Minh Duệ kéo màn xe ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài cùng Minh Cẩn. Lúc này đã bắt đầu mùa đông rồi, cảnh vật phía ngoài trụi lủi, rất là tiêu điều.
Minh Cẩn nói thầm thời điểm đi rất náo nhiệt, bây giờ nhìn thấy thật thê lương. Minh Duệ thấy tâm tình Minh Cẩn ổn định, hiện tại cũng có bản lĩnh nói thầm cảnh sắc không đẹp. Cho nên nhỏ giọng thương lượng cùng Minh Cẩn: “Đệ, huynh hi vọng sau này đệ trở về, hãy để cho mẹ nhìn thấy một Minh Cẩn thích khóc ầm ĩ.” Minh Duệ chỉ thiếu chút nữa là nói, ngoài mặt vẫn là Minh Cẩn yếu ớt kia.
Minh Cẩn có chút khó hiểu.
Minh Duệ nhẹ giọng giải thích: “Nếu để cho mẹ thấy được đệ biến hóa lớn như vậy, khẳng định rất khổ sở. Đệ muốn để cho mẹ khổ sở sao?”
Minh Cẩn lắc đầu: “Không muốn.”
Minh Duệ tiếp tục giải thích lý do của hắn, hi vọng Minh Cẩn làm một đứa con ngoan được người khác yêu thích. Nói giải thích không bằng nói là lừa dối. Nói xong Minh Cẩn sửng sốt, suy nghĩ một lúc lâu thì trịnh trọng đáp ứng Minh Duệ. Minh Duệ cuối cùng thành công lừa gạt Minh Cẩn.
Minh Cẩn nhìn Minh Duệ: “Ca, huynh nói xem cha trở lại có thể không thích đệ hay không?” Minh Cẩn lo lắng không phải là không có đạo lý. Mỗi lần cha gửi thư cho ca ca đều rất dày, gửi thư cho hắn, mỗi lần cũng là một hai trang giấy thật mỏng. Đối đãi thật khác nhau.
Minh Duệ thấy buồn cười. Nếu là nhà người ta, Minh Cẩn lo lắng cũng có đạo lý. Bởi vì đương gia nhà người ta có tam thê tứ thiếp, con cái thứ xuất cũng nhiều, con trai trưởng không nhất định phải làm cha thích. Nhớ năm đó, mặc dù hắn cũng là con trai trưởng, nhưng lại là người cha không thương mẹ không yêu. Nhưng bây giờ nhà bọn họ không giống vậy, không nói cha mẹ ân ái, nói riêng cha hắn chỉ có hai đứa con trai là huynh đệ bọn họ, cha mà không thương yêu bọn họ còn có thể thương ai.
Minh Duệ cười trấn an lo lắng của Minh Cẩn. Cha gửi cho hắn thư tín nhiều. Đó là bởi vì hắn hỏi đều trên vấn đề quân sự mà cha am hiểu. Nơi nào giống Minh Cẩn, thường xuyên ra cho cha bọn hắn một chút vấn đề đầu óc phải xoắn lại. Nếu cha có thể viết nhiều mới kỳ quái. Hơn nữa Minh Cẩn khá giống mẹ, thích nhất là văn. Không thích võ. Đề tài ít là bình thường .
Minh Cẩn vẫn còn có chút lo lắng.
Minh Duệ cười ha hả không ngừng: “Yên tâm, có mẹ ở đây! Nếu cha không thích đệ, đệ hãy nói với mẹ. Để cho mẹ cũng không cần để ý cha.” Minh Duệ chỉ là nói đùa thôi. Cha khẳng định sẽ yêu thương huynh đệ bọn họ rất nhiều. Dù sao cũng là huyết mạch của mình. Lại là tương lai của gia tộc.
Minh Cẩn cảm thấy cái chủ ý này rất tốt.
Hạ Ảnh nhận được tin tức, nói Thích Ngọc đã chết. Lần này tin tức Thích Ngọc đã chết là thiên chân vạn xác. Hai đứa bé Minh Duệ vô sự, Minh Cẩn thì bị dọa sốt cao.
Hạ Ảnh xoắn xuýt rồi, chuyện này nên nói cho Quận chúa biết hay không đây! Hạ Ảnh cùng Hạ Nhàn, Hạ Hương thương nghị. Nếu nói ba thợ giày thối cũng bằng một Gia Cát Lượng. Hạ Nhàn và Hạ Hương đồng ý.
Hạ Nhàn không chút nghĩ ngợi nói: “Nhất định phải nói cho Quận Chúa biết. Lúc trước là không có biện pháp, hiện tại hai đứa bé bình yên vô sự. Chuyện này nghĩ giấu diếm cũng giấu diếm không được, chờ hai công tử trở lại Quận chúa khẳng định sẽ biết. Đến lúc đó Quận chúa nhất định giận dữ.” Hạ Nhàn mơ hồ biết, chuyện này một khi chuẩn bị không tốt, mấy người bọn họ một người cũng không giữ được.
Hạ Ảnh suy nghĩ thật lâu mới đi vào, nhìn thấy Ôn Uyển đang uống trà nâng cao tinh thần. Hai ngày này Ôn Uyển không ngủ ngon. Cũng là cố chống tinh thần để xử lý chính vụ. Thật sự chịu không nổi thì uống trà.
Ôn Uyển nhìn thần sắc Hạ Ảnh trước mặt thật quái dị, một bộ dạng muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào. Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết có việc: “Nói cho ta biết, có phải Minh Duệ và Minh Cẩn đã xảy ra chuyện hay không?” Hai ngày này Ôn Uyển lo lắng đến không xong, nhưng Hạ Ảnh cũng không có nhận được tin tức bên kia nhanh như vậy. Khiến nàng gấp đến độ phát hoả rồi.
Hạ Ảnh ngẩng đầu cẩn thận nhìn Ôn Uyển một cái, sau đó mới lên tiếng: “Quận chúa, Thích Ngọc đã chết.”
Ôn Uyển vừa định nói Thích Ngọc không phải là sớm chết rồi à, tại sao lại nhô ra nói đã chết? Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, nghĩ tới hai ngày trước nàng gặp ác mộng, Ôn Uyển chợt đứng lên. Động tác quá mức bất ngờ, nước trong tay toàn bộ đều đổ trên tay nàng. Cũng may nước ấm, nếu là nước nóng thì tay đã bị phỏng.
Ôn Uyển cầm chén trà, trên mặt dần hiện ra vẻ tàn bạo. Lúc ấy nàng thấy kỳ quái, nghe nói Thống lĩnh đại nhân Thần Cơ Doanh là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hạ Dao từng nói qua với nàng, người này trừ nghe theo hoàng đế phân phó, những người khác ai cũng không quản được, mặt mũi người nào cũng không cho. Điểm này từ trên người Hạ Dao cũng đủ để nhìn ra. Nhưng người này thế nhưng đáp ứng tự mình đi đón Minh Duệ và Minh Cẩn. Lúc ấy nàng vốn có một chút nghi ngờ, mặt mũi của nàng có lớn như vậy sao? Nhưng vì đối với Thần Cơ Doanh quá tín nhiệm, không nghĩ tới. . . . . .
Ôn Uyển rét căm căm nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Minh Duệ và Minh Cẩn hiện tại như thế nào? Bọn họ không phải là đã xảy ra chuyện chứ?” Hiện tại Ôn Uyển hoàn toàn có thể xác định Thích Ngọc nhất định là chết ở trên đường Minh Duệ và Minh Cẩn trở lại. Thiên Long đón con của nàng là giả, dùng con của nàng làm mồi câu truy kích Thích Ngọc là thật. Được rồi, lá gan thật lớn nha, đến nàng cũng tính toán lên.
Trên người Ôn Uyển hiển lộ ra luồng khí bạo ngược, thật giống như muốn hủy thiên diệt địa. Hạ Ảnh thấy vậy trong lòng run rẩy. Lần này thật sự nguy rồi: “Quận chúa bớt giận, Quận chúa bớt giận. Đại công tử và Tiểu công tử đều rất tốt, không có chuyện cả, Quận chúa đừng nóng giận. Những thứ nghịch tặc này hôm nay đã một lưới bắt hết rồi. Đại công tử và Nhị công tử không có chuyện gì, đều tốt.”
Cho dù Ôn Uyển nghe được nhi tử không có chuyện gì cũng không thể che dấu lửa giận: “Nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thật sự là đáng hận, nàng thiên tân vạn khổ đem nhi tử giấu kỹ chỉ sợ xảy ra vạn nhất, thế nhưng Thiên Long lợi dụng Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi câu, đáng hận, thật sự là cực kỳ đáng hận. Nếu như Thiên Long ở chỗ này, Ôn Uyển nhất định phải phanh thây xé xác hắn.
Không đúng, Đông Chính Vi làm sao không có tra được. Nàng không phải để cho Đông Chính Vi đi thăm dò đấy sao? Tại sao sau đó lại nói không có mờ ám. Thật sự không có mờ ám, hay là Đông Chính Vi lừa gạt nàng? Nếu là lừa gạt nàng, thì tại sao phải gạt nàng?
Hạ Ảnh cẩn thận đem tin tức lấy được rõ ràng rành mạch mà nói cho Ôn Uyển biết. Nhưng lại giấu chuyện Minh Cẩn bị kinh sợ đến phát sốt lên.
Sau khi Ôn Uyển nghe xong chẳng qua chỉ hừ lạnh mà cười nói: “Dám mang con ta làm mồi câu, Thiên Long không hổ là Thiên Long, có can đảm.” Khoản sổ sách này không đòi lại, nàng đã sống vô dụng rồi.
Hạ Ảnh làm mặc niệm ba phút đồng hồ cho thống lĩnh đại nhân. Người bị Quận chúa nhớ thương, bình thường cũng sẽ không có quả ngon để ăn. Hi vọng Quận chúa đừng đem Thống lĩnh đại nhân chỉnh được quá thảm.
Hạ Ảnh mới vừa mặc niệm ba giây đồng hồ cho Thiên Long, chỉ thấy Ôn Uyển u ám nhìn nàng, bộ dáng kia có thể một ngụm đem nàng nuốt. Hạ Ảnh biết nàng cũng khó trốn trừng phạt.
Ánh mắt Ôn Uyển hoàn toàn lạnh xuống “Chuyện này ngươi biết bao nhiêu? Có phải vừa bắt đầu thì đã biết hay không?” Nàng lại bị người bên cạnh mình che giấu. Thật là đáng hận.
Hạ Ảnh cũng không dám giấu diếm, đem nói tất cả sự tình trải qua: “Nếu không phải Đông Chính Vi, chúng ta cũng không biết Thích Ngọc có khả năng đào thoát. Quận chúa, chúng ta không dám nói cho người biết. Chúng ta sợ người vì ngăn cản Thiên Long mà ra khỏi kinh thành.” Về phần lý do không nói rất đơn giản.
Ôn Uyển vỗ mạnh lên bàn một cái, phát ra một trận tiếng kêu rên: “Giỏi, giỏi. Thật giỏi a!” Tất cả mọi người bên cạnh đều gạt mình. Đem nàng làm thành người điếc, người mù. Giỏi, thật là giỏi! Lúc này Ôn Uyển hung ác muốn giết người.
Ôn Uyển lớn tiếng kêu lên”Người đâu. Lập tức đem Hạ Hương và Hạ Nhàn gọi tới cho ta.” Từng người từng người đều dám lừa gạt nàng. Chuyện lớn như vậy, vậy mà một người cũng không nói với nàng. Đáng hận, đáng hận cực kỳ.
Hạ Hương và Hạ Nhàn thấy vẻ mặt Ôn Uyển nổi giận, cũng biết là chuyện gì. Quỳ trên mặt đất. Hạ Hương buồn bực không dám nói. Hạ Nhàn thì thẳng thắn nói: “Quận chúa, chuyện này là chúng nô tì sai. Quận chúa trách phạt như thế nào nô tì không lời nào để nói. Nhưng Quận chúa, nô tì vẫn muốn nói một câu, cho dù làm lại một lần nữa. Nô tì cũng không dám đem chuyện này nói cho Quận chúa biết.”
Ôn Uyển gầm thét: “Người đâu, đem nàng ném đi ra ngoài cho ta.” Chết cũng không hối cải. Ôn Uyển âm trầm mà nhìn Hạ Ảnh, đúng thật thật là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tất cả đều học Hạ Ảnh. Xem ra, lần này không thu cỗ gió lệch này. Sau này sẽ khến tất cả đều học theo, phủ đệ này còn bộ dáng thế nào.
Hạ Hương thấy thế cũng không dám giữ vững trầm mặc vnữa: “Quận chúa, Hạ Nhàn cũng là vì Quận chúa. Nếu Quận chúa biết, tất nhiên là muốn đuổi theo. Kinh thành không có Quận chúa trấn giữ, nhất định sẽ dẫn phát nhiễu loạn. Quận chúa, còn nếu người không ra khỏi kinh, tất nhiên cuộc sống hàng ngày của người khó an. Chúng nô tì cũng vì nhận định Võ Tinh và Hạ Dao bọn họ nhất định có thể bảo vệ tốt hai công tử, mới gạt Quận chúa! Quận chúa. . . . . .” Nàng cũng không muốn gạt Quận chúa . Nhưng chuyện này không thể không giấu diếm.
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ các ngươi. Cảm tạ các ngươi vì ta suy nghĩ. Cũng phải, ta có tài đức gì, có thể được các ngươi làm nha hoàn như vậy.” lời này Ôn Uyển là từng chữ từng câu nói.
Hạ Hương ở bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua Ôn Uyển phẫn nộ thế. Lập tức nói gấp: “Quận chúa, thuộc hạ không dám.”
Ôn Uyển cười khẽ, sau khi cười xong đột nhiên cười ha hả không ngừng: “Không dám, còn có cái gì mà các ngươi không dám. Ta thật là dung túng các ngươi vô pháp vô thiên. Người đâu. Đưa toàn bộ bọn họ đều mang xuống cho ta, mỗi người đánh nặng ba mươi đại côn.” Ôn Uyển vốn định nói đánh nặng bốn mươi đại côn, lo lắng bốn mươi đại côn sẽ đánh chết. Mặc dù nổi giận, nhưng Ôn Uyển rốt cuộc vẫn là do dự, không muốn các nàng chết.
Thị vệ tiến vào đem ba người mang xuống, cũng không dám thật đem ba người mang xuống. Mặc dù không biết phạm vào cái sai lầm gì lớn để cho Quận chúa giận dữ, nhưng ba người này là thiếp thân thị nữ của Quận chúa, vẫn khách khí một chút tốt hơn. Ba nữ nhân tự động đi ra ngoài.
Rất nhanh, phía ngoài truyền đến âm thanh bốp bốp. Lại không nghe được hừ một tiếng. Ôn Uyển cười lạnh, cũng có cốt khí đây! Ỷ vào thân phận của mình bất đồng cùng người khác, cho nên mới dám cả gan làm loạn như thế. Lần này nếu không xử trí mấy nữ nhân này, hậu quả không thể lường được.
Thị vệ đánh người xong, đi vào xin chỉ thị Ôn Uyển nên xử trí như thế nào. Ôn Uyển đem tấu chương trên tay ném ở trên thư án: “Nhốt vào trong nhà giam. Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép vào thăm.”
Ôn Uyển sớm dựa vào trên ghế, gọi Thu Vân tới: “Để cho Lý Nghĩa tới đây gặp ta.” Lý Nghĩa nhất định phải gặp. Hắn biết được tình huống thật sự của hai đứa con trai nàng.
Sau khi Thu Vân đi ra ngoài, Ôn Uyển phân phó tuyên gọi Đông Chính Vi tới. Chuyện lớn như vậy thế nhưng gạt nàng, sau này còn có chuyện gì mà không dám gạt nàng chứ?
Đông Chính Vi nghe được Ôn Uyển tuyên hắn, cũng biết chuyện gì. Chuyện đã làm, tất nhiên gánh chịu hậu quả. Hắn đã làm tốt việc chuẩn bị. Nhìn thấy Ôn Uyển liền đem chuyện đã xảy ra nói. Sau khi nói xong thì quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, sắc mặt nguội lạnh: “Quận chúa, mặc dù nói là vì tốt cho Quận chúa. Nhưng che giấu chính là che giấu, bất kể nguyên nhân gì, biết mà không báo chính là bất trung. Thuộc hạ nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào của Quận chúa.” Dựa theo ý của Đông Chính Vi, chuyện này bất kể như thế nào nên để cho Quận chúa tự mình lựa chọn. Nhưng Hạ Nhàn và Hạ Hương mãnh liệt phản đối.
Đông Chính Vi thành thật như vậy, ngược lại Ôn Uyển không hướng hắn khai hỏa: “Nếu biết biết mà không báo là bất trung, tại sao còn muốn phản bội?”
Đông Chính Vi cũng không giấu diếm: “Quận chúa, Hạ Hương và Hạ Nhàn là tâm phúc bên cạnh người, đi theo Quận chúa nhiều năm, đối với tính tình của Quận chúa rõ như lòng bàn tay. Các nàng nói với ta nếu Quận chúa bị ép buộc ra khỏi thành, kinh thành sẽ không yên, có thể dẫn phát thiên hạ đại loạn. Còn nếu Quận chúa không ra khỏi thành, vì lo lắng hai đứa bé nhất định sẽ bị bệnh. Quận chúa như vậy, đồng dạng sẽ dẫn phát náo động. Giấu diếm là biện pháp tốt nhất.” lúc ấy Đông Chính Vi cũng là suy nghĩ thật lâu thật lâu, nếu Ôn Uyển là một nam nhân, cho dù ba người Hạ Nhàn bọn họ mãnh liệt phản đối. Đông Chính Vi cũng sẽ không giấu diếm. Nhưng đáng tiếc Ôn Uyển là một phụ nữ, Đông Chính Vi hỏi thê tử của mình. Lúc ấy thê tử nói, lấy tính tình của Quận chúa, vì con cái. Nơi nào còn có thể suy nghĩ cái gì quốc gia dân chúng. Thân là một người mẹ, nếu đổi lại là nàng cũng giống nhau, chỉ muốn để cho con cái bình an. Cũng chính một câu nói như vậy. Khiến Đông Chính Vi đáp ứng thỉnh cầu của hai nữ nhân kia. Nhưng Đông Chính Vi cũng cho rằng hắn làm như vậy là bất trung, phản bội Quận chúa. Làm ra chuyện dù sao cũng phải gánh chịu hậu quả. Bất kỳ lý do gì cũng không thể giải vây cho việc bị phản bội.
Ôn Uyển nhìn Đông Chính Vi: “Kéo ra ngoài, đáng nặng hai mươi đại côn.” So sánh với ba nữ nhân thì đánh ít hơn, là bởi vì Ôn Uyển cho rằng thái độ Đông Chính Vi rất tốt.
Đông Chính Vi cho rằng hai mươi đại côn thật sự là quá ít: “Quận chúa, thuộc hạ giấu diếm Quận chúa chuyện trọng đại như thế, rất đáng chết.” đến bây giờ Đông Chính Vi cũng ý thức được khuyết điểm của Ôn Uyển, tâm từ thủ nhuyễn. Loại chuyện này tại sao có thể đánh hai mươi đại côn thì kết thúc được? Phải giết gà dọa khỉ mới đúng.
Ôn Uyển im lặng mà nhìn Đông Chính Vi. Còn có người ghét bỏ mình bị trừng phạt nhẹ. Cuối cùng nói: “Kéo ra ngoài, đánh ba mươi đại côn.” Khụ, cho nên nói cũng là mấy nữ nhân bên cạnh làm hư. Lần này thật sự phải tiêu diệt bầu không khí này.
Sau khi đánh xong ba mươi đại côn, cũng giống nhau ném tới trong nhà giam.
Sau khi xử trí bốn người, cả phủ Quận chúa lòng người bàng hoàng. Ôn Uyển cũng là ở tốc độ nhanh nhất. Một lần nữa ở trong phủ đệ chọn lựa ra hai người đặt ở bên cạnh hầu hạ. Hai cô nương này là Hạ Dao tự mình dạy dỗ, Ôn Uyển vốn còn muốn để cho Hạ Dao trở lại dạy dỗ thêm, nhưng bây giờ không được. Ôn Uyển cho các nàng gọi là Thu Hàn, Thu Thủy. Về phần phòng bếp, trực tiếp chính là giao cho đồ đệ Hạ Nhàn, Ôn Uyển trực tiếp đổi tên gọi Thu Ngũ.
Ôn Uyển vừa sửa sang lại xong những thứ này, nghe thấy Lý Nghĩa đã tới. Ôn Uyển cười khẽ: “Lúc này đã ban ngày mới đến. Kiêu ngạo thật đúng là lớn.”
Lý Nghĩa trên đường tới bên này đã được tin tức, hiểu rằng Ôn Uyển đã biết chuyện.
Ôn Uyển đều lười giống như hắn nói nhảm. Trực tiếp hỏi hắn: “Minh Duệ và Minh Cẩn rốt cuộc như thế nào? Đừng nói dối gạt ta.”
Lý Nghĩa nơi nào còn dám nói dối lừa gạt Ôn Uyển, vội vàng trình lên một phong thơ: “Quận chúa, đây là thư Hạ Dao cô nương tự tay viết. Mới vừa lấy được, xin Quận chúa ngự lãm.”
Ôn Uyển hồ nghi mà nhận lấy tin, mở ra xem đúng là bút tích của Hạ Dao. Trong thơ Hạ Dao đem chuyện nói tất cả. Cũng nói sự do dự của nàng, sau đó cùng Võ Tinh thương nghị rất nhiều. Đã cùng Minh Duệ, Minh Cẩn thương nghị qua, cuối cùng đều đồng ý r. Thế nhưng trong thơ Hạ Dao nói cho Ôn Uyển biết, Thiên Long đem một nửa tinh anh Thần Cơ Doanh điều đi qua. Sẽ không xuất hiện vạn nhất, để cho Ôn Uyển yên tâm.
Tin có ám hiệu, cho nên Ôn Uyển không nghi ngờ giả bộ: “Tin này là bảy ngày trước , nhưng ngày hôm trước mí mắt ta nhảy, có phải hài tử đã xảy ra chuyện hay không?”
Lý Nghĩa vội vàng nói: “Không có, Quận chúa, thuộc hạ bảo đảm tuyệt đối không có xảy ra việc gì. Không được nửa tháng thì Đại công tử và Nhị công tử có thể bình an đến kinh.” Trong lòng Lý Nghĩa cũng phải cảm thán trực giác của Ôn Uyển lợi hại. Đều nói mẫu tử liền tâm, hiện nay xem ra quả nhiên là mẫu tử liền tâm. Hơn nữa trực giác của Quận chúa thật sự chính xác cực kỳ. Haizz, sau này nếu có thể không chọc đến nàng, vẫn là ít chọc mới thỏa đáng.
Ôn Uyển nghe được Lý Nghĩa nói như vậy, cũng không hoài nghi. Lý Nghĩa dám đánh cam đoan, thì chứng minh hai đứa bé thật sự không có chuyện. Nếu không, chẳng lẽ bọn họ còn có thể biến một Minh Duệ và Minh Cẩn ra ngoài: “Hài tử của ta lúc nào mới có thể trở về đến kinh thành?”
Lý Nghĩa vội vàng nói: “Quận chúa, nhiều nhất nửa tháng là có thể trở lại kinh thành. Quận chúa yên tâm, bảo đảm không có bất kì sơ hở nào.” Đây nhất định không được có sơ hở a! Nếu không thật không biết thu dọn tàn cuộc thế nào.
Ôn Uyển tựa vào trên ghế: “Các ngươi rất có bản lãnh, chuyện lớn như vậy cũng dám gạt ta. Thiên Long cũng không thẹn là Thiên Long, thậm chí ngay cả ta đều dám tính toán. Các ngươi đã có khả năng như vậy, vậy các ngươi là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm. Ta vốn là người vô dụng lười nhác, cũng nên chuyển ra vị trí cho các ngươi.”
Lý Nghĩa không biết Ôn Uyển là có ý gì.
Ôn Uyển cũng không giải thích cùng hắn, chẳng qua là viết một phong thơ: “Bằng tốc độ nhanh nhất, đem phong thư này giao cho cậu hoàng đế. Ta hi vọng trong vòng năm ngày, có thể nhận được hồi âm của cậu hoàng đế.”
Lý Nghĩa tất nhiên đáp ứng rồi. Vốn tưởng rằng sẽ bị Ôn Uyển đuổi đi ra, không nghĩ tới Ôn Uyển chỉ hỏi đến tình trạng phạm nhân cho ăn cây thuốc phiện. Mặc dù nói Thích Ngọc đã chết, nhưng còn phải phòng bị phía dưới có người chạy trốn. Ai biết còn có người nào tạo thành uy hiếp đối với Minh Duệ và Minh Cẩn hay không? Ôn Uyển không thể không hỏi một lần: “Người kia đâu? Ăn hết thức ăn trộn lẫn cây thuốc phiện, thời gian dài như vậy còn không có nghiệm sao?”
Lý Nghĩa nhìn Ôn Uyển: “Còn đang cho ăn.” Sau đó đem biểu hiện của người này nói rõ ràng cho Ôn Uyển biết. Hắn cũng không biết lúc nào nên dừng lại, đang chuẩn bị cùng Ôn Uyển nói xong thì dừng.
Ôn Uyển sau khi nghe xong gật đầu: “Nói như vậy là đã nghiện rồi. Chỉ cần không phải có ý chí siêu cường, hẳn là chịu không được. Dĩ nhiên,nếu chịu được, chúng ta cũng chỉ có thể bội phục thôi.” Ở đây không có thuốc phụ trợ, người này còn có thể chịu đựng được hấp dẫn của ma túy, Ôn Uyển chỉ có thể bái phục. Hơn nữa còn có thể giải thoát cho hắn. Bởi vì người như vậy đáng giá tôn kính.
Lý Nghĩa nhìn Ôn Uyển, không có lên tiếng.
Ôn Uyển cười nói: “Có thể ngừng. Nếu hắn đáp ứng, cứ tiếp tục cho hắn ăn. Nếu không đáp ứng. Cũng đừng có cho hắn ăn. Ta tin tưởng, sẽ có hiệu quả .”
Lý Nghĩa thấy sắc mặt Ôn Uyển, đàng hoàng mà đi xuống.
Ôn Uyển dùng bữa tối, nhìn thức ăn đầy bàn, nhưng nửa điểm khẩu vị cũng không có. Mặc dù đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hai đứa bé vô sự. Coi như là có là giấu diếm, hai đứa bé cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng trong lòng Ôn Uyển đang có một đốm lửa. Một kiểu nóng nảy làm sao cũng phát tiết không ra: “Cậu Hoàng đế lúc nào có thể về kinh?”
Thu Vân cũng không thể nói thời gian cụ thể: “Hoàng thượng nói. Trước lễ mừng năm mới nhất định trở lại kinh thành.” Đây đúng là hoàng đế đã nói.
Ôn Uyển hừ lạnh. Lúc trước Ôn Uyển đã cho người đi thu dọn hậu cung rồi. Hoàng đế không có ở đây, Ôn Uyển cũng không đi qua hậu cung. Hậu cung hôm nay hoang vu đến không xong Không chỉ phải thu dọn hoàng cung, Ôn Uyển còn phải thu dọn phủ Tướng Quân. Nếu nói hoàng cung hoang vu là khoa trương một chút, thì phủ Tướng Quân kia thật sự quá hoang vu rồi.
Kể từ sau khi Bạch Thế Niên đi, phủ Tướng Quân trừ tôi tớ trông chừng. một lần Ôn Uyển cũng không đi qua. Lần này Bạch Thế Niên trở lại, nhất định là phải đem phủ đệ quét dọn tốt, đang đợi chủ nhân vào ở. Sau này Bạch Thế Niên nhất định thường ở tại phủ Quận Chúa. Nhưng phủ Tướng Quân cũng không thể hoang phế. Sau này chỗ kia để Minh Duệ ở.
Phủ Quận Chúa thì nàng có thể ở, nhưng sau này nàng mất hoàng gia nhất định phải thu hồi lại. Mà Phủ Tướng Quân thì không giống vậy, cho dù sau này Bạch Thế Niên phong hầu thì tòa nhà này cũng sẽ không đổi lại. Căn cứ chế độtriều đại này, tương lai tòa nhà này là chỗ Minh Duệ phải ở cả đời. Cho nên Ôn Uyển sai Đại quản gia phái người tu sửa cho tốt. Tạm thời sửa chữa ít, chờ có rãnh rỗi sẽ sữa chữa nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển thật sự mệt nhọc. Cho dù nàng đi tới cái thế giới này, vẫn đều kiên trì kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, cũng vẫn rất hưởng thụ cuộc sống. Cho nên lúc trước tiếp nhận chính vụ. Trừ phi tình huống đặc biệt, nếu không thì chuyện nhiều hơn nữa, lượng công việc hàng ngày cũng không thể vượt qua bốn canh giờ. Lễ mừng năm mới vân vân còn muốn cho mình thời gian dài nghỉ lễ. Nhưng kể từ sau khi tiếp nhận chính vụ, cái ngày nghỉ gì cũng không có. Ôn Uyển chân chính gọi là loay hoay bể đầu sứt trán.
Thật vất vả đợi đến tin tức nói hoàng đế sắp về kinh, cuối năm sẽ trở lại. Bên này vừa nhả ra khí, nghĩ tới rốt cục bận rộn đã xong. Lại có một chuyện như vậy chờ đợi mình. Ôn Uyển vừa nghĩ đến trong lòng liền như đè ép một tảng đá.
Ôn Uyển rất muốn biết chuyện này hoàng đế rốt cuộc biết không. Nếu là hoàng đế cho phép. Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra ngoan sắc. Hi vọng cậu hoàng đế không biết chuyện, đây hết thảy là do Thiên Long tự tiện chủ trương mà thôi. Nếu không, thật sự là hoàng đế ra lệnh, thì tình nghĩa cậu cháu cũng chấm dứt.
Ôn Uyển thật lòng buồn bực, cuộc sống sốt ruột này phải sớm kết thúc một chút. Nhưng từ sự kiện nơi này Ôn Uyển nhìn thấu nguy cơ. Hạ Ảnh, Hạ Hương các nàng trên mặt nói là vì tốt cho nàng, thật ra thì chân chính vì cái gì, là triều đình. Nếu nàng đi thật, kinh thành sẽ loạn. Cho nên, các nàng chân chính trung thành, không phải là nàng mà là hoàng đế.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Cũng không biết Hạ Dao lúc nào mới có thể trở về .” Những người bên cạnh này, cũng chỉ có Hạ Dao là thật vì tốt cho nàng. Ôn Uyển nghĩ tới đây, không nhịn được lại nhớ tới ông ngoại Hoàng đế. Ôn Uyển nghĩ tới đây chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, cùng so sánh với ông ngoại Hoàng đế, những thứ khác không nói, chỉ riêng chuyện dùng người này, cách không phải chỉ một điểm nhỏ. Được rồi, Ôn Uyển hoàn toàn quên mất, Thiên Long cũng là người trước mặt Tiên hoàng. Lại càng là người tiên hoàng chọn xuống tới.
Ôn Uyển hạ quyết tâm, lần này nhất định phải trừng phạt nặng nề mấy người. Hơn nữa, không thể giữ ở bên người nữa. Đến từ nơi nào thì về nơi đó đi. Lưu lại người không trung tâm như vậy, người còn có thể vì nàng làm chủ, sớm muộn gì cũng để lại đại họa.
Ôn Uyển đang buồn bực,thì trong cung gởi thư nói hoàng hậu không uống thuốc, kiên trì muốn Lục hoàng tử hầu hạ. Ôn Uyển hừ lạnh: “Nói với bà ấy. Bổn cung sẽ chuẩn bị hậu sự cho bà, đến lúc đó phong quang mà chôn cất. Sẽ không thua kém bất kỳ một vị hoàng hậu tiền triều nào.” Trong ngày thường Ôn Uyển không có nổi nóng tự nhiên là dễ nói chuyện. Nhưng hiện tại Ôn Uyển đang tức giận, ngươi muốn thì chết sớm một chút, còn có thể sớm đầu thai.
Hoàng đế sắp trở về, hoàng hậu vô cùng rõ ràng hoàng đế trở lại bà không có quả ngon để ăn. Nhưng hiện tại bà bị giam lỏng rồi, cũng không rời đi kinh thành được, hơn nữa càng chết không được. Những thứ thái y kia cứ như mắt gà chọi, mười hai canh giờ thay phiên trông coi,cung nữ thái giám bên cạnh không rời đi. Lúc này Hoàng hậu ngay cả muốn chết cũng không thể.
Lời của Ôn Uyển truyền vào trong hoàng cung, hoàng hậu cực kì hận. Ôn Uyển càng muốn bà chết, bà càng phải hảo hảo mà sống. Thuốc uống. Cơm cũng ăn, ăn đến sạch sẽ.
Hải Như Vũ nhận được tin tức, cảm thấy sự tình bất thường: “Phủ Quận Chúa có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Không có chuyện phát sinh, Ôn Uyển sẽ không nói như vậy.
Người tới nói Ôn Uyển xử phạt ba Đại nha hoàn bên cạnh. Đến Đông Chính Vi đắc dụng cũng bị giam. Về phần chuyện gì thì không ai biết.
Hải Như Vũ biết ba nữ nhân kia là tâm phúc của Ôn Uyển. Có thể chọc cho Ôn Uyển phạt đánh ba nha hoàn, xem ra thật xảy ra chuyện lớn. Cũng không biết là đại sự dạng gì? Bây giờ đối với tin tức bên ngoài. Bọn họ so sánh với người khác đều chậm nửa nhịp.
Dung ma ma nhỏ giọng nói, có muốn bảo Linh Đông điện hạ trở lại hay không? Tốt nhất vẫn nên biết thêm một chút tin tức của Phủ Quận Chúa, như vậy trong lòng bọn họ cũng có tính toán.
Hải Như Vũ lắc đầu: “Không được, trước kia coi như xong. Hiện tại chúng ta không thể nhấc lên hiềm khích cùng Ôn Uyển. Chỉ sợ một chút cũng không thể. Vạn nhất bị chui vào chỗ trống, Đông cung chúng ta xong rồi.” Trước kia một chiêu này chẳng qua là mượn hơi Ôn Uyển. Nhưng bây giờ đó là một cây rơm rạ cuối cùng của bọn họ. Thái độ tự nhiên là phải cẩn thận.
Dung ma ma khẽ than thở. Thật ra thì bà rất muốn nói, hiện tại không giống ngày xưa. Nên để cho tiểu điện hạ trở lại nhiều thì tốt hơn một chút. Mẫu tử rốt cuộc vẫn là mẫu tử, chung đụng đã lâu. Tình cảm tất nhiên cũng có. Như bây giờ cẩn thận từng li từng tí, một khi bị tiểu điện hạ phát hiện, ngược lại bị đẩy đi càng xa. Nhưng lời này Dung ma ma không thể nói. Bởi vì bà cũng không biết rốt cuộc làm sao mới là tốt nhất.
Ôn Uyển rất căm phẫn, Bạch Thế Niên cũng giống vậy, rất buồn bực. Bạch Thế Niên theo Hoàng đế hồi kinh. Theo tốc độ hành quân, cách Hoàng Thành càng ngày càng gần. Ngược lại trong lòng Bạch Thế Niên rối loạn. Mỗi ngày buổi tối cũng phải lấy ra thư nhà còn có bức họa Ôn Uyển gửi cho, nhìn một lần mới có thể ngủ. Nếu không thì hơn nửa đêm cũng ngủ không được. Loại tình huống này,càng đến gần kinh thành thì càng nghiêm trọng.
Bạch Thế Niên không biết vì cái gì, càng đến kinh thành, đáy lòng càng không chắc. Dựa theo hiện tại hắn công thành danh toại, quang tông diệu tổ rồi. Về nhà nên nhận được hoan nghênh nhiệt liệt. Thế nào lần này trở về sẽ được phong tước, che chở hậu thế. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác đụng với một người vợ so với hắn còn lợi hại hơn . Nhiếp chính Quận chúa, trông coi đại sự đất nước. Cùng so với Ôn Uyển, Bạch Thế Niên thật sự cảm giác mình không có gì có thể khoe khoang. Mà thái độ Ôn Uyển càng ngày càng để cho hắn không nắm chắc.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển gửi cho hoàng đế rất nhiều thư. Lại chỉ gửi cho hắn le que hai phong thư. Trên thư đơn giản là một chút lời công thức hoá nói mạnh khỏe. Một chút cũng không có như lúc ban đầu hai người mới chia xa. Ban đầu Ôn Uyển viết thơ cho hắn, một khi viết chính là một bức thư chừng hai mươi trang giấy.
Bạch Thế Niên nghĩ tới đây, ngực lại hoảng sợ buồn bã.
Hoàng đế đối với cái Đại tướng quân anh hùng thoái chí đã không còn gì để nói rồi. Dù sao người ta da mặt dày, không sợ các ngươi nói hắn sợ vợ. Những người khác chỉ có cam bái hạ phong thôi.
Trong lòng Bạch Thế Niên thật ra cũng khó chịu, không muốn bị cười, chỉ có thể dời đi vấn đề: “Hoàng thượng. Minh Duệ và Minh Cẩn lúc nào có thể về nhà?” Nhưng ngàn vạn lần đứng là hắn về đến nhà trước đấy! Đừng làm cho hắn về đến nhà cũng không thấy nhi tử.
Hoàng đế rất không muốn trả lời Bạch Thế Niên, thế nhưng thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên khẩn cầu. Cuối cùng vẫn là phát lòng từ bi: “Yên tâm đi. Trước khi ngươi đến kinh thành, Minh Duệ và Minh Cẩn nhất định đã trở lại kinh thành rồi.” Trận chiến này đặc biệt thuận lợi. Giương cao uy nghiêm của hắn, cũng tiêu diệt mối họa tại biên thành, mặt khác còn rút ra thế lực ngầm ẩn núp. Hắn có thể không vui sao?
Bạch Thế Niên nghe vậy sắc mặt hòa hoãn rất nhiều.
Hoàng đế rất có lòng tốt mà nói cho Bạch Thế Niên biết, Ôn Uyển đang thu dọn phủ Tướng Quân của hắn. Chờ hắn vừa về tới kinh thành, phủ Tướng Quân nhất định sẽ có chút biến hóa. Để cho hắn làm tốt chuẩn bị trong lòng.
Bạch Thế Niên hết chỗ nói rồi. Người này nói tin tức gì thế? Ôn Uyển ở tại Phủ Quận Chúa, hắn làm sao có thể đến Phủ Tướng Quân. Vợ chồng tách ra tám năm rồi, đừng nói hắn đã có danh tiếng sợ vợ, cho dù không có thanh danh này, hắn cũng không thể đến ở Phủ Tướng Quân để cho vợ chồng chia lìa nữa.
Hoàng đế không hiền hậu mà cười.
Bạch Thế Niên rầu rĩ không vui đi trở về. Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên gần đây như cà trong sương. Mấy ngày này suy nghĩ một chút, hắn rốt cục suy nghĩ ra một chút đầu mối: “Tướng quân, có phải người lo lắng Quận chúa chê người hay không?” Bằng không, sắp về đến nhà rồi. Không phải nên là nỗi nhớ nhà như mũi tên à. Làm sao tướng quân càng gần tới kinh thành, tâm tình lại càng không tốt.
Bạch Thế Niên ở trước mặt Diệp Tuần cũng không có giấu diếm lo lắng của mình: “Ta sợ Ôn Uyển có oán khí đối với ta.” Không đến nỗi lo lắng bị chê vân vân, nếu Ôn Uyển chê hắn, ban đầu cũng sẽ không gả cho hắn. Bạch Thế Niên lo lắng chính là Ôn Uyển sẽ sinh ra oán khí. Dù sao tám năm, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà với tư cách trượng phu cũng không có ở bên người. Bạch Thế Niên chột dạ.
Diệp Tuần không hiền hậu nói: “Ha hả, cái gì oán khí, nhất định là bởi vì Quận chúa thành nhiếp chính Quận chúa rồi, trong lòng ngươi mất đi tự tin.” Thật ra thì đổi thành người nam nhân nào, nhìn lão bà trở thành Nhiếp chính Quận chúa trong lòng có thể có tự tin sao? Tướng quân như vậy coi như hoàn hảo rồi. Đổi thành những nam nhân bình thường khác, đoán chừng đều như mèo ngồi*.
*( Mèo ngồi : ý chỉ khom lưng, lưng không đứng thẳng được)
Về phần nói câu oán hận, nếu không có nửa câu oán hận đó khẳng định không thể nào. Thử nghĩ xem, Quận chúa mang theo hai đứa bé, còn phải dạy dỗ tốt hài tử. Phải để ý chuyện làm ăn lớn như vậy, còn phải tham dự chính vụ. Là nam nhân cũng làm không được tốt như Quận chúa vậy nha!
Thân ra một nữ nhân làm được đến tình trạng này, Diệp Tuần cũng chỉ có bội phục. Cho nên ở trước mắt, chính mình ngã bệnh cần chiếu cố cái gì đấy, làm trượng phu không có ở bên cạnh, nhất định là trong lòng có oán giận (chuyện năm đó Diệp Tuần cũng biết ). Thế nhưng Diệp tuần cho là điểm oán hận này không coi vào đâu. Đám người họ trở về là tốt.
Bạch Thế Niên cười khổ. Không có trả lời, nhưng lời này cũng không nói sai, tự tin của hắn chưa đủ. Nữ nhân khác mặc dù cũng ở kinh thành giữ gìn mười mấy năm hơn hai mươi năm, nhưng ít ra trượng phu kiếm cho bọn họ vinh hoa phú quý, kiếm tiền đồ cho nhi tử. Nhưng hắn thì sao, rời nhà tám năm, kiếm những thứ tiền đồ này đoán chừng Ôn Uyển cũng không nhìn ở trong mắt.
Diệp Tuần mặc dù không hiền hậu, nhưng sẽ không tát muối lên miệng vết thương: “Ngươi cũng đừng né suy nghĩ, Quận chúa không phải là đám người kia. Nếu thật sự để ý, ngày đó cũng sẽ không gả cho ngươi, càng không để cho ngươi một mực ở tại biên thành. Quá khứ qua rồi nghĩ cũng vô dụng, sau này cố gắng đền bù tổn thất lại cho Quận chúa là được.” Tiếp tục làm trượng phu sợ vợ thật tốt là được.
Bạch Thế Niên cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi. Lần này trở lại kinh thành, công việc toàn bộ giao lại, đàng hoàng ở tại nhà theo vợ con. Cho dù ban đầu Ôn Uyển có chút ít oán trách, nhưng hẳn sẽ tiêu tán rất nhanh thôi.