Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1197

Hạo thân vương phái người đến đón Kỳ Triết.

Kỳ Triết không muốn về: “Bây giờ còn chưa tới ngày nghỉ, công khóa của ta rất nhiều, không về.” Ba ngày hai lượt phái người đón hắn về, có phiền không đây! Một ngày hắn có thể rời nơi này cũng không nguyện ý ngốc ở đây thêm một giây.

Ôn Uyển nghe nói phủ Hạo thân vương muốn đưa Kỳ Triết về, cũng suy đoán đại khái là chuyện ca ca của Kỳ Triết là Kỳ Thịnh đã có kết luận hoặc là muốn xử trí nhị phu nhân. Nhưng mà Ôn Uyển cảm thấy chuyện phía trước nhiều hơn một chút, chuyện phía sau là chuyện trong hậu viện, nam đương gia nếu thật xử trí, lan truyền ra ngoài cũng không tốt.

Ôn Uyển cho nha hoàn gọi Kỳ Triết tới đây, nói với Kỳ Triết nàng đã nói chuyện này với Hạo thân vương: “Kỳ Triết, đệ và biểu tỷ không giống nhau. Đệ còn có tổ phụ, tổ mẫu cùng đại bá bọn họ để dựa vào. Quả thật trước kia đệ phải chịu khổ, nhưng đây cũng là do họ không biết chuyện. Không thể vì họ không biết chuyện mà đệ quơ đũa cả nắm.” Kỳ Triết mặc dù cũng bị mẹ kế hãm hại, nhưng bản chất không giống như nàng. Ít nhất trong vương phủ hắn không thiếu ăn thiếu mặc.

Kỳ Triết lạnh lùng nói: “Biểu tỷ, nếu đệ không dậy nổi khỏi đám bùn này, người nào lại quan tâm đệ? Có chết hay không họ cũng không liếc nhìn đệ một cái.” Ở chỗ đó hắn đã sớm nhìn thấu. Nếu hắn vẫn là kẻ không có tương lai thì có người nào quan tâm sống chết của hắn. Bao gồm cả tổ phụ cũng không chú ý. Dù sao cháu trai của ông nhiều như vậy, thiếu đi một cũng không tính là gì. Cũng chính vì thế phủ quận chúa ấm áp khiến hắn lưu luyến.

Ôn Uyển sớm biết hận ý trong lòng đứa bé này rất sâu: “Đệ nói không sai, nếu đệ là kẻ không có tương lai sẽ không có ai quản đệ. Như biểu tỷ, nếu năm đó chết ở thôn trang cũng không có người nào biết còn có một người là tỷ. Kỳ Triết, đệ không giống tỷ. Trước kia ta không nói. Liền nói đệ có thể đến phủ của ta học tập, đệ có thể không biết có bao nhiêu người muốn vào phủ của biểu tỷ học, nhưng trừ Linh Đông cũng chỉ có một mình đệ. Bởi vì tổ phụ đệ là trưởng bối của biểu tỷ. Hơn nữa phải hao tổn cực đại tiền tài mới khiến tỷ đồng ý. Đệ cho rằng không có tổ phụ đệ thì đệ có thể theo Phương tiên sinh học tập sao? Có thể khiến ta ở chỗ này từ từ nói chuyện với đệ sao? Kỳ Triết, đệ cũng phải biết biểu tỷ bận rộn thế nào. Kỳ Triết, đệ phải biết rằng nếu đệ không phải là tôn tử của Hạo thân vương đừng nói là theo đám Minh Duệ, Linh Đông học tập, đến đại môn của phủ quận chúa cũng không thể vào. Nếu đệ hưởng thụ chỗ tốt của phủ Hạo thân vương cho thì đệ cũng phải bỏ ra gì đó. Kỳ Triết, trên đời này không có bữa trưa miễn phí. Đệ và ta không giống, ta không chút nào lưu luyến với Bình gia là vì Bình gia không cho ta một phân một dặm. Biểu tỷ là hoàng gia nuôi dưỡng, là hoàng gia nuôi lớn cho nên những năm nay biểu tỷ cũng vì hoàng gia làm rất nhiều chuyện. Trợ giúp rất nhiều người. Bởi vì nhận được sự giúp đỡ của bọn họ nên phải giúp đỡ những người khác.” Ôn Uyển không thể giấu diếm mình thu học phí rất cao

Kỳ Triết nhìn Ôn Uyển một cái, hắn cắn răng không nói chuyện.

Ôn Uyển biết lời này Kỳ Triết nghe lọt tai: “Người muốn tự thành tài phải được trời giúp. Kỳ Triết, đệ làm rất tốt, biểu tỷ ở độ tuổi của đệ chưa chắc đã làm tốt như đệ. Nhưng không thể vì một người ác mà đi thống hận tất cả mọi người. Nếu như vậy thật không đáng giá. Đệ xem, biểu tỷ cũng không vì một nữ nhân ác độc mà đi thống hận những người khác. Biểu tỷ còn giúp rất nhiều người. Kỳ Triết, tỷ biết trong lòng đệ rất thống khổ, rất tự trách, tỷ cũng không ngăn đệ đi báo thù. Báo thù có rất nhiều biện pháp, đưa mình góp vào là biện pháp ngu xuẩn nhất. Tỷ vẫn là câu nói kia, không thể đem mình góp vào, như vậy cái được không bù nổi cái mất. Bởi vì người đàn bà kia không xứng.”

Kỳ Triết nhìn Ôn Uyển, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Biểu tỷ, đệ nên làm thế nào? Tổ phụ nhất định sẽ không cho đệ giết người đàn bà kia. Nhất định sẽ không. Thù của ca ca…..” Kỳ Triết chỉ cần nghĩ tới những gì ca ca nói trước khi chết, hắn liền hận đến muốn ăn sống nuốt tươi nữ nhân kia.

Ôn Uyển lắc đầu: “Tổ phụ đệ sẽ không ngăn đệ giết người đàn bà kia, nhưng tổ phụ đệ sẽ không cho huynh đệ các ngươi tương tàn.” Ở thời đại nữ nhân như quần áo, con dâu không còn có thể để nhi tử tái giá, nhưng tôn tử cũng là huyết mạch truyền thừa, Hạo thân vương tuyệt đối không cho Kỳ Triết đi giết hại huynh đệ của mình. Đến thân huynh đệ cũng có thể ra tay thì lớn lên cũng chỉ là mối hiểm họa, không có ích lợi gì với gia tộc. Nếu vậy đứa cháu này không cần cũng được.

Kỳ Triết không cam lòng.

Ôn Uyển biết phải từ từ mới mở ra tâm kết trong lòng đứa bé này: “Kỳ Triết không biết đệ có nghe nói không, cha ruột tỷ sau khi cưới nữ nhân cũng sinh được ba người con, trong đó nữ nhi sau khi gả ra ngoài thì bệnh chết, hai người con trai khác vẫn hoàn hảo hiện sống rất tốt. Con lớn nhất bây giờ còn làm quan trong triều! Dưới gối con cái đông đảo, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.”

Kỳ Triết ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Biểu tỷ, tỷ không hận bọn họ sao?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Tại sao phải hận? Đệ không cảm thấy để cho bọn họ xem ta hiện tại ở địa vị cao, ngồi hưởng vinh hoa phú quý, mà bọn họ vốn được thơm lây lại không có được nửa điểm chỗ tốt, chỉ có thể nhìn nhưng không thể hưởng, một mực hối hận, ảo não, còn có oán hận, cái này so với giết bọn họ càng khiến bọn họ thống khổ không phải sao? Kỳ Triết, cho một người chết không phải là hình phạt nặng nhất, ngược lại cho người ta được giải thoát. Bởi vì người chết liền hết chuyện.” Ôn Uyển không phải thánh mẫu, sẽ không dạy Kỳ Triết không oán hận, đi tha thứ. Hơn nữa biện pháp này không thích hợp với Kỳ Triết. Nếu nữ nhân kia thực mượn tay Kỳ Triết để hắn tự mình hại chết ca ca ruột, Ôn Uyển cảm thấy nữ nhân này chết chưa hết tội. Biện pháp ác độc như vậy cũng làm ra được, thật không có nhân tính.

Kỳ Triết trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng: “Biểu tỷ, đệ dường như đã hiểu. Biểu tỷ, đệ hiện tại không muốn về, đệ cần thật sự suy nghĩ một chút.”

Ôn Uyển trả lời: “Không sao, vương phủ bên kia đã có ta đây! Kỳ Triết, đệ cần cố gắng tĩnh tâm, đừng để nó trở thành tâm ma của mình.” Với tình trạng này của Kỳ Triết, Ôn Uyển không cho rằng sau khi rời đi là có thể bình tĩnh suy ngẫm.

Kỳ Triết rất tin phục Ôn Uyển: “Được, đệ nghe biểu tỷ. Đệ sẽ cố gắng suy ngẫm.”

Ôn Uyển tự mình đến phủ Hạo thân vương, gặp Hạo thân vương, tự mình hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, cần gấp rút như vậy gọi Kỳ Triết về.

Hạo thân vương thấy Kỳ Triết không về, sắc mặt trầm xuống. Ôn Uyển giải thích: “Là cháu không để đệ ấy về. Ông chú, trạng thái của Kỳ Triết không tốt. Cháu hiện tại một mực tìm cách khắc chế lệ khí trên người đệ ấy, sau đó sẽ hướng dẫn đệ ấy từ từ tản đi. Hôm nay đã có chút thành quả rồi. Ông chú, cháu không muốn thất bại trong gang tấc. Ông đã giao đứa bé này cho cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm với nó.” Ôn Uyển không chỉ để buổi tối Kỳ Triết chuyên tâm sao chép kinh thư ngày thường Ôn Uyển cũng dụng tâm hướng dẫn, để Kỳ Triết không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. Đặc biệt là ở thôn trang, Ôn Uyển tốn không ít thời gian. Hơn nữa còn để Phương tiên sinh phối hợp. Mấy tháng rồi, nhất định sẽ thu được hiệu quả, nhưng muốn tính tình đứa bé này trở về chính nghĩa không dễ dàng như vậy. Khẳng định cần một đoạn thời gian.

Sắc mặt Hạo thân vương hòa hoãn lại: “Ta vốn muốn Kỳ Triết trở về, nói cho nó biết chuyện đã điều tra xong. Không ngờ ngay cả vương phủ nó cũng không muốn về. Cháu đã nói vậy ta cũng không dối gạt cháu, ta cho người điều tra nhiều tháng, điều tra toàn bộ đại phu xem bệnh cho Kỳ Thịnh, đều nói thể nhược mà chết, là đứa bé Kỳ Triết này rúc vào sừng trâu.” Ôn Uyển đã nói giao cho nàng thì nàng sẽ chịu trách nhiệm, Hạo thân vương cũng không còn gánh nặng trong lòng. Hơn nữa ông cũng tin tưởng Ôn Uyển không phải người nhiều chuyện. Chuyện này sẽ không tùy ý nói với người khác.

Ôn Uyển nghe Hạo thân vương nói đã tra xét mấy tháng, tra ra kết quả vẫn là Kỳ Thịnh bệnh mà chết, không chút quan hệ nào đến người đàn bà kia.

Ôn Uyển chưa từng gặp nhị phu nhân phủ Hạo thân vương, nhưng trong lời đàm luận của Mai Nhi, Ôn Uyển biết nữ nhân này không đơn giản, tuyệt đối là một kẻ tâm cơ thâm trầm. Giống như Hải Như Vũ, hại người không lưu lại nhược điểm. Đến Hạ Ảnh cũng không tra được, có thể thấy thủ đoạn rất sạch sẽ.

Đáng tiếc, nhị phu nhân này không phải Hải Như Vũ. Ôn Uyển nhìn Hạo thân vương nói: “Ông chú không phải ông định gọi Kỳ Triết về để nói cho thằng bé, đây hết thảy là do Kỳ Thịnh tự mình nói bừa, là Kỳ Triết hiểu nhầm nhị phu nhân, thật ra nhị phu nhân là một người hiền lương thục đức, là một mẹ kế tốt.” Nếu là vậy Kỳ Triết không trở về đúng là may mắn. Chính nàng nghe cũng nhổ ra một ngụm trọc khí.

Hạo thân vương thấy Ôn Uyển dùng giọng trêu chọc nói chuyện với ông, trong bụng có chút không được tự nhiên: “Ta hao tốn thời gian như vậy tra chuyện này, không có sai.” Không chỉ tra hỏi đại phu, ngay cả nha hoàn, bà tử hầu hạ bên cạnh Hạo thân vương cũng túm hết đến tra hỏi. Dùng cực hình, nhưng đáng tiếc kết quả vẫn là đáp án như nhau. Kỳ Thịnh là bệnh chết chứ không phải là trúng độc chết.

Ôn Uyển dừng lại một chút.

Trong thư phòng có chút an tĩnh.

Ôn Uyển cau mày, Hạo thân vương tra xét lâu như vậy không nên có sai sót gì. Nhưng tại sao Kỳ Thịnh lại cố ý nói với Kỳ Triết những lời này. Chẳng lẽ là ca ca ruột, ca ca sống nương tựa lẫn nhau lại muốn hại đệ đệ. Khiến đệ đệ cả đời không an tâm. Đây không phải là yêu mà là hận. Nhưng Kỳ Triết vô cùng khẳng định nói cho Ôn Uyển ca ca rất yêu thương, bảo vệ hắn.

Khụ, Ôn Uyển đau đầu. Hạo thân vương là ai, nếu không mười phần nắm chắc ông sẽ không nói như vậy, nhưng tình hình thật không đúng a.

Ôn Uyển hỏi Hạo thân vương: “Ông chú cháu nói một câu để ông chú ý lời nói. May là Kỳ Triết không về. Nếu về mà nghe được đáp án này của ông, cháu dám khẳng định đến ông Kỳ Triết cũng oán hận.” Trong suy nghĩ của Kỳ Triết, thân thiết nhất chính là ca ca của hắn. Nhưng ca ca lại bị chính tay hắn hại chết.

Ôn Uyển tự mình trải qua thống khổ như thế nên hiểu rất rõ. Ban đầu cha mẹ vì nàng mà chết, dù không phải nàng hại chết nhưng nguyên nhân lại ở nàng, chính vì vậy đã khiến nàng sống trong đau lòng và thống khổ. Kỳ Triết so với nàng càng sâu, Kỳ Thịnh là do chính tay hắn hại chết, loại thống khổ này đã xâm nhập vào cốt tủy của Kỳ Triết. Ôn Uyển khẳng định cho dù nhị phu nhân chết, cũng không giảm bớt được thống khổ của Kỳ Triết. Nếu không cố gắng chỉ dẫn, cả đời này Kỳ Triết sẽ chìm trong bóng ma này, không tránh thoát được.

Trong ngực Hạo thân vương cũng có một ngụm trọc khí không nhả ra được, sự thật chân tướng chính là như vậy, ông cũng không thể đi tìm chứng cứ vu hãm nhị tức phụ được. Hạo thân vương thực ra rất không hiểu tại sao trước khi chết Kỳ Thịnh lại nói những lời như vậy với Kỳ Triết. Nếu Kỳ Thịnh thực thương yêu đệ đệ này đáng ra sẽ không nói những lời như vậy. Khụ, đây là một nút chết không tháo gỡ được. Nhưng đứa cháu này lại là người thông tuệ nhất trong đám tôn tử, hiện tại có Ôn Uyển chỉ dạy, nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ là tôn tử có tiền đồ nhất của ông, bảo ông buông tha hắn thật không nỡ.

Bình Luận (0)
Comment