Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1327

Ngày hôm đó, mưa phùn mịt mù, sương mù từ không trung bay lả tả trên Sơn Trang, tha thướt mềm mại, mông lung khiến người ta giống như lạc vào tiên cảnh.

Minh Cẩn nhìn thời tiết tốt như vậy, hưng phấn kêu lên: “Cha, mẹ chúng ta đi lên núi ngắm hoa đào đi.” Lúc trước cả nhà lên núi ngắm hoa đào lúc trời nắng, Ôn Uyển nói đợi đến lúc mưa nhỏ ngắm hoa đào sẽ đẹp hơn. Chuyện này khiến luôn Minh Cẩn ghi nhớ trong lòng.

Ôn Uyển cười đáp: “Được.”

Lúc Minh Cẩn đi ra ngoài, còn nói thầm với Minh Duệ nói: “Ca, lần này ca không được dẫn kẻ theo đuôi Kỳ Triết kia theo. Chúng ta đi đâu, Kỳ Triết cũng đi theo. Nhìn rất ghét.” Bởi vì Kỳ Triết không nhượng bộ, Minh Cẩn thật sự chán ghét Kỳ Triết. Hai người thường xuyên đấu võ mồm, làm phủ quận chúa náo nhiệt thêm không ít.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn, cười không trả lời. Kỳ Triết không bắt nạt Minh Cẩn, chủ yếu là Kỳ Triết thích trêu chọc Minh Cẩn. Mưu ma chước quỷ của Kỳ Triết rất nhiều, tuy Minh Cẩn thông minh nhưng cuối và lại chịu thiệt trong tay Kỳ Triết, điều này khiến Minh Cẩn vô và khó chịu. Đã từng tố cáo một lần, bị Ôn Uyển nói một trận. Sau này Minh Cẩn không cáo trạng nữa, nhưng cạch mặt Kỳ Triết.

Minh Cẩn phản kháng không có hiệu quả. Bởi vì bất kể nhà bọn họ đi đâu, Kỳ Triết cũng sẽ đi theo. Ngoại trừ Minh Cẩn kháng nghị, những người khác đều tiếp nhận. Đối với sự hẹp hòi của Minh Cẩn, Bạch Thế Niên còn khiển trách một trận. Đối với Bạch Thế Niên mà nói, nam tử hán đại trượng phu phải rộng lượng. Dạy bảo đến mức Minh Cẩn nước mắt lưng tròng. Sau đó gặp mặt, Minh Cẩn không dám đối phó với Kỳ Triết nữa.

Bọn họ đi vào rừng hoa đào, hiện tại rừng hoa đào mở rộng hơn nhiều so với trước kia. Liếc nhìn, hoa đào đua nở khắp nơi, hoa đào màu hồng, hoa đào màu hồng phấn, hoa đào màu trắng, Bạch Thế Niên nhìn dán mắt. Bạch Thế Niên không nói ra được từ để ca ngợi. Luôn nghe nói rừng hoa đào của Ôn Tuyền thôn trang là tiên cảnh nhân gian, chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có nhận thức của bản thân.

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa trên cây lay động theo mưa, tung bay, dáng cuối và để lại vẻ đẹp rực rỡ nhất. So với hoa đào ở đâu cành, những cánh hoa bay bay càng lừng lẫy, càng linh động hơn. Trước khi rơi xuống đất trước còn tách ra để lộ ra vẻ xinh đẹp sau và.

Ôn Uyển đưa hai tay nhẹ nhàng hứng những cánh hoa tàn từ không trung. Cánh hoa nhỏ mềm, tách ra trong lòng bàn tay. Minh Cẩn nhanh nhẹn đi lên phía trước, cầm tay Ôn Uyển và Bạch Thế Niên kêu lên: “Cha, mẹ thật đẹp.” Thật sự rất đẹp, nhưng có thể nắm tay cha mẹ thì càng tốt.

Minh Cẩn là người thuộc phái hành động, hai tay lập tức lôi kéo cha mẹ mình. Ôn Uyển cười dừng lại, cầm tay Kỳ Triết ở bên cạnh.

Bạch Thế Niên nhíu mày, tại sao hắn lại lẻ loi? Còn chưa mở miệng nói đã cảm thấy tay bị túm. Thấy Minh Duệ cầm tay hắn. Vốn theo tính cách của Bạch Thế Niên, chắc chắn hắn sẽ cau mày. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ. Con trai trưởng hiểu chuyện hiếu thuận, khiến Bạch Thế Niên hài lòng không thể hài lòng hơn được nữa. Điều duy nhất không tốt chính là con trai hơi lạnh lùng. Không nghĩ tới hiện tại con trai bằng lòng chủ động thân thiết với hắn.

Hạ Ảnh nhìn năm người ở đằng trước, khẽ nói: “Không biết rốt cuộc đứa nhỏ Kỳ Triết này nghĩ như thế nào. Sao cứ phải tham gia vào cảnh tượng náo nhiệt đó?” Theo ý Hạ Ảnh, Kỳ Triết là người chen chân vào gia đình bốn người!

Hạ Dao cười khẽ: “Dù sao Minh Duệ và Minh Cẩn chỉ là hai anh em, về sau có Kỳ Triết chính là thêm một người giúp đỡ.” Chính xác mà mà nói là giúp đỡ lẫn nhau.

Hạ Ảnh lầm bầm không nói gì. Theo cách nghĩ của Hạ Ảnh, hai anh em Minh Duệ và Minh Cẩn giúp đỡ nhau là đủ. Đâu cần sự giúp đỡ của Kỳ Triết.

Đi hơn nửa ngày đường, về đến nhà, Ôn Uyển cảm giác chân vừa mỏi vừa đau. Bạch Thế Niên khẽ mát xa cho nàng. Ôn Uyển vui tươi hớn hở nói: “Lão công, chàng thật tốt.” Lúc thích hợp cần khích lệ vẫn nên khích lệ. Như vậy mới có thể làm tốt hơn.

Bạch Thế Niên hé miệng cười. Bây giờ hắn đã biết rõ vì sao Minh Cẩn lại dẻo miệng như vậy rồi. Đều là học Ôn Uyển, nói ngọt chết người đi được. Ôn Uyển thầm chỉ trích sự khoa trương của Bạch Thế Niên, trên trời không có ai như thế, dưới đất có Bạch Thế Niên. Nếu không phải là sự bình tĩnh không tồi, đoán chừng Bạch Thế Niên sẽ bay lên.

Ngày hôm sau, ba đứa bé không ở bên cạnh. Hai vợ chồng đi dạo trong tiểu viện. Lâu rồi Ôn Uyển không đi xa như vậy, ngày hôm qua mệt mỏi. Hôm nay bắp chân hơi đau nhức. Nhưng Ôn Uyển không muốn co đầu rút cổ trong tiểu viện: “Lão công, đi không được nữa.”

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Uyển, không biết còn tưởng rằng là tiểu cô nương! Nhưng hắn vẫn rất thích Ôn Uyển làm nũng ở trước mặt hắn. Cười cúi người xuống: “Ta cõng nàng.”

Cái Ôn Uyển đợi chính là lời này, lập tức nằm sấp trên lưng Bạch Thế Niên. Đương nhiên không quên khích lệ, sau đó tặng thưởng.

Cả nhà Ôn Uyển vui vẻ trải qua ngày nghỉ tốt đẹp ở thôn trang. Đại diện của người Mãn Thanh cũng đã đến. Người đến chính là con trai, con gái của thủ lĩnh người Mãn Thanh. Con trai của Người Mãn Thanh là Vương tử, con gái là cách cách. Vương tử còn được, nhưng xưng hô cách cách khiến Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ lạ

Hai người mang theo một đoàn người đến kinh thành. Bởi vì bọn họ đến quy hàng, hoàng đế đối xử không nóng không lạnh với bọn họ, chỉ phái Bát hoàng tử chiêu đãi bọn họ.

Và lúc đó, Ôn Uyển nhận được thư hoàng đế tự tay viết. Thư hoàng đế tự tay viết đến, có nghĩa là ngày nghỉ kết thúc. Ôn Uyển thả lỏng người: “Rất không muốn trở về.” Ôn Uyển ở thôn trang với chồng và hai con, cuộc sống còn hơn cả Thần Tiên. Trở về lại phải bận rộn rồi.

Hạ Dao khẽ cười: “Đợi quận chúa có người thay thế là được.” Hoàng thượng đang cố gắng vơ vét nhân tài cho quận chúa chọn. Nếu có thể tìm được người thay thế, đó là việc mừng.

Ôn Uyển cười khẽ: “Đâu dễ dàng như vậy. Việc này, mọi chuyện đều tùy vào duyên, muốn chưa chắc đã được, mà có khi tự dưng nó sẽ đến .” Đi đâu tìm ra đứa bé có thiên phú như vậy. Có lẽ có, nhưng mọi chuyện đều tùy vào duyên, muốn chưa chắc đã được, mà có khi tự dưng nó sẽ đến.

Minh Cẩn cũng không muốn trở lại kinh thành. Thực sự là trở về kinh thành thì bận rộn. Ở Sơn Trang, Minh Cẩn không phải học bài và võ nghệ. Chỉ ở Sơn Trang, mẫu thân mới có nhiều thời gian ở chung với bọn họ. Trở về kinh thành, mẫu thân lại phải bắt đầu bận rộn. Cho dù không muốn, cũng phải trở về.

Ôn Uyển trở lại kinh thành, cũng không có can thiệp vào chuyện giao thiệp của Lễ bộ và người Mãn Thanh. Thậm chí đối với sự đàm phán của bọn họ, Ôn Uyển cũng đứng ngoài cuộc.

Đợi đến khi Hạ Dao đưa bản thỏa thuận đàm phán bước đầu cho Ôn Uyển xem. Sau khi Ôn Uyển xem xong, nhịn không được mở miệng mắng: “Mấy tên ngu ngốc này…”

Trên hiệp nghị có rất nhiều điều khoản có lợi với người Mãn Thanh. Như lúc này có thể viện trợ vô điều kiện cho bọn họ rất nhiều lương thực, như khai thông buôn bán ở biên ải, hay là miễn phí khai thông buôn bán ở biên ải, người Mãn Thanh không cần nộp thuế. Còn có người Mãn Thanh có thể cử học trò đến Đại Tề học tập, Đại Tề có thể không lấy tiền cho bọn họ vào Quốc Tử Giám học, còn có một đống tặng phẩm. Lợi ích thực tế đều thuộc về người Mãn Thanh đấy, Đại Tề chỉ nhận được một lợi ích chính là tỏ rõ khí phách của một quốc gia lớn nên có.

Ôn Uyển xem xong không tức giận mới kỳ lạ. Đám mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học, không biết gì cả. Một đám mọt sách, một đám ngu dốt không nhìn xem chỉ biết cắm đầu vào đọc.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển mắng chửi người, vừa cười vừa nói: “Quận chúa, làm sao vậy?”

Ôn Uyển lẩm bẩm: “Còn sao nữa? Thái độ như vậy, bọn người Mãn Thanh đến lúc đó muốn đánh thì đánh, cho dù đánh thua, còn nhận được bồi thường của triều đình! Đây không phải mang đến tai họa cho triều đình sao?” .

Hạ Dao kỳ lạ nhìn Ôn Uyển. Bởi vì những điều khoản trên hiệp nghị nàng đã xem qua rồi, không cảm thấy có điều gì không ổn.

Ôn Uyển cũng lười phải nói nhiều lời: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung ngay. Nếu nghe theo mấy tên ngu ngốc đó, còn không biết sẽ để lại bao nhiêu tai họa nữa?”

Bạch Thế Niên quay về nội viện, vào sương phòng chính, không thấy Ôn Uyển liền hỏi: “Quận chúa ở đâu?” Hai người ở Sơn Trang lên, mặc dù có Minh Duệ và Minh Cẩn hai chiếc bóng đèn lớn. Nhưng vẫn cảm thấy giống như trở lại lúc hưởng tuần trăng mật.

Thu Hàn trả lời: “Hầu gia, quận chúa vào cung. Hình như là có việc gấp gì đó, đi rất vội.” Bởi vì Ôn Uyển không có dặn dò đặc biệt gì, Hạ Dao và Hạ Ảnh đều gọi Bạch Thế Niên là Hầu gia. Người phía dưới đương nhiên gọi theo Hạ Dao và Hạ Ảnh.

Bạch Thế Niên nghe xong nói thầm trong lòng, lúc này có chuyện quan trọng gì, đoán là chuyện buôn bán nên cũng không để ý.

Ôn Uyển đi vào ngự thư phòng. Ném hiệp nghị đến bên cạnh Lại bộ thượng thư và Hộ Bộ thượng thư nói: “Hoàng đế cậu, đây là hiệp nghị do tên đầu đất nào phác thảo vậy?”

“Sao vậy?” Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa mở miệng đã nói tên đầu đất đồ ngốc, không khỏi bật cười. Đánh bại người Mãn Thanh, khiến hoàng đế thấy vô và tự hào. Đây chính là chuyện Anh Tông hoàng đế muốn làm, là chuyện mà ba đời hoàng đế tiếp theo đều không hoàn thành, cuối và lại hoàn thành trên tay hắn. Không thể không kiêu ngạo ah.

Ôn Uyển hừ lạnh nói “Làm sao vậy? Con đã xem bản hiệp nghị ba lần, những điều liệt kê trên đó đều là điều khoản có lợi với người Mãn Thanh, ngoài mặt là Đại Tề chúng ta được lợi, biểu dương khí phách và sự lớn mạnh Đại Tề. Nhưng bên trong thì sao? Bên trong đều là bọn họ được lợi. Mấy tên quan kia đều là đồ bất tài, vì ham muốn một thanh danh tốt, tìm điều có lợi cho người Mãn Thanh. Cũng được, dù sao trả tiền chính là quốc khố, cũng không phải bọn họ.”

Trong lòng Lại bộ thượng thư và Hộ bộ thượng thư hồi hộp, xem ra chuyện này chưa giải quyết tốt giống như bọn họ đã tưởng tượng. Quận chúa đã nhúng tay, chắc chắn có sóng lớn.

Hoàng đế nhìn bộ dạng phiền não của Ôn Uyển, trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại không mở miệng. Hoàng đế nghĩ xa hơn Ôn Uyển. Ôn Uyển cảm thấy bên trong quan trọng nhất, thể diện không sao cả. Nhưng Hoàng đế lại muốn cả bên trong lẫn thể diện.

Hộ bộ thượng thư Trần đại nhân vội vàng nói: “Quận chúa, từ xưa đến nay đều là…” Hiệp nghị, thật ra đều giải quyết theo cách thức trước kia.

Ôn Uyển cười nhạo: “Ờ, từ xưa đến nay đều là ah… Không cần nộp thuế, miễn thuế, khai thông buôn bán ở biên ải cho người Mãn Thanh, một năm Đại Tề tổn thất hơn mười vạn thậm chí có thể hơn trăm vạn bạc. Tổn thất hơn mười vạn bạc là chuyện nhỏ. Nhưng chúng ta tổn thất bọn họ lại được lợi, có qua có lại, chênh lệch lớn như vậy, chưa đến vài năm bọn họ có thể khôi phục lại sức sống. Triều đình còn dạy bảo học trò bọn họ phái tới vô điều kiện; chờ bọn nó học xong, học xong áp dụng những bản lĩnh học được, đến lúc đó người Mãn Thanh dân giàu khỏe mạnh, lại dùng bản lĩnh quay lại đối phó chúng ta, đến lúc đó chúng ta còn cười được sao?”

Hoàng đế liếc nhìn hai vị Thượng Thư đại nhân. Hai vị đại nhân không liên quan trực tiếp tới chuyện này, cuối cùng gọi Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức tới.

Bình thường Lễ bộ Thượng thư khá cứng nhắc, đương nhiên không đồng ý với ý kiến của Ôn Uyển: “Quận chúa nói quá rồi. Dựa vào mấy người Mãn Thanh này muốn trở mặt cũng không được. Hơn nữa, hiện tại bọn họ là nước phụ thuộc của chúng ta, làm những việc này là phải.”

Ôn Uyển thật sự xem thường tầm nhìn hạn hẹp của Lễ bộ thượng thư: “Ngươi cũng nói chỉ là nước phụ thuộc, chỉ là nước cúi đầu xưng thần với chúng ta. Bọn họ không thuộc lãnh thổ Đại Tề chúng ta. Người Mãn Thanh là ai, đó là một đám sói, một đám sói cắn người không buông. Hiện tại bọn họ trải qua tai họa lớn lần này, lại bị thiệt hại nghiêm trọng, cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, cần sức mạnh bên ngoài viện trợ cho bọn họ. Nhưng chờ một khi bọn họ thư trì hoãn tới, chiến tranh vẫn tránh không được. Đến lúc đó bọn họ dùng tiền của chúng ta, vũ khí trang bị chúng ta đến đánh chúng ta.” Đây cũng không phải là vấn đề của Lễ bộ Thượng thư. Chỉ là đám văn nhân đều thích rêu rao hòa bình thôi. Rêu rao sự nhân nghĩa, lễ nghi, lương thiện của bọn họ.

Lời nói của Ôn Uyển khiến con ngươi của hoàng đế co lại, không nói gì chỉ thở dài một tiếng. Vì sao Ôn Uyển không phải là con trai của hắn nha, nếu là con trai của hắn, hắn không còn điều gì lo lắng cả.

Lễ bộ thượng thư phản bác nói: ” Quận chúa, chúng ta là nước coi trọng lễ nghi, sao có thể đòi bồi thường, tuyệt đối không được. Làm như vậy, khác gì kẻ cướp đâu.”

Ôn Uyển lạnh lùng nhìn chằm chằm Lễ bộ thượng thư: “Kẻ cướp? Người của thời kỳ chiến quốc đều biết nước thua trận phải cắt đất bồi thường cho nước thắng trận. Chúng ta ngược lại, đánh thắng trận còn phải cấp tiền trợ cấp. Mấy nước lệ thuộc khác nhìn thấy chẳng nhẽ không học theo sao? Đến lúc đó, bọn họ thắng đương nhiên không cần phải nói. Nếu thất bại, cho dù thua trận, triều đình cũng có lợi, mua bán lời nhiều nha. Ta xấu hổ vì sự hoang mang của các ngươi; chuyện chịu thiệt, để lại hậu hoạn về sau như vậy mà các ngươi còn cảm thấy vô cùng vẻ vang. Còn nữa, ngươi đi hỏi các tướng sĩ trở về từ biên quan xem, xem bọn họ đồng ý với lời nói của ta hay là lời nói của các ngươi? Không có chịu qua nỗi khổ của bọn hắn, chỉ đứng đấy nói chuyện cong eo.” Ôn Uyển còn chưa buông tha cho Lễ bộ thượng thư, tiếp tục mắng: “Nhân nghĩa, nhân nghĩa có thể làm cơm ăn không? Có tiền, còn không bằng giảm hoặc miễn thuế cho dân chúng, để dân chúng sống một cuộc sống đầy đủ sung túc, còn được dân chúng thật lòng kính yêu; Còn bọn bụng dạ khó lường đó cũng chỉ có kẻ ngu dốt mới làm chuyện này. Những người này được lợi ích thực tế lớn như vậy, trên mặt tự nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng còn không biết đang cười các ngươi ngu xuẩn đến thế nào đó.”

Lễ bộ Thượng thư bị Ôn Uyển mắng đến mức mặt đỏ bừng.

“Ôn Uyển, vậy cháu nói phải làm sao?” Hoàng đế vừa cười vừa nói.

Ôn Uyển cũng không nói nhiều lời vô ích: “Cúi đầu xưng thần gì đó, vốn là quyền sở hữu của chúng ta rồi. Bọn họ muốn quay về nước cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải làm theo lời chúng ta nói. Nếu không, không bàn bạc gì nữa. Bại tướng dưới tay còn có tư cách gì mà đến đàm phán điều kiện. Cũng chỉ có mấy tên đầu óc chập mạch mới đàm phán với bọn họ.”

Ôn Uyển nói xong, mấy vị đại nhân phía dưới không dám lên tiếng. Lúc Ôn Uyển lý sự về chính trị, có bao nhiêu dũng mãnh bọn họ đều biết. Giống như cảng biển, vừa mở miệng là nói phải mở rộng hải quân, đánh một trận lớn. Cho nên, nói đạo lý với quận chúa, vậy chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Trong đầu Hoàng đế cũng không đồng ý, chỉ là hắn cần cớ để lên mặt. Bất kể như thế nào, hoàng đế nên có phong thái của hoàng đế: “Lời của Ôn Uyển cũng không phải không có lý, nếu bọn họ không đồng ý thì kệ.” Người Mãn Thanh dũng mãnh thiện chiến, sẽ không cam lòng làm nước phụ thuộc của bọn họ. Nếu tiếp tục mặc kệ, chắc chắn sẽ sinh ra tai họa ngầm. Hoàng đế vừa cảm thấy hổ thẹn vì mình quá hưng phấn, quá tự hào mà mất đi lòng cảnh giác nên có, vừa cảm giác vui mừng vì sự cảnh giác và tầm nhìn xa của Ôn Uyển.

Thật ra Ôn Uyển đâu nghĩ xa như vậy. Nàng chỉ cảm thấy như vậy là chịu thiệt. Người làm kinh doanh, ai bằng lòng chịu thiệt chứ?

Bát hoàng tử và quan viên bên Lễ bộ nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, đương nhiên là không thể chậm trễ. Phủ định tất cả những điều khoản đã thảo luận xong lúc trước. Tất cả các điều khoản đều phải quyết định lại một lần nữa và vượt qua yêu cầu. Đại thần cân nhắc kỹ các quy ước, sau đó đưa cho Ôn Uyển xem lại. Chỉ khi Ôn Uyển xem xong gật đầu, bọn họ mới viết lên.

Sự không tán thành của Ôn Uyển, thực sự khiến người Mãn Thanh trở tay không kịp. Nhưng các yêu cầu Đại Tề đưa ra xác thực đều hợp tình hợp lý. Nếu người Mãn Thanh không đồng ý, chẳng phải chứng tỏ là bọn họ thực sự tâm có gây rối, bọn họ là đừng lại mục đích. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi hai sứ giả của Mãn Thanh. Hoàng đế cũng nể mặt bọn họ, tỏ rõ phong thái đế vương của một nước lớn. Theo ý Ôn Uyển, đây là hoàng đế khoe khoang. Nếu không, đâu cần hoàng đế mở tiệc chiêu đãi bọn họ, tùy tiện phái hoàng tử, hoàng tôn (con trai, cháu trai) đối phó là được.

Trong điện Trung Hòa, Minh Châu cách cách lập tức tự tiến cử với hoàng đế. Nàng ta muốn gả cho Bạch Thế Niên. Thẳng thắn nói muốn gả cho Bạch Thế Niên.

Trên mặt Hoàng đế mang ý cười, nhưng lại hừ lạnh trong lòng, thật là đồ không biết chết sống. Nàng ta cho rằng đây là thảo nguyên chắc, dám chỉ đích danh tên họ muốn gả cho Bạch Thế Niên trên đại điện. Nhưng hoàng đế với tư cách là người đứng đầu của một nước, đương nhiên không thể so đo với một tiểu cô nương. Hơn nữa, chẳng những người ta đưa một cô nương đến hòa thân, còn chấp nhận tất các các thỏa thuận hà khắc kia. Nếu không đồng ý, ngộ nhỡ nổi lên sóng gió, nhất định sẽ bị các quan lại và sử quan viết mình là hôn quân. Đương nhiên, đồng ý càng không có khả năng.

Người ở tiệc rượu đều nhao nhao thì thầm với nhau. Khá lắm, đúng là thiếu nữ Man tộc từ bên ngoài đến, lại đánh chủ ý lên người Thần Vũ hầu. Can đảm nha! Dám vuốt râu cọp. Không tệ, không tệ. Có cảnh tượng náo nhiệt để xem rồi. Quận chúa Ôn Uyển, cũng không phải người mà mọi người có thể trêu chọc.

Hoàng đế vui vẻ nói: “Mỹ nhân xứng anh hùng, chính là giai thoại, trẫm đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng Thần Vũ hầu đã có vợ con, có đồng ý lấy thêm ngươi hay không, còn phải theo ý kiến của hắn. Nếu hắn đồng ý, trẫm lập tức hạ ý chỉ tứ hôn.” Hoàng đế nói vô cùng thoải mái.

Trường hợp quan trọng như vậy, Bạch Thế Niên đương nhiên là ở hiện trường. Đối với việc hoàng đế ném vấn đề lại cho mình, Bạch Thế Niên buồn bực trong lòng. Chẳng lẽ ngài không biết sức ghen của Ôn Uyển. Đây là tìm việc cho mình rồi. Cũng không biết hoàng đế nghĩ sao nữa.

Ở thảo nguyên Minh Châu có danh hào đệ nhất mỹ nhân. Vô cùng tự tin với mỹ mạo của mình. Cho nên, hoàng đế vừa nói xong, Minh Châu cách cách dùng đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn Bạch Thế Niên. Tháo khăn che mặt vẫn đeo xuống.

Khi thấy cô gái tháo khăn che mặt xuống, đám đàn ông trên đại điện đều ngạc nhiên, ngay cả hoàng đế cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần. Đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nếu là người đàn ông khác, có lẽ sẽ bị khuôn mặt đẹp của nàng ta làm khuynh đảo. Đáng tiếc lại đụng phải một người đàn ông không xem trọng mỹ nhân vừa lý trí vừa lạnh lùng: “Đa tạ ý tốt của cách cách. Nhưng, tâm nguyện của ta chính là sống một cuộc sống vui vẻ bên thê tử và con trai của chúng ta.” Bạch Thế Niên cự tuyệt, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Thế Niên. Mọi người đều biết Thần Vũ hầu sợ vợ. Nhưng người ta sợ vợ, sợ cũng có mức độ nha!

Minh Châu cách cách cười khanh khách, lời nói ra như châu ngọc, giọng nói vừa nhẹn nhàng vừa thanh thúy, rất êm tai, khiến mọi người nhịn không được nhìn nàng ta thêm vài lần: “Không nghĩ tới, Bạch Tướng quân lại sợ vợ, đúng là hiếm có. Đàn ông Trung Nguyên các ngươi đều là người sợ vợ sao?” .

Bạch Thế Niên cứng rắn nói: “Thê tử của ta là người tốt nhất trên đời này, ta đã có được người tốt nhất trên đời rồi, không dám yêu cầu quá xa vời. Theo tiếng Hán của chúng ta, yêu cầu thứ không thuộc về mình, sẽ bị giảm phúc. Hi vọng các ngươi có thể trân trọng.” Bạch Thế Niên vô cùng xác định, nếu có chút biểu hiện không được tốt. Bình dấm trong nhà sẽ khiến hắn khó chịu.

Minh Châu cất cao giọng nói: “Không biết thê tử của Đại tướng quân là mỹ nhân như thế nào? Không biết Minh Châu có vinh hạnh được gặp mặt hay không.”

Mọi người đều cảm thấy mỹ nhân này là người chỉ có vẻ bề ngoài. Ai không biết thê tử của Thần Vũ hầu là Ôn Uyển quận chúa. Cho dù là người Man di đến, không có khai hóa cũng không nên như vậy. Nhưng rất nhanh tỉnh ngộ, sợ là có dụng ý khác rồi.

Hoàng đế giống như không biết tính toán của mấy người này, khẽ cười nói: “Được, đợi ngày mai cho các ngươi thấy.” Hoàng đế không phải không biết tính toán của mấy người này, nhưng hoàng đế hoàn toàn không xem trọng. Hắn vốn có thể từ chối. Nhưng hoàng đế lại nổi hứng thú xấu. Hắn muốn nhìn bộ dạng bão nổi của Ôn Uyển. Uhm, chính xác hơn là bộ dụng lúc Ôn Uyển nổi cơn ghen.

Ôn Uyển rất nhanh nhận được tin tức xảy ra ở trong cung, bĩu môi. Đừng nói cách cách vô dụng gì gì đó, coi dù là công chúa cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ cần bản thân Bạch Thế Niên không trêu chọc phụ nữ, ai muốn phá hoại gia đình của nàng, đến một người, nàng bóp chết một người. Đến hai người nàng bóp chết cả hai. Nhưng, từ trước đến nay chưa ai có sự can đảm này.

Từ lúc Bạch Thế Niên về phủ quận chúa, Ôn Uyển không nói với Bạch Thế Niên, hai đứa con trai cũng không để ý tới hắn. Khiến hắn rất phiền muộn “Vợ, việc này thật sự không liên quan đến ta. Là người phụ nữ kia tự mình nói muốn gả cho ta. Ta không làm gì cả, trước kia cũng chưa từng gặp qua nàng ta.”

“Vợ, thật sự không có. Nàng vẫn không tin ta sao? Ta thật sự không có.” Vào sương phòng, bảo người hầu lui xuống. Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển vào lòng, dụ dỗ. Ôn Uyển ngược lại là không đẩy ra, chỉ im lặng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.

“Vợ, sự việc thực sự không liên quan đến ta, không nên tức giận, được không.” Thấy vợ và con trai mình đột nhiên không để ý tới mình, mùi vị kia thật không dễ chịu.

Qua một lúc lâu, Ôn Uyển vẫn không kiềm chế được sự ghen tuông trong lòng mình, lạnh lùng hỏi: “Được, sao không nhìn trúng ai, lại nhìn trúng chàng?”

“Ta thấy bọn họ là không có lòng tốt, muốn phá hoại tình cảm giữa ta và nàng. Chen chân vào giữa chúng ta, sau đó đánh cắp bí mật quân sự, mưu đồ làm loạn.” Bạch Thế Niên nói như thật. Lời nói dối đều không cần bản thảo. Đây chính là cái cớ hắn nghĩ ra trên đường về.

“Nói như kiểu chàng là một chiếc bánh thơm ngon ý.” Ôn Uyển khinh thường Bạch Thế Niên.

“Vợ, ý nàng là chỉ có nàng thấy ta là một chiếc bánh thơm ngon. Trong mắt những người khác, thật ra ta là một lão già khọm khẹm. Vợ, nàng nghĩ xem, ta sắp thành một gã đàn ông bốn mươi tuổi, sắp bước chân vào trong quan tài rồi. Nàng ta là một thiếu nữ mười sáu tuổi, hơn nữa còn là người của nước đối địch, có thể nhìn trúng ta ở điểm gì? Nàng thông minh như vậy, ngẫm lại có phải đạo lý này hay không?” Bạch Thế Niên lập tức dụ dỗ, cho dù có hay không có, trước tiên phải nói một lần.

Ôn Uyển nghe xong giận tím mặt: “Nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà một chân sắp bước vào quan tài? Như thế nào? Chàng muốn đi trước ta sao? Không có cửa đâu.”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tức giận như thế, cười ha ha nói: “Được, ta nhất định phải sống đến già, bảy tám mươi tuổi, ta nhất định chết sau nàng.” Bạch Thế Niên dụ dỗ một lúc lâu, mới khiến thần sắc của Ôn Uyển dịu đi.

Đáng tiếc, cuối cùng Ôn Uyển vẫn khó che giấu cơn ghen, chép miệng: “Nói đi nói lại, chàng thật sự không rung động à, ta nghe nói cách cách kia là đệ nhất mỹ nhân ở thảo nguyên. Đệ nhất mỹ nhân đó, chàng không rung động chỉ một chút?”

“Đệ nhất mỹ nhân ở thảo nguyên, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ gì gì đó, đều là hư vô. Vợ ta mới là mỹ nhân đẹp nhất. Ta chỉ muốn một mình vợ ta.” Bạch Thế Niên liếm mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên sang bên cạnh mắng: “Tránh ra, ai để ý đến chàng.” Nói thì nói như thế, nhưng tay lại yếu ớt không có sức.

Hai người lăn lộn trên giường, Ôn Uyển dịu dàng hỏi: “Bạch Thế Niên, chàng yêu ta sao?” .

Đối với tư tưởng này của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên đã thành thói quen: “Yêu, đường nhiên là yêu.”

“Bạch Thế Niên, chàng sẽ yêu ta cả đời đúng không?”. Ôn Uyển chỉnh đầu Bạch Thế Niên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên vô cùng nghiêm túc, chân thành, kiên định trả lời Ôn Uyển “Đúng, cả đời, chúng ta sẽ bên nhau cả đời. Ngày kết hôn hôm đó ta đã nói rồi, nắm tay nàng, cùng nàng sống đến già.”

Ôn Uyển nghe xong lời này, nở nụ cười, nụ cười kia giống như mặt trời rực rỡ, khiến Bạch Thế Niên ngẩn ngơ: “Bạch Thế Niên…” Bạch Thế Niên vô ý thức đáp lại.

“Bạch Thế Niên nắm tay chàng, cùng chàng sống đến già.” Nói xong, hai tay ôm lấy cổ Bạch Thế Niên, chủ động hôn, nhiệt tình đáp lại.

Hai người lại lăn lộn một lúc. Sau khi xong việc Bạch Thế Niên hôn Ôn Uyển, cắn lỗ tai nàng nói: “Nữ nhân nhẫn tâm này, đến bây giờ mới nói bằng lòng ở bên nhau sống hạnh phúc đến già với ta. Chậm hơn ta mười ba năm.”

Ôn Uyển cười khanh khách: “Chàng còn không biết xấu hổ mà nói ra. Thiên hạ này không người nam nhân nào bỉ ổi bằng chàng.” Nhớ năm đó, nàng luôn chán ghét Bạch Thế Niên a!

Bạch Thế Niên nhìn nụ đẹp mắt của Ôn Uyển, nghĩ trong ký ức Ôn Uyển đều cười nhạt, chưa bao giờ cười khoan khoái như vậy. Trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng thương tiếc, hôn trán Ôn Uyển.

Hai người dính lấy nhau gần nửa ngày, cuối cùng Ôn Uyển chịu không được, ngủ thiếp đi.

Ôn Uyển ngủ rất say. Bạch Thế Niên sờ vẻ mặt như ngọc của Ôn Uyển, vợ hắn càng ngày càng xinh đẹp. Thực sự giống yêu tinh, không để lộ sự già nua. Hình như hắn và vợ đứng chung một chỗ đều không xứng lắm. Về sau phải bảo dưỡng thân thể, đừng thực sự biến thành lão già khọm khẹm.

Ngày hôm sau Ôn Uyển tỉnh dậy soi gương, phát hiện giữa trán có vẻ diễm lệ. Trong lòng lắc đầu, chẳng trách mọi người nói buổi tối có sinh hoạt vợ chồng hay không vừa nhìn đã biết. Không rõ ràng như vậy chứ? Người ở bên ngoài đi vào, cầm đủ loại hộp, bắt đầu trang điểm.

Bình thường không phải trường hợp chính thức, Ôn Uyển đều không trang điểm. Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc thêu đám mây cát tường (mây lành), lắc đầu nói: “Hạ Ngữ, cầm bộ gấm màu trắng thêu kim tuyến cho Hầu gia mặc.” Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển muốn hắn thay quần áo, liền thay.

Chờ trang điểm xong, Ôn Uyển đi lên phía trước dùng đôi môi đã thoa son hôn trên mặt Bạch Thế Niên: “Lão công, chàng thật đẹp trai.” Trên mặt Bạch Thế Niên lập tức xuất hiện một vết màu đỏ. Ôn Uyển nhìn cười ha ha. Hạ Dao nhịn cười, đưa khăn cho Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên soi gương thấy vết đỏ trên mặt, cười mắng: “Nữ nhân này, thật là không có quy củ.” Nhưng nhìn thấy nét mặt tươi cười của Ôn Uyển, thật ra trong lòng hắn vẫn rất cao hứng. Đây mới là vợ chồng, đây cũng là cuộc sống hắn mong muốn. Đương nhiên, ở trước mặt người ngoài, Ôn Uyển vẫn là người đoan trang đúng mực. Lúc không có người ngoài, hắn vẫn rất vừa ý việc không có quy củ của nàng.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển sắp trang điểm xong rồi liền hỏi: “Quận chúa, mặc bộ quần áo nào ạ.”. Bình thường không phải việc quan trọng, Ôn Uyển chưa bao giờ đích thân trang điểm. Bởi vì Ôn Uyển đã trang điểm, cần ít nhất hơn nửa canh giờ. Từng giây từng phút, không để sót.

Hạ Ảnh nhận được câu trả lời của Ôn Uyển, lập tức bảo Hạ Ngữ đi lấy quần áo. Ôn Uyển cẩn thận sửa sang lại một phen, soi gương kỹ càng, xác định không có sơ hở, mới đi ra ngoài.

Bạch Thế Niên chờ ở bên ngoài một lúc lâu, thật sự không chờ được nữa, muốn xông vào. Nhưng bị người ngăn lại. Nói quận chúa không cho vào. Bạch Thế Niên nói thầm trong lòng, nữ nhân này giở trò gì vậy.

Đợi đến lúc Ôn Uyển đi ra, Bạch Thế Niên sững sờ một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Thấy Ôn Uyển chải búi tóc cao, cài ba đồ trang sức. Đồ trang sức không nhiều, nhưng đều là đồ tinh xảo trong số đồ tinh xảo. Phối hợp với bộ quần áo màu mè, lấp lánh ánh sáng của ngọc trai, trông rất sống động; Bạch Thế Niên nhìn đến ngây người.

Qua một lúc lâu, Bạch Thế Niên mới oán trách Ôn Uyển nói: “Đây không phải giá y (áo cưới) sao? Sao nàng lại biến nó thành đồ mặc hằng ngày vậy?” Chưa nghe áo cưới sửa thành quần áo để mặc bao giờ cả. Vợ hắn xem như là người đầu tiên .

“Để vậy rất đáng tiếc, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời a. Sửa nó thành quần áo để mặc không phải rất đẹp sao? Nhìn xem, bây giờ rất đẹp a!” Ôn Uyển đắc ý lắc đầu.

Bạch Thế Niên có chút bất mãn, áo cưới cả đời chỉ có thể mặc một lần. Ôn Uyển lại sửa thành quần áo để mặc, có thể không khiến hắn phiền muộn sao “Chưa thấy ai giống nàng cả, sửa áo cưới thành quần áo để mặc. Không phải nên để ở dưới đáy hòm sao?”

Ôn Uyển vui tươi hớn hở lên xe ngựa. Lần này không để Bạch Thế Niên ngồi cùng xe ngựa, mà đuổi Bạch Thế Niên đi ra cưỡi ngựa.

Hạ Dao nhìn sắc mặt của Ôn Uyển, đưa mắt nhìn Hạ Ảnh. Cuối cùng Hạ Ảnh mở miệng nói: “Quận chúa, nô tỳ cảm thấy nếu vẽ thêm hoa mai sẽ hấp dẫn hơn.” Hạ Dao vẽ vài nét trên trán Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghĩ, chấp nhận. Lập tức lục lọi hộp trang điểm. Thế nhưng sau khi tìm thấy, Ôn Uyển lại cảm thấy vẽ hoa mai không đủ rung động lòng người, nghĩ một lát, tự mình ra tay vẽ. Ôn Uyển soi gương từ từ vẽ.

Đợi Ôn Uyển vẽ xong, Hạ Dao kinh ngạc kêu lên: “Quận chúa, tài nghệ này của người, có thể trở thành kỳ tích. Tài nghệ điêu luyện như thế này, người lại không truyền thụ một ít cho nô tỳ.”

Ôn Uyển dương dương đắc ý nói “Đây chính là bản lĩnh đặc biệt của ta. Đợi ta rảnh rỗi, có tâm tình sẽ dạy ngươi. Còn có, không được nói cái gì có thể là kỳ tích gì gì đó. Bản quận chúa vốn là một mỹ nhân, thêm tay nghề vô cùng khéo léo này, thì càng xinh đẹp hơn.” Kỹ thuật trang điểm cao siêu của hiện đại có thể khiến một cô gái có tướng mạo bình thường thành người xinh đẹp. Chẳng qua ở đây có rất nhiều thứ không bằng, nhưng nàng sinh ra đã đoan trang, cũng bù được khuyết điểm này.

Hạ Dao nhìn vẻ mặt đắc ý, kiểu mau khen ngợi ta đi của Ôn Uyển, không nhịn được cười. Từ sau khi Hầu gia trở về, quận chúa bớt u sầu hơn, cả người đầy sức sống. Mấy ngày qua trên mặt đều nở nụ cười. Lúc không có người, hành vi cũng tùy tiện hơn. Hầu gia trở về, thật tốt.

Đến hoàng cung, lúc xuống xe ngựa. Mấy người đi theo nhìn thấy Ôn Uyển xuống xe đều sững sờ. Bạch Thế Niên cũng ngây người ba giây. Sau khi nhìn xong, thì hơi tức giận, nữ nhân này làm cái gì thế?

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên bị dung mạo của mình mê hoặc, nàng cùng đắc ý. Không để ý tới sự kinh ngạc của Bạch Thế Niên, tự đi vào trong kiệu ngồi.

Bạch Thế Niên lập tức đi theo phía sau.

Đối với tính cách nhỏ mọn của Ôn Uyển và sự lắc đầu của Hà Ảnh, Hạ Dao cảm thấy chỉ có Hầu gia mới chịu đựng được quận chúa. Nam nhân bình thường thật chịu không nổi tính cách của quận chúa.

Bởi vì Ôn Uyển mất quá nhiều thời gian để trang điểm, nên lúc đến, những người khác đã đến hết rồi. Vì thế, coi như là Ôn Uyển đến muộn.

Thái giám thấy Ôn Uyển đến, lập tức lớn tiếng hô to: “Quận chúa, quận mã tôn quý đến.” Tiếng hô chói tai, vang vọng cả cung điện.

Trong đại điện, tất cả mọi người đều nghĩ giống nhau, nhìn về phía cửa vào đại điện. Đối với tiết mục đấu võ tranh giành chồng hôm nay, rất nhiều người đều ôm tâm tư tò mò mà đến. Thậm chí còn có nhiều người đặt cược, đương nhiên, đánh bạc không phải là ai thắng, điều này không cần nghĩ, Ôn Uyển quận chúa chắc chắn sẽ thắng. Điều mọi người đánh bạc chính là kết cục của cô gái đến từ vùng đất thô bạo. Là bị Ôn Uyển quận chúa trực tiếp giết chết, hay là kết cục thê thảm hơn.

Lúc Ôn Uyển đi vào đại điện, đã là giữa trưa, thực sự khiến mọi người trông mòn con mắt. Rốt cục nhân vật chính cũng ra sân.

Mọi người thấy Bạch Thế Niên mặc bộ quần áo gấm màu trắng thêu kỳ lân, hoa văn đám mây nạm viền vàng, thêu kim tuyến, đầu mang ngọc quan. Đúng là phong thái cao ngất, nho nhã anh tuấn, mấy nữ nhân ở hiện trường hai mắt đều tỏa sáng. Mấy người khác đều thầm tán thưởng trong lòng. Đại tướng quân của bọn họ thật phi phàm.

Ôn Uyển búi búi tóc Phi Tiên, ở giữa cài trâm phượng sặc sỡ loá mắt, bên trái cài trâm phượng óng oánh tỏa ra ánh sáng trong suốt, bên phải là trâm cài tóc “bách điểu triều phụng” chói mắt, đeo hoa tai làm bằng đá xanh. Mặc bộ quần áo thêu phượng hoàng bảy sắc vàng óng, dài hơn ba thước, khi di chuyển bộ quần áo quét trên đất, khiến dáng đi càng ung dung, dịu dàng hơn. Trán dùng phấn vàng vẽ đám mây lửa. Da thịt trắng như tuyết, lông mi cong như lá liễu. Một cái nhăn mày, một nụ cười nhất đều thể tỏ ra ung dung lộng lẫy, đoan trang tao nhã. Đám mây lửa trên trán càng làm tăng thêm sự thần bí và diêm dúa lẳng lơ. Có câu thơ rằng: “tuyệt đại phong hoa vô xử mịch, tiêm phong đầu ảnh lạc như trần” (tao nhã vô song không tìm thấy ở đâu cả, gió khẽ chiếu hình như lạc vào cõi trần).

Những người khác không nói làm gì, hoàng đế cũng sửng sốt ba giây. Ngược lại trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm có. Nếu không phải bị nữ nhân của Man tộc kích thích, sợ là vĩnh viễn không thấy được bộ dạng của nha đầu Ôn Uyển bây giờ.

Phía dưới có người nhịn không được khẽ thì thầm: “Đây là Ôn Uyển quận chúa sao? Có phải đổi người rồi hay không? Không đúng, có phải có người thay đổi khuôn mặt cho quận chúa rồi hay không? Không nói đùa nha, là phán quan đổi mặt ah.” Hôm nay phàm là người có thể đến tham gia náo nhiệt đều đến hết. Sức ghen của Ôn Uyển quận chúa, người trong thiên hạ đều biết. Mở màn này, không phí công bọn họ chạy đến.

Bên cạnh một người khẽ cười mắng “Ông đi tìm phán quan đổi mặt cho phu nhân của ông đi?”

Bình Luận (0)
Comment