Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1207

Ôn Uyển cùng Mai nhi trò chuyện việc nhà. Trò chuyện xong tự nhiên là nói lên đến chuyện làm ăn rồi.

Ôn Uyển cười nói tới chuyện của trại Trân Châu cùng với xưởng đồng hồ: “Bây giờ chẳng qua chỉ sản xuất với số lượng nhỏ thôi, chờ thêm hai năm nữa là có thể sản xuất được với số lượng lớn rồi. Đến lúc đó chúng ta dùng Trân Châu cũng không còn đắt đỏ nữa.”

Mai nhi đối với những chuyện như thế này cũng cực kỳ bội phục Ôn Uyển: “Cũng là đầu óc ngươi nhanh nhạy. Ai mà có thể nghĩ tới Trân Châu còn có thể nuôi ra được chứ?Nhưng chuyện ngươi nói là dùng Trân Châu thoa lên mặt hiệu quả đúng là tốt vô cùng.” Nói xong còn không quên sờ soạng khuôn mặt trắng noãn trơn bóng của mình. Lại nói nàng cũng đã là mẹ của bốn đứa bé rồi, nhưng khi đi ra ngoài xã giao người khác cũng đều cười nói nhìn một chút cũng không giống. Mặc dù không có cách nào so được với Ôn Uyển nhưng hiệu quả như thế nàng đã rất hài lòng.

Mai nhi hàn huyên một chút về những sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, vừa nói tới sản nghiệp phong phú, sau khi do dự một chút cũng liền hỏi: “Chân Chân đem mấy cửa hàng trên danh nghĩa đều bán đi để lấy tiền trả nợ rồi. Những cửa hàng kia đều ở những khu vực có vị trí vô cùng tốt. Tin tức vừa mới tung ra là đã có người tới mua, nếu như ta không phải vướng bận thân phận thì cũng muốn mua đấy !” Nếu không phải vị trí vô cùng tốt, thì không thể bán ra trong thời gian nhanh như thế được, lại còn không bị ép giá.

Ôn Uyển biết chuyện này: “Ta đã cung cấp giá cả ở cửa hàng của nàng giống với những người khác, có lẽ là thấy không có nhiều lời lại cần dùng tiền gấp cho nên mới bán đi thôi!” Những cái này đều là những sản nghiệp về sau mới mua thêm, nhưng đứng tên vẫn là đồ cưới của Tô Chân Chân.

Ôn Uyển thấy sắc mặt của Mai nhi có chút do dự, cười nói: “Vốn là ta còn muốn cho một chút tiện ích, tương lai cho đồ cưới của mấy đứa nhỏ phong phú chút. Ai lại nghĩ đến là ném vào lỗ hổng, một mình ngươi có tới ba cửa hàng, ngươi cũng biết hàng năm tiền thu là bao nhiêu. Số tiền này tuy không lớn nhưng cũng không đủ để vung tiền như rác, đảm bảo được cho bọn họ áo cơm không lo cả đời. Đáng tiếc là người ta cũng không đem những lợi ích nhỏ như muỗi này vào trong mắt, lại muốn đi kiếm nhiều tiền hơn. Đã như thế thì tội gì ta phải gấp gáp dán lên lại còn khiến cho người ta ghét bỏ. Ngươi cũng đừng nói gì đỡ cho bọn họ nữa, không có những thứ sản nghiệp này thì bọn họ cũng không phải không sống nổi. Điền sản của bọn họ còn tới mười mấy khoảnh, cũng có thể trải qua cuộc sống giàu có.” Lúc Ôn Uyển nói lời này, trong lời nói tràn đầy châm chọc.

Mai nhi thấy khuôn mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm chọc thì không tiện nói tới đề tài này nữa. Trách đến trách đi thì cũng chỉ trách bọn họ không biết tiếc phúc, còn có thể nói cái gì?

Ôn Uyển càng không muốn nói tới chủ đề làm cho người ta không vui này. Ngắm nhìn bọn nhỏ đang chơi xúc cúc, vừa lúc thấy Báo ca nhi té ngã sấp xuống, không đợi Mai nhi kinh hô ra tiếng, Báo ca nhi liền nhanh chóng bò dậy để chơi tiếp.

Ôn Uyển quay đầu hỏi Mai nhi: “Báo ca Nhi năm nay cũng đến mười một tuổi rồi.” Nhớ được đến số tuổi này cũng đã chuẩn bị bàn cưới gả được rồi.

Mai nhi cũng nói: “Cũng đã đến tuổi làm mai rồi, nhưng mà ngươi nhìn xem, đừng nói đến Báo ca nhi, ngay cả đến Hổ ca nhi cũng đều giống như đứa bé vậy, vẫn còn chơi cúc cầu, nếu để cho người ta biết được còn không biết bị cười thế nào nữa.”

Ôn Uyển cười nói: “Đứa bé còn nhỏ, lại nói nhi tử cũng không giống như nữ nhi, ta thấy nhi tử vẫn cứ nên chậm chút hãy bàn tới hôn sự, bây giờ mà nói cái này thì g quá sớm.” Hổ ca nhi thì không có biện pháp nào, nhưng Báo ca nhi lại không giống thế, tình huống của nàng là đặc thù thì cũng không nói làm gì nữa.

Mai nhi cười một tiếng: “Ta cũng nghĩ như thế. Chẳng qua ta thấy Minh Cẩn đã rất tốt rồi. Tương lai ngươi định tìm cho Minh Cẩn dạng vợ như thế nào đây ?” Mặc dù Ôn Uyển miễn cưỡng đồng ý với cách nói của Yến Kỳ Hiên. Nhưng cơ hội để phủ Quận chúa kết thân với phủ Thuần Vương vẫn là rất nhỏ.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không biết. Đứa bé còn nhỏ, chờ thêm bảy tám năm nữa rồi nói sau, chỉ cần Minh Cẩn tốt thì lo gì không tìm được người vợ tốt.” Nhà bọn họ còn đang ở vị trí như thế này, nếu đứa nhỏ thông minh biết cầu tiến, đâu cần lo không tìm ra được một cô nương tài mạo song toàn. Ôn Uyển không chút nào lo lắng chuyện có thể cưới được vợ tốt hay không. Nếu như là nữ nhi thì còn có thể lo lắng một chút.

Mai nhi cười nói đến Yến Kỳ Hiên: “Ai có thể biết được một bức tranh hôm nay của thế tử Thuần Vương đã có thể bán được năm trăm lượng bạc.” Ban đầu tên kia chỉ là một kẻ quần là áo lụa, hôm nay lại trở thành đại họa sĩ, tất cả những thứ này mọi người đều không thể dự liệu đến được. Ngay cả trượng phu của nàng cũng đều cảm thấy rất thần kỳ.

Ôn Uyển gật đầu “Vật lấy hiếm là quý.” Chuyện của Yến Kỳ Hiên Ôn Uyển cũng đã được nghe nói. Vẽ bức tranh đấy như thế nào thì Ôn Uyển không biết, nàng cũng chưa có xem. Nhưng mà Yến Kỳ Hiên lại không thiếu tiền, bức tranh vẽ xong nhất định là không đưa ra ngoài. Đơn giản chỉ để tặng bạn bè thôi. Sau đó lại có người ganh đua so sánh, giá tiền lại càng ngày càng cao, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.

Ôn Uyển nói đến Yến Kỳ Hiên, lại nghĩ tới một người khác: “Hạ Ảnh, Tào Tụng hiện tại như thế nào?” Sau khi Tào Tụng rời kinh thì không hồi kinh nữa, cũng không biết người này hiện tại như thế nào?

Hạ Ảnh suy nghĩ rồi nói: “Vẫn một mực đi lại ở bên ngoài, danh tiếng hiện nay đã rất lớn.” nếu như so sánh với Yến Kỳ Hiên thì Tào Tụng có thiên phú hơn nhiều.

Ôn Uyển cảm thấy Tào Tụng quả thực rất bi ai, năm đó chuyện kia vỡ lở ra đã để cho hắn đội trên đầu một chiếc nón xanh mượt. Hết lần này tới lần khác lại cưới phải một người vợ không thể hoà li như thế này ( bị hưu lại càng là không thể nào ). Chỉ có thể lưu lạc ở bên ngoài thôi. Lại nói hoàng đế như vậy coi như cũng là khai ân rồi, mặc kệ hắn lưu lạc ở bên ngoài, chứ nếu như còn không cho hắn đi ra ngoài thì đó mới thật sự là ngày ngày không có linh hồn, gọi trời kêu đất cũng chẳng được.

Ôn Uyển cũng không nguyện ý nghĩ tới những thứ chuyện không vui này nữa: “Gọi hai đứa nhỏ tới đây đi. Lại không chịu mang Di nha đầu tới. Minh Duệ hiện tại đã không ở trong phủ đệ nữa, có mang đến cũng không sao mà.” Cổ đại này có quá nhiều quy định, nam nữ đã đính hôn nếu thường xuyên gặp mặt sẽ không tốt. Ôn Uyển rất muốn phỉ nhổ, đây quả là nói bậy, chính là nam nữ đính hôn mới cần phải gặp mặt nhau nhiều hơn, tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nếu không thì làm sao mà nói tới tình cảm được. Nhưng Mai nhi vẫn tin tưởng những thứ này, Ôn Uyển rất câm nín nhưng cũng không làm cho người khác khó chịu.

Mai nhi cười một tiếng: “Lần này vốn muốn mang Di nha đầu tới. Chẳng qua là thân thể của nha đầu này thật sự là không khoẻ.”

Ôn Uyển nghe Di Huyên bị bệnh, lập tức không nói chuyện nữa

Mai nhi thấy sắc mặt của Ôn Uyển vội nói: “Chẳng qua là thỉnh thoảng nhiễm chút phong hàn thôi, cũng không có gì đáng ngại.”

Ôn Uyển chưa nói Di Huyên như thế nào, chẳng qua là cười nói: “Ngươi cũng biết. Minh Duệ vẫn nuôi ý chí làm tướng quân. Sau này chắc chắn sẽ không ở bên cạnh ta. Bản thân ta cũng cảm thụ qua khổ sở của vợ chồng chia lìa nên không hi vọng con trai và con dâu cũng dính phải khổ sở này. Cho nên ta nhất định sẽ cho vợ của Minh Duệ đi theo Minh Duệ. Cuộc sống bôn ba xung quanh nhất định là rất cực khổ. Nhưng ta thấy nếu so sánh với việc một người chờ chực ở kinh thành thì vẫn tốt hơn.” ý của Ôn Uyển là thân thể không thể kém. Nếu thân thể yếu đuối thì làm sao có thể cùng với trượng phu bôn ba khắp nơi được. Lời này của Ôn Uyển nói cũng cực kỳ uyển chuyển. Tất nhiên không phải là hủy hôn, mà chỉ đề tỉnh trước cho Mai nhi một câu để cho Mai nhi chú ý tới thân thể Di Huyên một chút. Nếu không tương lai đi theo quân có thể sẽ có chút khó khăn. Nếu không thì phải nguyện ý để cho nữ nhi một mình trông phòng tốt hơn là đi theo quân. Hai lựa chọn này tin tưởng một người làm mẹ tất nhiên là muốn chọn đi theo quân rồi. Những nữ tử ở kinh thành chờ chực trượng phu về nhất định là phải muốn chờ tới mười mấy hai mươi năm. Đợi đến lúc tóc bạc trắng, cuối cùng đến lúc tóc trắng cũng trở về như lại chờ được trượng phu cùng với một vài tiểu thiếp và con vợ kế của trượng phu. Ôn Uyển nhìn thôi cũng đã thấy khổ sở , chứ đừng nói tới là tự mình cảm thụ được nữa.

Mai nhi đối với những lời nói này của Ôn Uyển thì sợ hết hồn: “Ôn Uyển, này. . . . . . Con dâu trưởng nhất định là phải ở lại trong kinh thành để phụng dưỡng cha mẹ, nuôi dạy con cái, làm sao còn có thể đi theo trượng phu được.” Những nhà giàu người ta cũng đều như thế, con dâu trưởng nhất định là phải ở nhà. Nguyên nhân chính là giống như Mai nhi đã nói.

Ôn Uyển lắc đầu: “Chờ Minh Duệ thành thân ta còn chưa tới bốn mươi tuổi, làm gì cần tới con dâu hầu hạ chăm sóc. Cho dù có muốn hầu hạ chăm sóc thì không phải là còn có nha hoàn bà tử hay sao? Vợ chồng vừa kết hôn lại muốn chia lìa, khổ sở này người ngoài không thể biết tới được, ta coi như còn tốt, có cả gian hàng lớn như thế cần bận rộn, cũng không có thời gian mà đi suy nghĩ, nhưng những nữ tử kia người nào mà không hiểu. Khụ, chính mình cũng đã trôi qua cuộc sống khổ sở như thế cho nên càng không muốn con dâu cũng bị khổ sở như mình. Có thể vẫn theo được bên người hay không thì ta không thể đảm bảo, nhưng chỉ cần ta có thể chịu đựng được, nhất định sẽ không để cho vợ chồng bọn họ chia lìa.” Ôn Uyển biết, hai đứa nhỏ thành thân muộn nhất thì tuổi cũng phải ở mười bảy, mười tám tuổi, đến lúc đó nàng cũng còn chưa đến bốn mươi coi như đã thành mẹ chồng rồi. Tất nhiên cho dù con dâu không phải là Di Huyên thì Ôn Uyển cũng sẽ làm như thế, một mình trông phòng từ mười mấy tuổi cho tới về sau hoa tàn ít bướm, thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy là nghiệp chướng rồi.

Ôn Uyển thường nghe nói ,mẹ chồng con dâu chính là thiên địch ( kẻ thù trời sinh ). Thật ra thì đúng mà cũng không đúng. Thiên địch chẳng qua chỉ là ngang nhau, chỉ cần hai bên thông cảm cho đối phương nhiều hơn một chút , mặc dù không thể thân như mẹ con ruột, nhưng vẫn có thể chung đụng hòa hợp.

Mai nhi trong lòng vừa động: “Ôn Uyển. . . . . .” Điểm này thật ra thì nàng cũng đã có lo lắng qua. Nhưng điều này không chỉ có riêng chuyện là gả Di Huyên, gả vào tướng môn ai cũng đều phải như vậy cả, ngay cả Ôn Uyển cũng không thể ngoại lệ thì con gái nàng còn có thể ngoại lệ hay sao ? Hiện tại nghe được những lời này của Ôn Uyển thì trong lòng rất cảm động .

Ôn Uyển biết ý của Mai nhi, lúc này mới tiếp tục cười nói : “Những cái này thì tính là quy củ cái gì. Quy củ là chết nhưng người là sống. Hơn nữa nếu vợ chồng thành thân không bao lâu sau đã chia lìa, ta làm sao có được tôn tử với tôn nữ để ôm. Cũng không phải mỗi cặp vợ chồng thành thân ba tháng là có thể mang thai ngay được. Cho dù có mang thai thì cũng chỉ có được một đứa nhỏ kia thôi. Ta còn muốn sau này về già con cháu quây xung quanh đó”

Mai nhi cười gật đầu lia lịa.

Lúc trở về cùng Bình nhi nói đến cái đề tài này: “Ta không nghĩ tới Ôn Uyển lại có những ý nghĩ này. Như vậy cũng tốt, trong lòng ta coi như càng thêm kiên định rồi.” Cho dù không thể lúc nào cũng đi theo trông chừng nhưng nếu có thể theo bên người mười năm tám năm , sinh nhiều thêm mấy đứa bé đã rất tốt.

Bình nhi cũng liên tục than thở: “Ý nghĩ của Quận chúa khác với những người khác, là phúc phận của cô nương nhà chúng ta.” Nếu như ở nhà giàu nhà người ta như thế, chính thê là không thể đi theo được. Sở dĩ phải chọn một hai người hợp ý đi theo , tới lúc đó nếu chính thê may mắn thì ở dưới gối còn có một hai đứa nhỏ, nếu bất hạnh tất nhiên không có, những thứ thứ xuất kia cũng sẽ từng bước nhảy ra. Người ngoài nhìn thấy chỉ cảm thấy là con cháu đông đúc, nhưng chỉ có người trong cuộc thì mới biết được khổ sở ở trong đó. Quận chúa làm như thế chẳng khác gì chặt đứt khả năng này.

Mai nhi đối với chuyện này cũng thấy may mắn: “Ôn Uyển từ trước đến nay đã chán ghét thứ xuất. Đối với tôn tử tôn nữ là thứ xuất sẽ không được thích. Hiện tại để cho Di Huyên dưỡng tốt thân thể mới là chuyện lớn hàng đầu.” Không chỉ phải dưỡng tốt, hơn nữa còn phải nuôi khỏe khoắn, nếu không, thân thể của Di Huyên mà không tốt, Mai nhi sẽ không chút hoài nghi nào chuyện Ôn Uyển sẽ thoái hôn. Nhưng nếu có thể đi theo thì khẳng định bên cạnh cũng sẽ phải có tiểu thiếp. Nam tử cũng đều là mèo thích trộm đồ tanh. Về phần thủ thân như ngọc quả là chuyện chê cười. Nhiều năm như thế cũng chỉ nhìn thấy được một người là Bạch tướng quân. Nàng cũng không dám đảm bảo điểm này Minh Duệ có thể giống như cha hắn được.

Sau khi Mai nhi trở về liền thương lượng cùng với La Thủ Huân, La Thủ Huân cảm thấy nữ nhi như thế có thể sẽ phải cực khổ hơn. Bất kể có đi nơi nào thì cũng không có thoải mái như ở kinh thành được.

Mai nhi thật muốn phỉ nhổ La Thủ Huân: “Dù có cẩm y ngọc thực bằng trời mà vợ chồng không có ở bên nhau thì làm sao có thể coi là cuộc sống thư thái được. Ôn Uyển có thể mở miệng đó là nhìn ở phần tình cảm của ta và chàng ( ngươi thật đã nghĩ nhiều ). Ta cho chàng biết, chàng phải nghĩ biện pháp cho ta, không được nói tới những thứ như thế này nữa.”

La Thủ Huân sau khi suy nghĩ một chút nói: “Ý của Ôn Uyển đơn giản chính là hi vọng thân thể của nữ nhi tốt sau này còn có thể đi theo Minh Duệ, như vậy thì cứ để cho nữ nhi học ngũ cầm hí ( mấy chiêu thức võ học dưỡng thân ) có thể làm cường thân kiện thể đi !”

Mai nhi suy nghĩ sau đó nói: ” Được, chàng đi mời một người tương đối tinh thông đối với những chuyện này để đến dạy Di Huyên đi, đến lúc đó để nó luyện một mình ở trong viện, chỉ cần không truyền ra ngoài là được.” Nghe nói tư thái của mấy chiêu thức võ học dưỡng thân này tương đối chướng tai gai mắt, nếu có thể thì không nên luyện ở bên ngoài, mà tốt nhất là không thể để lan truyền ra bên ngoài được.

La Thủ Huân suy nghĩ sau đó nói: “Có muốn để cho Hinh nhi cũng đi theo học hay không?”

Mai nhi lắc đầu: “Di Huyên là do không còn cách nào khác, nhưng Hinh nhi thì không cần.” Nàng còn muốn dạy ra một cô nương tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa. Đại nữ nhi là bất đắc dĩ vì do nhà chồng yêu cầu làm như thế. Cũng không thể để lan tai họa sang tiểu nữ nhi được. Rồi lại nói vạn nhất tiểu nữ nhi gả vào chính là gia đình thư hương môn đệ mà học những thứ này chẳng phải là để cho người ta chê cười hay sao?

Vợ chồng hai nói chuyện đã đến trên người Tào Tụng. La Thủ Huân không nhịn được thở dài nói: “Ai biết Tào Tụng lại có số phận không thể chịu nổi như thế, không ngờ lại phải lấy phải công chúa, có lấy phải công chúa thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại là một người không thể chịu nổi như thế. Tào Tụng không trở về kinh thành mới là tốt nhất. Chứ nếu về kinh thành như thế thì còn không biết làm sao để gặp người ta” Đại công chúa đã công khai nuôi trai bao ở trong phủ rồi, thử nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn nôn đến đáng sợ.

Mai nhi lắc đầu: “Có thể trách ai được, còn không phải trách bản thân hắn sao?” Nếu ban đầu Tào Tụng không có cái hồng tụ thêm hương gì kia thì nói không chừng Ôn Uyển cũng đã gả tới rồi đấy!

La Thủ Huân cũng không đồng ý : “Đây là Tào Tụng vận khí không tốt. Tại sao có thể trách bản thân hắn được!” Ôn Uyển như thế nào hắn không đánh giá. Nhưng trong phòng có một cô nương xinh đẹp hầu hạ bút mực, đây là chuyện nhà giàu nào cũng đều có.

Mai nhi châm chọc nói: “Không trách chính hắn thì trách ai? Chàng nói đây là chuyện nhà giàu nào người ta cũng có, nhưng thế cũng phải nhìn tình huống, chàng có nhìn thấy nhà ai cưới quận chúa mà lại còn thả một cô gái như Đan Nương ở bên cạnh để hầu hạ bút mực hay không? Lại còn sinh lòng tình cảm. Tào đại nhân cùng với Tào phu nhân chẳng lẽ lại không biết quy củ này , nhưng chàng thấy tại sao Tào phu nhân vẫn an bày như thế? Đơn giản chính là khi dễ Ôn Uyển ban đầu không nói chuyện được, lại không có ai làm chỗ dựa. Nếu đã là nữ nhi của các thân vương kia thì chàng nhìn xem bà ta còn có dám hay không? Đây hết thảy cũng chính là người của nhà mình tạo nghiệt thì còn có thể trách được người nào.”

La Thủ Huân bị nói tới câm nín miệng lại, chẳng qua là đã ầm ĩ rồi nên đành thở phì phì đi ra ngoài. Trước kia còn ôn nhu hiểu ý, bây giờ càng ngày lại càng bá đạo, càng ngày lại càng không có cách nào phân rõ phải trái nữa rồi, động một chút là gây lộn, cũng không biết nháo tới bao nhiêu lần rồi.

Bình nhi khuyên Mai nhi nói: “Phu nhân, người hãy nhường cho lão gia nhiều hơn một chút đi.” Hiện tại luôn cãi nhau cũng không phải là chỉ chuyện này.

Mai nhi hừ lạnh: “Nhường cái gì mà nhường, ta lại không nói gì sai, ta làm cái gì mà lại nhường cho hắn, thích làm thế nào thì làm, ta mới không hiếm lạ cái gì.” Thích đi đâu thì cứ đi đi, dù sao hiện tại gót chân của nàng cũng đã đứng vững rồi, còn có cái gì mà phải sợ. Nếu không chịu những thứ uất ức kia, lúc tuổi trẻ cũng đã chịu đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn bị hắn khinh bỉ hay sao?

Bình nhi lắc đầu, không nói gì nữa.

La Thủ Huân thấy hai ngày rồi mà Mai nhi cũng không để tư thái xuống, đối với thái độ càng ngày càng mạnh mẽ của thê tử thì La Thủ Huân có chút buồn bực: “Cũng là Ôn Uyển làm hư.” Đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Lời này quả nhiên là không sai .

Bạch Thế Niên ở biên thành nhận được tin tức, biết là Minh Duệ đã đi hải khẩu cùng với Quan Nhị Lang. Bạch Thế Niên có chút ngoài ý muốn, không nhịn được tự nhủ: “Ôn Uyển làm cái gì vậy? Minh Duệ mới bảy tuổi thôi, làm sao lại dám thả đứa nhỏ này đi ra ngoài? Chẳng lẽ là có chuyện gì không tốt rồi?” Ôn Uyển yêu thương hài tử như thế làm sao có thể để cho hài tử mới bảy tuổi đi ra cửa được.

Không nói Bạch Thế Niên có chút kỳ quái, chính là Diệp Tuần cũng trăm mối vẫn không có cách giải: “Quận chúa hẳn không phải là người nuông chiều con tới hư hỏng đâu!” Tất nhiên càng không thể nào chìu theo nhi tử được, Ôn Uyển không phải loại người nhi tử muốn làm gì thì sẽ được như vậy. Hẳn là có nguyên nhân khác .

Bạch Thế Niên cẩn thận dò hỏi Diệp Tuần: “Có lẽ, Ôn Uyển để cho Minh Duệ đi hải khẩu xem xét xem chuyện xây dựng đảo như thế nào?” Chuyện Ôn Uyển xây dựng đảo nhỏ. Công trình lớn như thế có muốn dấu diếm cũng không dấu được. Tất nhiên là Ôn Uyển cũng không muốn giấu. Nhưng tình huống ở bên trong hòn đảo như thế nào thì người khác thật sự c không rõ ràng lắm. Bởi vì nhóm kiến thiết xong những căn phòng đầu tiên cũng phải đợi trở về nội địa. Mà tình huống ở bên trong như thế nào thì không ai biết được rồi.

Diệp Tuần a một tiếng: “Nguyên soái, Minh Duệ mới bảy tuổi đấy!”

Bạch Thế Niên cũng biết là bảy tuổi, nên cảm thấy Ôn Uyển hành động cũng hơi sớm. Chẳng qua vẫn cười nói: “Vậy ngươi thử nghĩ xem thời điểm Ôn Uyển bảy tuổi đã làm cái gì.” Ôn Uyển sáu tuổi là có thể đấu thắng Triệu vương, bảy tuổi đã tự mình làm ăn kiếm nhiều tiền.

Diệp Tuần trợn mắt liếc một cái, hắn rất muốn nói quận chúa là một yêu nghiệt. Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ nhà ngươi lại còn có thể ra một yêu nghiệt nữa hay sao. Vậy cũng là do phật tổ trên cao đi theo người Bạch gia các ngươi hết rồi. Chẳng qua những lời này cũng chỉ oán thầm trong lòng một phen chứ thật sự không dám nói ra.

Không bao lâu sau Bạch Thế Niên nhận được thư nhà của Ôn Uyển. Chẳng qua là lần này tốt hơn nhiều rồi. Tin so với thường ngày cũng muốn nhiều hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ nói đơn giản là một chút chuyện thường ngày ở trong nhà. Trọng điểm là nói chuyện lần này Minh Duệ đi hải khẩu. Trong thơ Ôn Uyển nói lý do đơn giản chính là Minh Duệ tuyệt thực kháng nghị. Thấy vậy ánh mắt của Bạch Thế Niên cũng đã trợn tròn ra rồi, trong lòng tức giận mắng. Tiểu tử thối mới lớn như thế mà đã dám uy hiếp cha mẹ rồi, quả thực là lật trời.

Nhìn xong thư tín sau liền đi ra ngoài. Đợi thời điểm buổi tối liền dựa theo biện pháp của lúc trước, mới biết được nguyên nhân chân chính chuyện Minh Duệ đi hải khẩu. Bạch Thế Niên bỗ một cái tát vào giữa không trung. Đáng thận, cực kỳ đáng hận. Không nghĩ tới chuyện của Minh Cẩn thế nhưng do đám nghịch tặc kia hạ thủ, thật sự là đáng giận. Sau khi Bạch Thế Niên bình phục tâm tình xong thì nghĩ tới chuyện Ôn Uyển nói hoàng đế chuẩn bị tự mình ngự giá thân chinh, Bạch Thế Niên khẽ than thở. Nói thật, hắn thật sự là không hi vọng hoàng đế ngự giá thân chinh, cũng không phải là sợ hoàng đế đoạt công hay là như thế nào mà cảm thấy rất nguy hiểm. Những người này còn đang nhìn chằm chằm, hoàng đế lại rời kinh nữa thì Ôn Uyển cùng với Minh Cẩn có thể bị vùi lấp trong nguy hiểm rồi.

Dù cho Bạch Thế Niên lo lắng. Nhưng hoàng đế đã quyết định, Bạch Thế Niên cũng biết sẽ không thể thay đổi được. Chỉ cần khai chiến là phần thắng nắm chắc chín phần. Hoàng đế rõ ràng muốn để mình lưu danh sử sách cho nên có nhiều phiền toái ngăn cản hơn nữa cũng không cản được bước chân của hoàng đế tới biên thành. Việc hắn có thể làm chính là đảm bảo sự an toàn cho hoàng đế . hoàng đế tốt thì kinh thành dù có loạn nữa cũng không loạn tới đâu được.

Trong lòng Bạch Thế Niên lúc này cũng rất bất đắc dĩ, cũng giống như Ôn Uyển.

Bình Luận (0)
Comment