Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 41

Ngay khi hội nghị vừa chấm dứt, bóng đêm đã lặng lẽ buông xuống, toàn bộ thành thị đèn đuốc sáng trưng.

Âu Hình Thiên nửa ôm con trai rời khỏi hội trường, nhưng thấy trên trán tiểu tử không ngừng ứa ra mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, trong lòng hắn không khỏi cả kinh, cũng không để ý đến vô số ánh nhìn đang dò xét, bế Âu Lăng Dật theo kiểu ôm công chúa, trực tiếp mang lên xe.

“Dật nhi, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào mau nói cho ta biết.” Âu Hình Thiên dùng tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Âu Lăng Dật, đưa đầu y lại gần đầu mình kề sát, vuốt ve xuống hai bên sườn má, vẻ mặt cực độ lo âu.

Âu Lăng Dật chuyên tâm hấp thu năng lượng, dẫn đường để cho chúng nó lưu chuyển khắp cơ thể, đối với hành động thân mật của Âu Hình Thiên hoàn toàn không có phát hiện, càng không có biện pháp đáp lại câu hỏi của hắn.

“Lập tức lái xe tới bệnh viện!” Trông thấy sắc mặt Âu Lăng Dật tái nhợt, không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hắn bất chấp một đám người đang trực chờ chặn đường nhi tử ở bệnh viện, gấp gáp mở miệng phân phó lái xe.

“Không cần!” Bị nguồn năng lượng khổng lồ ập vào trùng kích thân thể dẫn đến các cơ trướng đến phát đau, Âu Lăng Dật thần trí vẫn còn tia thanh tỉnh, nghe thấy tiếng Âu Hình Thiên, nghĩ đến về nhà hay tới bệnh viện đều như nhau, khiến thân thể y không tự chủ hấp thu năng lượng, rồi vội vã dồn dập giữ chặt ống tay áo hắn ngăn cản.

“Con khó chịu như vậy không để bác sĩ kiểm tra làm sao mà được? Bảo bối ngoan, hiện tại không phải thời điểm phản nghịch. Mau chạy đi.” Mềm nhẹ vuốt ve đôi má phúng phính trơn mịn của tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên ôn nhu mềm giọng an ủi, quay lại đối diện với lái xe, thanh âm lập tức trở nên cứng rắn lãnh khốc.

Bảo an ngồi chỗ lái xe bị khí tức lão đại từ hạ ấm chuyển biến sang đông lạnh nhanh chóng mặt, khiến cả người gã không khỏi run rẩy một trận, tự giác thả phanh, gấp rút đem xe quay đầu về hướng vừa rời đi.

Rúc vào trong lòng Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật nhận thấy được hướng đi thay đổi, cố gắng mở hai mắt, mê man mơ hồ nhìn về phía nam nhân cao lớn đang ôm chặt chính mình, chưa kịp suy nghĩ hai tay đã giữ chặt vạt áo hắn kháng nghị: “Tôi không cần đi bệnh viện! Cha có nghe thấy không?”

Chỉ là bởi vì đầu óc trống rỗng không thể khống chế hành động, dẫn đến cơ thể Âu Lăng Dật vô lực, con ngươi không còn tiêu cự, sở dĩ y muốn hung hăng kéo vạt áo Âu Hình Thiên, nhưng ngược lại lại biến thành nhẹ nhàng vuốt ve một cái trên gương mặt tuấn tú của hắn.

Âu Hình Thiên nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của con trai cùng thân hình bé nhỏ hiện lên trước mặt, mềm nhẹ vuốt ve hắn, sau đó dùng âm thanh dụ hoặc kháng nghị, Âu Hình Thiên chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt cực nóng lưu chuyển trong thân thể không ngừng trào dâng, kích thẳng chính mình khiến cả người tê dại, vội vàng cầm đôi tay Âu Lăng Dật đang đặt tại mặt hắn kéo lại, một lần nữa áp sát lên mặt hắn, cười thập phần thỏa mãn: “Được, papa nghe lời con, chúng ta không quay về bệnh viện nữa, ở ngay tại đây nghỉ ngơi một chút được không? Nếu đến lúc đó vẫn chưa hồi phục thì chúng ta đi tìm bác sĩ.”

“Ừm.” Thử rút tay về vài lần nhưng thất bại, Âu Lăng Dật cũng mặc kệ chuyên tâm đối phó với khối năng lượng đang gây rối trong cơ thể, khẽ gật đầu rồi mệt mỏi nhắm tịt hai mắt.

Trông thấy Âu Lăng Dật đồng ý với đề nghị của mình, Âu Hình Thiên lập tức nói lái xe đỗ bên cạnh công viên có khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, mở cửa kính xe, để cho tiểu nhi tử hít chút khí trời.

Tối nay vừa mới là tháng viên chi dạ, ngoài cửa sổ náo nhiệt những ánh đèn lồng nhưng cũng không thể che dấu ánh trăng sáng tinh khiết lại lạnh lẽo.

Được ánh trăng chiếu sáng lên làn da, năng lượng đang bạo động cuồn cuộn cuối cùng dịu xuống được chút ít, Âu Lăng Dật chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, đem hơn một nửa thân thể đắm chìm dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo.

Nhìn nhi tử có vẻ như lưu luyến ánh trăng, Âu Hình Thiên nhẹ nhàng thả tay, để y thoát khỏi cái ôm của mình. Bỗng chốc, gắn giật mình nhớ lại cái đêm lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ngày đó cũng như hôm nay là vào đêm trăng tròn, đứa trẻ kia cả người tỏa ra ánh bạc tựa thiên sứ độc nhất vô nhị đến từ trời ngự xuống, ngoái đầu nhìn sang, đối diện với hắn là đôi mắt chứa đựng nỗi cô tịch tràn đầy cùng mê mang khó giấu. Chỉ cần liếc nhẹ một cái, trong nháy mắt, tâm của hắn trước giờ vốn sắt đá đã xuất hiện những vết nứt chằng chịt, thế mà hiện tại, càng hiểu sâu hơn Âu Lăng Dật, vết nứt của hắn đã không ngừng mở rộng, rốt cuộc không thể khép lại nữa.

Như thế cũng tốt, đây là con trai mình, đối với máu mủ ruột thịt ai có thể nhẫn tâm máu lạnh không rung động được chứ? Tưởng niệm một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, Âu Hình Thiên mơ mơ hồ lừa mình dối người.

Màn đêm bao trùm Âu Hình Thiên cùng Âu Lăng Dật, một người khó chịu cố gắng làm thông thoáng nguồn năng lượng mạnh bạo, một người giữ trong mình bầu tâm sự, thời gian trôi qua càng khiến không gian giữa họ thêm hài hòa.

“Tôi ổn rồi, về nhà đi.” Cuối cùng nhờ nguyệt quang dung hợp với năng lượng không tiêu thụ được trong cơ thể hòa làm một, Âu Lăng Dật cảm giác thần thanh khí sảng cực độ, quay đầu mở miệng nói với Âu Hình Thiên đang lẳng lặng chờ một bên ánh mắt y phát sáng. Âu Lăng Dật nhận thấy tinh thần lực y có vẻ mạnh hơn rất nhiều.

Âu Hình Thiên kinh ngạc quan sát thiếu niên, nội tâm cảm giác y dường như bất đồng với lúc trước. Làn da càng nhẵn nhụi trắng nõn hơn, ngũ quan tinh xảo mê hoặc người hơn, ngay cả khí chất đều rất cao quý trong trẻo thêm lạnh lùng vài phần. Mới một giờ ngắn ngủn trôi qua như thế, con trai đã thay đổi từ trong ra ngoài như được thay da đổi thịt, hắn chỉ có thể si ngốc ngắm, không biết phản ứng ra sao.

“Cha, trên mặt tôi dính cái gì à?” Gặp Âu Hình Thiên cổ quái quan sát chính mình, Âu Lăng Dật nghi ngờ sờ sờ hai bên má, nguyệt quang trừ bỏ tẩm bổ thân thể, bổ sung năng lượng, hẳn là sẽ không làm cho ngũ quan y biến dị đi?

Nổi lên ý nghĩ cổ quái này trong đầu, y nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của mình, ừm, đâu có thay đổi gì đâu.

“Ha ha, đừng nhéo, nó vẫn còn ở đấy!” Liếc mắt một cái đã có thể thấu được suy nghĩ đơn giản của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên động tác nhanh nhạy bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang giày vò cái mũi chính mình, vui cười thành tiếng, nội tâm mềm xuống một đống: Vật nhỏ như thế nào có thể khả ái đến như vậy? Thật sự là khiến người khác không thể không yêu thương a!

“Không có gì, nhưng là, vừa nãy giống như toàn thân Dật nhi đã phát sáng ấy!” Hồi ức nhi tử đắm chìm dưới ánh trăng, cảnh tượng cả người tỏa ra luồng sáng ánh bạc lạnh lẽo, Âu Hình Thiên biểu tình mê say thuật lại.

“Có sao?” Vội vã bình ổn bạo động trong cơ thể nên y đã quên mất việc phải che dấu dị năng, bạn nhỏ Âu không chút lương tâm thả lỏng người một chút, thản nhiên hỏi vặn một câu.

Phát hiện rồi thì đã sao? Dù gì bản thân y tùy thời điểm vẫn có thể thôi miên làm cho hắn quên.  Tuy rằng Âu Hình Thiên có ý chị và nghị lực vô cùng kiên định, nhưng với hiện tại thực lực y đã tăng lên một bậc, dùng nó để xóa đi một đoạn kí ức nhỏ của hắn vẫn là nên thử một lần.

“Ha ha, đương nhiên là có. Bảo bối của ta thân thể chính là ánh sáng đó nha!” Âu Hình Thiên cho rằng hiện tượng trên chỉ đơn giản là hiện tượng phản xạ ánh sáng, hắn cười ha ha vuốt ve mái tóc con trai, cười đùa nói, nhưng nét mặt rõ ràng mang theo vẻ kiêu ngạo ngợp trời.

“…”

Trông thấy Âu Hình Thiên bày ra vẻ mặt khoe kiêu ngạo sủng nịnh, bạn nhỏ Âu quyết đoán không nên dây vào, yên lặng quay đầu.

“Đã khuya rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi. Bảo bối chắc đã đói bụng.” Sờ nhẹ lên những sợi tóc mềm mại nhuyễn hoặc của con trai, Âu Hình Thiên cất giọng đánh vỡ trầm mặc, dặn lái xe lái xe quay về biệt thự Âu gia.

Lúc này Âu Lăng Dật cảm giác tinh thần lực lại nâng cấp thêm một bậc, tâm tình cực tốt, lười tranh chấp với cách xưng hô buồn nôn kia của Âu Hình Thiên. Còn Âu Hình Thiên lặng lẽ quan sát biểu tình tiểu nhi tử không có phản đối gì, nội tâm sung sướng. Bên trong xe, cha con hai người có hai niềm vui khác nhau.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Ba ngày hẹn định rất nhanh đã tới, ngày hôm nay đối với Âu gia cùng Giản gia mà nói là một ngày đặc biệt có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Căn cứ lời hứa lúc trước, Giản Hạo Tường giấu cả Giản gia về ngày phẫu thuật của chính mình, cũng không hề tiết lộ ai là người mổ chính cho anh, bởi vậy chờ khi anh đến bệnh biện, theo sau chỉ có hai người là trợ lý và luật sư thân thuộc. Ba người đi vào bệnh viện Âu thị, thấy có người đang chờ ở lầu một phòng nghỉ của gia chủ Âu gia, Giản Hạo Tường đột nhiên cảm giác quanh thân bị một trận hàn khí quét tới.

“Âu tổng, một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi mà cũng không phải đi diệt trừ môn hộ.” Giản Hạo Tường nhíu mi, nhìn về phía sau Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến đứng thẳng tắp, hai gã bảo tiêu hai bên, đội ngũ luật sư tinh anh khổng lồ, mang bên ngoài dài v8, biểu tình Brook ngơ ngác ngỡ ngàng đến cực điểm, ngữ khí trầm mặc.

“Đối tượng phẫu thuật là gia chủ Giản gia, đương nhiên cần thận trọng.” Âu Hình Thiên ngồi dựa vào sô pha, tư thái thoạt nhìn có vẻ tùy ý thanh thản, nhưng cơ thể phóng ra cỗ lực đạo âm trầm, nặng nề, tựa như có thể ngay tức khắc đi săn con mồi, tao nhã lại nguy hiểm.

“Nhận được coi trọng.” Giản Hạo Tường khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc.

“Lần giải phẫu này, mặc kệ cậu có sống sót qua khỏi hay không, vẫn muốn nói trước một điều, kéo Âu gia vào cuộc chiến giữa hai gia tộc, tôi không có hứng thú, cậu nên biết nếu cậu không tỉnh lại, Giản gia do tôi tiếp nhận.” Đốt một điếu thuốc, không hề bận tâm đến thân thể có bệnh của đối phương, Âu Hình Thiên nhàn nhã phun ra một ngụm khói trắng.

“Vì Giản gia mà hy sinh bản thân, tôi không có thánh mẫu* đến vậy đâu. Hiện tại cơ nghiệp kia đều là một tay tôi làm nên, cho dù có chết, đám lão già cũng đừng mơ tưởng đến việc nhặt được nửa phần tiện nghi từ trên người tôi. Tôi đối với Âu gia không hề có tư tưởng đó, Âu tổng có thể yên tâm.” Giản Hạo Tường ngữ khí lạnh nhạt giải thích.

(Thánh mẫu: tính tình hiền lành, dễ bị thiệt thòi)

“Như thế thì tốt, đem văn kiện lên đây.” Nghe xong câu trả lời của Giản Hạo Tường trả lời, Âu Hình Thiên thực hài lòng, phất tay ý bảo đội ngũ luật sư đem văn kiện đã nghĩ nhiều ngày trình tới trước mặt Giản Hạo Tường để anh xem qua.

“Đây là?” Cầm lấy văn kiện, rất nhanh đã xem xong, trong ngữ khí Giản Hạo Tường rút cuộc xuất hiện một tia dao động.

“Không sai, mặt trước cậu đang xem là bản hợp đồng hiệp nghị giữ bí mật tuyệt đối lần phẫu thuật này của con ta cùng miễn trách nhiệm liên quan, mặt sau đều là vấn đề chuyển nhượng tài sản, đề cập trên danh nghĩa 90% sản nghiệp. Yên tâm, chỉ cần cậu có khả năng tỉnh lại, bản hợp đồng này tức khắc trở thành vô giá trị, như thế nào? Cậu không dám ký sao?” Âu Hình Thiên khẽ nhăn mày, mong chờ phản ứng của Giản Hạo Tường.

“Ha ha, có gì mà không dám? Phế đi thân thể đổi lấy hết thảy, có chết tôi cũng nhất định không để Giản gia thu lợi! Vẫn là Âu tổng nhìn xa trông rộng thay tôi suy xét chu đáo.” Nghĩ từ nhỏ bản thân đã phải chịu nhục bao nhiêu, đã phải trải qua bao khổ sở mới đánh đổi được thành tựu hôm nay, nhưng người gọi là thân nhân kia sớm ngày cầu cho Giản Hạo Tường mau chết, Giản Hạo Tường nội tâm kích động tức giận cầm bút máy dứt khoát ký xuống tên mình.

Trợ lý và luật sư Giản Hạo Tường mang đến đây vốn đang định ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

“Cám ơn gia chủ Giản gia đã hiểu được.” Tiếp nhận văn kiện, xác định cái tên không có sai sót, Âu Hình Thiên vừa lòng cười.

“Âu tổng tâm cơ sâu không lường được, biết rõ chuyện tôi cùng gia tộc có khúc mắc từ lâu, dùng việc đó để kích thích tôi, họ Giản tôi hóa ra cuối cùng tự vạch áo cho người xem lưng.” Bắt gặp nam nhân đối diện mâu quang trong mắt lóe lên, nở một nụ cười tà mị, Giản Hạo Tường thở dài thấy chính mình quá mức xúc động. Quả nhiên khi đứng tại lằn ranh sinh tử, người vốn lạnh nhạt cũng không thể tuyệt đối duy trì bình tĩnh.

“Văn kiện viết rất rõ ràng, cậu chỉ cần sống sót qua khỏi, hết thảy những điều trên đều trở thành vô nghĩa, còn có Dật nhi bên cạnh giúp cậu, cần gì phải lo lắng đến thế? Nên là bảo dưỡng chút sức lực để chống đỡ qua cuộc phẫu thuật đi.” Nói đến sáu chữ ‘Dật nhi bên cạnh giúp cậu’, Âu Hình Thiên cố ý tăng thêm ngữ khí, trong ý tứ mang một mùi chua nhè nhẹ.

“Âu tổng thật sự là một người cha tốt, vì nhi tử nhọc lòng. Như thế, mặc kệ giải phẫu thất bại hay thành công, Tiểu Dật cũng sẽ không chịu bất cứ thương tổn nào. Được vậy cũng tốt. Tôi cũng an tâm.” Cúi đầu thở dài, bởi vì xúc động nhất thời của bản thân mà kéo đến liên lụy thiếu niên thiên tài trác tuyệt kia vào, nội tâm Giản Hạo Tường vô cùng lo lắng. Hiện tại nếu Âu Hình Thiên vì con mình mà an bài hết thảy, anh cũng sẽ không phải bận tâm thêm nữa. Theo như lời Âu Hình Thiên nói, bảo dưỡng sức lực yên ổn vượt qua cuộc phẫu thuật mới là điều cần lo hiện tại.

“Y là con trai ta, không cần cậu phí công phí sức để ý!” Tiếp nhận bản hợp đồng, vốn tâm tình tốt hơn một chút nhưng khi Âu Hình Thiên nghe được câu cuối cùng mang theo thương tiếc của giản Hạo Tường, sắc mặt đen lại. Đây là con ta, rảnh rỗi sao, dựa vào cái gì cần các ngươi phải quan tâm tới? Giải phẫu xong tốt nhất lăn thật xa khỏi con trai ta!

Giản Hạo Tường lơ đễnh khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Âu Hình Thiên, tao nhã cúi thấp người, quay lại phòng bệnh thay quần áo, chuẩn bị gây tê trước phẫu thuật.

“Âu tổng, Tiểu dật cũng đã đồng ý, để tôi quay lại toàn bộ quá trình phẫu thuật, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ? Phẫu thuật đã sắp bắt đầu.” Thấy Âu Hình Thiến và Giản Hạo Tường song song rời đi, chuẩn bị cho cuộc giải phẫu. Bị hai gã bảo tiêu một trái một phải bao vây ở bên trong, Brook cẩn thận nhắc nhở biểu tình càng lúc càng tối lại của Âu Hình Thiên.

“Cậu đi đi. Bất quá, cậu dám nhìn con ta quá tần số cho phép, tức khắc tự động đi ra ngoài, hậu quả sau đó tự hiểu!” Chứng kiến thật giả lẫn lộn cùng những con người khó bắt được chân tướng, trên trán Âu Hình Thiên hiện lên gân xanh nghĩ bảo bối dù sao cũng chính miệng cho phép, chỉ có thể cố nén lệ khí vào trong lòng, gật đầu.

Nhi tử của hắn luôn luôn kinh diễm, luôn luôn tỏa sáng chói mắt như vậy, không ngừng hấp dẫn chú ý nhiều người, rơi vào tình cảnh như thế khiến Âu Hình Thiên không khỏi bất an.
Bình Luận (0)
Comment