Tại linh đường, người phụ nữ từng được gọi là ‘Tưởng phu nhân’ khóc đến gần như ngất đi, mà ‘Tưởng phu nhân’ hiện giờ lại đang đứng ở cửa, đau thương dè dặt tiếp đón tân khách.
Tưởng Trạch Hàm mặc tây trang màu đen, ánh mặt đạm mạc nhìn di ảnh cuối cùng của em trai mình cách đó không xa, suy nghĩ dường như đã bay về một phương trời xa xôi nào đó. Anh cứ đứng thẳng tại một góc khiến người ta không chú ý đến, giống như những vách tường quanh anh nặng nề và vô hình, cô độc một góc, cho dù không ít người muốn một nói một câu “Nén bi thương mọi chuyện đều có số.” để lấy cớ tiếp cận, nhưng khi nhìn thấy anh thì liền thay đổi chủ ý.
—— Tưởng Trạch Thần......
Dùng ánh mắt để miêu tả vẻ mặt của người trên di ảnh, Tưởng Thạch Hàm không biết giờ phút này mình phải có cảm xúc gì đây nữa, dường như tâm hồn của mình đã bị lấy đi mất một phần, một màu sắc nhợt nhạt, hoang vu đến vắng lặng.
Tưởng Thạch Thần luôn mang đến phiền toái cho anh, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Một khi không hài lòng chuyện gì lại làm ầm hết cả lên, hại anh luôn phải tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực cho cậu, còn phải dùng một vẻ mặt anh trai tốt luôn không thay đổi để an ủi cậu, chăm sóc cậu, đi theo sau mông cậu để giải quyết những chuyện phiền phức, rõ ràng là khiến người khác chán ghét đến mức hận không thể bóp chết.
—— Đúng vậy, Tưởng Trạch Hàm từ nhỏ đã không thích Tưởng Trạch Thần, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu được vợ chồng Tưởng gia mang từ bệnh viện về nhà họ Tưởng, khi nhìn ba người một nhà bọn họ quanh quần bên nhau, khoảnh khác họ nói nói cười cười, từ lúc đó ở sâu trong tâm hồn anh đã chán ghét cậu rồi.
Tưởng Trạch Hàm oán hận, bất mãn, không cam lòng, anh muốn trả thù, muốn đuổi đi kẻ đã chiếm mất vị trí của anh, muốn đoạt lại mọi thứ đã từng thuộc về anh. Nội tâm tràn ngập tiêu cực như vậy khiến anh lớn lên trong cô tịch, sau đó anh không chút do dự chấp nhận lời đề nghị của ông bà ngoại, làm một người anh trai tốt, một người bao dung săn sóc, từng bước cũng cố địa vị của bản thân, lúc nào cũng nuông chiều em trai mình, cố gắng khiến bản thân trở nên cường đại, càng mạnh càng tốt, khiến cho Tưởng Trạch Thần không cách nào đuổi kịp mình.
—— Anh đã thành công, thuận lợi đến mức ngay cả chính anh cũng bất ngờ.
Vợ chồng Tưởng gia vì sự nghiệp đã bỏ lại hai anh em anh đi Mĩ, hàng năm đều rời nhà, mà Tưởng Trạch Hàm lớn hơn em trai năm tuổi tất nhiên trở thành người duy nhất có quyền lên tiếng trong Tưởng gia. Anh có thể hợp lẽ mà an bài cuộc sống của em trai mình, bồi dưỡng tính cách của cậu, nhìn đứa nhỏ anh vô cùng nuông chiều lớn dần trở thành một thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch, rồi lại từ một thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch thành một thanh niên ăn chơi đàng *** không làm việc ra hồn, mỗi một ngày lớn dần, mỗi mỗi lần chuyển biến, đều bị anh khống chế chặt trong tay, anh mỉm cười chiều chuộng nhìn cậu, sủng cậu đến vô pháp vô thiên, sau đó anh sẽ một thân sạch sẽ đứng sau cậu, nhìn cậu vô tri vô giác đi vào con đường tự hủy hoại chính mình.
—— Rõ ràng, hết thảy đều thực thuận lợi, rõ ràng là do Tưởng Trạch Thần không nên thân, làm cho cha Tưởng dần dần dời mắt khỏi cậu, đem toàn bộ hy vọng đều đặt trên người anh, mà anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, liền có thể hợp lí lẽ mà nhận hết mọi thứ từ tay cha Tưởng, chỉ tiếc là trời không hiểu lòng người, cha Tưởng đột nhiên bị tai nạn giao thông, ngay cả một câu di ngôn cũng không thể để lại đã qua đời, hiện tại anh vẫn còn chưa nắm Tưởng thị trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả di chúc sau này cũng là tờ di chúc đã viết thật lâu trước kia – lúc đó, Tưởng Trạch Thần vẫn chưa là một thiếu niên khiến người khác phả thất vọng, cha Tưởng vẫn còn ôm chút hy vọng đối với cậu……
Cha Tưởng đột ngột qua đời, Tưởng Trạch Hàm chưa nắm được quyền, mà cái vị ‘Tưởng phu nhân’ không biết tình thế không tự lượng sức kia lại mơ ước Tưởng thị, thậm chí còn đem đứa con không khác nào tường quét bùn nhão kia kéo vào, trở thành trợ lực của bà.
Đối với loại điếc không sợ súng như vầy, ban đầu Tưởng Trạch Hàm cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, anh không tin bọn họ có thể tạo ra sóng gió gì, cho nên khinh thường không so đo với họ.
Chỉ tiếc là, có người lại không biết thỏa mãn, ăn no quá thì bọn họ không thể tiêu hóa được đâu, ba lần bốn lượt cản trở làm cho Tưởng Trạch Hàm càng ngày càng khó chịu, sau đó.....
Ánh mắt của Tưởng Trạch Hàm vẫn nhìn vào tấm di ảnh trên linh đường, khóe miệng như có như không khẽ cong, tựa như là một nụ cười, nhưng không chút tình cảm.
“Cậu cũng thật nhàn nhã quá nhỉ, chạy đến một góc ra vẻ đè nén, mọi chuyện thì vứt lên đầu nhóm bọn tôi bắt bọn tôi làm hết, tôi rõ ràng chỉ là bạn tốt kiêm trợ lí, sao lại cảm thấy như bảo mẫu của cậu vậy…..” Đỗ Lỗi oán giận, đặt mông ngồi xuống bên người Tưởng Trạch Hàm, kéo kéo cà vạt của mình, “Tuy rằng nói như vậy với người chết là không tôn trọng, nhưng mà chết sớm để sớm siêu sinh thôi, em trai cậu qua đời, tôi cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.”
Tưởng Trạch Hàm liếc nhìn hắn, vẻ mặt không đổi, nhưng mà ánh mắt tĩnh lặng kia khiến cho Đỗ Lỗi có chút sợ hãi.
Đè thấp thanh âm, Đỗ Lỗi đi đến bên người Tưởng Trạch Hàm, dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy, “Tôi biết cậu đã thấy chướng mắt thằng em trai đó từ lâu rồi, nó luôn mang đền phiền phức cho cậu, nhưng là.... khụ, tai nạn xe lần này không phải là cậu tìm người làm chứ?”
”.....Cậu cho rằng tôi làm sao?” Ngữ khí của Tưởng Trạch Hàm bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.
“......Tuy rằng tôi cũng không quá nghĩ như vậy, dù sao thì mấy thứ như mưu sát gì đó, vẫn là....” Đỗ Lỗi ho nhẹ một tiếng, thần sắc có chút đoán dò, “Nhưng mà trong chuyện này thì quả thật cậu sẽ là người có lợi nhiều nhất....”
“Lợi ích....” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một tiếng, “Tôi còn chưa từng đặt nó vào mắt, mọi chuyện của nó cũng như một vở hài kịch thôi.”
Vẻ mặt của Đỗ Lỗi cũng thả lỏng, “Nói như vậy thì này chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn?”
Tưởng Trạch Hàm không trực tiếp trả lời, chỉ cuối xuống, “Cho dù không phải là tôi, nó đã cản trở không ít người, gây phiền phức cho không ít người, ai có lợi còn chưa xác định rõ.”
“Cậu nói là...” Đỗ Lỗi giật mình kinh hãi, “Là Vương Gia, hay là.....” Nhìn lướt qua Trương Dĩnh đang thấp giọng nói chuyện với tân khách, do dự một chút, ”....Trương gia?”
“Là ai thì có quan hệ gì nữa sao?’ Tưởng Trạch Hàm đôi mắt tối lại, mang theo chút trào phúng không thể nhận ra, “Đối với chúng ta mà nói đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không có tham dự vào thì bí mật này càng ít người biết thì càng tốt, không phải thế sao?”
“Chính là vậy.” Đỗ Lỗi ngầm hiểu, giương mắt nhìn di ảnh của Tưởng Trạch Hàm, vẻ mặt mang theo chút thương hại, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Bạn bè của Tưởng Trạch Thần ít đến đáng thương, có thể đến đây ít ỏi không được mấy người, nếu không phải là có liên quan đến Tưởng Trạch Hàm và Tưởng gia thì có lẽ ngay cả lễ truy điệu cũng không có nỗi một người.
Đương nhiên, khách đến đều là nể mặt Tưởng gia và Tưởng Trạch Hàm mới đến phúng viếng, tất nhiên cũng không thể có được mấy người thật lòng thương tiếc tên nhị thế tổ nổi tiếng này được, cho nên lễ truy điệu của Tưởng Trạch Thần chưa mở được bao lâu đã tan tràng, sau đó hạ tang.
Sau khi về đến nhà Tưởng Trạch Hàm có chút mệt mỏi, rõ ràng ở lễ truy điệu, anh là một người vì quá đau thương nặng nề ngồi một góc không thể chiêu đãi khách nhân, cơ hồ không làm một cái gì cả, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn ở quanh người anh, không xua đi được.
Buông thả, mờ mịt, lười biếng, dường như làm gì cũng không thể lên tinh thần được, cho dù anh nhìn thấy người nọ nhắm mắt lại, chết ở trước mặt anh, cho dù anh vì cậu làm xong lễ truy điệu, cũng nhìn hủ tro cốt của cậu được hạ táng, như Tưởng Trạch Hàm vẫn có một cảm giác không thật, cảm thấy Tưởng Trạch Thần như vẫn còn sống, dường như vẫn có thể tùy thời chạy đến, mang theo bộ dạng chẳng ra đâu như xưa, khiến anh tức đến không thể nói nên lời, rồi lại không thể không thu dọn tàn cục cho cậu.
—— Lúc biết được cậu bị tai nạn xe cộ, bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, trong khoảnh khắc đó đầu óc Tưởng Trạch Hàm như trống rỗng, từ lúc đó cảm giác như mộng như ảo không thật bắt đầu tồn tại. Mãi cho đến khi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện, bị bác sĩ cho biết, Tưởng Trạch Thần vẫn không thể vượt qua cơn nguy kịch, lúc nào cũng có thể ra đi, anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn không yên.
Trải qua nửa ngày trời, rốt cuộc bác sĩ cũng cho phép đi vào phòng bệnh thăm, khi Tưởng Trạch Hàm nhìn thấy Tưởng Trạch Thần sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, hô hấp mỏng manh, lúc đó đột nhiên có cảm giác, người em trai của anh bỗng khiến cho anh có một loại cảm giác trìu mến.
—— Nhu thuận, nghe lời, không hề gây chuyện thị phi, không làm anh tức giận, nếu như em trai anh cứ như vậy thì thật tốt biết bao?
—— Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bộ dáng yếu ớt nhu thận như giờ chỉ là vì cậu giờ không thể không như thế thôi, một khi cậu bình phục thì tất cả chỉ là ảo giác.
Mặc kệ đây là chuyện ngoài ý muốn hay là có người mưu tính, Tưởng Trạch Hàm đều cảm thấy được, có lẽ Tưởng Trạch Thần chết đi như vậy là tốt nhất.
Đã không còn cậu cản trở – cho dù anh chưa từng đặt người này vào mắt-Tưởng Trạch Hàm càng thêm dễ dàng nắm Tưởng thị trong tay, hơn nữa anh cũng mệt mỏi, mệt mỏi vẫn phải luôn giả làm một người anh tốt, mệt mỏi phải luôn chăm sóc dung tinh cho người em trai không lúc nào không làm người khác bớt lo, mà anh cũng đã bị em trai anh luôn chăm sóc cắn ngược lại một cái, như là nuôi một con chó dữ.
Tưởng Trạch Thần đã không còn lí do để tồn tại, cho nên, chết đi cũng tốt.
Hơi hơi nhắm mắt lại, dựa người vào ghế xoay, Tưởng Trạch Hàm phát hiện ra mình đã hoàn toàn thoát khỏi Tưởng Trạch Thần, nhưng đầu anh vẫn không ngừng quay, xua đi không được tất cả đều là hình ảnh của cậu. Hình ảnh từ nhỏ đến lớn dần dần hiện ra, khiến anh đau đầu không thôi, mỗi một góc trong Tưởng gia đều là bóng dáng Tưởng Trạch Thần, bộ dáng mới trước đây thôi, cũng có hình ảnh lớn lên sau này, thậm chí lúc nãy khi Đỗ Lỗi gọi điện tới, anh vậy mà chút nữa đã thốt ra “Tưởng Trạch Thần lại gây phiền phức gì nữa đây.”
—— Mọi thứ, đều làm cho Tưởng Trạch Hàm phiền đến không chịu nổi.
Cửa thư phòng bị gõ nhẹ hai cái, sau khi Tưởng Trạch Hàm lên tiếng trả lời, Trương Dĩnh bưng mợt ly cà phê vào, tươi cười thản nhiên.
Đã không còn vẻ giả đau thương ở lễ truy điệu, vẻ mặt cô tỏa sáng, mặc một bộ váy ngủ lụa xinh đẹp phô bày đường cong cơ thể tuyệt đẹp, nhưng không cách nào khiến Tưởng Trạch Hàm nổi chút hứng thú.
Nhìn thấy Trương Dĩnh bưng tách cà phê, Tưởng Trạch Hàm không dấu vết nhíu mày, tuy vẫn chưa nói gì, nhưng lại bị Trương Dĩnh luôn quan sát kĩ càng nhận ra.
Khe khẽ thở dài, buống tách cà phê ra, Trương Dĩnh đã xác định Tưởng Trạch Hàm sẽ không bao giờ…uống cái tách này nữa, không khỏi cười đến chua sót, “Quả nhiên là em nghĩ nhiều, cho dù Tưởng Trạch Thần đã chết, anh cũng sẽ không thay đổi thái độ với em.”
Tưởng Trạch Hàm liếc nhìn Trương Dĩnh một cái, ánh mắt như đang biểu đạt nghi vấn – anh không hiểu Trương Dĩnh đang nói cái gì.
“.... Kì thật, em vẫn có chút đố kị với Tưởng Trạch Thần” Trương Dĩnh nhún vai, tựa vào bàn bên người Tưởng Trạch Hàm, lông mi khẽ run khiến cho cô thoạt nhìn có vài phần yếu ớt, “Bởi vì chỉ có một mình cậu ấy mới cỏ thể chạm vào đồ của anh, cũng sẽ không bị anh ghét bỏ, cho dù là em đã gả cho anh, trở thành vợ của anh, Tưởng phu nhân, sống cùng anh ở dưới một mái nhà, nhưng cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy.”
”....Chỉ là thói quen thôi.” Tưởng Trạch Hàm nhìn lướt qua tách cà phê, cuối cùng vẫn không miễn cưỡng bản thân bưng lên, “Bọn anh đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
“Em biết…” Trương Dĩnh khẽ cười, “Đó không phải.... nếu như em vẫn bên cạnh anh, mười năm, thậm chí là hai mươi năm sau, cũng có thể được đãi ngộ như vậy sao?”
“Anh không biết.” Tưởng Trạch Hàm nhíu nhíu mày.
“Anh luôn như vậy.” Thật ra Trương Dĩnh cũng đã quen với thái độ luôn như thế của anh, cô cũng không quan tâm lắc đầu, “Anh đó... kiên nhẫn của anh hồi giờ đã ít đến đáng thương, hơn nữa đều đặt trên người Tưởng Trạch Thần, cho nên dù là anh làm như vậy là có mưu đồ, nhưng em vẫn luôn hâm mộ cậu ấy, hâm mộ anh chăm sóc ôn nhu với cậu ấy, kiên nhẫn chu đáo – hiện tại cậu ấy đã chết, sau này kiên nhẫn của anh có thể đặt lên người em không?”
Tưởng Trạch Hàm dời mắt khỏi người Trương Dĩnh, có chút không kiên nhẫn, “Này anh cũng không biết.”
”.... Như vậy... Đêm nay, anh có thể ngủ ở phòng em không?” Trương Dĩnh hỏi vấn đề cuối.
“Sẽ không, hôm nay anh không có hưng trí.” Tưởng Trạch Hàm lập tức từ chối.
“Em biết rồi.” Trương Dĩnh gật đầu, lịch sự khách khí nói ngủ ngon, xoay người ra khỏi thư phòng, còn Tưởng Trạch Hàm nhìn theo cánh cửa bị cô mở ra, đột nhiên có xúc động muốn gọi cô lại – hỏi cô nguyên nhân cái chết của Tưởng Trạch Thần rốt cuộc là sao.
Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không hỏi ra, bởi vì giờ đây đã không còn ý nghĩa nữa.
Vô luận là ngoài ý muốn hay lí do gì, cũng là anh đã ngầm đồng ý cho cậu chết, thậm chí là dung túng cho cái chết của cậu.
—-Đúng vậy, người kia đã chết rồi.
Cái người chậm rãi lớn lên trước mắt anh, người duy nhất được cho phép vào nơi cá nhân của anh đã chết rồi, cái người đã nhận hết kiên nhẫn và ôn nhu của cả đời anh, lại là người anh luôn khinh thường đã chết, cái người làm cho anh đã quen thấy cậu luôn đảo quanh tầm mắt anh, lúc nào cũng phải cảnh giác chú ý nhất cử nhất động của cậu cũng đã chết rồi….
Từ nay về sau, trong thế giới này chỉ còn một mình Tưởng Trạch Hàm, cô tịch giữa đất trời, anh là người thắng cuối cùng, nhưng lại không hề cảm thấy khoái trá khi chiến thắng, thắng nhưng cảm thấy như đã thua.
–Nhưng, đây là lựa chọn của anh, mà anh cũng không hối hận.