Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1315

Bên ngoài gió thổi làm thủy tinh va vào nhau kêu leng keng, trước kia Ôn Uyển không thích nhất là ban đêm như vậy, nhưng hôm nay cuộn mình trong lòng trượng phu, Ôn Uyển cảm thấy rất an tâm, kiên định. Tâm tình buông lỏng trước nay chưa từng có. Tiếng gió bên ngoài cũng không lọt tai.

Hai vợ chồng nói chuyện phiếm, Bạch Thế Niên cố ý nói đến chuyện hôn sự của con. Ôn Uyển không khỏi cảm khái nói: “Qua mấy năm nữa con trai phải đón dâu rồi. Đảo mắt là sẽ làm tổ mẫu rồi.”

Mặc dù Ôn Uyển không muốn thừa nhận nhưng xã hội này chính là như vậy, tám năm nữa con trai cũng mười sáu, cũng đến tuổi thành thân. Đến lúc đó mới 36 tuổi đã thành bà nội rồi. Đây là xu hướng của thời đại này, không thể so với hiện đại, 36 tuổi vẫn còn có những nữ nhân chưa kết hôn đây! Khụ, nếu ở cổ đại thì đành nước chảy bèo trôi.

Bạch Thế Niên cố ý nói đến chuyện hôn sự của các con, con dâu này nhất định phải lựa chọn cẩn thận: “Vợ, ta nhớ trước kia đã từng nói với nàng, ta và Trương Nghĩa còn có Bảo Bảo Cương ngày trước từng thề ước quân tử. Nói sau này muốn con cái kết làm thân gia. Vừa lúc Trương Nghĩa có một cô con gái năm nay bảy tuổi, ta thấy tiểu cô nương này rất tốt. Hôm nào đó nàng nhìn xem một chút, nếu thấy không tệ có thể nói cho Minh Cẩn.”

Bạch Thế Niên biết chuyện phát sinh vào ngày lễ đầy tháng của các con. Kết thân với La gia hắn không phản đối, nhưng để hắn và Yến Kỳ Hiên kết làm thân gia. Nghĩ đến những chuyện Yến Kỳ Hiên làm lúc trước, người ngốc như vậy sinh nữ nhi tốt ở chỗ nào được chứ. Hắn không muốn nhi tử cưới một cô vợ ngốc, hại nhi tử cả đời. Cho nên thái độ của hắn là kiên quyết phản đối.

Ôn Uyển nghe Bạch Thế Niên nói không trực tiếp đáp ứng. Bảo Bảo Cương cũng có một trai một gái, con gái năm nay bốn tuổi, nhưng con gái của Bảo Bảo Cương thân phận không đủ, bởi vì nó là do cô gái mà hoàng đế ban thưởng sinh ra, ừ, chính là cô gái thế thân năm đó. Mặc dù đã phù chính rồi nhưng thân phận vẫn kém một mảng lớn. Đây không có khả năng kết thân.

Trương gia, theo Ôn Uyển biết Trương Nghĩa là một người cực kỳ có đầu óc, Trương phu nhân nghe nói cũng là người hiền lương thục đức. Khách quan mà nói hai vợ chồng này cũng không tệ. Nếu giao tế lui tới bình thường, Ôn Uyển sẽ không nói hai lời mà đáp ứng, nhưng muốn cưới con gái, làm thân gia với người ta thì còn phải tính đã.

Lý do Ôn Uyển phản đối cũng có sẵn: “Ta đã hứa với La gia và Thuần vương phủ rồi. Sao có thể bảo ta hủy đây?” Chuyện hai nhà kết thân mọi người đều biết. Nhưng hôn sự này có gợn sóng, sau đó ước định kia trừ đương sự và vợ chồng La gia, những người khác căn bản không biết. Ngay cả Bạch Thế Niên cũng không biết.

Bạch Thế Niên không hài lòng: “La gia thì ta còn tin nhưng con gái của Yến Kỳ Hiên ta thấy không được. Như hắn thì có thể sinh ra đứa con gái thế nào chứ, đến lúc đó đừng hại con trai ta.” Trúc xấu có thể cho măng tốt sao? Khẳng định không thể nào. Dĩ nhiên cái này đều là Bạch Thế Niên quang minh chính đại lấy cớ. Nguyên nhân chân chính đơn giản là còn để ý chuyện Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên từng trải qua. Nếu sau này con gái của Yến Kỳ Hiên về làm con dâu mình, ừhm, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy chán ghét. Cho nên mới nói nam nhân đều rất nhỏ mọn.

Ôn Uyển nghe xong cười một tiếng: “Thì ra chàng để ý cô nương này là con gái của Yến Kỳ Hiên. Cũng đã là chuyện bao năm rồi chàng còn để ý. Loại dấm này cũng ăn.” Thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên không vui, vội nói: “Ta đã hứa với Yến Kỳ Hiên và La Thủ Huân, chờ sau khi con trai 15 tuổi liền đến nhà họ cầu thân. Chuyện này tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, cho nên chàng vẫn nên bỏ ý định này đi. Người trong thiên hạ đều biết ta nói là làm, không phải là chàng muốn ta trở thành người không giữ chữ tín đấy chứ? Làm ăn, chữ tín là quan trọng nhất.”

Đến lúc đó Minh Cẩn có cưới Mẫn Gia hay không, không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là Trương gia này nàng phải hạn chế lui tới. Ôn Uyển chưa từng thấy Trương gia cô nương, là tốt hay xấu cũng không biết bao nhiêu, nếu do Bạch Thế Niên đã từng hứa, với tính tình Bạch Thế Niên, lời đã nói ra, Ôn Uyển khẳng định trừ phi cô nương kia đã mất, nếu không Minh Cẩn nhất định phải cưới cô nương kia. Cái này hoàn toàn không giống với ước định có điều kiện tiên quyết của nàng. Cho nên nếu như không tốt đến lúc đó khóc cũng là nàng và Minh Cẩn.

Bạch Thế Niên không hài lòng, nếu nhà khác thì hắn cũng coi như thôi, lúc trước hắn chỉ ước định bằng miệng với mấy huynh đệ, hôn sự của hai huynh đệ hắn không làm chủ được, nhưng con gái của Yến Kỳ Hiên hắn không muốn: “Vậy nếu đầu óc giống Yến Kỳ Hiên, nàng rước một cô nương như vậy về không phải là làm hại cả đời Minh Cẩn sao.”

Ôn Uyển buồn cười nói: “Sao ta có thể hại Minh Cẩn được? Ta là mẹ ruột của Minh Cẩn, không phải mẹ kế. Mẫn Gia là Giang thế tử phi tự mình dạy dỗ, Giang Lâm là một người rất thông tuệ, sẽ không dạy con gái mình thành người như chàng nói. Huống chi lúc đầu ta đã nói với hai nhà đó, điêu ngoa tùy hứng, vô lễ thô lỗ, ta đều không đồng ý cưới vào cửa. Cho nên làm con dâu ta thì phải ổn trọng, khéo léo, đoan trang rộng lượng, trinh tĩnh hiền thục, dung mạo xinh xắn, thông minh có năng lực, tâm tính phải tốt. Không đạt được những điều này, thì hứa hẹn lúc trước không tính.”

Một loạt yêu cầu này của Ôn Uyển khiến Bạch Thế Niên nghẹn họng nhìn trân trối: “Vợ, điều kiện của nàng, không biết còn tưởng nàng chọn hoàng phi đó?” Đây còn là chọn con dâu sao? Làm sao nghe lại giống như tuyển hoàng tử phi vậy. Yêu cầu thật hà khắc.

Ôn Uyển nói: “Chàng cho rằng ta là chàng sao? Ta mà hãm hại con mình sao?” Bạch Thế Niên có thể làm hại con mình nhưng nàng chắc chắn sẽ không.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển không nhịn được hỏi: “Vợ, nàng có thể đạt được yêu cầu đó sao?” Ôn Uyển trăm phần trăm không đạt những yêu cầu này.

Ôn Uyển mặt không đỏ, tim không gấp dường như không nghe thấy sự chế giễu trong lời của Bạch Thế Niên: “Tất nhiên là cô nương tốt nhất mới xứng với con trai ta. Nếu ta đã nói thì chắc chắn sẽ không đổi. Nếu chàng muốn cho con kết thân với huynh đệ mình cũng không phải là không được. Nhưng tất cả đều phải chờ sau khi Minh Cẩn 15 tuổi, hai đại cô nương của La phủ và Thuần vương phủ chưa đủ điều kiện rồi lại nói.”

Điều kiện này của Ôn Uyển là biến tướng gây khó khăn. Cô nương nhà bình thường cũng không giữ đến 15 tuổi, huống chi lúc trước còn định ước với người ta.

Bạch Thế Niên nghĩ đến những cô gái lớn lên ở biên quan, mệt chết cũng không đạt được yêu cầu của Ôn Uyển. Đặc biệt là khuê nữ kia của Trương Nghĩa, mặc dù hắn cảm thấy không tệ nhưng không đạt tới yêu cầu của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên lập tức không nói nữa.

Ôn Uyển thấy mặt Bạch Thế Niên không quá thoải mái, cười nói: “Đại cô nương phủ quốc công thì khỏi cần nói, là ta nhìn con bé lớn lên, mọi mặt đều vô cùng tốt. Chuyện lần trước của Minh Duệ bị truyền ra, đứa bé kia còn nói sẽ vì Minh Duệ thủ tiết cả đời, lúc này con bé mới bao tuổi chứ, lúc nghe được con bé nói, ta hận không thể nói cho con bé biết, thật ra Minh Duệ không việc gì.”

Bạch Thế Niên vốn không có ý kiến về hôn sự với La gia, hai nhà cũng môn đăng hậu đối, vợ chồng La Thủ Huân lại là bạn tốt của Ôn Uyển, tất nhiên không phản đối. Bây giờ nghe La gia làm như vậy lại càng hài lòng. Cổ đại mọi người rất nặng tín nghĩa, Bạch Thế Niên lại càng là người coi trọng . Nghe La gia cô nương có tình có nghĩa, tất nhiên đã hài lòng lại càng hài lòng thêm.

Ôn Uyển lo Bạch Thế Niên hứa hôn Minh Duệ, Minh Cẩn với mấy huynh đệ kia, đến lúc đó đổi ý cũng không được. Địa vị của nhà họ khác với nhà khác, chọn con dâu tất phải chọn cẩn thận.

Ôn Uyển thấy thần sắc Bạch Thế Niên hòa hoãn không ít, lúc này mới tiếp tục nói: “Về phần đại quận chúa phủ Thuần vương, ta cũng đã rất lâu không gặp, nhưng mà nghe La phu nhân nói đứa bé này hội tụ tất cả ưu điểm của cha mẹ. Ngoại hình tốt không nói, tính tình cũng tốt, hơn nữa lại rất thông tuệ, sánh với Minh Cẩn nhà ta là đủ rồi. Nếu chàng không yên tâm đến lúc đó tự mình nhìn xem.”

Đáy lòng Ôn Uyển thầm nói ngàn vạn lần phải đánh tan ý niệm trong đầu Bạch Thế Niên. Không phải Ôn Uyển không vừa mắt con gái của Trương Nghĩa, mà là nửa điểm về cô nương này nàng cũng không biết. Mặc dù Ôn Uyển không hài lòng về Yến Kỳ Hiên và Giang Lâm nhưng nghe Mai Nhi nói đứa bé Mẫn Gia này cực kỳ xuất sắc, thay vì để Bạch Thế Niên loạn chỉ uyên ương (mai mối lung tung) còn không bằng tìm cho con một cô vợ mình biết rõ gốc gác.

Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển nói một loạt yêu cầu, nghĩ đến tình huống Trương gia: “Nếu nàng đã nói những yêu cầu này, ta không còn gì để nói.”

Ôn Uyển đã nói những yêu cầu quá đáng như vậy, Bạch Thế Niên nào còn lập trường để phản đối. Nhưng tận đáy lòng Bạch Thế Niên vẫn có chút không vui.

Ôn Uyển vì tiêu trừ khúc mắc dưới đáy lòng Bạch Thế Niên, hi vọng sau này hắn không nói chuyện này với nàng nữa, suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bạch Thế Niên: “Lão công, chàng nên biết dù là vợ Minh Duệ hay Minh Cẩn sau này cũng phải làm đương gia chủ mẫu một nhà, phải quản lý công việc của cả phủ. Nếu hai đứa bé kia không đạt yêu cầu của ta, ta cũng sẽ cưới về hai đứa bé đạt yêu cầu.”

Những lời này của Ôn Uyển nhắc nhở Bạch Thế Niên, dù là Minh Duệ hay Minh Cẩn sau này cũng sẽ là chủ một nhà, vợ của chúng phải ra ngoài giao tiếp, xã giao, không thể chỉ coi trọng tình nghĩa mà không chú ý đến tình huống thực tế. Xuất thân quyết định rất nhiều chuyện. Dù là Di Huyên hay Mẫn Gia, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, khi xử lý chuyện một phủ hắn là thuận buồm xuôi gió, kết giao với nữ quyến khác trong kinh thành cũng không phải là vấn đề. Nhưng con gái của Trương Nghĩa, Ôn Uyển không nói con gái nhà người ta không tốt, vốn sinh ra đã kém cỏi thì sau này có thể bổ sung, nhưng tình hình trong nhà Trương Nghĩa mặc dù tân quý nhưng so về phần cứng, phần mềm cũng đều không theo kịp. Ở nhà mẹ đẻ học không đủ bản lãnh, vốn có thể đến nhà chồng để mẹ chồng dạy. Nếu thật quyết định là Trương cô nương, đến lúc đó cần người làm mẹ chồng là Ôn Uyển dạy. Nói ra thì ngại, ở phương diện này Ôn Uyển cũng rất mù mờ, đến con trai cũng không dạy được, nào có thể dạy được con dâu. Nếu để nàng dạy tương lai là một mảnh mờ mịt.

Bạch Thế Niên vì lời này của Ôn Uyển mà nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác: “Vợ, với quân công của ta, ta là hầu tước sẽ không thiếu được, theo ý ta võng gia thế tập (thế gia tuyền đời) hẳn là không được nhưng có thể thế tập ngũ đại, tốt có thể là thập đại. Vợ, nàng nói Minh Cẩn ……” Quân công của Bạch Thế Niên là có cơ sở, nhưng đối với chuyện Minh Cẩn, Bạch Thế Niên không chắc. Bởi vì tước vị của Minh Cẩn thì phải xem Ôn Uyển có bao nhiêu thể diện.

Ôn Uyển cười khẽ: “Muốn nghe lời thật?” Chuyện này trong lòng Ôn Uyển đã sớm nắm chắc.

Bạch Thế Niên tất nhiên muốn nghe lời thật. Không phải lời thật thì nghe làm gì.

Ôn Uyển cười khẽ nói: “Minh Cẩn nhất định sẽ là hầu tước, nếu không kém thì sẽ là thế tập võng thế, kém nhất cũng là thế tập thập đại.” Với những chuyện nàng làm cho Đại Tề, một tước vị thế tập võng thế khẳng định là có. Chớ đừng nói hoàng đế vẫn luôn thích Minh Cẩn, nhưng mà Ôn Uyển cũng không muốn nói hết trước mặt Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên ngẩn ngơ, đẩy hắn một cái: “Chàng đừng cao hứng. Chờ cậu hoàng đế xử lý xong mấy chuyện trước mắt, sẽ phong thưởng cho chàng. Còn về phần phong thưởng cho Minh Cẩn, theo ý ta là nên hoãn lại đã. Bây giờ danh tiếng của chúng ta quá thịnh, ta đã xin cậu hoàng đế để ít năm nữa lại nói.” Hoàng đế muốn phong tước vị cho Minh Cẩn nhất định sẽ nói trước với Minh Cẩn. Ý Ôn Uyển là hi vọng qua mấy năm nữa, ừ ,tốt nhất là đến lúc Minh Cẩn thành thân rồi hãy phong thưởng. Ôn Uyển không muốn có thêm chuyện này vào hiện tại. Vậy chỉ là dệt hoa trên gấm, lửa lớn đun dầu.

Bạch Thế Niên ngẫm nghĩ, thấy suy nghĩ của Ôn Uyển rất đúng. Hắn là nguyên soái trong quân, Ôn Uyển là nhiếp chính quận chúa, chỉ ánh sáng của hai người đã quá dọa người. Còn không nói hiện tại Ôn Uyển còn nắm một lượng tiền lớn. Cũng may hoàng đế tín nhiệm Ôn Uyển, nếu đổi lại là hoàng đế khác, hẳn sẽ ra sức hạ sát thủ với một nhà họ rồi: “Chuyện này nàng nghĩ rất đúng. Chờ vài năm nữa đi.” Cho dù hoãn mấy năm Minh Cẩn có thể có được tước hầu gia thế tập đối với Bạch gia mà nói cũng là vinh quang lớn lao. Nhưng mà nghĩ đến việc mình không bằng Ôn Uyển đáy lòng lại có chút như đưa đám.

Tinh thần của Ôn Uyển hôm nay rất tốt, biến hóa của Bạch Thế Niên nàng đều thấy trong mắt: “Minh Duệ là một đứa bé có bản lãnh, tương lai, con sẽ nâng cao tước vị của chàng.” Về phần đề thăng đến mức độ nào là hầu tước thế tập võng thế, hay là công tước, cái này thì chưa biết được.

Lời này Bạch Thế Niên thích nghe. Cha mẹ có cho nhiều hơn nữa, cũng không bằng con cái tự mình kiếm được: “Nhưng bây giờ cũng không còn chiến tranh?” Không còn chiến tranh cũng có nghĩa là không có quân công, đến lúc đó làm cách gì để nâng cao tước vị nha!

Ôn Uyển không kể lại cuộc nói chuyện giữa nàng và hoàng đế. Có một số việc có thể nói nhưng có một số việc thuộc về tầng cơ mật thì không thể nói.

Hôm nay tâm tình của Bạch Thế Niên rất tốt, sau khi nói mấy câu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Ôn Uyển, ta nhớ khi đó nàng viết thư cho ta có nói đã chọn chỗ đặt phủ đệ của Minh Cẩn. Nàng nói muốn phủ của nhạc mẫu sao?”

Ôn Uyển gật đầu, đã là chuyện mấy năm trước rồi. Công chúa là chị ruột của hoàng thượng, quan hệ huyết mạch chân chính, hơn nữa dùng phủ công chúa làm hầu phủ cũng để cho thế nhân biết, đây là phủ đệ tôn quý, giữ huyết mạch hoàng tộc (Ôn Uyển ói: Trước mặt lợi ích, huynh đệ, cha con còn tự giết nhau, còn cái gì mà huyết mạch hoàng tộc, nói phét).

Ôn Uyển thấy mọi người đều nói dùng phủ của mẹ công chúa là tốt, nàng cũng không phản đối: “Phủ của mẹ vẫn để không, nhiều năm không có người ở. Đến lúc đó thật cho Minh Cẩn làm phủ đệ thì phải xây lại một lần. Qua hai năm nữa rồi lại nói.”

Bạch Thế Niên cũng không vội, con trai năm nay mới tám tuổi, qua hai, ba năm nữa cũng không sao. Nhưng mà cấu trúc phủ đệ như thế nào thì cần phải xem trọng.

Bạch Thế Niên nói chuyện hăng say, hôm nay vẫn chưa có lăn giường. Hàn huyên với Ôn Uyển, bắt đầu nói sang nhiều chuyện. Nói đến chuyện Diệp Tuần: “Ôn Uyển, nàng cũng biết mấy năm nay Diệp Tuần đều mong ngóng sớm ngày trở về, xử lý tốt chuyện với Hạ Nhàn. Trước kia ta vẫn lo lắng hắn về già rồi sẽ một mình cô đơn, không ngờ hắn lại coi trọng Hạ Nhàn. Khó khăn lắm lão Diệp mới vừa mắt Hạ Nhàn, lại si tình nhiều năm không đổi như vậy. Hạ Nhàn lại là người của nàng, Ôn Uyển, nàng thấy có nên chọn ngày tốt định hôn sự này xuống không.” Diệp Tuần hôm nay bảo hắn, nói hắn mau về hỏi ý của quận chúa. Nếu đáp ứng thì phải chọn ngày tốt, rước người về nhà. Sớm rước về nhà, sớm hưởng phúc.

Ôn Uyển khinh thường nói: “Cắt, Diệp Tuần là nhìn trúng con người của Hạ Nhàn sao? Hắn nhìn trúng tài nấu nướng tốt của Hạ Nhàn hơn.” Điểm này tin tưởng người biết chuyện đều rõ.

Bạch Thế Niên cười khẽ: “Cho dù nhìn trúng khả năng nấu nướng của Hạ Nhàn, nhưng Diệp Tuần là thật lòng cầu hôn. Mấy năm nay chờ cũng đủ rồi, nàng không thể nói mà không giữ lời.” Ôn Uyển từng nói trong thư, nếu Diệp Tuần kiên trì đến khi hồi kinh thì nàng có thể làm chủ chuyện này.

Ôn Uyển quay người: “Ta lúc nào thì nói chuyện không giữ lời. Nếu ta đã nói thì khẳng định có thể làm được. Diệp Tuần có thể kiên trì sáu năm, thành tâm hẳn là có. Hạ Nhàn cũng không còn trẻ, ta cho người chọn ngày tốt, tổ chức ở trong phủ luôn! Nhưng phải nói trước, sau khi thành thân Hạ Nhàn phải ở trong phủ chúng ta, không thể chuyển ra ngoài.” Sở dĩ Ôn Uyển nói như vậy cũng là vì nghĩ cho Hạ Nhàn.

Lúc trước Ôn Uyển nói cho Hạ Nhàn ra ngoài cũng là một loại biến tướng uy hiếp. Chờ sau khi thành thân nhất định phải ở cùng Diệp Tuần, khẳng định là ở phủ tướng quân. Hạ Nhàn hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, mặc dù làm chuyện này khiến nàng tức giận nhưng vẫn hi vọng bọn họ được kết quả tốt. Diệp Tuần có thể kiên trì nhiều năm Ôn Uyển thấy có thể.

Bạch Thế Niên cười nói: “Cho hắn ở trong phủ, hắn còn vui vẻ đó. Hắn chỉ có một thân một mình, trong phủ chúng ta còn có người hầu hạ, hiện tại còn cưới vợ cho hắn, hắn còn thấy thiếu cái gì. Nàng yên tâm, hắn nhất định sẽ giữ lời hứa.” Bạch Thế Niên biết thân phận của Hạ Nhàn đặc thù. Không thể tự ý lập gia đình. Lại nói Diệp Tuần là một lão quang côn (độc thân già), có thể cho hắn một người vợ xinh đẹp như vậy chỉ có cười đến đắc ý, nào có chê bai gì.

Ôn Uyển vui vẻ “Được, chờ chọn được ngày tốt, sẽ cử hành hôn lễ cho họ.” Chuyện vui trong phủ cứ liên tục.

Bạch Thế Niên tất nhiên là đồng ý, để Diệp Tuần thành thân rồi, cũng bớt việc.

Ôn Uyển rất hi vọng người bên cạnh được vui vẻ. Nhớ tới một chuyện, cẩn thận hỏi: “Ta đã nói với chàng, bên cạnh ta còn có Hạ Hương. Cũng chỉ có Hạ Hương là chưa thành thân. Chàng có nhân tuyển tốt nào không. Ta cũng nói rõ với chàng rồi, dù có tốt chưa chắc nàng ấy đã gả.” Hạ Ảnh không cưới nhưng còn Hạ Hương đâu, tuổi Hạ Hương cũng lớn rồi.

Mặc dù Ôn Uyển giận Hạ Hương nhưng vẫn hi vọng có thể gả Hạ Hương ra ngoài, để nàng ấy tự mình làm đương gia. Người bên cạnh cũng có thể nhận được hạnh phúc thuộc về mình.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Cái này, để ta xem.” Thật ra thì Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển lo nghĩ nhiều rồi. Hạ Nhàn khiến Diệp Tuần coi trọng đó là âm thác dương soa, người khác nhất định sẽ không đáp ứng. Tuổi đã lớn như vậy, lại không sinh con được, còn phải ở rể, ai nguyện ý chứ? Chẳng qua những lời này không tiện nói với Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng biết làm khó rồi, lão nam nhân ba mươi tuổi cưới một cô nương mười tám đôi mươi là rất bình thường, nhưng nữ nhân ba mươi, ở xã hội quỷ quái này muốn gả cho người tốt tương đương lên trời.

Ôn Uyển thấy ngọn đèn trên bàn còn đang phát sáng, ánh sáng nhu hòa, ngọn lửa đung đưa nhảy múa. Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên: “Đi xuống thổi tắt đèn.” Trước kia, nàng ngủ đều là Hạ Dao hoặc Hạ Ảnh đến đây thổi tắt đèn. Bây giờ có vợ chồng hai người, bọn họ cũng không tiện tiến vào.

Bạch Thế Niên tìm dưới gối một chút, cũng không biết lấy ra thứ gì, Ôn Uyển chỉ thấy Bạch Thế Niên nhấc tay, sau đó đèn tắt.

Ôn Uyển bĩu môi, khoe khoang! Cuộn mình trong ngực Bạch Thế Niên, cảm thấy rất nóng.

Ôn Uyển ở trong lòng Bạch Thế Niên xoay tới xoay lui, không yên. Bạch Thế Niên khàn giọng nói: “Ngủ, ngày mai còn một đống chuyện cần xử lý.” Cứ tiếp tục như vậy Bạch Thế Niên không biết mình có nhịn được không.

Ôn Uyển xoay người, quay vào ngủ. Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển từ phía sau, Ôn Uyển vẫn có cảm giác rất nóng. Khụ, đã quen ngủ một mình, có thêm một người cảm giác không thoải mái sao đó!

Một ngày mới của Ôn Uyển lại bắt đầu, sau khi đánh quyền, ăn sáng thì phải vào hoàng cung. Ôn Uyển vừa gặp hoàng đế, chuyện đầu tiên hoàng đế làm là nói: “Ôn Uyển, Kỳ Cừu đã bị đưa đi.”

Ôn Uyển a một tiếng, nhanh vậy sao, mới hôm qua còn nói về chuyện này, hôm nay đã bị đưa đi. Ôn Uyển cũng thức thời, không hỏi là đưa đi đâu. Dù sao không phải lén lút hạ thủ là được. Bỏ qua nhân phẩm không nói, vì tính toán cho bản thân hoàng đế cũng sẽ không lén lút hạ thủ. Vạn nhất nàng bị nguyền rủa mất mạng, tính mạng của hoàng đế cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Trong phủ tướng quân, người từ phủ quận chúa đưa qua, Hạ Ngữ quản gia không tốt nhưng Hạ Lâm, Hạ Thu đều là nhất đẳng nha hoàn bên người Ôn Uyển, xử lý chuyện nội viện không phải nói chơi, chuyện bên ngoài tất nhiên là có Phùng đại quản gia quản lý.

Chiêu đãi khách thì Bạch Thế Niên cũng mời đại phu nhân đến tiếp đãi thân thích, bằng hữu. Lúc khó khăn không thấy thân thích, đến lúc phong quang dù không liên quan cũng là thân thích. Một chi Bạch Thế Niên tiền đồ như gấm, chỉ cần mang danh họ hàng thì đều đến cửa.

Đại phu nhân Thanh Hà chào hỏi từ sáng đến tối, mệt đến nhức mỏi lưng. Con dâu cả Bàng thị đã theo Minh Chỉ đi nhận chức, theo bên cạnh hầu hạ chính là con dâu thứ hai La thị.

Cha mẹ La thị đều thương yêu nàng, mãi cho đến mười sáu tuổi mới để nàng xuất giá. Mặc dù thân thích của Bạch gia đến rất nhiều, nhưng Bạch gia đã sớm phân nhà, lại đã xuống dốc nên không chú trọng nhiều như vậy. Nhân khẩu trong nhà lại càng đơn giản. Bạch Thế Hoa và mấy người con thứ xuất, con gái thì được một phần đồ cưới không ít không nhiều gả ra, con trai vợ kế đã lập gia đình thì ra ở riêng. Bạch Thế Hoa cũng không phản đối.

La thị không có trưởng tẩu áp bách, hai cô em chồng đều chưa xuất giá cũng không phải cô em chồng khó dây dưa. Bố mẹ chồng đều rất dễ nói chuyện, cuộc sống trong nhà cũng trôi qua thư thái.

La thị bóp chân cho Thanh Hà.

Thanh Hà bảo nàng ngồi một bên: “Biết con hiếu thuận rồi, ngồi lên đi, hôm nay con cũng mệt rồi.” Người đến người đi đứng lên xã giao cũng rất mệt.

La thị cười nói: “Không mệt. Hạ nhân trong phủ được an trí rất thỏa đáng. Đều có người đặc biệt trông coi, con chỉ có trách nhiệm chào hỏi khách nhân là được.”

Thanh Hà nghe được lời này cũng hiếm khi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Người từ phủ quận chúa ra, ai cũng có thể làm việc. Ba quản gia tức phụ kia, mỗi người đều có thể đảm đương một phía. Lúc đầu ta còn lo lắng bị loạn không ngờ hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng. Chờ ban tước vị, những người này có thể điều đến phủ tướng quân.” Thanh Hà đến chỉ cần chào hỏi khách khứa, chuyện kế tiếp cũng không cần nàng làm. Đều có đám Hạ Lâm xử trí thỏa đáng!

Thanh Hà đoán những người này là do Ôn Uyển điều tới. Sau này những người này sẽ đặt trong phủ tướng quân hỗ trợ quản gia.

La thị nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, khi nào thì lục thúc được phong hầu tước? Có phải thế tập võng thế không?” La thị nghe được vài lời đồn. Hầu tước là không thể thiếu nhưng không biết có thể nhìn trên phân thượng của quận chúa, được một hầu tước thế tập võng thế không.

Thanh Hà gật đầu: “Hẳn là hầu tước rồi. Về phần những cái khác thì chờ thánh chỉ của hoàng thượng đi.” Nếu năm đó không xảy ra sai sót thì giờ nàng đã là hầu tước phu nhân. Chẳng qua xảy ra chút sai lầm, thiếu chút nữa toàn tộc phải bồi vào.

Thanh Hà khẽ cảm thán, người thì vẫn phải biết thỏa mãn. So với ngoại tổ Hứa gia thì nhà nàng đã rất tốt. Ít nhất hiện tại cơm áo không lo, con trai đều có tiền đồ. Thanh Hà cúi đầu nhìn vẻ mặt khó xử của La thị: “Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với mẹ.” Thanh Hà không có con gái, hai con dâu đều rất tốt, có thể coi như con gái ruột thịt. Chỉ là con trai cả phải ra ngoài nhận chức, làm con dâu cả phải đi theo.

La thị đỏ mặt nói: “Cũng không có gì. Chỉ nghĩ chờ ngày lục thúc được phong hầu tước, là có thể chiêm ngưỡng phong tư của quận chúa.” La thị và Minh Hoài thành thân đã được một khoảng thời gian, đến giờ vẫn chưa từng thấy Ôn Uyển. Vốn thành thân muốn qua làm lễ ra mắt, hôm đó đúng lúc Ôn Uyển bận rộn, liền từ chối. Làm cháu dâu lại chưa từng gặp thẩm thẩm, nói sao cũng thấy kỳ quái. Nhưng quận chúa đặc thù như vậy cũng không thể nói gì.

Thanh Hà cười một tiếng: “Lần này có đại hỉ sự, nhất định có thể gặp được.” Đừng nói con dâu, chính nàng hiện tại cũng không gặp được Ôn Uyển. Hai năm gần đây còn có thể qua lại lẫn nhau, Ôn Uyển cũng giúp đỡ bọn họ nhiều. Sau khi Minh Chỉ có công danh tốt, Ôn Uyển cũng xa cách hơn. Quanh năm suốt tháng khó gặp Ôn Uyển được một lần.

La thị chính là có chút hiếu kỳ về quận chúa Ôn Uyển chỉ nghe danh chứ chưa được gặp mặt. Hôm nay lại là nhiếp chính quận chúa, liền muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái của quận chúa Ôn Uyển.

Thanh Hà về nhà, vào phòng thăm Bạch Thế Hoa.

Lúc trẻ Bạch Thế Hoa không biết kiềm chế, hiện tại tuổi đã lớn, thân thể không được tốt. Thỉnh thoảng lại ngã bệnh. Hai ngày trước còn tốt, tối qua không chú ý, trúng gió, nhiễm phong hàn, hôm nay bị đau đầu phải ở nhà dưỡng bệnh.

Bạch Thế Hoa thấy Thanh Hà về liền hỏi: “Thế nào? Lục đệ có nói chuyện tước vị không?” Mơ ước lớn nhất của cha chính là hi vọng lục đệ có thể kiếm lại tước vị tổ tông. Hôm nay lục đệ đã công thành danh toại trở về, tước vị hẳn là có. Chỉ là không biết rốt cuộc là tước vị gì.

Thanh Hà cười sau đó nói: “Không phải hôm qua ông đã gặp lục đệ rồi sao, đệ ấy không nói với ông à?” Lão lục sao có thể nói chuyện tước vị cho nàng nghe.

Bạch Thế Hoa có chút như đưa đám: “Không có. Lục đệ nói phải chờ thánh chỉ. Theo lẽ thường thì cũng là đương nhiên nhưng mà sao lâu quá vậy?” Mọi người đều thấy muộn một chút, như lục đệ đã có lệ cũ, trở về liền được phong tước vị.

Thanh Hà bật cười: “Tước vị có thể chạy được không. Lại nói chẳng phải còn có quận chúa sao? Ta đang nghĩ có phải chuyện tốt thành đôi không đây!” Thanh Hà nghĩ là có thể cũng phong Minh Cẩn nữa!

Kiến thức của Bạch Thế Hoa vẫn hơn xa Thanh Hà: “Không đâu. Ta nghĩ chắc là chờ năm sau, ta chỉ hi vọng có thể dùng phong hào của tổ tông.”

Thanh Hà không phát biểu ý kiến về chuyện này. Phong hào này đoán chừng khó dùng lại. Tổ tông là tổ tông kiếm được. Hiện tại là lục đệ kiếm được, cho dù lục đệ nguyện ý, đoán chừng với tính tình bá đạo của Ôn Uyển cũng không đồng ý. Nguyên nhân cũng rất dễ lý giải, mình có thể tự làm chủ thì cần gì phong hào của tổ tiên. Nhưng mà lời này Thanh Hà không thể nói, dù sao cũng chỉ là suy đoán.

Bạch Thế Hoa nghe Thanh Hà nói chuyện trong phủ tướng quân, có chút không hài lòng nói: “Quận chúa mọi thứ đều tốt chỉ là quá bận rộn. Đến nhà mình cũng không quan tâm.” Bận rộn xử lý triều chính, bận rộn làm ăn, không có thời gian quản phủ tướng quân. Đến hai con trai cũng không đặt người của Bạch gia vào mắt. Lục đệ cưới đâu phải một người vợ, chính là một pho tượng phật thì có.

Thanh Hà đẩy Bạch Thế Hoa một cái: “Cũng là lục đệ có phúc khí này, không phải ai cũng có thể mời tượng phật về nhà. Ông nên biết thỏa mãn đi.” Ôn Uyển không thân thiết với Bạch gia nhưng dù có không thân thiết nhưng Bạch gia là nhà chồng của nàng thì Bạch gia cũng gián tiếp nhận được bao nhiêu ân huệ. Mà nhà nàng được ân huệ lớn nhất. Nếu giữ thái độ như trượng phu, vạn nhất để Ôn Uyển biết, sau này sẽ không nguyện giúp đỡ nữa.

Trong lòng Bạch Thế Hoa có đủ loại bất mãn với Ôn Uyển. Minh Duệ và Minh Cẩn hắn cũng chỉ gặp vào ngày đầy tháng, chọn vật đoán tương lai và ngày hôm qua. Lớn như vậy rồi cũng chỉ gặp ba lần. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy không thoải mái. Đây là cháu ruột của hắn đấy. May mà Ôn Uyển không có nhà mẹ đẻ, đứa bé không thân với nhà mẹ đẻ nếu không trong lòng Bạch Thế Hoa sẽ càng không thoải mái hơn.

Bạch Thế Hoa đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Lục đệ có nói sau này được phong tước vị sẽ về phủ hay vẫn ở phủ quận chúa không.”

Thanh Hà không khỏi nói: “Đây không phải chuyện ông nên quản, ông ít quan tâm đi.” Ở đâu còn phải nói sao, tất nhiên là ở phủ quận chúa rồi. Cho dù lục đệ được phong tước vị vậy thì thế nào, không nói địa vị của quận chúa cao hơn lục đệ (địa vị của Ôn Uyển tương đương thân vương, hưởng song bổng lộc), chính là cảnh sắc của phủ quận chúa cũng hơn phủ tướng quân mấy lần.

Thanh Hà thấy trượng phu toàn suy nghĩ không đâu, hoàn toàn là ăn no quản nhiều chuyện. Ôn Uyển dù có thế nào cũng bồi dưỡng được hai đứa bé, ở kinh thành thủ tiết tám năm, lục đệ có cúi đầu hơn nữa, mệt nhọc hơn nữa thì thế nào.

Thanh Hà nói một trận, Bạch Thế Hoa ngượng ngùng. Thật ra thì hắn muốn kêu oan cho đệ đệ, đệ đệ công thành danh toại, quan tông diệu tổ là phong quang bực nào, kết quả danh tiếng đều bị Ôn Uyển đoạt hết. Khiến Bạch Thế Niên giống như kẻ ăn cơm mềm (trai bao). Lại có thêm tiếng sợ vợ nữa, nghĩ thôi Bạch Thế Hoa đã thấy đau răng. Dĩ nhiên mấy chuyện này hắn cũng chỉ càu nhàu với phu nhân nhà mình thôi, trăm triệu lần không dám lảm nhảm bên tai Bạch Thế Niên. Vạn nhất để quận chúa biết vậy thì chịu không nổi. Thật ra thì Bạch Thế Hoa rất e ngại Ôn Uyển.

Ôn Uyển bận đến khi trời tối mới trở về. Lúc về thấy Bạch Thế Niên và hai huynh đệ Minh Duệ đều ở nhà. Vì Ôn Uyển cho người đưa tin buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, cho nên ba cha con đều ở đây chờ Ôn Uyển!

Minh Duệ và Minh Cẩn thấy Ôn Uyển bận rộn như vậy không có bất mãn nhưng rất lo lắng. Minh Duệ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ôn Uyển nói: “Mẹ, mẹ đừng quá sức. Thân thể sẽ không chịu được.”

Ôn Uyển cười nói: “Ừ, chờ qua hai ngày nữa bàn giao hết mọi chuyện cho ông cậu hoàng đế của con, mẹ sẽ nghỉ ngơi một chút, điều dưỡng thân thể.”

Lúc này Minh Duệ mới không nói nữa.

Ăn tối xong, theo như thường lệ, Ôn Uyển hỏi hai đứa bé hôm nay làm những gì, ngày hôm qua tình huống đặc thù nên không hỏi. Minh Cẩn kể cho Ôn Uyển chuyện cả ngày hôm qua và hôm nay. Ôn Uyển cười khen hai câu rồi cho hai nhóc đi làm chuyện của mình.

Bạch Thế Niên không vừa mắt chuyện Ôn Uyển luôn khen Minh Cẩn. Minh Duệ tốt như vậy hai ngày này cũng không thấy Ôn Uyển khen Minh Duệ lấy một câu, ngược lại cưng chìu con khỉ con Minh Cẩn. Nhưng mà căn cứ vào thái độ ngày hôm qua của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên vẫn chờ sau khi hai con đi rồi mới hỏi.

Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển đối xử bình đẳng với hai đứa bé, thậm chí theo lời Minh Cẩn mà nói Ôn Uyển nghiêng về Minh Duệ nhưng qua hai ngày quan sát hắn thấy Ôn Uyển nuông chiều Minh Cẩn nhiều hơn!

Ôn Uyển bật cười: “Ta cũng khen Minh Duệ nhưng không khen trước mặt Minh Cẩn, đều là bí mật khen. Trước mặt Minh Cẩn ta cũng sẽ phê bình Minh Duệ một chút.” Đây cũng là phương thức giáo dục của Ôn Uyển, Ôn Uyển bí mật thường xuyên khen Minh Duệ, trước mặt Minh Cẩn lại phê bình nhiều hơn. Vì vậy còn chọc Minh Cẩn phản bác, Minh Duệ hiểu chuyện biết Ôn Uyển không muốn mình tạo quá nhiều áp lực và gánh nặng cho đệ đệ, nên vô cùng phối hợp.

Bạch Thế Niên nghi hoặc không giải thích được: “Vì sao?”

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Ôn Uyển: “Minh Duệ vừa học liền biết, nếu thường xuyên khen Minh Duệ sẽ tạo áp lực quá lớn cho Minh Cẩn. Nếu không khen Minh Cẩn nhiều, có ngọn núi lớn là Minh Duệ ở phía trên thời gian dài Minh Cẩn sẽ chán học. Ta thường xuyên khen con, cho con biết con cũng rất ưu tú. Trước mặt Minh Cẩn phê bình Minh Duệ để con thấy thực ra Minh Duệ cũng có rất nhiều chỗ thiếu sót. Để Minh Cẩn thấy sở trường của mình đồng thời cũng biết Minh Duệ có rất nhiều khuyết điểm, Minh Duệ không phải hoàn mĩ, tâm trạng Minh Cẩn cũng tốt, sẽ không dễ chui vào ngõ cụt.”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nghĩ quá nhiều.

Ôn Uyển cười nói: “Không phải là ta nghĩ quá nhiều. Dù như vậy Minh Cẩn vẫn thường xuyên cảm thấy áp lực đó! Chàng không tin có thể hỏi Phương tiên sinh. Trẻ con cũng có lòng tự tin, đả kích quá nhiều khó tránh khỏi sẽ mài hết sự tự tin. Cho nên chúng ta phải chăm sóc cẩn thận.” Thấy Bạch Thế Niên vẫn là bộ dáng không đồng ý, Ôn Uyển liền lấy ví dụ.

Bạch Thế Niên nghe xong cuối cùng không thể không thừa nhận Ôn Uyển nói có đạo lý. Bạch Thế Niên lắc đầu: “Dạy con sao lại tốn công vậy?” Được rồi, ngày hôm qua là không được cho sắc mặt, hôm nay phải khen con nhiều không biết ngày mai lại nhảy ra cái gì. Bạch Thế Niên nghe thôi cũng thấy mệt chứ đừng nói ngày ngày phải làm như vậy!

Ôn Uyển giải thích cho Bạch Thế Niên: “Chàng làm như nuôi dạy con dễ dàng như vậy đấy! Nuôi dạy con cần tốn rất nhiều tinh lực và thời gian. Mấy năm này trừ chuyện ngân hàng và thương hành, tất cả tinh lực của ta đều dồn lên hai đứa nó. Chỉ sợ con lớn lên sẽ bị sai đường. Cũng may mấy năm nay không uổng phí tâm huyết, các con đều rất tốt. Lão công, trụ cột đã tốt rồi, chàng lại hướng dẫn thật tốt, tương lai các con sẽ không kém.”

Không nghe Ôn Uyển nói Bạch Thế Niên cũng không biết nuôi con lại phiền như vậy. Bạch Thế Niên vẫn cho rằng chỉ cần bản thân đủ cường đại, con trai đủ thông tuệ, thì sẽ tốt hơn con nhà người ta. Không biết bên trong còn nhiều chuyện thế. Lúc trước hắn thấy con trai của mấy huynh đệ, nào có phiền toái như Ôn Uyển vậy.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên kinh ngạc lập tức cười nói: “Không phiền toái? Không phiền toái vậy chàng thử so sánh con trai của Trương Nghĩa với Minh Duệ, Minh Cẩn xem thế nào?”

Bạch Thế Niên á khẩu không nói gì được, cái này không thể so sánh được không.

Ôn Uyển cười khẽ: “Đứa trẻ dù tốt thế nào cũng cần người lớn hướng dẫn cẩn thận, dạy dỗ cẩn thận. Bằng không tư chất của đứa bé có tốt hơn nữa thì cũng lãng phí. Nhưng chỉ cần dạy tốt cho dù là một đứa bé tư chất bình thường cũng có thể thành tài.” Ôn Uyển tin rằng không có đứa trẻ hư, chỉ có đứa trẻ dạy không tốt.

Bạch Thế Niên nhớ tới Linh Đông, học trò Ôn Uyển thu liền không nói. Được rồi, bàn về dạy con hắn thực sự là người ngoài ngành: “Sau này có gì phải chú ý nàng cứ nói với ta.”

Ôn Uyển cười: “Cũng không có gì phải đặc biệt chú ý. Chỉ cần không tức giận lung tung với con, con không đúng chàng khiển trách, trách phạt chúng đã đành, nhưng không được diễn trước mặt người ngoài, trẻ con cũng cần thể diện.”

Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển không cho phép hắn trách móc con không ngờ vậy mà không phản bác, có chút không giải thích được.

Ôn Uyển giải thích: “Vì chàng không ở đây, chung quy vẫn muốn cho chúng nhiều tình yêu hơn. Cho nên đúng là có chút phóng túng Minh Cẩn. Nghiêm phụ từ mẫu, chàng làm nghiêm phụ, ta là từ mẫu.”

Bạch Thế Niên gật đầu: “Được.” Có những lời này của Ôn Uyển Bạch Thế Niên cũng buông lỏng hơn. Hắn lo lắng mình quản giáo con nghiêm khắc đến lúc đó Ôn Uyển lại chống đối.

Bạch Thế Niên cũng không nghĩ nhiều, hai con trừ phương diện gặp gỡ giao tiếp, qua lại cần hắn quan tâm thì phương diện học tập từ đầu đến cuối đều không cần.

Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt mệt không chịu nổi của Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển khẽ nói: “Cùng tắm, hôm nay để ta phục vụ.” Bạch Thế Niên muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích.

Ôn Uyển cảnh giác nhìn Bạch Thế Niên: “Chàng tự tắm đi, ta không cần chàng phục vụ.” Một ngày mệt mỏi thật không muốn lăn giường. Ngày đầu tiên coi như thôi, hiện tại ngàn vạn lần đừng đến lần nữa. Thân thể nàng thực không chịu nổi. Nàng cũng không phải đàn ông, ban ngày tinh thần phấn chấn, ban đêm còn có tinh thần vận động.

Bạch Thế Niên giải thích là cái gì cũng không làm, đáng tiếc Ôn Uyển không tin tưởng hắn.

Ôn Uyển tin hắn mới là chuyện cười đó, vợ chồng hai người trần trụi cùng tắm trong bồn, đảo mắt là lau súng cướp cò, đảm bảo gì đó đều không đáng tin. Vì nghĩ cho thân thể, Ôn Uyển rất thức thời mà tránh xa.

Ôn Uyển tắm xong, về phòng ngủ chỉ thấy Bạch Thế Niên đã nằm trên giường. Trong lòng Ôn Uyển oán thầm, tốc độ tắm này thật nhanh. Ôn Uyển vừa đến bên giường đã bị nhấc lên. Thấy Ôn Uyển có khuynh hướng phản kháng: “Ta không nháo nàng, biết ngày mai nàng còn bận rộn, sẽ không nháo nàng đâu.”

Lúc này Ôn Uyển mới yên tâm.

Ngày hôm nay cũng là một ngày bận rộn của Bạch Thế Niên, nhưng xem ra không cùng một loại người. Hắn còn bôn ba mấy tháng trời đường dài đây này! Ôn Uyển chỉ bận rộn một ngày đã lộ vẻ mệt lử như vậy.

Ôn Uyển buồn bực nói thầm thể lực của nam nữ chênh lệch quá nhiều. Vợ chồng hai người đang nói chuyện Ôn Uyển đã thiếp đi.

Bạch Thế Niên ngửi thấy mùi u hương tràn vào chóp mũi, khẽ than. Ở biên thành làm hòa thượng thì thôi đi, về kinh thành, ôm vợ trong ngực mà vẫn phải làm hòa thượng. Một ngày trôi qua. Cứ tưởng trở về sẽ được giải khát, ai ngờ trở về lại càng khát khao. Thấy nhưng không được ăn, Bạch Thế Niên thật hi vọng mau hết bận, nghỉ ngơi cho tốt. Sau đó là cuộc sống bình thường của hai vợ chồng.

Bình Luận (0)
Comment