Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1050

Sách vỡ lòng Ôn Uyển chuẩn bị cho Minh Cẩn đã hoàn thành một nửa. Trong quyển sách có rất nhiều tranh.

Minh Cẩn không hiểu không sao, Minh Duệ hiểu là được. Ôn Uyển dạy Minh Duệ, tính sau này để Minh Duệ dạy Minh Cẩn. Như vậy có thể thúc đẩy tình cảm huynh đệ.

Minh Duệ nhìn các con vật rồi các loại điển cố, ngụ ngôn. Điển cố, ngụ ngôn đều xem kẽ các bức tranh. Minh Duệ cảm thấy rất thú vị. Minh Duệ nhớ ra Ôn Uyển ngày ngày bận rộn cái này: “Mẹ, cái này là do mẹ biên soạn sao?”

Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, vừa lúc trong khoảng thời gian này mẹ đang rảnh liền biên tập mấy thứ này thật tốt. Về sau còn dùng cái này dạy Minh Cẩn cứ như con khỉ kia. Cái này tương đối thú vị, không khô khan.”

Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, trong mắt có mê hoặc: “Mẹ còn biên tập sách ư?” Đây là sách mẹ biên soạn, nếu như thế, mẹ là một đại tài nữ rồi.

Ôn Uyển sờ trán Minh Duệ: “Mẹ nào có bản lãnh này. Cũng chỉ là nhìn hồ lô vẽ gáo. Học người khác. Tốt lắm, cùng đệ đệ con đi chơi đi, mẹ tiếp tục làm việc.” Cũng là làm theo sách vỡ lòng ở hiện đại, nàng cũng không có đổi mới gì.

Minh Duệ gật đầu đi ra ngoài tìm Minh Cẩn.

Cuối tháng hai, băng tuyết đã tan, Hạ Ảnh thấy chuyện nên làm không sai biệt lắm đều đã tốt rồi. Nằm vùng đã điều tra ra, ổ chuột ở biên thành cũng tìm ra được vài đầu mối. Mặc dù nói đầu não phía sau vẫn chưa bắt được, nhưng đây cũng không phải chuyện nhất thời mà được. Hạ Ảnh kể từ khi biết Ôn Uyển và hai bé bị bệnh, thì nóng lòng muốn về nhà. Bây giờ đường đã thông thì phải trở về. Chuyện biên thành tự sẽ có người sắp xếp xử lý.

Hạ Ảnh và Võ Tinh từ giã Bạch Thế Niên: “Tướng quân, lần này ta và Võ Tinh về trước. Chín thị vệ để lại cho tướng quân.” Chín thị vệ này cho tướng quân là ý của Ôn Uyển. Cho Bạch Thế Niên tăng thêm trợ lực đồng thời cũng cho chín người bọn họ cơ hội kiến công lập nghiệp. Nếu được quân công, sau này có công danh, cũng là có tiền đồ tốt. Có điều cơ hội đã cho, về phần tương lai ra sao liền xem số phận của bọn họ đi.

Bạch Thế Niên cũng không có từ chối.

Trước khi đi, Hạ Ảnh vẫn không quên nhắc Bạch Thế Niên cần bảo trọng thân thể hơn nữa, đừng làm quận chúa sợ.

Sắc mặt Bạch Thế Niên có chút cứng nhắc nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Hạ Nhàn đi tiễn bọn họ, rất không cam lòng. Kỳ thực nàng cũng muốn trở về nhưng hiện tại thân thể Bạch Thế Niên còn chưa được, ít nhất nửa năm nữa nàng mới có thể trở về. Thời điểm tiễn Hạ Ảnh, Hạ Nhàn lưu luyến không rời: “Thật nhớ quận chúa và hai thiếu gia.”

Hạ Ảnh cười nói: “Chờ ngươi điều trị tốt cho tướng quân thì sẽ được trở về. Ngươi không có ở bên cạnh chắc quận chúa lại gầy đi.” Cũng đã hơn năm tháng rồi, cộng thêm một tháng hành trình, thì đã rời đi được bảy tháng, cảm giác thời gian thật dài.

Diệp Tuần vừa nghe nói mấy người Hạ Ảnh ngày mai sẽ đi, vội vã như có lửa đốt chạy từ doanh trại đến phủ tướng quân. Sợ mình không cản kịp: “Tướng quân, tướng quân, Hạ Nhàn cô nương phải về sao?”

Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Diệp Tuần: “Võ đại nhân bọn họ ngày mai sẽ lên đường.”

Diệp Tuần nôn nóng: “Tướng quân, thân thể người còn chưa khỏi hẳn, làm sao có thể để Hạ Nhàn đi được. Để nàng ở đây lâu thêm một chút, phải điều dưỡng thân thể người thật tốt. Tướng quân. Trước kia người khí huyết không thông, hiện tại phải cố mà bồi bổ.”

Bạch Thế Niên tựa tiếu phi tiếu, hắn khi nào thì khí huyết không thông. Lão Diệp này tự mình muốn thức ăn ngon thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy hắn làm cớ. Nhưng mà khó có cơ hội trêu chọc Diệp Tuần, Bạch Thế Niên không nói cho Diệp Tuần biết Hạ Nhàn tạm thời còn chưa về.

Hạ Nhàn vẫn đang ở đây, Diệp Tuần mới biết mình đã không công buồn bực, lo âu. Đây hoàn toàn là lãng phí tình cảm không đâu. Nhưng Diệp Tuần cũng không truy cứu Bạch Thế Niên, chẳng qua chỉ xin Hạ Nhàn có thể dạy đồ đệ hay không? Chờ Hạ Nhàn đi bọn họ cũng không cần ăn đồ ăn cho heo. Hạ Nhàn nhún nhún vai: “Có thể. Nhưng người này ngươi nhất định phải xác định có thể tin tưởng.”

Diệp Tuần chỉ thiếu nước giơ tay lên trời mà thề.

Hiện tại thân thể Bạch Thế Niên đã không sai biệt lắm nhưng Hạ Nhàn nói tạm thời vẫn chưa thể luyện võ. Bạch Thế Niên đôi khi nhàm chán liền tự mình đi quanh viện.

Hạ Nhàn thấy hắn không mặc nhiều y phục liền lấy áo khoác phủ lên cho hắn. Khiển trách: “Tướng quân cũng quá không yêu quý bản thân mình. Vạn nhất trúng gió cảm lạnh chẳng phải là lại chịu tội sao?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Ta đâu có yếu ớt như vậy. Nhưng mà thân thể Ôn Uyển không được tốt. Giờ có lẽ đang ở thôn trang.” Hàng năm thời điểm này Ôn Uyển sẽ đến thôn trang tránh đông. Bây giờ hẳn cũng không ngoại lệ.

Hạ Nhàn cười nói: “Đây là khẳng định. Mấy năm này quận chúa đều tới thôn trang. Hiện tại thân thể quận chúa đã khá hơn nhiều nhưng thể chất sợ lạnh, sợ nóng vẫn không thay đổi. Mùa đông chỉ hận không được núp ở thôn trang không ra cửa, mùa hè chỉ hận không được ở trong hầm băng. Ôn Uyển thích nhất là mùa thu, nói ôn hòa.”

Hạ Nhàn thấy Bạch Thế Niên nghe rất chăm chú, tiếp tục nói: “Quận chúa thường thấy may mắn vì hai thiếu gia không giống nàng mà giống tướng quân, thân thể tốt, ít ngã bệnh khiến người đỡ nhọc lòng.”

Diệp Tuần tiến vào thì thấy Bạch Thế Niên và Hạ Nhàn đang nói chuyện trong sân. Trên mặt Bạch Thế Niên có nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt nhu hòa mà Diệp Tuần ít thấy. Còn vẻ mặt Hạ Nhàn cũng ôn nhu như nước.

Đáy lòng Diệp Tuần hiện lên những đầu mối không tốt. Tướng quân nhà họ là vạn người mê. Trước kia nhiều thiếu nữ mê đắm, tự tiến cử. Chẳng lẽ hôm nay cũng mê hoặc được trái tim của Hạ Nhàn cô nương, ngầm hứa hẹn. Đây vẫn chưa là điều bết bát nhất, bết bát nhất là tướng quân thế nhưng lại ôn nhu như vậy, giống như đối với quận chúa Ôn Uyển. Chẳng nhẽ quận chúa Ôn Uyển lại vác đá đập chân mình, để tướng quân và Hạ Nhàn cô nương nảy sinh tình cảm, sau đó, sau đó tướng quân lạc lối……..

Bạch Thế Niên đang cười nghe Hạ Nhàn nói Cẩn ca nhi nghịch ngợm, gây sự khiến Ôn Uyển rất đau đầu thì thấy sắc mặt Diệp Tuần rất âm trầm: “Đã xảy ra chuyện gì?” Cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu là có chuyện xảy ra. Nếu không rất khó thấy bộ dáng này của Diệp Tuần.

Hạ Nhàn thấy Diệp Tuần tới đây liền xoay người rời đi. Hạ Nhàn không thích Diệp Tuần, rất chán ghét dáng vẻ lưu manh của Diệp Tuần, giống như một kẻ vô lại vậy.

Diệp Tuần áp chế khó chịu dưới lòng, lôi quạt lông ra nói: “Tướng quân hàn huyên cái gì, hàn huyên đến vui vẻ với Hạ Nhàn cô nương thế?”

Bạch Thế Niên trong lòng trong sáng, tự nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện bỉ ổi: “Đang nói chuyện Minh Duệ và Minh Cẩn. Hai đứa bé này Minh Duệ còn dễ trông, Minh Cẩn rất bướng. Hai đứa mà một mình Ôn Uyển trông cũng mệt một chút. Thật nhớ mẹ con họ.”

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên ba câu không rời Ôn Uyển và Minh Duệ, Minh Cẩn, biết là mình nghĩ nhiều. Tướng quân nhà hắn không có nảy sinh những tâm tư khác. Nhưng Hạ Nhàn thì chưa chắc. Trong phủ quận chúa toàn nữ nhân y như am ni cô. Giờ nhìn thấy tướng quân cao lớn, uy vũ anh tuấn, tâm hồn thiếu nữ yêu thầm là khá cao.

Diệp Tuần mặc dù hiểu rõ chuyện của Bạch Thế Niên nhưng vẫn cười khà khà nói: “Tướng quân thật có phúc khí.” Nói xong quay người trở về viện của mình.

Bạch Thế Niên không hiểu gì, sao lại âm dương quái khí như vậy. Người nào chọc giận hắn à? Không đúng. Người này sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment