Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1279

Thời điểm Ôn Uyển ở Đông cung, Đông Chính Vi vừa lúc trở lại phủ Quận chúa tìm Ôn Uyển. Đông Chính Vi đụng phải Hạ Nhàn, liền nói hắn tìm Quận chúa.

Hạ Nhàn thấy sắc mặt Đông Chính Vi ngưng trọng, vội vã đi tìm Quận chúa. Bộ dáng kia hẳn là đại sự, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Đông Chính Vi nhìn Hạ Nhàn, trong lòng do dự có nên nói cho Hạ Nhàn biết hay không? Dù sao chuyện cũng là Ôn Uyển phân phó, hắn không biết Hạ Nhàn có đáng tin không?

Hạ Nhàn thấy bộ dạng của Đông Chính Vi, lập tức dở khóc dở cười. Người này ngay cả mình cũng tin không nổi: “Quận chúa đang bận, nếu ngươi không có đại sự bẩm báo, ta sẽ không thông truyền. Nếu là đại sự, hiện tại ta sẽ sai người đi báo với Quận chúa.”

Đông Chính Vi suy nghĩ sau đó mới lên tiếng: “Hạ Nhàn cô nương, Quận chúa bảo ta kiểm tra xem bên kia có địa đạo hay không? Ta đã tra được rồi, bên kia quả nhiên có một lối đi bí mật. Có điều không biết tại sao đã bị lấp rồi, đều không phát hiện được. Hạ Nhàn cô nương, những người này khẳng định không muốn cho ta biết.”

Đông Chính Vi nhận được tin tức kia, liền lập tức trở lại bẩm báo với Ôn Uyển. Đông Chính Vi lo lắng, những người này không cho hắn biết, cũng chính là không muốn cho Quận chúa biết. Chuyện không muốn cho Quận chúa biết, khẳng định là chuyện bất lợi đối với Quận chúa.

Trong lòng Hạ Nhàn thoáng hiện lên dự cảm xấu: “Ngươi nói cái gì? Nơi nào có mật đạo?” Trong lòng Hạ Nhàn thậm chí còn lẩm bẩm, ngàn vạn lần đừng là điều mà nàng đang suy nghĩ.

Đông Chính Vi đem chuyện Ôn Uyển phó thác cho hắn nói một lần, sau đó nói chuyện phát hiện mật đạo. Vừa phát hiện Đông Chính Vi cảm thấy chuyện có chỗ không đúng, lập tức tới đây nói cho Ôn Uyển biết.

Sắc mặt Hạ Nhàn đại biến, Hạ Nhàn không làm tình báo, rất nhiều chuyện đều biết rất muộn. Nhưng đúng lúc nàng đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua có biết một chút. Buổi sáng Hạ Hương nói với nàng, tối ngày hôm qua có cao nhân tới. Nhìn khí sắc quận chúa hôm nay rất tốt, tất nhiên là đã đem chỗ ở của đại công tử và nhị công tử nói cho cao nhân biết rồi, người này đã đi đón.

Hạ Nhàn cũng là một trong những tâm phúc bên cạnh Ôn Uyển, đối với tâm tư của Ôn Uyển cũng tương đối rõ ràng, nếu biết Thích Ngọc không chết, Quận chúa nhất định không yên lòng để hai công tử trở lại, lo lắng có tam trường lưỡng đoản gì đó. Cho nên vẫn không chịu phái người tới đón. Nói cách khác, tối ngày hôm qua rất có thể người kia biết tin tức không giấu diếm được lâu, cho nên dứt khoát tự mình tới đây, để Quận chúa đem chỗ ẩn thân của hai công tử nói cho hắn biết. Sau đó dùng hai đứa bé dụ Thích Ngọc đi ra ngoài, chuyện này, này. . . . . . Hạ Nhàn run run.

Trong nháy mắt này Hạ Nhàn luống cuống, nếu để Quận chúa biết, nếu Quận chúa biết được nhất định là trời sẽ sập xuống đấy.

Đông Chính Vi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Nhàn, vội hỏi: “Hạ Nhàn cô nương, xảy ra chuyện gì sao?” Xem ra chuyện này rất trọng đại. Nếu không Hạ Nhàn sẽ không như vậy.

Hạ Nhàn lập tức ổn định tinh thần: “Đông Chính Vi, chuyện này rất trọng đại, tạm thời không nên bẩm báo với Quận chúa. Biết không?”

Đông Chính Vi có chút không giải thích được: “Tại sao?” Nếu là những người khác, Đông Chính Vi chắc chắn sẽ không nghe, nhưng Hạ Nhàn là nha hoàn tâm phúc của Ôn Uyển, cũng là người Ôn Uyển tin được. Nếu Hạ Nhàn đã mở miệng, nhất định là có nguyên nhân.

Hạ Nhàn thở dài một cái: “Chuyện này hiện tại ta cũng nói không rõ ràng lắm, đợi lát nữa ta giải thích với ngươi. Đông Chính Vi, ta thật lòng thỉnh cầu ngươi, tạm thời đừng nói tin tức này cho Quận chúa. Được chứ?” Hạ Nhàn thật lòng khẩn cầu, ngàn vạn lần đừng giống như những gì nàng suy nghĩ.

Đông Chính Vi đầu đầy mê hoặc: “Nếu cô nương không nói cho ta biết nguyên nhân, ta liền ở trong phủ Quận chúa chờ Quận chúa.” Hắn không muốn gạt Quận chúa. Bất kể là tin tức tốt hay là tin tức xấu, đều nên để cho Quận chúa biết. Làm thuộc hạ, thì nhất định không thể giấu diếm cấp trên, đó chính là tối kỵ.

Hiện giờ Hạ Nhàn cũng không biết được tình huống cụ thể: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chuyện này vô cùng trọng đại. Nếu ngươi nói với Quận chúa, thì giống như là trời sập xuống. Đến lúc đó, không chỉ có thiên hạ đại loạn, ngay cả Quận chúa nàng . . . . . .” Điềm xấu không thể nói: “Ta chỉ thỉnh cầu ngươi đi về trước đã. Đợi ta đi qua tìm ngươi, có được hay không?”

Đông Chính Vi nhíu chặt mày, thiên hạ đại loạn, là chuyện gì sẽ chọc cho thiên hạ đại loạn. Có phải quá khoa trương hay không? Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Nhàn, Đông Chính Vi hơi trầm xuống nặng nề gật đầu một cái.

Đang nói thì Ôn Uyển trở lại.

Sau khi Ôn Uyển trở về, phải đi đến thư phòng tiền viện xử lý chính vụ. Hạ Nhàn đem dược thiện đã chuẩn bị đưa qua cho Ôn Uyển uống.

Lúc đi ra Hạ Nhàn nhìn một cái về phía Hạ Hương ra hiệu, lúc này Ôn Uyển đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, không nhìn thấy được. Nếu thấy nhất định sẽ sinh nghi.

Hạ Hương trong lòng quái dị, nhưng vẫn lặng lẽ lui ra ngoài.

Sau khi Hạ Hương rời khỏi đây, rẽ vào sương phòng ngày thường Ôn Uyển dùng để nghỉ trưa, hỏi Hạ Nhàn: “Thần thần bí bí như vậy, là có chuyện gì nha?” Hạ Nhàn vẫn là lần đầu tiên ở trước mặt Quận chúa nháy mắt với nàng đấy.

Buổi sáng Hạ Nhàn mới chỉ nghe Hạ Hương nói một chút, tình huống cụ thể vẫn không biết. Lập tức bảo Hạ Hương nói cụ thể cho nàng biết.

Hạ Nhàn nghe xong lời Hạ Hương, tay chân lạnh như băng. Trong đầu thoáng qua một ý niệm, xong rồi, trời thật sự sập xuống rồi. Nếu để cho Quận chúa biết người kia lừa nàng, người nọ muốn dùng đại công tử và nhị công tử làm mồi câu dụ Thích Ngọc đi ra ngoài, thật sự sẽ khiến thiên hạ đại loạn đấy.

Hạ Hương thấy Hạ Nhàn vẫn luôn luôn trầm ổn lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân không được tự nhiên. Hiển nhiên là có chuyện thật sự không tốt. Hạ Hương kinh hãi không dứt: “Rốt cuộc là sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tất nhiên là đại sự rồi, nếu không sẽ không thể khiến Hạ Nhàn có cái bộ dáng này.

Hạ Nhàn đem chuyện Đông Chính Vi nói chuyển cáo cho Hạ Hương. Hạ Hương tức giận không dứt: “Thật là quá đáng. Đã vậy còn tính toán trên đầu Quận chúa?” Hạ Hương khẳng định suy đoán của Hạ Nhàn là sự thật. Hôm nay cũng chỉ có Minh Duệ và Minh Cẩn mới có thể dụ Thích Ngọc đi ra. Không nghĩ tới người này hèn hạ như vậy.

Hạ Nhàn nắm cánh tay Hạ Hương: “Làm sao bây giờ? Nếu để Quận chúa biết, nhất đinh là trời sập xuống đấy.”

Nếu để Quận chúa biết đại công tử và nhị công tử gặp nguy hiểm. Hạ Nhàn không dám bảo đảm Quận chúa có lập tức lên đường đi đón hai công tử hay không?

Nơi này vốn là bởi vì lúc trước làm phản có chút không yên, thật vất vả mới ổn định lạ được, Quận chúa không có ở đây, không người nào nắm trong tay triều cục, Quận chúa rời kinh, kinh thành rất có thể sẽ loạn. Kinh thành rối loạn, đến lúc đó chiến sự ở biên thành và hải khẩu cũng không thể yên ổn đánh xuống. Những thứ người kia trong lòng có quỷ thừa dịp này làm loạn, sẽ khiến thiên hạ đại loạn

Hạ Nhàn và Hạ Hương đi theo bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm như vậy, biết rõ, ở trong lòng Quận chúa, hài tử quan trọng hơn hết thảy. Quận chúa mới không quản quốc gia an ổn hay không an ổn. Quốc gia còn không nặng bằng hai công tử đâu, cũng không biết là người nào không có đầu óc như vậy.

Hạ Hương so với Hạ Nhàn thì trấn định một chút: “Đừng nóng vội, ngươi trước hết đừng nóng vội. Chuyện còn không đến mức bết bát như vậy. Ban đầu Quận chúa vì lo lắng có vạn nhất, mới để cho Hạ Dao tỷ tỷ và Võ Tinh đại nhân đi theo bên cạnh hai đứa nhỏ. Nếu bọn họ thật sự có cái tâm tư này, Hạ Dao tỷ tỷ và Võ Tinh đại nhân tất nhiên nhìn ra được. Nếu bọn họ cậy mạnh, cũng phải nhìn xem Hạ Dao tỷ tỷ có đáp ứng hay không? Cho nên ta cho rằng chuyện này nên lập tức nói với Quận chúa. Quận chúa sẽ có đối sách .”

Hạ Nhàn lắc đầu nói: “Nếu là những chuyện khác, Quận chúa nhất định có thể có đối sách. Nhưng chuyện này, nếu Quận chúa biết đại công tử và Nhị công tử gặp nguy hiểm, Quận chúa nhất định tự mình đi đón người, sẽ không có đối sách .” Vì hai đứa bé. Quận chúa ăn không ngon ngủ không yên, nếu biết có nguy hiểm, rất có thể sẽ liều mạng muốn đi hải khẩu đấy.

Hạ Hương cau mày: “Nhưng cũng không thể gạt Quận chúa. Mà quan trọng nhất chính là, chúng ta không thể gạt Quận chúa. Nếu Quận chúa nhất định phải rời khỏi kinh, thì phân tích quan hệ lợi hại, Quận chúa sẽ lấy đại cục làm trọng .” Hạ Hương không ủng hộ lời nói của Hạ Nhàn…, cho rằng Ôn Uyển sẽ lấy đại cục làm trọng.

Hạ Nhàn cười khổ: “Những chuyện khác có thể nói, chuyện này không thể thương lượng đâu. Hạ Hương, chúng ta chỉ có thể đem tin tức giấu đi. Nếu không, Hạ Hương, không thể có vạn nhất nha. . . . . . Nếu có vạn nhất, phủ Quận chúa sẽ đại loạn. Quận chúa mà rời khỏi kinh, rất có thể thiên hạ cũng đại loạn theo. Còn nếu Quận chúa không xuất kinh, biết chuyện này rồi khẳng định sẽ ngủ không yên giấc. Hạ Nhàn rất hiểu Ôn Uyển, nếu Quận chúa không đi tìm hai đứa bé, đừng nói xử lý triều chính, ngay cả mọi người cũng gánh không được.

Hạ Hương lập tức cũng không biết nên làm như thế nào rồi.

Hạ Nhàn cười khổ: “Như vậy, ta đi tìm Đông Chính Vi. Ngươi đi tìm Hạ Ảnh, nói chuyện này cùng Hạ Ảnh tỷ tỷ. Ngươi nói với Hạ Ảnh, ngàn vạn lần không thể tiết lộ dù chỉ một chút với Quận chúa. Chúng ta phải nghĩ đến tất cả mọi mặt. Nếu không, bằng vào sự nhạy cảm của Quận chúa, cũng không phải dễ dàng giấu diếm như vậy.” Bất kể chuyện này cuối cùng ra sao, nhưng hiện tại… khẽ than thở một tiếng, nhưng hiện tại tất phải gạt. Quận chúa không thể ngã xuống.

Hạ Hương còn chưa có đáp ứng, Hạ Nhàn đã làm ra quyết định. Hạ Hương giãy dụa một lúc lâu, nghĩ tới bất kể là luận tư hay luận công, cũng đều vì muốn tốt cho Quận chúa. Khẽ than thở xong thì đi tìm Hạ Ảnh.

Trên đường đi tìm Hạ Ảnh, Hạ Hương suy nghĩ xuống. Ở trước mặt Ôn Uyển Quận chúa muốn giấu diếm chuyện lớn như vậy, cực kỳ khảo nghiệm năng lực thừa nhận của bản thân. Nàng khẳng định chống đỡ không được, phải nghĩ một lí do thích đáng, vạn nhất Quận chúa phát hiện sự khác thường của nàng, cũng có thể hoàn chỉnh mà nói đi qua.

Hạ Ảnh biết tiền căn hậu quả, ngu ngơ hồi lâu. Hạ Dao đối với Ôn Uyển có thể còn có điều mong đợi. Nhưng Hạ Ảnh vô cùng rõ ràng, nếu Quận chúa biết Thiên Long lừa gạt nàng, cho dù thiên hạ đại loạn, Quận chúa cũng sẽ không quản, khẳng định chạy đi tìm hai đứa bé.

Hạ Ảnh lập tức đi tìm Lý Nghĩa. Hỏi Lý Nghĩa có biết chuyện này hay không, vừa nghe Lý Nghĩa cũng biết chuyện này, lập tức giận đến chửi ầm lên: “Các ngươi biết mình chọc ra họa lớn thế nào sao? Nếu Quận chúa biết, ta nói cho ngươi biết, Thiên Vương lão tử cũng không giữ được Quận chúa ở kinh thành. Bảo đảm Quận chúa sẽ lập tức đi tìm hai đứa bé. Nếu như Quận chúa rời khỏi kinh thành. Ngươi nên biết, nếu không có Quận chúa trấn giữ thì kinh thành sẽ có cái hậu quả gì?”

Lý Nghĩa lập tức nói: “Không thể nào. Quận chúa không thể nào rời khỏi kinh thành.”

Hạ Ảnh lập tức cười lạnh nói: “Không thể nào? Ta đã hầu hạ bên cạnh Quận chúa hơn hai mươi năm, tính tình Quận chúa ngươi có thể rõ ràng hơn ta sao? Đối với Quận chúa mà nói, hai đứa bé quan trọng hơn cả mạng của nàng. Nếu biết Thiên Long muốn dùng hai công tử làm mồi câu dụ Thích Ngọc, Quận chúa mới không quản thiên hạ có an ổn hay không?” Cho tới bây giờ Ôn Uyển chưa từng có tấm lòng vì nước. Quận chúa vẫn luôn chỉ muốn trôi qua cuộc sống nhàn nhã yên ổn cùng với gia đình của mình. Đây là ưu điểm, nhưng cũng đồng thời là nhược điểm. Cũng bởi vì Quận chúa biết hai đứa bé chính là nhược điểm trí mạng của nàng, cho nên mới phí nhiều công sức đưa hài tử rời đi. Không nghĩ tới, địch nhân tìm không được cái nhược điểm này, thế nhưng người mình lại lợi dụng cái nhược điểm này.

Lý Nghĩa lập tức trợn tròn mắt, nếu như thế, vậy bọn họ thật sự đã làm chuyện ngu xuẩn rồi. Cho dù bọn họ cưỡng chế không cho Quận chúa rời kinh thành, nhưng ép được người, không để cho Quận chúa rời kinh. Nhưng Quận chúa có thể bãi công, cái gì cũng không quản cái gì cũng không làm. Dĩ nhiên, ác hơn một chút thậm chí sẽ tiêu diệt hết ám vệ bọn họ.!

Hạ Ảnh cũng tức giận đến cực điểm a! Chuyện này không phải chuyện bình thường gì đó, muốn tính toán trên đầu Quận chúa cái gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng tính toán hai đứa bé. Đây không phải là tự mình chuốc lấy rắc rối sao? Ý của Hạ Ảnh, chỉ có thể làm cho người ta giấu diếm tin tức này thôi.

Lý Nghĩa vội vàng đáp ứng. Nói đùa sao, vạn nhất Quận chúa sinh lòng muốn đi hải khẩu cứu người, hoặc là bỏ qua chuyện triều chính sang một bên không quản, đến lúc đó thiên hạ chắc sẽ đại loạn long trời lỡ đất, đến lúc đó hắn cũng xui xẻo. Cho nên, chuyện này nhất định phải giấu diếm.

Hạ Ảnh tự biết Ôn Uyển vô cùng hiểu rõ bản thân, một khi tâm tình nàng không đúng, nhất định sẽ lộ chân tướng. Lập tức sau khi trở về cố ý giả dạng vết thương cũ tái phát, núp ở hậu viện dưỡng thương.

Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, cùng lắm là bỏ chút thời gian rảnh đi xem Hạ Ảnh một chút. Nhưng lúc đi thăm thời gian cũng có hạn, nói hai câu lại phải vội vã rời đi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Ôn Uyển cũng không phát hiện Hạ Ảnh chột dạ.

Hạ Hương tùy thân hầu hạ Ôn Uyển, tâm tình biến hóa không thể gạt được ánh mắt Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi nàng làm sao? Hạ Hương không nói, nhưng mặt cũng rất hồng, vẻ mặt khó mà nói ra. Ôn Uyển nghi hoặc hồi lâu, cũng không hỏi thêm nửa chữ.

Sau khi Hạ Dao đi, Hạ Hương mới được xếp thiếp thân hầu hạ bên cạnh. Ôn Uyển cũng không quá quen thuộc với Hạ Hương, chẳng qua bằng vào sự nhạy cảm của bản thân Hạ Hương có việc, nhưng khẳng định Ôn Uyển không thể nào tưởng tượng đến chuyện của nhi tử bên kia. Dù sao đang yên lành sao lại có người nghĩ nhi tử gặp chuyện.

Ôn Uyển để Hạ Nhàn chú ý, Hạ Nhàn e dè tỏ vẻ, hình như Hạ Hương nhìn trúng một hiệu úy kỵ binh của Uy Vũ Doanh.

Ôn Uyển rất có hứng thú, nhanh chóng cho người đi tra lai lịch của sĩ quan này. Người này điều kiện bên ngoài cũng không tệ lắm. Lớn lên dễ nhìn, chức quan ngũ phẩm, năm nay ba mươi hai. Tốt hơn chính là người này không có vợ, hai năm trước thê tử đã qua đời. Hạ Hương năm nay ba mươi lăm tuổi, lớn hơn người này ba tuổi, chênh lệch ba tuổi cũng không tính là quá lớn.

Sau khi Ôn Uyển thấy mặt liền cau mày, số tuổi không là vấn đề, nhưng cuộc sống riêng thì có vấn đề. Người này có hai con trai trưởng hai đích nữ, ba thứ nữ con vợ kế, tiểu thiếp ba người. Có thể nói là nhi nữ đứng đầy sảnh đường, nữ nhân cũng thành đống.

Ôn Uyển đem tình huống này nói với Hạ Hương, sắc mặt Hạ Hương rất do dự. Ôn Uyển cho là Hạ Hương đang giãy dụa, tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao khó có được một nam nhân có thể khiến Hạ Hương nhìn trúng, hết lần này tới lần khác lại là một tên háo sắc như vậy: “Ý của ta, vẫn là không cần. Nếu ngươi thật sự gả cho một người như thế, sau này còn phải giúp hắn lo liệu việc nhà, trông coi một đống nhi nữ kết hôn, ừa, còn có một đống tiểu thiếp ở hậu viện.” Ôn Uyển không hề suy nghĩ qua người này có đồng ý cưới Hạ Hương hay không? Mà là nghĩ xem Hạ Hương gả đi có lợi hay không, đây gả đi không phải làm thê tử, mà là làm quản gia miễn phí đấy. Gả cho nam nhân như vậy, vẫn nên suy xét, còn không thư thái bằng ở phủ Quận chúa đâu!

Trên mặt Hạ Hương do dự nhưng trong lòng không phải là rối loạn, mà là đang hộc máu, nàng lo lắng bị Quận chúa phát hiện tâm tình nàng không đúng, hỏi nguyên do. Cho nên thương lượng cùng Hạ Nhàn hồi lâu, cuối cùng thương lượng ra lý do này là đáng tin nhất. Nếu không, đừng nói một hiệu úy từ ngũ phẩm, cho dù là đại tướng quân nhị phẩm tam phẩm gì đó, bọn nàng mới không tốn hơi mà nhìn nhiều thêm một cái đâu.

Hạ Hương do dự hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn răng: “Quận chúa, ta nghe lời Quận chúa .” Thời điểm nói những lời này, không cần nói vẻ mặt có bao nhiêu quấn quýt cùng thống khổ.

Ôn Uyển khẽ than thở. Nàng thật sự không tán thành cửa hôn sự này. Hiệu úy này là một kẻ háo sắc, tiểu thiếp cũng đều trẻ tuổi xinh đẹp, Hạ Hương lớn lên chỉ có thể coi là thanh tú dễ nhìn, số tuổi lại lớn, khẳng định không vào được mắt hiệu úy kia. Một không có tình cảm hai không có hài tử, cho dù có thân phận đè ép, cũng chỉ có kính, sẽ không thực sự ái mộ Hạ Hương.

Ôn Uyển rất hi vọng người bên cạnh nàng có thể gả đi ra ngoài, nhưng nàng biết rõ sự thật tàn khốc. Dù sao Hạ Hương tuổi cũng lớn, muốn tìm người vừa lòng đẹp ý sao dễ dàng như vậy được. Tìm người không hợp tâm ý, còn không bằng không gả. Ở trong phủ Quận chúa, mấy người Hạ Hương cũng có thể an hưởng tuổi già. Chẳng qua chỉ lo lắng khi các nàng già rồi, sẽ cảm thấy tịch mịch, nghe nói người già sợ nhất là tịch mịch.

Ôn Uyển nghĩ tới đây nói: “Ta cũng là muốn tốt cho ngươi. Nam nhân này thật sự là gả không được. Nếu tìm không được người vừa ý, ngươi đi từ thiện đường nhận lấy một hài tử nuôi ở bên người, chờ đến khi già rồi cũng không sợ một người cô đơn nữa.”

Hạ Hương nghe lời này, trong lòng càng thêm đau lòng, nàng không muốn gạt Quận chúa . Nhưng đây không phải là chuyện nàng có thể khống chế. Hạ Hương nước mắt lưng tròng nói: “Quận chúa, ta cả đời đều hầu hạ người.” Nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống. Đây là lần đầu tiên lừa gạt Quận chúa, Hạ Hương thật sự rất muốn nói chân tướng cho Ôn Uyển. Nhưng nghĩ tới Hạ nhàn cùng Hạ Ảnh đã cảnh cáo, nên không dám nói, sợ nói ra rồi sẽ chọc ra tai họa ngập trời.

Ôn Uyển cho rằng Hạ Hương vẫn quấn quýt không nỡ, nhẹ nhàng than thở. Khụ, khó có dịp Hạ Hương nhìn trúng một người đàn ông, hết lần này tới lần khác lại là cái bộ dáng này, khổ sở là không thể tránh được. Ôn Uyển cũng không muốn nhìn Hạ Hương bi thương như vậy, phải biết rằng, tâm tình rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác đấy: “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Chỗ này của ta không có việc gì.” Cho Hạ Hương nghỉ ngơi, thứ nhất có thể để cho Hạ Hương nghỉ ngơi thật tốt, thứ hai Ôn Uyển cũng không muốn bị lây tâm tình không tốt. Làm cho nàng buồn bực theo, mặc dù tâm tình Ôn Uyển cũng đã bị lây rồi.

Ôn Uyển chờ sau khi Hạ Hương đi ra ngoài, lập tức tìm Lữ tướng quân tới, để Lữ tướng quân điều hiệu úy này dời khỏi phủ Quận chúa.

Lữ tướng quân cũng không biết hiệu úy này có chỗ nào đắc tội Ôn Uyển Quận chúa. Nhưng Ôn Uyển Quận chúa cũng chỉ để cho hắn chuyển đi, cũng không nói những thứ khác, cho nên để người này đi canh giữ quân doanh trống rỗng không người.

Hạ Hương ra khỏi thư phòng thì chạy đi tìm Hạ Nhàn. Hạ Nhàn cũng không muốn, nhưng đã đi tới tình trạng này, trừ gạt ra, còn có thể làm cái gì. Nói cho Quận chúa biết, không phải là tăng thêm gánh nặng cho Quận chúa sao?

Hạ Hương lau nước mắt, sầu khổ nói: “Ta ở bên cạnh Quận chúa nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gạt Quận chúa. Lại là chuyện lớn thế này, cũng không biết sau này Quận chúa biết rồi, có thể sẽ không quan tâm đến ta nữa hay không?” Hạ Hương thật sự lo sợ Quận chúa biết được chân tướng sẽ giận lây sang các nàng, đuổi tất cả bọn họ đi. Ở trong phủ Quận chúa nhiều năm như vậy, ở trong lòng các nàng, phủ Quận chúa chính là nhà. Ai có thể đành lòng mà rời khỏi nhà mình, nếu không phải thật sự không còn biện pháp nào khác. Hạ Hương chết cũng không nguyện ý gạt Quận chúa. Mấy ngày nay không ai ngủ ngon cả, nhìn Quận chúa liền thấy đau lòng.

Hạ Nhàn cũng buồn khổ không dứt, nàng không muốn giấu diếm. Nhưng chuyện này một khi để cho Quận chúa biết, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi: “Vấn đề hiện tại là tin tức kia còn không biết có thể giấu diếm được không? Đông Chính Vi còn chưa đáp ứng ta. Hắn nói hắn không thể lừa gạt Quận chúa.” Trong lòng Hạ Nhàn tích tụ không dứt. Nếu có thể, ai lại nguyện ý lừa gạt Quận chúa chứ, đây cũng không phải là không còn cách nào khác sao.

Hạ Hương lo lắng, vậy phải làm sao bây giờ.

Hạ Nhàn suy nghĩ sau đó nói: “Bất kể như thế nào, chuyện này nhất định phải gạt Quận chúa.” Không nói tới là vì triều đình, cho dù là vì Quận chúa, chuyện này cũng không thể nói.

Mấy ngày nay trong lòng Hạ Hương vẫn luôn xoắn xuýt không thôi.

Đông Chính Vi nghe Hạ Nhàn giải thích một phen rồi, không tình nguyện đáp ứng. Quận chúa coi trọng hắn như vậy, hắn không muốn lừa gạt Quận chúa. Hơn nữa quyền quyết định chuyện này không nằm trong tay hắn, rốt cuộc chọn lựa như thế nào, nên để cho Quận chúa tự mình tới chọn.

Hạ Nhàn không có cách nào khác, chỉ có thể khẩn cầu Đông Chính Vi đừng nói cho Quận chúa: “Nếu Quận chúa biết rồi, sẽ như là trời sập xuống. Đông đại nhân, ngươi yên tâm, đại công tử và nhị công tử chắc chắn sẽ không có việc. Nếu không, chúng ta cũng không dám gạt Quận chúa.”

Thiên Long không phải là người không có chừng mực như vậy. Cho dù hắn muốn dùng hai đứa bé dụ Thích Ngọc. Nhưng lấy bản lĩnh của Thiên Long, cộng thêm hai người Hạ Dao và Võ Tinh, cũng không sợ âm mưu quỷ kế của những người này. Cũng bởi vì như thế, ba người các nàng mới có can đảm giấu diếm. Nếu không, hài tử thật sự gặp chuyện không may, đến lúc đó các nàng nhất định sẽ bị Quận chúa thiên đao vạn quả.

Đông Chính Vi nghe Hạ Nhàn nói, sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ kỹ hồi lâu rồi nói: “Ngươi xác định là người kia xuất thủ đi đón hai công tử.” Nếu là người đó đi đón đại công tử và nhị công tử trở lại, hẳn là không có vấn đề gì.

Đông Chính Vi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể làm trái lương tâm không nói ra sự thật với Ôn Uyển.

Đông Chính Vi không thể so với hai người Hạ Hương và Hạ Nhàn, thứ nhất Đông Chính Vi hành tẩu giang hồ mấy năm, đã trải qua chuyện thê nhi chết thảm, bản thân mình cũng vô số lần bị đuổi giết, tâm trí phải nói là cực kỳ bền vững. Thứ hai hắn vốn am hiểu thuật truy tung, tâm tư cực kỳ kín đáo, ở thời điểm đối mặt với Ôn Uyển, mặc dù trong lòng có áy náy, nhưng lại không hề lộ ra sơ hở.

Ôn Uyển nghe được quả thật có mật đạo. Bất quá mật đạo bí mật là đã sớm bị nắm giữ, cho nên địch nhân một người cũng không chạy trốn được. Ôn Uyển gật đầu, vậy mới đúng nha, nếu nói không có mật đạo Ôn Uyển khẳng định không tin. Nhưng đã bị nắm giữ, lại có Thiên Long ở đó, Thích Ngọc thật sự bị giết. Đã chết là tốt rồi, nàng có thể ngủ an ổn rồi.

Ôn Uyển đang định mở miệng, đột nhiên suy nghĩ, còn không có đợi Ôn Uyển bắt được ý nghĩ này, phía ngoài có người lớn tiếng kêu: “Quận chúa, Trần đại nhân cầu kiến.”

Ôn Uyển không có thời gian đi nghi ngờ chuyện này có phải có lừa gạt gì nữa không.

Ôn Uyển không biết mấy người bên cạnh nàng vì muốn giấu diếm nàng tin tức kia, thật sự là rất nhọc lòng. Hạ Ảnh an ủi hai người nói: “Các ngươi yên tâm, đã đưa tin đi ra ngoài. Tin rằng Thiên Long đại nhân rất nhanh có thể nhận được tin. Biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, Thiên Long đại nhân chắc chắn sẽ không mang hai đứa nhỏ đi mạo hiểm.” Cùng việc triều đình được dẹp yên, thì Thích Ngọc tính là cái gì, hừ, cái gì cũng không phải đấy.

Hạ Hương trải qua hai ngày hoảng hốt, rốt cục khôi phục lại bình thường. Mặc dù trong lòng quấn quýt, nhưng quấn quýt nữa, cũng phải chờ đợi. Hạ Hương chỉ hy vọng các nàng không đoán sai, Thiên Long có lẽ muốn lợi dụng hai công tử, nhưng nhất định không dám mang tính mạng hai công tử ra đùa giỡn.

Còn lại Ôn Uyển mỗi ngày đều ngồi xem lịch mà đếm ngược ngày. Ôn Uyển lấy một ngày trước lễ mừng năm mới làm mốc. Mỗi ngày đều tính xem còn lại bao nhiêu ngày nữa.

Minh Duệ và Minh Cẩn mỗi ngày cũng đều ngắm sao ngắm trăng trông chờ người của mẫu thân phái đến đón bọn họ về. Nhưng chờ đến chờ đi, cũng đã qua hơn một tháng rồi, vẫn không thấy có người đến.

Minh Cẩn lo âu một ngày lại một ngày. Mỗi một ngày cũng đều phải hỏi lại cùng một cái vấn đề: “Cô cô, dượng, sao Nương còn chưa phái người tới đón chúng ta!”

Minh Duệ cũng hi vọng có thể trở về nhà sớm một chút. Minh Duệ cũng nhận được tin tức, biên thành liên tiếp đánh thắng trận, nếu bọn họ còn không về nhà, sợ rằng đến lúc đó cha còn có thể trở về sớm hơn bọn họ đấy: “Cô cô, nếu không, tự chúng ta trở về đi thôi!” Nếu lo lắng an nguy, vậy thì có thể đi đường bộ.

Hạ Dao cũng hi vọng sớm ngày nhận được thư Ôn Uyển tự tay viết, sau đó trở lại kinh thành. Rời đi thời gian dài như vậy, nghe nói chuyện xảy ra trong kinh thành khiến Hạ Dao vạn phần lo lắng. May mắn tất cả đều đã qua, nhưng không thể khiến Hạ Dao không lo lắng cho Ôn Uyển. Ở trong lòng Hạ Dao, đã sớm coi Ôn Uyển là muội muội ruột thịt của mình. Lần này nếu không phải Ôn Uyển mãnh liệt yêu cầu cùng tính trọng đại, nàng cũng không muốn mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn tránh ở nơi núi rừng này.

Võ Tinh lí trí hơn Hạ Dao rất nhiều, dựa theo lời của Ôn Uyển nói, nam nhân vĩnh viễn lý tính hơn nữ nhân lý tính. Nghe lời nói của Minh Duệ liền phản đối: “Mẹ cháu còn chưa đưa tin tới đây, vậy khẳng định là còn có tai hoạ ngầm chưa có trừ đi. Chúng ta tùy tiện trở về, nếu xảy ra chuyện gì. Chính các cháu thử nghĩ xem, Quận chúa cùng tướng quân sẽ thế nào. Thời gian dài như vậy cũng chờ được rồi, còn sợ chờ lâu thêm mấy ngày sao?”

Minh Duệ không lên tiếng . Minh Cẩn cũng không còn dám lên tiếng.

Hạ Dao thấy thế tự nhiên muốn lên tiếng trấn an: “Không cần phải gấp. Cho dù chậm thêm cũng sẽ không chậm hơn thời gian hoàng thượng khải hoàn hồi triều, trước lễ mừng năm mới, chúng ta nhất định có thể trở lại kinh thành .”

Minh Duệ tỏ vẻ hoài nghi. Lúc này đã là trung tuần tháng mười, còn có hơn hai tháng nữa là sẽ đến lễ mừng năm mới. Bọn họ thật sự có thể trở về nhà trước lễ mừng năm sao?

Võ Tinh cười nói: “Chỉ cần phụ thân các cháu có thể về nhà vào trước lễ mừng năm mới, các cháu nhất định cũng có thể về đến nhà trước lễ mừng năm mới.” Quận chúa vẫn đang trông ngóng nhìn cả nhà đoàn tụ đấy! Cho nên, hẳn là không lâu nữa sẽ phái người tới.

Ôn Uyển nhìn Hạ Hương gầy gò, trong lòng không đành lòng: “Hạ Hương, nếu thật sự không bỏ xuống được, ta ra mặt làm mai cho ngươi. Chỉ cần có ta ở đây, bọn họ ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm gì ngươi?” Ôn Uyển cũng có chút không đành lòng, lúc này mới bao lâu a, Hạ Hương thần sắc không tốt, người cũng gầy gò không ít, quả thực ứng với câu chỉ vì nhớ nhung mà hao mòn tiều tụy.

Trong lòng Hạ Hương run lên: “Quận chúa, ta sẽ không gả. Cả đời này ta cũng sẽ không rời khỏi phủ Quận chúa nửa bước.” Mặc dù trong lòng Hạ Hương vẫn tự an ủi mình, là vì tốt cho Quận chúa. Nhưng nàng cảm giác, cảm thấy mình đang phản bội Quận chúa. Thân là thuộc hạ, giấu diếm không báo, chẳng khác nào phản bội. Nhưng nói cho Quận chúa biết, Quận chúa không thể rời khỏi được kinh thành, đến lúc đó sẽ vì chuyện của hai hài tử mà ngày đêm lo lắng đề phòng. Nói lời xui xẻo chính là…, Quận chúa thật sự sẽ chống đỡ không được, ngã xuống.

Mấy ngày nay Hạ Hương không ngừng giằng co dằn vặt, bị hành hạ, có nhiều lần nhịn không được thiếu chút nữa nói cùng Ôn Uyển, chẳng qua là cuối cùng vẫn dừng lại.

Hạ Hương thề, đây tuyệt đối là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng. Lần sau cho dù thật trời có sập xuống, nàng cũng nhất định không dám giấu diếm Quận chúa. Không nói ngày hôm đó có bao nhiêu đau khổ, mà chuyện như vậy, bất kể có phải vì tốt cho Quận chúa hay không, cũng là điều kiêng kỵ.

Nghĩ tới đây, Hạ Hương lại không an lòng, còn không biết sau chuyện lần này, Quận chúa còn cần nàng hay không? Có chết nàng cũng không nguyện ý rời khỏi phủ Quận chúa.

Ôn Uyển nhìn bộ dạng vừa quấn quýt vừa thống khổ của Hạ Hương, thật không biết nên nói cái gì mới tốt: “Nơi này đã có Thu Vân và Thu Nga. Ngươi nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ tinh thần tốt một chút rồi hãy nói.” Ôn Uyển thật sự là nhìn không được bộ dạng thống khổ của Hạ Hương.

Hạ Hương gật đầu đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment