Edit: Anh Ngọc
“Đây là Phùng trắc phi, đây là Vương trắc phi.” Trịnh vương phi cười giới thiệu nói.
Một người mặc quần áo màu xanh nhạt bách hoa, phía ngoài khoác một tầng màu trắng sa mỏng, trên vặt áo rộng thêu hoa văn lá màu tím. Đầu búi kiểu tóc Phi Vân, tóc mai ở giữa cài trâm phỉ thúy màu tím. Lúc này hướng về phía Ôn Uyển lộ ra nụ cười thân mật.
Một người khác, toàn thân hoa phục màu lam nhạt, trên mép váy thêu hoa thủy tiên. Trên đầu cài trâm màu hồng Thủy Liên. Trên mặt thoa phấn trang điểm mỏng, lộ ra khuôn mặt nõn nà. Cũng đối với Ôn Uyển (nhẹ nhàng) cười một tiếng, vô cùng thân thiết.
Ôn Uyển âm thầm gật đầu, hai nữ này lớn lên cũng xinh đẹp. Phùng trắc phi mềm mại đáng yêu tươi sáng, Vương trắc phi diễm lệ lộ rõ, tất cả đều đặc sắc, đều là mỹ nữ.
Ôn Uyển là nhị phẩm Hoàng quý Quận chúa, thân phận cao quý. Đối với Vương Phi, có thể hành lễ vãn bối, đối với trắc phi, chỉ cần đi một chút lễ là được. Hai người biết hoàng đế thương yêu Ôn Uyển, Vương gia lại càng thương yêu Ôn Uyển hơn. Nên cũng không dám chậm trễ.
Ôn Uyển gặp qua hai vị trắc phi, liền nhìn về phía bốn nữ hài tử đứng bên cạnh, có hai người tuổi không lớn so với Ôn Uyển, còn hai người khác thì nhỏ hơn chút ít, nhìn bộ dạng cũng cỡ ba bốn tuổi. Trong đó bộ dạng cao nhất, phỏng chừng cũng chính là lớn nhất, căn cứ theo tin tức Hạ Ảnh đưa đến, quận chúa lớn nhất là do Phùng sườn phi sinh. Bộ dạng lớn lên rất xinh đẹp, cùng một vị Phùng sườn phi quả là rất giống. Nhưng để cho Ôn Uyển nghi ngờ chính là, nàng ta nhìn mình, nhưng đáy mắt có sự chán ghét thậm chí vẻ mặt còn oán hận, mình lúc nào thì đắc tội với nàng? Đây là lần đầu tiên gặp mặt thôi.
Mà hơi nhỏ chút ít, lớn lên rất diễm lệ, chỉ là nhìn qua dường như có chút sợ hãi, bộ dáng lá gan rất nhỏ. Nàng nhìn Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy tò mò. Cũng phải, luôn luôn ở trên đất phong, cũng biết phụ vương cực kỳ thương yêu cái biểu muội này, nghe nói cái biểu muội này cùng phụ vương lớn lên giống nhau như đúc. Không nghĩ tới, hôm nay nhìn người thật, bộ dáng lớn lên không khác bao nhiêu.
Còn lại hai người còn quá nhỏ, bộ dáng ba đến bốn tuổi.
“Đây là Tư Thông, so với con lớn hơn hai tháng, con phải kêu một tiếng tỷ tỷ. Đây là Tư Hàm, so với con nhỏ hơn ba tháng, các con đều sinh cùng năm. Đây là Tư Mặc, Tư Văn. . . . . .” Lần lượt giới thiệu qua.
Tư Thông nhìn Ôn Uyển, trong mắt hiện lên phẫn hận ngay cả che dấu cũng không có. Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái, mình lại không đắc tội với nàng ấy. Còn là lần đầu tiên mới gặp, sao lại xem mình như kẻ thù thế? Đại biểu tỷ này, thật kỳ quái.
Vương Phi giới thiệu mọi người cho Ôn Uyển biết xong, liền tặng một vòng tay ngọc lục bảo làm lễ ra mắt. Vòng tay như vậy, trong tay Ôn Uyển cũng có, là đồ cưới của mẹ công chúa nàng lưu lại, vật như vậy coi như là trân phẩm rồi, đúng là lễ trọng.
Hai vị trắc phi khác cũng đưa lên lễ vật không rẻ. Vị Phùng trắc phi kia, tặng một cái dây chuyền vàng gắn châu ngọc. Vật này vừa đến tay Ôn Uyển, Ôn Uyển cảm giác được một ánh mắt sắc bén lợi hại bắn về phía mình. Quay đầu nhìn lại, đã thấy Tư Thông nhìn đồ trên tay nàng, trong mắt lửa giận cũng không che dấu nữa.
Ôn Uyển không khỏi kinh ngạc, không phải chỉ là một sợi dây chuyền sao, làm cái gì mà nàng ta tức giận như vậy. Ôn Uyển không biết là, ban đầu thời điểm Tư Thông còn không có vào kinh thành, nàng ở chỗ mẫu phi đã từng nhìn thấy dây chuyền này. Vừa nhìn liền vô cùng thích. Chẳng qua là từ trước đến giờ Phùng trắc phi đối với nàng muốn gì được đó, nhưng lúc này có thế nào cũng không cho nàng. Không nghĩ tới, lại tặng Ôn Uyển làm lễ vật. Những năm này, người này cướp đoạt bao nhiêu đồ thuộc về nàng. Tất cả thứ tốt trong phủ đệ, đều cho nó. Những thứ kia vốn đều là của nàng, nhưng lại cho người này, thật sự là vô cùng đáng ghét.
Ôn Uyển đối với ánh mắt cừu thị của Tư Nguyệt, thì không giải thích được. Một vật nhỏ thôi, có cần dùng ánh mắt như thế nhìn nàng không, như vậy thật quá hẹp hòi.
Vương trắc phi tặng một bình phong, kháng bình, cũng là đại tâm tư. Bởi vì là thêu hai mặt, một mặt thêu bức tranh tiên nữ trông rất sống động, một mặt khác thêu Mẫu Đan đại biểu Phú Quý, đặc biệt bên trong có một cơ quan, chỉ cần xoay tròn chốt mở một chút, hai mặt có thể chuyển động mở ra. Phần tâm ý này cùng kỹ thuật kia, vô cùng khó được. Nhưng đối với Ôn Uyển mà nói, không có gì đáng ngạc nhiên.
Thật ra thì những đồ này đối với Ôn Uyển, có hay không căn bản là không sao cả. Nhưng nhìn bọn họ đưa Ngọc sức cùng Trân Châu, còn có một dạng là song mặt thêu, thì cảm thấy cũng là có tâm tư. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười tiếp nhận, đem lễ vật mình dâng lên.
Đưa cho Vương Phi chính là một khối ngọc vô cùng xinh đẹp, điêu khắc vô cùng tinh tế phía trên cẩn bảo thạch bảy màu. Đưa cho hai vị trắc phi, chẳng qua là vật vô cùng tầm thường, tuy nói tầm thường nhưng cũng không phải là tầm thường, cũng là đồ trang sức đeo tay do hoàng đế thưởng, rất đẹp cũng rất trân quý. Đáp lễ vốn cũng thích hợp. Nhưng khối ngọc kia của Trịnh vương phi giá trị không rẻ, vậy rõ ràng là thấp mấy cấp bậc. Cái gọi đích thứ có khác, hai vị trắc phi, đối với Ôn Uyển mà nói, chính là tiểu lão bà, tiểu tam, nàng không để ý ở trong lòng nhiều lắm. Nếu không phải ngại từ tình cảm, nàng cũng không muốn đưa. Chẳng qua, để thích ứng xã hội này, cho nên cũng phải chịu.
Trịnh vương phi nhìn thấy thế trong lòng tự nhiên thật hài lòng, xem ra đứa trẻ này quả thật biết phân tấc. Hai vị trắc phi mặc dù trong lòng không cao hứng, nhưng trên mặt cũng không hiện lộ ra. Muốn nói Ôn Uyển tặng lễ như vậy là đắc tội trắc phi, nhất là trắc phi có con nối dòng, cũng là mợ cả thôi chỉ có đều kém một chút. Tặng lễ vật, tối đa cũng chỉ có thể thấp một cấp bậc. Đáng tiếc, Ôn Uyển tặng lễ vật, thì cấp bậc vô cùng rõ ràng, muốn khiến người ta lơ đi cũng khó.
Cổ ma ma cũng đã khuyên Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển lại không thèm để ý. Trắc phi, không phải là tiểu lão bà sao? Ở hiện đại, cũng chính là Tiểu Tam, chẳng qua ở chỗ này Tiểu Tam là hợp lý hợp pháp. Ôn Uyển đã sớm chán ngán cái này, đáng tiếc chuyện này nàng cũng không có biện pháp, thời này là tình huống bình thường. Nàng muốn hô to chế độ một vợ một chồng, nhưng sợ mọi người cho rằng nàng bị trúng tà. Cổ ma ma khổ sở khuyên cũng không được. Hạ Ảnh thì nửa câu cũng không nói nhiều, ở trong mắt Hạ Ảnh. Chỉ cần Vương gia sủng ái Quận chúa, hai trắc phi, còn có thể lật trời à. Chỉ có các nàng lấy lòng Quận chúa, nơi nào còn cần Quận chúa đi cố kỵ các nàng đâu!
Ở bênh cạnh Tư Thông nhìn thấy Ôn Uyển đưa lễ vật cùng Vương Phi khác biệt nhiều như vậy, chỉ có thể dùng từ keo kiệt để hình dung, nàng vốn đối với Ôn Uyển rất là chán ghét, lúc này cũng chịu không nổi lửa giận trong lòng nữa. Nhưng nàng cũng biết, Ôn Uyển không phải là người nàng có thể trực tiếp đắc tội. Nhưng lửa giận hừng hực từ đáy lòng, làm sao cũng che dấu không được.
“A, Ôn Uyển muội muội, nha hoàn của muội cầm bảo bối gì trong tay vậy!” Tư Thông đem mắt càn quét liếc quanh, nhìn cái hộp Hạ Ngữ cầm trong tay, vừa nhìn hộp kia thì cũng biết quý báu vô cùng. Hơn nữa nhìn bộ dạng Ôn Uyển, cũng không giống là tặng cho người khác. Cho nên cố ý lớn tiếng hỏi lên.
Đây cũng là thói quen của Ôn Uyển xem vương phủ như nhà mình, vì sợ phiền toái, cho nên dứt khoát cho người ta ôm. Nếu tới chỗ người khác, nàng cũng sẽ không mang theo bên người như vậy.
Nhìn Ôn Uyển ra hiệu, Hạ Ngữ giải thích nói “Đây là bàn cờ hoàng thượng mới vừa ban thưởng cho Quận chúa, Quận chúa cố ý lấy tới, muốn cùng Vương gia đánh ván cờ.” Nàng nói như vậy, cũng là gián tiếp nói ọi người biết, vật này không phải là đem tặng, chẳng qua là mang tới dùng.
Tư thông vừa nghe là bàn cờ thì không có hứng thú, nhưng nhìn Ôn Uyển dường như vô cùng quý trọng, thì liền ồn ào muốn xem. Thấy Ôn Uyển dường như có chút không muốn. Tư Thông cười nói “Biểu muội, muội cũng quá hẹp hòi đi. Phụ vương ta có thứ tốt đều uội, chúng ta chẳng qua là xem một chút cũng không thể sao? Biểu muội, chỉ xem một chút thôi, cũng sẽ không thiếu cái gì. Cho chúng ta xem một chút, rốt cuộc là vật hiếm lạ gì.”
Bên cạnh vị Phùng trắc phi cũng cười nói “Đúng nha, Quận chúa, cho chúng ta khai mở nhãn giới đi. Xem một chút hoàng thượng ban thưởng cái bảo bối gì cho Quận chúa. Thiếp thân nghe nói hoàng thượng đối với Quận chúa ngàn vạn sủng ái cùng yêu thương, lúc này hoàng thượng ban thưởng đồ cho Quận chúa, tất nhiên là vật tốt. Chúng ta là người ở tại địa phương xa xôi hẻo lánh nhiều năm như vậy, coi như là mở rộng tầm mắt. Được thêm kiến thức.”
Vương Phi cười nhìn về phía Ôn Uyển, tuy không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng để lộ ra mong muốn giống nhau, xem một chút bàn cờ này đến tột cùng là cái dạng bảo bối gì, để cho Ôn Uyển khẩn trương như vậy. Hơn nữa, nếu quả thật là bảo bối, cũng muốn mở rộng tầm mắt. Vẫn đều nghe nói hoàng đế đối với Quận chúa sủng ái, nhìn lễ vật này sẽ biết là sủng ái cỡ nào.
Ôn Uyển nhìn cười cười, nếu không cho xem thì cho là hẹp hòi. Nếu là những người khác, thì với tính tình của Ôn Uyển, nàng đã phất tay mặc kệ. Đắc tội ngươi thì thế nào, ta không thèm giao hảo đó. Nhưng bởi vì là phủ Trịnh Vương, nàng kính yêu Trịnh vương như phụ thân vậy, nàng liền vì Trịnh vương, đối với yêu cầu của thê nhi hắn đành phải thỏa hiệp. Hơn nữa, nàng cũng muốn có quan hệ tốt với bọn họ, không thể để quan hệ cứng ngắc được. Người Bình gia, đối với Ôn Uyển mà nói, không có khác gì người xa lạ. Tô gia cũng gần gũi chút ít. Những người nhà khác, thì cũng chỉ hời hợt xã giao. Nàng cũng khát vọng có thể hưởng thụ ấm áp khi người một nhà ở chung một chỗ. Nên không muốn làm mất hứng họ, cười gật đầu.
Xoay người sang chỗ khác, tự mình từ trong tay Hạ Ngữ nhận lấy tráp. Cẩn thận đem tráp đặt ở trên giường, để cho ổn định, cẩn thận mở ra, từ trong hộp lấy ra bàn cờ linh lung Bạch Ngọc.
Vương Phi cùng mấy trắc phi cho dù đã tận mắt nhìn thấy thứ tốt, nhưng bảo vật tinh sảo xinh đẹp quý trọng vẫn là lần đầu tiên thấy đây! Trong nhà có mấy vị, thậm chí ngay cả ánh mắt đều mở thật to. Sau khi xem xong, mọi người rối rít than thở không dứt “Thật xinh đẹp, hoàng thượng thật thương yêu Quận chúa a!”
Trong đó Vương trắc phi cũng vô cùng hâm mộ nói “Đúng vậy a, thật xinh đẹp. Ta còn chưa từng thấy qua dùng khối ngọc lớn thế làm thành bàn cờ. Còn có chạm trổ kia, không phải thủ nghệ đứng đầu của lão sư phụ mấy chục năm tuyệt đối điêu khắc không ra.”
Trịnh vương phi cũng gật đầu khen ngợi nói “không chỉ vậy, ngươi nhìn, chữ phía trên này, viết phiêu dật như tiên. Tuyệt đối là bút tích của chuyên gia thư pháp.” ánh mắt Trịnh vương phi nhìn về phía Ôn Uyển, đều có chút thay đổi. Bàn cờ này, giá trị không dưới mấy vạn hoàng kim a. Hoàng thượng cứ như vậy mà dễ dàng ban cho Ôn Uyển. Phần long sủng này, sợ là so với nàng tưởng tượng còn nặng hơn nhiều.
Người trong phòng tốp năm tốp ba nói xong, có than thở, có hâm mộ, có ghen ghét, nhiều dạng thần sắc. Mọi người xem xét một vòng, Ôn Uyển nhìn không sai biệt lắm, liền cười cùng mọi người tỏ vẻ, vật này phải thu trở về. Tất cả mọi người cũng lưu luyến mà đem ánh mắt thu hồi đi. Đồ tốt như vậy, ít nhất cũng phải trị giá chừng mười vạn bạc. Hoàng thượng thật đúng là thương yêu Quận chúa.