Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 468

Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Trong thời điểm Ôn Uyển bàng hoàng nhất liền vuốt đồng tâm kết trong tay, dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe thấy nói: “Yến Kì Hiên, bây giờ ngươi đang làm cái gì vậy? Có phải đang ở trước mộ phần Giang Thủ Vọng khóc đến thương tâm hay không? Nhưng ngươi biết không? Ta thật thiếu chút nữa đã chết. Thiếu chút nữa bị tính kế mà chết. Yến Kì Hiên, Thuần Vương nói đúng, tình cảnh của ta quá nguy hiểm. Tùy thời đều có thể chết, ta không thể để cho ngươi biết rõ mọi chuyện. Ngươi quá đơn thuần, nếu như đem ngươi kéo vào, thì nhất định sẽ liên lụy ngươi. Ta chỉ hy vọnh đến lúc đó ngươi chớ trách ta, hi vọng một ngày kia sau khi biết chân tướng, ngươi có thể tha thứ cho ta. Yến Kì Hiên, hiện tại ta chỉ có thể tin tưởng chính mình, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Tình thế hôm nay, càng không thể đem ngươi kéo vào .”

Ôn Uyển cho tới nay không chỉ có sợ chết, còn sợ thấy cốt nhục tương tàn, sợ bị người thân cận nhất bên cạnh mình lợi dụng để đạt được mục đích. Trong chuyện này, cũng bao gồm chính nàng. Nhưng mà vấn đề nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Nàng không trốn tránh nữa.

Ôn Uyển nghĩ tới cuộc sống một năm ở bên ngoài, cuộc sống đơn giản thư thích như vậy, là khoản thời gian nàng trôi qua nhẹ nhàng nhất trong những năm gần đây. Nghĩ tới khoản thời gian đó, trong lòng Ôn Uyển rất đau. Tại sao những thứ tốt đẹp mà mình cũng không giữ lại được! Chẳng lẽ, nàng nhất định phải đau khổ cả đời sao?

Ôn Uyển nắm chặc quả đấm, không được, lần này mình tuyệt đối không nên giống như kiếp trước, bị động mà đi thừa nhận những thứ thống khổ vốn không nên thuộc về mình. Nàng không nên ở tại chỗ chờ chực vận mệnh tuyên án. Vận mệnh của nàng phải do chính nàng làm chủ.

Nếu tương lai Yến Kỳ Hiên không thể tuân thủ lời hứa, chẳng lẽ nàng phải chịu thương tâm một lần nữa. Nếu như hắn dời tâm tư, không có tuân thủ ước định năm năm, muốn kết hôn cô gái khác làm vợ, chẳng lẽ nàng còn muốn bàng hoàng giống như hiện tại.

Cùng lúc đó, Ôn Uyển cũng đồng dạng âm thầm khuyên bảo chính mình. Không phải ai cũng có thể tín nhiệm ngay cả cậu Trinh vương như phụ thân cũng có thể ruồng bỏ nàng. Còn có ai để có thể tin tưởng đây? Yến Kì Hiên đáng tin sao? Kiếp trước, tình cảm nhiều năm như vậy, cuối cùng còn không phải là nói bỏ qua liền bỏ qua sao? Thật ra Ôn Uyển cũng biết Mã Tuấn không nỡ bỏ đi phần tình cảm này, nhưng đối với người theo đuổi tiền tài và muốn có cuộc sống sinh hoạt trên mọi người thì dục vọng đã lấn át phần tình cảm, cho nên mới từ bỏ nàng. Còn người bạn hai mươi năm thân như tỷ muội lại vì một người đàn ông mà bán đứng mình, ruồng bỏ mình. Hiện tại Trịnh vương thân như phụ nữ (phụ thân + nữ nhi), vì quyền lợi cũng vứt bỏ mình như thế? Thế thì Yến Kì Hiên đáng để dựa vào sao?

Nếu như đặt ở giữa lợi ích, thì nàng sẽ ra sao? Kết quả không cần nói cũng biết. Ôn Uyển biết mình rất ích kỷ, nàng cũng vẫn biết, nàng đối với Yến Kì Hiên, không phải là yêu, không phải là tình yêu giữa nam nữ mà chỉ là một loại hướng tới. Hướng tới có thể cùng hắn có một tình cảm hồn nhiên tốt đẹp. Nàng biết rất rõ, phần tình cảm này cho dù không liên quan đến tình yêu, nó chỉ bao hàm tình thân và tình bạn. Nàng đã không tin tình yêu nên chỉ cần hai người sống tốt đẹp. Tạo thành một khối thống nhất thì dù không có tình yêu, cũng có thể hạnh phúc mỹ mãn.

Ôn Uyển vuốt đồng tâm kết nói ” Yến Kì Hiên, ngươi đã đáp ứng ta. Chờ ta năm năm. Nếu như ngươi có thể làm được, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Yến Kì Hiên, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng. Ta đã thất vọng nhiều lần lắm rồi, hi vọng ngươi không nên làm cho ta thất vọng nữa.”

“Quận chúa, thế tử tới đây, muốn gặp Quận chúa.” Hạ Viên cẩn thận từng li từng tí nói. Lúc trước Vương Phi cùng Thế tử phi có tới đây nhưng Quận chúa không có gặp. Lúc này, thế tử lại tới đây.

Ôn Uyển đứng ở trong viện, qua thời gian rất lâu vẫn không có trả lời. Cũng không biết thời gian qua bao lâu, Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Viên tới truyền lời. Chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.

Hạ Viên có chút nóng nảy, hai ngày này, tin đồn truyền ra ở bên ngoài muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe. Thái độ của Quận chúa lại càng cổ vũ tin đồn như vậy: “Quận chúa. Phía ngoài đồn đại rất là lợi hại. Nếu như Quận chúa không gặp thế tử. . . . . .”

Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt tất cả đều lạnh như băng. Trong mắt Võ Tinh có sát khí “Làm tốt bổn phận của ngươi. Ngươi không được nói nữa, ngậm miệng. Hiện tại cút ngay đi.”

Hạ Viên lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển tức giận, Ôn Uyển trong ngày thường, cũng giống trời trong nắng ấm ( ý nói sáng sủa ôn hòa). Hạ Viên bị làm cho sợ đến tim đập thình thịch. Vội vàng lui ra ngoài đi đến phòng khách nhìn thấy Kì Ngôn “Thế tử, Quận chúa vừa uống thuốc, đang ngủ. Ngày khác hãy tới thăm Quận chúa a!”

Kì Ngôn thấy đến hắn Ôn Uyển cũng không muốn gặp, ngày hôm qua mẫu phi tới đã không gặp. Hiện tại hắn tới, cũng không gặp. Xem ra, Ôn Uyển hoàn toàn nổi giận với phủ Trịnh Vương. Không có biện pháp, Ôn Uyển không gặp thì hắn cũng chỉ có thể đi trở về.

Hạ Thiên cung kính tiễn Kì Ngôn đi. Sau đó đóng đại môn, rồi cầm tấm bảng lớn, treo ở cửa đại môn. Trên đó viết”Quận chúa thân thể không khỏe, xin miễn tiếp khách.” Tin tưởng những thứ người kia cũng có ánh mắt, không đến nổi tìm một tiểu quản gia như hắn mà gây chuyện.

Võ Tinh nhìn Ôn Uyển nói ” Quận chúa, phủ Quận chúa nên sửa trị tốt. Trong ngoài đã loạn thành một đoàn. Những nha hoàn bà tử kia không có một điểm đúng mực. Nếu không sửa trị, tất cả những người này đều muốn lật trời đó. Trong phủ đệ cũng giống nhau đều không an toàn.” Không phải là lo lắng những người này phản bội, nhưng nếu như sự trung thành của những người này không phải là Quận chúa thì dùng bọn họ làm gì?

Nếu như Hạ Viên không phải nhận lời của người khác, đến xò xét ý Quận chúa thì tuyệt đối không dám nói như vậy. Mà có thể làm cho Hạ Viên nói thử, thì còn có ai? Không phải là Hạ Ảnh, chính là Hạ Ngữ.

Ôn Uyển gật đầu, dẹp được là tốt rồi. Phủ Quận chúa nên sửa trị hoàn toàn. Thuần Vương nói đúng, không lấy ra thủ đoạn lôi đình thì chấn nhiếp không nổi những người này. Cứ một mặt che giấu thì người bị hại chịu thiệt cũng chỉ là mình. Lần này là một lần cuối cùng. Từ nay về sau, nàng không hề tùy ý để ai khi dễ đến trên đầu nàng nữa. Ai cũng không cho phép.

Kì Ngôn vừa về tới Vương Phủ thì mấy người huynh đệ vây tại một chỗ. Tiểu Lục rất là khó hiểu nói”Đại ca, tại sao biểu tỷ lại tức giận chúng ta như vậy. Đây chẳng qua là do chúng ta sơ xuất thôi. Ai cũng không muốn chuyện này xảy ra. Biểu tỷ như vậy, có phải quá đáng hay không ?” Hai ngày này phía ngoài thật ra thì cũng không có bất kỳ lời đồn đãi như Hạ Viên nói. Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn xem, nhìn xem thái độ Ôn Uyển rốt cuộc là cái gì?

Là hoà hợp êm thấm, hay là thật trở mặt cùng phủ Trịnh Vương. Cần Ôn Uyển có một thái độ rõ ràng. Dĩ nhiên, không ai dám ở trên mặt nghị luận bậy. ngay cả trong phố lớn ngõ nhỏ cũng không có người dám bàn tán. Bởi vì như vậy, rất có thể sẽ chọc giận hoàng đế. Hiền phi và Triệu vương còn không đến mức không có ánh mắt như vậy. Ở nơi thời khắc mấu chốt này mà chọc giận hoàng đế. Cho nên lời Hạ Viên nói, quả thật như Võ Tinh suy đoán là đang thử dò xét thái độ của Ôn Uyển.

Kì Mộ thì không nói những lời nhảm nhí này “Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận cái này. Lúc này bên ngoài đã bí mật truyền đi như điên rồi, đều nói Ôn Uyển muốn cùng phủ Trịnh Vương đoạn tuyệt quan hệ. Nếu biểu muội còn có thái độ như vậy đối với Vương Phủ chúng ta thì sẽ là đả thương trí mạng. Ca, nếu không, ngày mai ta sẽ đi xem một chút. Có lẽ, là có thể gặp biểu muội.”

Kì Ngôn lắc đầu”Đừng đi, đệ đi cũng vô dụng. Ta cùng Ôn Uyển đã chung sống nhiều năm rồi, tính tình Ôn Uyển ta cũng hiểu mấy phần. Cứng rắn là không được, mềm nhẹ thì còn phải nhìn tình huống. Tạm thời trước cứ như vậy, chờ nhìn xem thái độ của Hoàng gia gia đối với chuyện này ra sao. Vì cho đến bây giờ đã qua hai ngày rồi mà Hoàng gia gia đối với chuyện lần này cũng không tỏ một chút thái độ nào. Ngoại trừ để cho Vương thái y cả ngày hầu hạ ở phủ Quận chúa, còn thưởng xuống rất nhiều dược liệu trân quý ra, thì không có những thứ khác.”

Kì Mộ cảm thấy kỳ quái nói “Đại ca, không phải nói Hoàng gia gia muốn đem Ôn Uyển biểu muội đón vào trong hoàng cung sao? Nhưng biểu muội không có đáp ứng. Hoàng gia gia rốt cuộc là tính toán cái gì?”

Kì Phong nghe xong lời này thì tức giận rồi “Đại ca, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu biểu tỷ đi hoàng cung thì chỉ cần cùng Hoàng gia gia tùy ý nói hai câu thôi, trách nhiệm Vương Phủ chiếu cố bất lực nhất định là mang trên lưng. Hơn nữa như vậy thì Ôn Uyển và phụ vương sẽ gây nên hiềm khích lớn hơn nữa, vậy phụ vương. . . . .”

Trong nội tâm Kì Ngôn cũng không chắc. Nhưng mà vẫn phải an ủi hai đệ đệ nói “Cái này không cần lo lắng. Ôn Uyển xử sự rất cẩn thận, sẽ không qua loa làm những chuyện khác” nghĩ tới đây, sắc mặt Kì Ngôn ảm đạm. Hắn đã đoán được kế hoạch của phụ vương. Nhưng mà việc khiến vương phủ lâm vào tràng diện hỗn loạn như vậy. Đoán chừng ra vượt ra ngoài dự liệu của phụ vương.

Kì Ngôn thấy hai người không lên tiếng thì cảnh cáo hai người ” Ta về trong phòng nghỉ trước, các đệ cũng đừng đi ra ngoài. Mấy ngày nay hãy an tâm sống ở trong vương phủ . Tránh khỏi lại xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là Tam đệ đó, đừng đi ra ngoài nữa. Triệu vương hiện tại đang chết ngó chừng chúng ta đấy!”

Hai người đàng hoàng đáp ứng.

Kì Ngôn trở lại hậu viện. Vương Phi vội hỏi như thế nào? Nàng lúc này thật sự hối hận vạn phần, tại sao lại bị người ta chui chỗ trống như vậy. Vạn nhất thật bị những người kia thực hiện được mưu đồ. Thật không biết Vương gia sẽ như thế nào?

Kì Ngôn bảo nàng đừng lo lắng, hắn sẽ xử trí tốt. Cùng Trịnh vương phi nói mấy câu xong thì trở về nội viện, nhìn thấy Như Vũ, dồn dập hỏi “Hải lão nói như thế nào?” Vì chuyện của Ôn Uyển, Như Vũ đã cố ý trở về nhà mẹ đẻ, hỏi Hải lão chuyện này.

Sắc mặt Như Vũ có chút do dự.

Kì Ngôn nhìn bộ dáng chần chờ của nàng liền nói ” Đến lúc này rồi, còn có cái gì không thể nói. Nàng nói đi, Hải đại nhân có ý kiến gì?”

Như Vũ nhìn thoáng qua Kì Ngôn “Tổ phụ nói, Quận chúa lần này ở trong vương phủ gặp chuyện. Nguyên nhân bên trong, Quận chúa tất nhiên là biết. Nếu không cũng sẽ không nổi giận, không để cho phủ Trịnh Vương một chút mặt mũi nào. Hôm nay người có thể khuyên được Quận chúa , chỉ có Vương gia mà thôi. Cho nên, ý của Tổ phụ là để cho người trong vương phủ không nên đi đến phủ Quận chúa nữa. Đi, cũng chỉ có mất mặt mũi thôi. Hết thảy hãy chờ phụ vương trở lại làm tiếp tính toán .”

Kì Ngôn im lặng. Mấy ngày qua điều hắn lo lắng nhất đúng là chuyện này. Tính tình của Ôn Uyển, nhiều năm như vậy hắn cũng hiểu rõ bảy tám phần. Có thái độ hiện tại, một chút cũng không kỳ quái. Hắn cảm thấy chuyện này, vô cùng khó giải quyết.

Như Vũ nhìn thần sắc Kì Ngôn càng ngày càng khó coi, càng ngày càng lo âu thì trấn an nói ” Thế tử gia, chàng cũng đừng quá lo lắng. Tổ phụ nói, Quận chúa là một người thông minh. Nàng biết đắn đo đúng mực. Hết thảy chỉ có chờ Vương gia trở lại, mới có thể cởi bỏ nút thắt này của Quận chúa.”

Kì Ngôn có chút lo âu hỏi”Tổ phụ còn nói những thứ khác sao?”

Như Vũ lắc đầu nói “Không có, tổ phụ nói, phủ Trịnh Vương hiện tại hẳn nên đóng chặt cửa. Làm việc càng thấp càng tốt.”

Trong hoàng cung, hoàng đế hỏi Vương thái y bệnh của Ôn Uyển “Ôn Uyển hiện tại như thế nào?”

Vương thái y thực trả lời “Vết thương của Quận chúa không phải quá nặng. Trị thêm ở bên trong dưỡng một hai tháng sẽ tốt. Chẳng qua là Quận chúa có khúc mắc trong lòng nên vẫn rầu rĩ không vui, nói cũng không nói, cơm cũng ăn không vô mấy miếng. Quận chúa thật vất vả mới dưỡng được tốt như vậy, thần sợ thời gian dài, đối với thân thể Quận chúa sẽ đáng ngại.”

Hoàng đế phân phó Vương thái y xem thật kỹ Ôn Uyển, đừng cho Ôn Uyển làm ra cái gì sai lầm.

“Quận chúa, người ăn nhiều một chút.” Hạ Viên nhìn Ôn Uyển chỉ ăn vài miếng liền buông đũa, không ăn nữa nên cẩn thận khuyên .

Hai ngày này Ôn Uyển cơm ăn rất là ít, chỉ nhìn thức ăn mà không động tới đũa. Trước kia chỉ cần thức ăn ngon miệng, Ôn Uyển đều ăn rất vui vẻ. Nơi nào như hiện tại, ăn cơm giống như muốn nàng ăn độc dược vậy.

Ôn Uyển để ý cũng không còn để ý nàng ta, tự đi vào trong nhà. Hạ Viên rất lo lắng, nhưng mà cái gì cũng đều không làm được. Hy vọng rồi lại hy vọng, Quận chúa có thể nhanh tốt lên một chút, khôi phục bộ dáng trước kia! Bằng không như vậy mãi thân thể cũng chịu không nổi.

Không nói Hạ Viên còn có Hạ Ngữ và Hạ Ảnh ở bên ngoài viện cũng rất nóng lòng. Đến hiện tại Võ Tinh thiếp thân thị vệ của Ôn Uyển cũng đều lo lắng. Hắn không nhịn được mở miệng nói”Quận chúa, không vì một mình người, cũng nên vì hoàng thượng. Người như vậy, hoàng thượng nếu gặp người, sẽ rất đau lòng, Quận chúa nên yêu quý tốt chính mình.”

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn thoáng qua Võ Tinh. Ôn Uyển trước kia có nói thầm qua, cũng không biết ông ngoại hoàng đế có phải cố ý hay không, phái đưa đến mấy người bên người nàng, tất cả họ đều không thích nói chuyện. Võ Tinh là một, Băng Dao là một, đều là miệng hồ lô im lìm.

Ôn Uyển không có để ý tới lời của bọn hắn, nàng ăn không vô, nhét vào miệng cũng nuốt không trôi, tội gì làm khó mình.

Buổi tối Ôn Uyển ngủ không được, tựa vào trên gối đầu, cầm sách xem, nhưng xem làm sao vẫn xem không vào. Sau đó nhìn một chút đèn cung đình Dương Giác đang đốt, nhìn xem đến si ngốc ngây ngô, qua một hồi lâu liền tự mình bò dậy gạt gạt. Ngọn lửa chớp nhoáng chớp nhoáng, ngược lại sáng ngời lên.

Ôn Uyển vẫn không buồn ngủ, choàng áo khoác đi ra ngoài. Võ Tinh nghe được động tĩnh, đã đến ngoài phòng ốc thấy Ôn Uyển thật sự đi ra “Quận chúa, phía ngoài gió lớn.”

Ôn Uyển tỏ vẻ ngủ không được, tùy tiện đi một chút thôi. Để cho hắn đi theo bên cạnh. Võ Tinh biết Ôn Uyển không nguyện ý nói chuyện chỉ muốn an tĩnh nên cũng không có mở miệng nói gì.

Ôn Uyển đi một hồi liền tựa vào trên ghế, nhìn trời đêm đen nhánh. Hôm nay buổi tối rất đen, sao cũng không có cái nào. Ôn Uyển vẫn nhìn lên trời, nhìn nhìn cũng không biết như thế nào lại dựa vào trên ghế ngủ thiếp đi.

Võ Tinh nhìn vậy khẽ than thở một tiếng, làm thủ thế, để Hạ Viên đứng ở một bên đi lấy áo khoác tới đây, đắp lên cho Quận chúa.

Một hồi, Hạ Viên trở lại. Hạ Ảnh cũng theo đuôi ở phía sau. Thấy Ôn Uyển tựa vào cái ghế ngủ thiếp đi, liền cẩn thận đem chăn phủ cho Ôn Uyển.

Võ Tinh nhìn Hạ Ảnh, lạnh lùng nói”Ta nói lại lần cuối cùng, không có Quận chúa phân phó, ngươi không thể vào nội viện. Không nên đem lời của Quận chúa thành gió thổi bên tai. Lập tức đi ra ngoài. Nếu không, chớ có trách ta không khách khí.”

Hạ Ảnh nghe, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng “Quận chúa nằm ngủ bên ngoài ngươi cũng không quản. Vạn nhất bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Bởi vì thanh âm của hai người nên Ôn Uyển bị thức tỉnh. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, hạ xuống một lệnh. Hạ Ảnh mở to hai mắt không tin mà nhìn Ôn Uyển”Quận chúa. . . . . .”

Ôn Uyển tự mình nhìn hai Bà tử vạm vỡ, đè Hạ Ảnh hành hình.

Hạ Ảnh biết, mình hoàn toàn bị Quận chúa chán ghét, vứt bỏ rồi. Cắn răng, không phát ra tiềng hừ nào, chịu hai mươi gậy này.

Võ Tinh cúi đầu, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh rất có cốt khí thì mặt lộ vẻ cười lạnh. Nhìn đánh xong hai mươi côn, rồi sai người ta đem nàng ném ra khỏi nội viện. Thả lời nói ra ngoài ngay cả nội viện cũng không thể để cho Hạ Ảnh vào nữa.

Nếu như không phải là cố kỵ một tầng cuối cùng. Nàng đã sớm đem nàng ta ném trở về phủ Trịnh Vương.

Việc Hạ Ảnh bị đánh, để cho trong ngoài phủ Quận chúa một mảnh yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment