng về thân ảnh chiếc xe đã xa đến khuất tầm, mắt liếc nhìn lạnh nhạt.

Xem ra Âu gia đã tìm đến đây. Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng biểu tình cùng động tác của Âu Lăng Dật không chút rối loạn, vẫn như cũ tao nhã mà điềm đạm.
Bình Luận (0)
Comment