Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 459

Tên thiếu niên kia chuẩn bị cắt cổ họng Ôn Uyển, trong nháy mắt tay của hắn lập tức tê rần, tiếp theo toàn thân một trận đau đớn.

Lúc này Ôn Uyển căn bản không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ biết mình muốn chạy trốn. Nếu không, cả đời nàng có thể bị phá hủy, cho nên khi thấy cánh tay của mình được buông lỏng, không siết chặt như trước nữa, dường như người đang kiềm chế nàng tự nhiên sinh bệnh.

Nàng cũng không còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện này, nàng chỉ biết thân thể mình đã có thể chuyển động, liền hung hăng đá một cước vào hạ thân, bộ phận quan trọng nhất của thiếu niên kia.

Tay của thiếu niên kia đang vô cùng đau đớn, còn bị Ôn Uyển đá vào bộ vị trọng yếu, nam tử kia hét lớn một tiếng, sau đó lập tức buông lỏng tay ra.

Ôn Uyển nhân cơ hội này liền giãy dụa thoát ra, nàng không thèm nhìn tới nam tử kia, được tự do lại lập tức bỏ chạy, chạy đến ao nước mà nàng đã dự tính trước đó. Nơi đó, có thể tạm thời làm giảm bớt dược tính trong người nàng, bởi vì lúc này thân thể của nàng càng ngày càng nóng hơn, sắp khống chế không được rồi.

Ôn Uyển chạy rất nhanh, trên đường gặp phải hai người quen cũ, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã vượt qua hai người đó, cước bộ của Ôn Uyển cũng không dừng lại chút nào.

“Cô nương của nhà ai lại chạy thục mạng như vậy, rất không biết lễ phép. Hơn nữa, nàng là một đại cô nương, chạy đến Tiền viện để làm gì? Người đâu, mau đi xem một chút, đã xảy ra chuyện gì. ” Ngũ vương tử và Từ Trọng Nhiên đang bước vào cửa phía trước, liền nhìn thấy một vị cô nương đang chạy thục mạng, trong lòng ngũ vương tử Yến Kì Huyên có chút tức giận, yến hội quan trọng như vậy, ở Tiền viện có không ít người, quản sự của Hậu viện làm việc như thế nào vậy.

“Ngũ Gia, người nhìn xem, trên mặt đất có máu, rõ ràng đã xảy ra chuyện, hay là chúng ta đi qua đó xem một chút, nói không chừng bên đó đã xảy ra chuyện lớn gì đây? Nếu không đang tốt đẹp như vậy, tại sao trên mặt đất lại có vết máu.” Từ Trọng Nhiên nhận định chuyện không phải đơn giản như vậy.

Yến Kì Huyên nhìn vết máu sặc sỡ trên mặt đất, bị hù dọa đến nỗi kêu to một tiếng. Nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi, nếu người này không giết người khác thì chính mình bị thương, cho dù là nguyên nhân gì, cũng không thể để cho người này chạy đến Tiền viện được. Hai người vội vàng chạy theo phương hướng của Ôn Uyển để tìm người. Xa xa liền nghe thấy một tiếng bùm, âm thanh của vật rơi xuống nước. Hai người vừa nghe thấy tiếng động, liền chạy tới đó, rất nhanh đã nhìn thấy Ôn Uyển đang ngâm mình trong hồ nước.

“Biểu muội Ôn Uyển, tại sao lại là muội?” Yến Kì Huyên kinh hãi, ở trên bờ sợ hãi kêu .

Từ Trọng Nhiên không chút nghĩ ngợi, chuẩn bị lao xuống hồ, nhưng lại bị Yến Kì Huyên ôm lấy bả vai, tức giận nói “Ngươi muốn làm gì?”

Từ Trọng Nhiên dồn dập nói “Cứu người!”

Lúc này, toàn thân Ôn Uyển đã nóng đến mức không chịu được, nhìn bộ dáng Từ Trọng Nhiên chuẩn bị lao xuống hồ, trong mắt nàng lộ ra hung quang, liền móc đoản đao còn mang theo vết máu hung hăng vung về phía hắn, ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi dám xuống đây, ta liền giết ngươi. Dù sao mới vừa rồi nàng cũng đã giết người, có giết thêm một người nữa cũng không sao. Nàng không muốn bị người khác tính kế, cũng không muốn người khác quyết định hôn nhân ình.

Từ Trọng Nhiên kiên quyết muốn xuống nhưng lại bị Yến Kì Huyên ngăn lại, nói “Trọng Nhiên, biểu muội của ta đang rất sợ hãi. Ngươi nhìn đoản đao trong tay nàng còn có vết máu kìa, hiện tại thần trí cũng không quá rõ ràng, nếu ngươi nhảy xuống, nàng thật sự sẽ dùng đao đâm ngươi. Trọng Nhiên, biểu muội của ta ở chỗ nước không sâu lắm, hơn nữa lại là nàng tự mình nhảy xuống, nhất định sẽ không xảy ra sự cố gì. Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là, chặn tân khách ở Tiền viện đi về phía này, còn phải ngăn các nam tử khác đi đến nơi này, ngay cả nam gia đinh cũng không được. Nếu như để cho những người đó thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, danh tiết của Ôn Uyển sẽ hoàn tòan bị phá hủy.” Yến Kì Huyên ngăn cản Từ Trọng Nhiên, không cho hắn nhảy xuống nước.

Từ Trọng Nhiên vừa nghe xong những lời này, lại thấy Yến Kì Huyên đang cố gắng nắm chặt tay của mình, thật sự vừa tức vừa giận, không cần phải nói, hắn cũng biết là tự Ôn Uyển nhảy xuống. Nhưng vấn đề là, nếu như bây giờ hắn nhảy xuống, Hoàng đế nhất định sẽ gả Ôn Uyển cho hắn. Cơ hội tốt như vậy, thế nhưng ngũ vương tử lại không đồng ý ình làm. Từ Trọng Nhiên tức đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung, nhưng bây giờ đang là thời điểm quan trọng, hắn không thể đối nghịch với Yến Kì Huyên.

Lúc này Yến Kì Huyên làm gì còn quan tâm đến ý nghĩ cuả Từ Trọng Nhiên, việc mà có thể khiến cho Ôn Uyển tự mình ngâm trong nước, không nguyện ý đi lên, bây giờ còn có bộ dáng muốn nổi điên, không cần phải nói, nhất định là đã bị người khác tính toán.

Lúc Kì Huyên đang rối ren phân phó người hầu, thì Kì Ngôn đã tới, cũng thật đúng dịp, vừa lúc Kì Ngôn muốn đến Tiền viện tìm Vương Phi có việc. Thấy nơi này có tiếng động liền đi tới nhìn xem, vừa nhìn thấy người ở trong hồ, lập tức hoảng sợ, bị dọa sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lúc này hắn làm gì còn có thời gian để suy nghĩ những việc khác, việc cấp bách trước mắt là phải ngăn cản những người khác đi vào nói này. Hắn vội vàng gọi mấy tên tùy tùng đi bảo vệ tất cả các cửa ra vào “Truyền lệnh của ta xuống…,không cho bất kì ai tới tiểu viện này, nếu ai không nghe thì đuổi đi, ai mà dám mạnh mẽ xông tới, loạn côn hầu hạ.”

“Dạ, Thế tử gia.” Mấy tên tùy tùng thiếp thân này vội vàng phân tán ra bốn phía, đi bảo vệ mấy cửa ra vào. Mấy người này vô cùng rõ ràng, chuyện ngày hôm nay khẳng định không hề nhỏ. Nếu Quận chúa thật sự xảy ra sai lầm gì ở trong vương phủ, thì tất cả mọi người đều sẽ gặp tai họa.

Sau khi Kì Ngôn phân phó mấy người bên cạnh đi gác cửa, lại tiếp tục phân phó hai nữ bộc đang ở trong viện đi xuống cứu người.

Cục diện hỗn loạn, một chút liền được khống chế.

Hai nữ bộc nhảy xuống hồ, muốn đến gần Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển thấy có người đến gần mình, liền không để cho người ta cứu. Ôn Uyển thấy ai dám nhích tới gần mình, nàng liền lấy đao đâm xuống, không quan tâm đến việc nàng có giết người hay không, thần trí của nàng cũng dần dần lâm vào mờ mịt. Ôn Uyển biết sắp hỏng việc, nước ao lạnh như băng vẫn không thể làm cho nàng giữ vững bình tĩnh, trong lòng Ôn Uyển vô cùng hoảng hốt.

Nhưng trong lúc này, trong đầu Ôn Uyển lại dần dần hiện lên một ý niệm, không thể nói cho người khác biết, càng không thể để cho người lạ đến cứu mình, nam tử càng không được, không, cho dù là ai cũng không được. Nếu như hôm nay, nàng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mất khuê dự, tổn hại danh tiếng, thì nàng phải tùy tiện gả ột người, còn có thể tùy tùy tiện tiện gả một tên hèn yếu, khiếp nhược, làm hỏng cả đời nàng.

Nếu là lúc trước, Ôn Uyển sẽ không nghĩ nhiều, cũng sẽ không để ý đến thế, nhưng hiện tại, đặc biệt là giờ phút này, đặc biệt là khi đã trải qua chuyện lần này, nàng rất rõ ràng một khi nàng phải gánh danh tiếng xấu, thì đối với Trịnh vương mà nói, nàng đã mất đi giá trị lợi dụng, nàng chỉ là một con cờ bỏ đi. Mà Triệu vương lên ngôi, thì nàng chỉ có con đường chết. Nàng không muốn chết, nàng luôn luôn muốn sống, không những sống, mà còn phải sống thật tốt. Nàng đã đồng ý với Yến Kì Hiên sẽ trở về tìm hắn, chuyện nàng đã đồng ý, thì nàng nhất định sẽ làm được. Không được, nhất định là còn phương pháp nào nữa, Ôn Uyển nhìn đoản đao trên tay mình, nếu như nước sông vẫn không được, vậy thì cộng thêm đau đớn bén nhọn, chắc có thể giúp nàng giữ được bình tĩnh.

Ôn Uyển ngoan tuyệt hạ quyết tâm, dùng sức đâm vào cánh tay của mình một đao, đau đớn đến nỗi nước mắt của nàng cũng trào ra, cho tới lúc này đã không còn phân biệt được là nước ao hay nước mắt. Trên cánh tay bị đao đâm trúng để lại một vết thương dữ tợn, mà máu tươi vẫn không ngừng chảy ra. Trong nháy mắt, nước xung quanh Ôn Uyển đều biến thành màu đỏ.

Những người trên bờ thấy tình cảnh này sợ hết hồn hết vía, nô bộc nhích tới gần Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển ở trong nước tự mình hại mình, đâm mình một đao, bị doa sợ đến nổi không dám bước xa hơn nữa. Còn một nữ nô bộc khác vừa mới bước đến gần Ôn Uyển đã bị Ôn Uyển lấy đao đâm tới, may là nữ nô bộc này ngâm mình trong nước, mới có thể hiểm hiểm tránh thoát một đao.

Nữ nô bộc kia nhìn thấy hai mắt Ôn Uyển đỏ ngầu, biết Quận chúa đã gặp chuyện kì dị gì đó, nếu vẫn tiếp tục cậy mạnh, thì nàng có thể sẽ bị đâm chết. Bây giờ Quận chúa đã động đoản đao với mình, nếu thật sự để cho người đâm trúng, nàng tuyệt đối chết không có chỗ chôn.

“Nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, hẳn là bị trúng thuốc.” Yến Kì Huyên nhìn sắc mặt Ôn Uyển ửng hồng, hơn nữa nàng lại không cho phép bất kì ai đến gần mình, cũng đã đoán được có lẽ Ôn Uyển trúng mị dược. Nhưng hắn lại không nghĩ tới nàng lại phản ứng nhanh như vậy, thế nhưng có thể sử dụng phương pháp tàn phá mình để giữ vững danh tiết, ý chí đúng là đủ kiên định, xử lý chuyện cũng rất bình tĩnh, đối với bản thân mình lại đủ ngoan độc, khiến hắn tự nhiên lại nảy sinh sự kính trọng.

Kì Ngôn xanh mặt, nhưng hắn biết lúc này không thể làm ẩu. Thấy trong viện chỉ còn có ba người bọn họ là nam tử, liền phân phó nói ” lão Ngũ, ngươi lập tức mang Từ công tử đi khỏi chỗ này, các người còn tiếp tục ngây ngốc ở đây chỉ bất lợi cho Ôn Uyển mà thôi.” Bất kể là lão Ngũ hay Từ Trọng Nhiên tiếp tục ở lại chỗ này cũng không thích hợp, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Ôn Uyển.

Yến Kì Huyên bực mình, vốn dĩ hắn là người phát hiện đầu tiên, nếu hắn cứu được Ôn Uyển, không những khi phụ vương trở về sẽ xem trọng hắn thêm một chút, mà tin tưởng rằng biểu muội Ôn Uyển cũng sẽ rất cảm kích hắn. Lại không nghĩ tới Kì Ngôn vừa đến liền chiếm hết công lao của hắn. Nhưng lần này, cho dù hắn không bằng lòng, hắn cũng không dám làm trái với phân phó của Kì Ngôn. Hiện tại không phải là lúc diễn ra mâu thuẫn nội bộ, tâm không cam tình không muốn, nhưng vẫn mang theo Từ Trọng Nhiên nhanh chóng rời đi.

Hạ Ảnh đi được nửa đường, bằng trực giác nhạy cảm của mình, nàng phát hiện ra có cái gì đó không đúng. Nếu để Ôn Uyển biết được, nàng còn có thể tự ình là người nhạy cảm, có lẽ sẽ nổi điên mất. Cũng đã đi hơn phân nửa đường rồi, mới phát hiện có cái gì không đúng, còn dám nói trực giác của mình nhạy cảm.

Hạ Ảnh cố ý giả bộ hiếu kì hỏi nha hoàn dẫn đường phía trước ” Ta đã nhận được tin tức, ngày mai Vương gia sẽ trở về, vậy tại sao hôm nay người còn vội vàng triệu kiến ta như vậy?”

Nha hoàn kia trả lời ” chủ tử triệu kiến, ta cũng không biết có chuyện gì.”

Lúc này Hạ Ảnh liền nổi giận, mới vừa rồi còn dùng biện pháp khẩn cấp nhất để gọi mình về. Bây giờ lại không biết có chuyện gì, nàng biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.

Nha hoàn kia vừa nói xong, cái cổ liền nhiều hơn một vết máu. Hạ Ảnh giải quyết cái nha hoàn này xong, lập tức quay trở lại.

Lần này, mồ hôi lạnh nàng đổ đầm đìa, nàng biết Quận chúa nhất định đã xảy ra chuyện. Nàng nhất thời không cẩn thận, cho là ở trong vương phủ, sẽ không có việc gì. Hơn nữa lại nóng lòng về chuyện đại sự của Vương gia, nàng sợ Vương gia cần sự giúp đỡ của nàng, lại không nghĩ đến mình bị trúng kế, bỏ Quận chúa lại. Nàng trăm nghĩ nghìn nghĩ, cũng không nghĩ tới lại gặp chuyện không may ở trong Vương phủ, những người này dám ám hại Quận chúa trắng trợn như thế. Nếu như Quận chúa xảy ra việc gì, cho dù nàng có chết một vạn lần, cũng không đủ để đền tội.

Rất trùng hợp, lúc Ôn Uyển xoay người, chạy nhanh đến ao cá , vừa lúc Kì Mộ lôi kéo Kì Phong tới đây. Kì Mộ thật sự hi vọng Ôn Uyển có thể gả vào Vương phủ, nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, nếu lung lạc tốt, tương lai còn có thể nói vài câu tốt đẹp giúp bọn họ trước mặt phụ vương, khiến cho cuộc sống của mấy ca ca cũng dễ dàng hơn nhiều. Cho nên vừa nhận được tin tức liền giựt giây bảo Tiểu Lục tới đây. Hắn muốn Tiểu Lục tiếp xúc với Ôn Uyển nhiều hơn, bồi dưỡng một chút tình cảm, để chính Ôn Uyển nguyện ý gả cho lão Lục, không nên gả cho tên Lão Ngũ đạo mạo trang nghiêm kia.
Bình Luận (0)
Comment