Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 234

Edit:Cecilian_87

Ôn Uyển nghe lời này, ánh mắt lạnh hơn, mặt dâng lên hàn khí, thậm chí tay có chút khẽ phát run. Lúc này Ôn Uyển thật sự nổi giận. Nàng đi tới nơi này, cho tới bây giờ không giống hiện tại như vậy. Trong óc chẳng qua là hiện ra một cái ý niệm trong đầu, những thứ người này người nào cũng muốn giết mình, giết không được sẽ tới vu hãm nàng, cơn giận này nếu không nói ra, nàng sống quá uất ức. Nhịn nữa, nhịn nữa nàng phải đi làm con rùa đen . Lập tức cười lạnh một tiếng. Hướng về phía Tư Nguyệt giáng một cái tát, một cái tát kia lúc này là dùng tất cả sức lực của nàng.

“Chát . . . . . .” một cái tát vang dội, lúc này tất cả mọi người đều hóa đá . Ôn Uyển mới bất kể bọn họ hóa đá hay không hóa đá, còn muốn tiếp tục đánh. Chẳng qua là cung nữ bên cạnh, thấy cái tát thứ hai nàng sắp đánh xuống, liền kịp phản ứng mà ngăn trở.

Tư Nguyệt bị cái tát này ngã trên giường, trên mặt hiển lộ ra bàn tay năm ngón. Một tát này, đem tất cả mọi người đánh ngu ngơ luôn. Hoàng đế kinh dị mắt trợn tròn nhìn về phía Ôn Uyển, ông làm sao cũng không nghĩ đến Ôn Uyển không nói gì, trực tiếp lấy hành động đại thế trả lời. Còn người bên cạnh, tất cả đều nhìn Ôn Uyển như nhìn quái vật. Ôn Uyển Quận chúa, điên rồi sao? Mất đi lý trí sao? Bằng không, làm sao sẽ làm chuyện điên cuồng bực này.

“Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ, tỷ. . . . . .” Tư Nguyệt mở to ánh mắt nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển thế nhưng vẻ mặt sát khí. Che gương mặt bị đánh sưng đỏ. Có thể là đau đớn, có thể là ủy khuất, trong hốc mắt Tư Nguyệt nước mắt chớp động, nước mắt rất nhanh chảy xuống thành chuỗi. Thấp giọng khóc, khóc đến đáng thương.

“Ngươi điên rồi, ngươi đem người đẩy vào trong ao, ngươi lại còn dám đánh người. Ngươi, làm sao ngươi có thể ghê tởm như thế, ngươi thật là không thể nói lý. . . . . .” Hân Dĩnh lớn tiếng mắng, xông lên cũng muốn đánh Ôn Uyển một cái tát vì Tư Nguyệt báo thù rửa hận. ‘

Hạ Ảnh ngăn trở tay Hân Dĩnh, Ôn Uyển cũng do trong lòng giận đến lợi hại, muốn mưu sát mình, lúc này lại tới hãm hại mình, ình là cái gì, ình không nói chuyện thì là tượng đất sao? Rồi hãy nói tượng đất còn có ba phần tính đất đấy. Thấy Hân Dĩnh còn tại đằng kia kêu la, cũng cho Hân Dĩnh một cái tát, đem Hân Dĩnh đánh ê muội. Tiếp theo, Ôn Uyển đạp nàng một cước, đánh hơn đánh Tư Nguyệt nha đầu chết tiệt kia, đánh ngươi để ngươi giỏi đắc ý.

Ôn Uyển thậm chí còn nghĩ đạp cho nàng nhiều hơn nữa, đạp nàng gần chết, mới có thể xả hết tức giận trong đáy lòng . Đáng tiếc lại bị cung nữ ngăn cản. Ôn Uyển tức giận còn không có phát tiết xong, mấy cung nữ ngăn cản nàng tất cả đều bị nàng đạp cho vài cái. Đánh cho nàng tiêu hết hỏa trong người, đánh những cung nữ này không còn ý nghĩa, mặc dù những người này làm cho người ta chán ghét, xong nàng cũng dừng lại.

Hân Dĩnh bị đạp một cước, lảo đảo xuống. Cũng may bên người nàng có nha hoàn đắc lực, đỡ nàng, không cho nàng ngã xuống. Hân Dĩnh bụm mặt, bị đánh đến phát mê, một tay chỉ vào Ôn Uyển “Ngươi, ngươi, ngươi là tên điên, ngươi là tên điên. . . . . .”

Ôn Uyển dừng lại đứng ở đó, cả mắt đều là lửa giận, nếu là nàng có thể mở miệng mắng, khẳng định cần phải mắng mấy tiếng đồ ngốc, ngu xuẩn, đồng lõa. Đạp chết bọn họ cũng không quá đáng.

Hân Dĩnh nhìn Ôn Uyển lúc này bộ dáng như một sát thần, nàng trong lòng phát sợ. Nàng còn muốn nói chuyện , tuy nhiên bị ánh mắt lạnh như băng của Ôn Uyển làm cho sợ đến mức lời muốn nói ra đều nuốt trở về.

Mà Ôn Uyển lúc này phảng phất như một người điên, mọi người sợ ngây người. Rõ ràng là chính nàng đã làm chuyện sai, nàng lại giống như bị một trời ủy khuất. Cõi đời này, làm sao còn có người như vậy, còn có người kiêu ngạo như vậy.

Hân Dĩnh nhìn Hiền phi không nói lời nào, thì hướng về hoàng đế khóc ròng nói “Ông ngoại hoàng thượng, Ôn Uyển nàng điên rồi, nàng điên rồi. Người nên vì ta cùng Tư Nguyệt muội muội làm chủ. . . . . .”

Hoàng đế không nói chuyện, chẳng qua là rất tỉnh táo nhìn.

Hiền phi nhìn thấy đành giảng hòa nói “có lẽ do trẻ nhỏ bị kinh sợ, cho nên mới mất đi lý trí. Mau gọi thái y chẩn bệnh cho Ôn Uyển Quận chúa.”

Đây là ý gì, nói nàng nổi điên rồi, nàng mất lí trí rồi, cho nên mới đánh người, cho nên mới vu cáo hãm hại người của họ. thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, còn không mang lỗi trên người nàng trừ bỏ hết.. Nữ nhân này, thật đúng là khiến cho người khác ghê tởm..

Ôn Uyển cũng không nhìn hoàng đế đang có vẻ mặt gì, chẳng qua càn quét mọi người tại chỗ, sắc mặt âm trầm ra dấu mấy cái ” Quận chúa chúng ta nói, lần sau các ngươi đem ánh mắt mở to một chút, thấy rõ ràng chân tướng, rồi hẵng vì người khác lớn tiếng kêu oan khuất không muộn. Đừng tưởng rằng nàng câm, nàng không thể nói chuyện, cũng không quyền thế địa vị, là có thể liên hợp lại khi dễ nàng. Quận chúa nói, có bản lãnh tận lực phóng ngựa tới đây, nàng không sợ các ngươi.”

“Ôn Uyển, cháu làm cái gì vậy? Cho dù có hiểu lầm, cháu cũng không nên nói như vậy. Mà Tư Nguyệt cũng không nói là cháu đẩy xuống . Tại sao nhất định phải như vậy, tại sao cháu lại không chịu được người khác như thế. Cháu thật là bị dọa đến mất đi lý trí, nên để cho thái y xem một chút.” Hiền phi cau chặt chân mày, rất tức giận. Này có ý gì, cái này rõ ràng nói là tất cả mọi người trong đại sảnh đều làm chứng cớ ngụy tạo, vì muốn hãm hại nàng. Mà chỗ dựa sau lưng, chính là nàng.

Ôn Uyển nhìn Hiền phi, lộ ra vẻ mặt chán ghét cực kỳ. Lúc trước năm lần bảy lượt phỉ báng, sau lại sự kiện kinh mã, lần này là mưu sát. Nếu không phải là nàng không có năng lực đánh trả, thì sẽ đem các nàng đánh cho vĩnh viễn không cơ hội siêu sinh, nàng đã sớm động thủ. Đáng tiếc nàng tự thấy nàng không có năng lực như thế, cho nên chỉ đành phải chịu đựng. Chịu đựng để đi đất phong. Nhưng lại liên tiếp âm mưu, làm cho nàng hoàn toàn nổi giận. Rốt cuộc muốn như thế nào? Nhất định muốn nàng chết à. Nữ nhân này, ác độc như nữ nhân rắn rết.

Hiền Phi nhìn trên mặt Ôn Uyển không có nhiệt độ , thậm chí dường như ánh mắt có chứa cừu hận. Đôi môi động mấy cái, nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế chẳng qua là nhìn, cũng không có phát biểu nửa chữ. Hồi lâu cũng không nói ra một chữ.

Ôn Uyển không có giải thích, không có phân bua, bởi vì nàng khinh thường. Vẫn như lúc trước, lạnh lùng , không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, vô cùng chán ghét cung nữ thái giám trong nhà.

Hoàng đế vẫn lẳng lặng nhìn Ôn Uyển, bộ dạng cực kỳ quái dị. Dường như bị thiên đại ủy khuất không phải Tư Nguyệt, mà là nàng. Ôn Uyển kể từ khi theo ở bên cạnh ông, cho tới bây giờ chưa từng thấy nha đầu này phát hỏa . Nổi giận, đây là lần đầu tiên.

Ôn Uyển hướng hoàng đế một bên nãy giờ không nói gì, ra dấu mấy cái.

Hoàng đế nhìn trong đáy mắt nàng còn tức giận, còn có từ trong ra ngoài là sự chán ghét, trong lòng trầm trầm. Mặc dù Hạ Ảnh không có giải thích, nhưng hoàng đế cũng từ trong mắt Ôn Uyển, xem hiểu điều Ôn Uyển muốn nói. Ý tứ đơn giản chính là muốn trở về, không muốn sống ở chỗ này. Hoàng đế thật ra vẫn biết, Ôn Uyển vô cùng chán hoàng cung , vì nhiều quy củ, lòng người phức tạp.

Hoàng đế nghĩ tới những thứ này, trong lòng có chút mất mác, nhưng trên mặt lại cũng không hiển lộ ra , chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Được, con trở về trước đi thôi . Trở về, để cho thái y cẩn thận xem một chút, uống thuốc, hảo hảo ngủ một giấc. Tỉnh lại sẽ tốt.”

Lời của Hoàng đế , khiến sắc mặt Hiền phi thay đổi vài lần, móng tay bấm ở lòng bàn tay, dùng sự đau đớn, mới để cho bà gắng giữ tĩnh táo. Tư Nguyệt còn ủy khuất kêu một tiếng Hoàng gia gia, nước mắt ào ào rơi như đê vỡ.

“Ông ngoại hoàng thượng, làm sao người có thể như vậy, làm sao người có thể thiên vị như vậy?” Hân Dĩnh không thể tin kêu lên.

“Sau này không có ý chỉ trẫm, cháu không được tiến cung nữa. Hảo hảo học nữ giới, nhìn xem bộ dạng hôm nay của cháu đi. Không có khí độ đại gia khuê tú nên có.” Hoàng đế sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra cái gì.

Hân Dĩnh nghe lời này, ủy khuất đến nước mắt lã chã. Rõ ràng là nàng bị đánh, rõ ràng là nàng cùng Tư Nguyệt muội muội bị ủy khuất. Rõ ràng là Ôn Uyển điên cuồng, tại sao Ôn Uyển không có chuyện gì, ngược lại muốn trách phạt các nàng, còn nói nàng không có quy củ. Ông ngoại hoàng thượng, thế nhưng thiên vị đến nước này. Nàng vô cùng ủy khuất, nhưng đối mặt với thịnh nộ hoàng đế, nàng cũng không dám chọc giận nữa.

Ôn Uyển nghe được lời hoàng đế…, không thèm nhìn lại đoàn người trong nhà, mang theo Hạ Ảnh, nghênh ngang rời đi. Thái độ cuồng vọng, khí diễm lớn lối, quả thực làm người ta giận tím gan.

Đám người trong cung điện , nhìn người đi xa, cái đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn. Hôm nay giúp đỡ Tư Nguyệt Quận chúa nói chuyện, nhưng hoàng thượng đối với Ôn Uyển Quận chúa đến câu trách cứ cũng không có. Nếu như Ôn Uyển Quận chúa muốn trả thù, thì tất cả bọn họ đều phải chết.

“Thái y, hảo hảo xem cho Tư Nguyệt, phải cần dược liệu như thế nào, cứ lấy là được.” Hoàng đế phân phó xong, nhìn về phía Tư Nguyệt, lời an ủi cũng không có, rồi xoay người trở về cung điện.

Nếu như là những người khác, hoàng đế thật có thể hoài nghi. Nhưng Ôn Uyển đối với người khác phòng bị rất sâu, trời rất lạnh, nàng luôn cẩn thận tiếc mạng, vừa có lời thái y nói nàng không thể thụ hàn, nàng làm sao có thể đến bên cạnh ao. Hơn nữa, tính Ôn Uyển, chán ghét nhất cùng người khác phân tranh, làm sao có thể cùng Tư Nguyệt cải vả. Còn có sự kiện lần trước, nên trong lòng hoàng đế đã ột cái đáp án. Đáp án này, không liên quan chứng cớ.

Còn có, hôm nay Ôn Uyển thất thố như vậy, tất nhiên là làm cho nàng vô cùng tức giận. Hoàng đế biết Ôn Uyển là người lạnh mạc, nếu chuyện đơn giản căn bản là không làm nàng tức giận được, hơn nữa còn ở nơi này với cảnh tượng kia. Vẻ mặt tức giận cùng khủng hoảng, tất cả đều có . Nghĩ tới đây, hoàng đế để cho Ôn công công đi thăm dò, lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Các ngươi đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài.” Tất cả mọi người đi ra ngoài, Hiền phi lạnh lùng hỏi Tư Nguyệt, hỏi nàng là không phải thật sự là Ôn Uyển đẩy xuống không?

“Tổ mẫu, ta, phải . . . . .” Tư Nguyệt nhìn tổ mẫu lãnh mạc, trong lòng phát rét. Cố gắng gượng, cũng dậy không nổi, ngã lại trên giường. Thải Y ở bên cạnh đỡ cho nàng đứng lên.

“Nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt kia, có thể đem nội tâm người khác xuyên thấu. Ôn Uyển không sợ, là bởi vì nàng tu luyện nhiều năm. Tư Nguyệt thì phải sợ.

“Dạ, lúc ấy con cùng Ôn Uyển xảy ra một chút tranh chấp, nàng quăng con xuống. Không biết làm sao, con liền rớt xuống trong nước . Tổ mẫu, người phải tin tưởng con. Con thật không có làm những bất cứ chuyện gì khác. Tổ mẫu, tại sao Hoàng gia gia thiên vị như vậy?” Tư Nguyệt nước mắt rơi lã chã.

“Thu hồi nước mắt của ngươi, ta không cần thấy nước mắt của ngươi. Ngươi cố mà suy nghĩ, lần này đến tột cùng là sai ở nơi đâu? Nếu là nghĩ lại không ra, ngươi trở về làm vua trong phủ của ngươi đi. Ta không thiếu một cháu gái như vậy.” Nói xong cũng đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment