Kỳ Ngôn thương lượng với Kỳ Mộ và Kỳ Phong nhưng cũng không thương lượng ra kết quả gì, có điều nhìn tình thế này, Ôn Uyển sẽ không gây bất lợi với Vương Phủ, bằng không Hoàng gia gia tất nhiên đã có hành động rồi, dĩ nhiên không loại bỏ khả năng chờ Trịnh vương từ Giang Nam trở về mới tính sổ.
Hai người Kỳ Huyên và Từ Trọng Nhiên cũng bí mật nói thầm, Kỳ Huyên nói với Từ Trọng Nhiên “Trọng Nhiên, ngươi nói xem, Ôn Uyển rốt cuộc đang làm gì vậy? Thời gian dài như vậy, nhưng vẫn luôn ở trong nhà, Trọng Nhiên, ngươi có thể đoán được, rốt cuộc Ôn Uyển đang suy nghĩ gì hay không?”
Từ Trọng Nhiên lắc đầu, nếu hắn có thể suy đoán được trong đầu Ôn Uyển Quận chúa đang nghĩ gì, vậy hắn chính là Ôn Uyển Quận chúa rồi “Ngũ Gia cũng đừng quá lo lắng, Quận chúa vẫn ở nhà, đối với chúng ta mà nói chính là chuyện tốt, thật ra không tỏ vẻ gì cũng là một cách bày tỏ thái độ. Ngũ Gia, lần này trong vương phủ, thủ đoạn thanh tẩy lôi đình, phủ đệ thanh tịnh rất nhiều.” Có thể không thanh tịnh sao, đều đã đổi hết hai phần ba người trong phủ, căn cứ vào tin tức Từ Trọng Nhiên lấy được, chiêu này của Trịnh vương đã nhổ sạch sẽ tất cả cái đinh nằm vùng của Hiền phi và Triệu vương. Hôm nay, Quận chúa không có việc gì, lại diệt trừ hết tất cả mật thám trong phủ, loại bỏ hết những thứ hậu hoạn này, người bị nội thương chính là Hiền phi và Triệu vương.
Nhận thức của hắn hoàn toàn ngược lại với người khác, hắn không cho là Ôn Uyển đang tức giận và oán hận. Từ Trọng Nhiên cho rằng hiện tại Ôn Uyển khiêm tốn ẩn nhẫn như vậy, mục đích chẳng qua cũng chỉ muốn Trịnh vương đau lòng mà thôi. Với tâm trí của Ôn Uyển Quận chúa, nàng không thể nào thật sự trở mặt với Trịnh vương, tất cả bảo vật của nàng đều ở trên người Trịnh vương, chỉ khi Trịnh vương làm Hoàng đế, đến lúc đó nàng mới có được địa vị hiển hách, mới có thể trải qua cuộc sống tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm). Nếu Triệu vương đăng vị, ngay cả tính mạng của mình, nàng cũng không giữ được.
Kì Huyên rất rầu rĩ “Ta đương nhiên biết chuyện đó, hiện tại ta lo lắng là trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển biểu muội tất nhiên sẽ cảm ơn lão Đại, còn lão Tam vẫn muốn tác hợp Ôn Uyển với tiểu Lục, vạn nhất điều đó thành sự thực, thì ta và mẫu phi của ta đều không có lợi.” Về phần hắn, hắn chưa từng nghĩ qua việc muốn kết hôn với Ôn Uyển, bệnh câm của Ôn Uyển, khiến hắn tránh lui ba thước.
Từ Trọng Nhiên bực mình, nếu như hôm đó Yến Kỳ Huyên không ngăn cản hắn cứu Ôn Uyển Quận chúa, hiện tại hắn đã đạt được ước muốn rồi. Với thông minh tài trí của Ôn Uyển, cộng thêm phẩm cấp thân phận, hắn sẽ không cần phải cố kỵ La thị nữa, hắn có thể dùng phương thức nhanh nhất để báo thù ẫu thân. Đáng tiếc, mọi thứ đều bị Yến Kì Huyên phá hư.
Từ Trọng Nhiên cười nói “Ngũ Gia không cần quá mức sầu lo, Quận chúa là một người thông minh, ngày hôm qua Quận chúa đưa lễ tạ ơn, còn không phải là cám ơn Ngũ Gia sao.”
Khẩu khí Yến Kỳ Huyên có chút sắc bén: “Chuyện lần trước, ta biết ngươi sốt ruột cứu người, nhưng lần sau không nên vọng động như vậy nữa, vạn nhất ngươi thật sự nhảy xuống, phá hủy danh dự của Ôn Uyển biểu muội, thì không thể nghi ngờ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Ta cũng biết tâm tư của ngươi, nhưng ngươi phải biết, đối với nữ nhi khuê phòng, danh dự là quan trọng nhất, trừ phi ngươi có thế khiến cho Hoàng gia gia tứ hôn.”
Từ Trọng Nhiên tỏ vẻ lúc ấy mình quả thật hơi vội vàng, nói xin lỗi rất chân thành.
Trên đường trở về, tâm phúc thiếp thân của Từ Trọng Nhiên nhịn không được hỏi: “Chủ tử, nếu Ngũ Gia không muốn cưới Ôn Uyển Quận chúa, tại sao lại không cho phép Gia cưới Ôn Uyển Quận chúa? Gia là người của Ngũ gia, gia cưới Quận chúa, không phải Quận chúa cũng đứng chung một phe với Ngũ gia sao? Tại sao Ngũ Gia lại không đồng ý?”
“Ngũ Gia là một người thông minh, hắn thật muốn cưới Ôn Uyển Quận chúa, nếu như Trịnh vương lên ngôi, hắn sẽ được trợ lực lớn nhất, nhưng đồng thời cũng mất đi kỳ ngộ lớn nhất. Nhìn chung, qua nhiều triều đại như vậy, trong lịch sử, không có một người nào, không có một quân vương nào có hoàng hậu bị câm, thân phận của Ôn Uyển lại không thể làm tiểu thiếp. Nếu như Trịnh vương không đăng vị, thì cưới Ôn Uyển Quận chúa lại càng không có lời, còn về phần tại sao Ngũ Gia lại không để cho ta cưới Ôn Uyển Quận chúa? không phải là hắn không cho phép, mà là hắn đang đợi, thái y nói trước mười lăm tuổi, Ôn Uyển quận chúa còn có cơ hội mở miệng nói chuyện. Nếu như Quận chúa có thể mở miệng nói chuyện, thì Ngũ Gia chính là người muốn cưới Ôn Uyển Quận chúa nhất.”
Tâm Phúc lắc đầu ” Bàn tính này, Ngũ Gia đánh cũng được cũng quá tinh đi.”
Từ Trọng Nhiên buồn bã nói “Hắn tính toàn tỉ mỉ, đáng tiếc hắn tính sai rồi, Ngũ gia đã bỏ qua cơ hội tốt nhất. Nếu tương lai Ôn Uyển Quận chúa thật sự có thể mở miệng nói chuyện, thì hắn sẽ không có được một phần cơ hội, Ôn Uyển Quận chúa sẽ không gả cho Ngũ gia.” Ôn Uyển Quận chúa là ai, nếu có thể dễ dàng mưu tính như vậy, có thể dễ dàng lấy được, vậy thì nàng đã không phải là Ôn Uyển Quận chúa.
Hắn muốn kết hôn với Ôn Uyển Quận chúa, là phát ra từ nội tâm, hắn không chê Ôn Uyển Quận chúa có tật câm, chỉ cần nàng có thể một lòng với mình, cùng hắn đồng thời ngăn cản mưa gió, hai bên cùng ủng hộ, hoàn toàn khống chế Hầu phủ, sửa trị hậu viện giống như vũng bùn của Từ gia. Đến lúc đó, hắn sẽ báo được thù giết mẹ, nhưng hắn biết, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng con đường hắn phải đi vô cùng gian khổ.
Hắn biết đường mình phải đi không dễ, cho nên hắn lựa chọn một con đường khó khăn hơn, kết giao với người con thứ năm của Trịnh vương, hắn làm như vậy, thật ra sẽ phải ruồng bỏ ngoại công của hắn La Lục lão gia, trở thành kẻ địch với biểu thúc của hắn Triệu vương, nhưng như vậy thì sao? Ban đầu, chẳng qua thân thể mẹ chỉ khó chịu một chút, trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng đã có khởi sắc, nhưng cuối cùng lại bị nữ nhân vô liêm sỉ và người cha cực kỳ vô sỉ kia làm cho tức giận đến bệnh tình tăng thêm. Sau đó mẹ hắn vì hắn và muội muội nên vẫn cố nín nhịn, nhưng rốt cục vẫn chịu đựng không nỗi, bị ông trời tàn nhẫn mang đi.
Trước khi chết, mẹ hắn nói cho hắn biết, nàng đã sớm biết gian tình của hai người kia, lúc đầu thậm chí mẹ còn cầu xin ông ngoại, để người gả nữ nhân không biết liêm sỉ kia đi, nhưng ông ngoại không đồng ý, nói để dì ruột của bọn họ chăm sóc hai đứa bé sẽ tốt hơn.
Mẹ kéo thân thể bệnh nặng đi cầu xin cô tổ mẫu ở trong cung, nhưng cũng bị cự tuyệt. Đúng vậy a, cô tổ mẫu nghĩ rất xa, nếu người đàn bà kia gả tới đây, thì Trấn Nam hầu vần nằm trong tay bọn hắn. Nếu cự tuyệt, để Trấn Nam thế tử cưới người đàn bà khác, thì hắn sẽ cách lòng với bọn họ, sẽ không vì bọn hắn mà ra sức.
Bọn họ vì quyền thế của mình, cứ thế mà bức tử mẹ hắn, hắn hận, hắn vô cùng hận. Người người đều nói Hoàng quý Quận chúa đáng thương, có phụ thân vô sỉ không chịu nổi, nhưng Hoàng quý Quận chúa còn có Hoàng đế thật lòng thương yêu, cưng chìu nàng, có Trịnh vương đối đãi với nàng như nữ nhi, còn ông ngoại của hắn, lại vì quyền thế mà bức tử mẹ hắn. Người đàn bà kia, được xưng là nữ nhân hiền lương nhất Đại Tề, nhưng có ai biết nàng ta lãnh huyết vô tình đến mức nào.
Thay vì cam chịu để bọn họ định đoạt, còn không bằng mở con đường máu để đi ra ngoài. Hắn sở tác sở vi (làm việc tùy ý), nên bị mọi người Từ gia chán ghét mà vứt bỏ, bị ông bà ngoại chán ghét, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ. Cuộc sống của hắn ở trong phủ vô cùng gian nan, nhưng vậy thì đã sao?
Tương lai, nếu Trịnh vương đăng cơ, hắn sẽ tận mắt nhìn bọn họ bị hành hạ từng bước, từng bước đến lúc chết. Hắn muốn tận mắt nhìn người đàn bà kia quỳ xuống cầu xin hắn.
Hắn có kiên nhẫn, có đầy đủ kiên nhẫn…, đợi đến ngày đó, cũng sẽ kiên nhẫn đợi đến lúc hắn có đầy đủ sức mạnh để đến trước mặt Hoàng thượng, cầu hôn Ôn Uyển Quận chúa.
Kỳ Mộ rất không vừa mắt việc Yến Kỳ Huyên và Từ Trọng Nhiên luôn đi chung với nhau “Đại ca, huynh phải nhìn xa trông rộng một chút, lão Ngũ luôn làm một ít động tác mờ ám ở ngoài sáng, ngoài mặt thì kính trọng huynh, nhưng bí mật xấu xa cũng không ít. Lão Ngũ âm hiểm xảo trá nhất, đại ca chớ bị hắn lừa gạt.”
Kì Ngôn nghe đệ đệ quan tâm, nói mình là người hồ đồ như thế, bị hắn nói dăm ba câu đã lừa gạt được “Thế nhưng sau này huynh đừng có lúc nào cũng đối nghịch với hắn. Mặc dù hắn không phải là huynh đệ cùng chung một mẹ với chúng ta, là cách một tầng, nhưng tất cả đều là nhi tử của phụ vương, ngoài mặt không nên có trở ngại. Sau này, ngươi đừng tính toán quấy rối lão Ngũ nữa, phụ vương biết được nhất định lại phạt ngươi.”
Kỳ Mộ cũng không để ý “Đại ca, chẳng lẽ huynh không biết Phụ vương chưa làm xong việc trong tay không tuyệt đối sẽ không bỏ nửa đường, ít nhất cũng phải một tháng sau phụ vương mới có thể trở về! Bằng không Ôn Uyển phát sinh chuyện lớn như vậy, cũng liên quan lớn như vậy, phụ vương đã sớm về tới rồi.”
Kì Ngôn nghe những lời này, mặt có vẻ sầu lo, Ôn Uyển vào cung, hắn không thăm dò được những chuyện đã xảy ra trong cung. Sau khi Ôn Uyển trở về, lại đóng cửa từ chối tiếp khách, rốt cuộc Ôn Uyển muốn làm cái gì, một chút đầu mối, hắn cũng không có.
Hân Dĩnh gặp chuyện ở phủ Trịnh Vương, rốt cuộc vẫn bị che đậy.
Trịnh vương nhận được tin tức của Vương Phi, lập tức ném thư đi, muốn hắn nói rõ, nói rõ cái gì? Hắn còn một bụng tức giận đây, nếu như không có hai mẹ con bọn họ ở bên trong quấy đục nước, khiến cho hậu viện loạn thành một đoàn, Ôn Uyển căn bản sẽ không xảy ra chuyện. Ôn Uyển bị ủy khuất lớn như vậy cũng không nói một tiếng, nàng còn có mặt mũi ở chỗ này ầm ĩ với hắn, muốn nói đạo lý với hắn. Thật tức cười.
Rốt cuộc Trịnh vương vẫn cố kỵ ý nghĩ của hoàng đế, nên lập tức đưa tin trở về, trong thư nói rất rõ ràng, chánh thê là tuyệt đối không thể nào, bởi vì lão Nhị đã có mai mối rồi, thời gian cũng đã định ra rồi, phủ Trịnh Vương sẽ không làm trái lời hứa. Phúc Linh công chúa muốn công đạo, có thể, vậy thì làm Bình thê, bình thê cũng là thê, hắn đã cho nàng một cái công đạo rồi.
Phúc Linh công chúa nhận được tin tức Trịnh vương truyền về, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn còn dám nói muốn gả cho con hắn thì chỉ có thể làm bình thê, cho dù bình thê cũng là vợ, nhưng ở trước mặt chánh thê, vẫn phải làm lễ thê thiếp. Cho dù Hân Dĩnh là huyện chủ, nhưng so về thân phận vẫn thấp hơn một bậc. Sau này, đến sinh con cái, cũng thấp hơn một bậc so với chánh thê, đến những nhà khác còn có thể ỷ vào thân phận, nhưng đến Vương Phủ, thái độ của đương gia Trịnh vương này, con gái nàng sẽ bị ủy khuất cả đời.
Dưới tình huống bình thường, Hân Dĩnh thân là huyện chủ, lớn lên cũng xinh đẹp, tương lai lại có đồ cưới phong phú, muốn tìm kiếm một hôn sự môn đăng hộ đối là chuyện rất dễ dàng, nhưng trải qua chuyện lần này, muốn tìm nhà môn đăng hộ đối sẽ rất khó khăn.
Phúc Linh công chúa vạn phần ủy khuất, lúc này người có thể làm chủ, cũng chỉ có cha nàng, cho nên Phúc Linh công chúa không chút nghĩ ngợi liền tiến cung.
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, Ôn công công đi vào nói “Hoàng thượng, Phúc Linh công chúa cầu kiến?”
Hoàng đế hỏi “Hỏi nàng tới đây làm gì? Trẫm đang bận rộn, bảo nàng trở về đi.”
Ôn công công đi ra ngoài một lúc, liền tiến vào, dụng tâm cẩn thận nói với hoàng đế ” Hoàng thượng, Phúc Linh công chúa nói có việc cầu kiến hoàng thượng, khóc đến ánh mắt đều đỏ.”
Hoàng đế khoát khoát tay, bảo Phúc Linh công chúa tiến vào, Phúc Linh công chúa quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lệ rơi đầy mặt “Phụ hoàng, lão Bát quá khi dễ người, con chỉ có một mình Hân Dĩnh là nữ nhi, hắn lại để Hân Dĩnh làm thiếp cho lão Nhị nhà hắn. Phụ hoàng, Hân Dĩnh là cháu ngoại của người, cũng là cháu gái bên ngoại của hắn, thế nhưng hắn lại nói như vậy, hắn…đây là hắn muốn bức tử Hân Dĩnh a. Phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, cho Hân Dĩnh một con đường sống.”
Hoàng đế biết Phúc Linh công chúa vì chuyện này, rất không kiên nhẫn, sắc mặt bình thản nói “Bình thê cũng không tệ lắm.”
Lời của Hoàng đế bình thản, Phúc Linh công chúa nghe vậy, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, nổ đến nỗi đầu nàng choáng váng, toàn thân lạnh như băng.
Lúc này nàng khóc đến thật tâm thực lòng “Phụ hoàng, Hân Dĩnh là cháu ngoại ruột của người, Hân Dĩnh đường đường là Huyện chủ do triều đình sắc phong. Tại sao có thể đến phủ Trịnh Vương làm thiếp cho con vợ kế của lão Bát? Phụ hoàng, vậy thì người còn chút mặt mũi nào nữa?” Lúc này, Phúc Linh công chúa tràn đầy phẫn hận. Tại sao cùng là cháu ngoại gái, đãi ngộ lại xê xích lớn như vậy? Tại sao phụ hoàng lại có thể thiên vị như vậy?
Hoàng đế nhìn Phúc Linh thương tâm gần chết, ánh mắt âm trầm, dùng thân phận Huyện chủ gả cho con vợ kế của lão Bát làm bình thê, kết quả chính là tổn hại đến mặt mũi của người làm Hoàng đế như ông, nhưng không làm bình thê, chẳng lẽ còn muốn làm chánh thê? Dĩ nhiên, chỉ cần hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng từ đầu tới cuối, ông hoàn toàn không muốn nhúng tay vào chuyện này, muốn ồn ào thì cứ tiếp tục huyên náo đi.
Hoàng đế vẫn cố kỵ mặt mũi của mình “niêm phong tin tức, ngươi lại tìm một người môn đăng hộ đối là được. Lui xuống đi!”
Hoàng đế mặc kệ, Hiền phi tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ có quan hệ thông gia.
Phúc Linh công chúa vốn ôm ý nghĩ sẽ để cho Trịnh vương hôi đầu thổ kiểm (đầu đầy bụi đất). Nàng cũng không định gả nữ nhi vào phủ Trịnh Vương, đường đường là Huyện chủ lại đi làm thiếp cho người khác, không chỉ mất mặt Quan gia, mà mặt của Hoàng gia cũng mất hết. Thế nên Trịnh vương làm việc này cũng giống như tát vào mặt của Hoàng đế.
Thế nhưng Phúc Linh công chúa ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ đến việc từ đầu đến đuôi, Hoàng đế căn bản là không muốn quản chuyện này, Phúc Linh công chúa tức đến mức muốn ngất đi, đã từng thấy bất công, nhưng lại chưa từng thấy bất công như vậy.
Hân Dĩnh ôm Phúc Linh công chúa khóc đến đau đớn lòng “Mẹ, đều do Ôn Uyển, nếu như không phải tại nàng, con cũng sẽ không bị biến thành bộ dạng này. Mẹ, con nhất định không đến phủ Trịnh Vương. Mẹ, con không lấy chồng.”
Phúc Linh công chúa vừa nghe vậy, liền vuốt mặt nữ nhi, sau đó nhẹ giọng nói “Không lấy chồng, chúng ta không lấy chồng, sau này con không nên đối nghịch với Ôn Uyển nữa, sau này con có gặp nàng thì cách xa nàng một chút. Mẹ sẽ nhanh chóng vì con định ra một cửa hôn sự, không để cho con dính vào những chuyện này nữa.”
Sau khi nàng trở về, nghe Vô Ưu phân tích cẩn thận, rốt cuộc cũng biết, thì ra con gái của nàng gặp phải chuyện này là do bị người khác tính toán, mà con gái của nàng chỉ là một cái bóng, một cái bóng dùng để tính toán Ôn Uyển. Lúc ấy, bọn họ dùng chuyện con gái của nàng để lôi kéo lực chú ý của tất cả nữ nhân trong nội viện Vương phủ, nhờ vậy bọn họ mới có cơ hội tính toán Ôn Uyển, bởi vì Ôn Uyển chỉ buông lỏng cảnh giác khi ở trong phủ Trịnh Vương.
Phúc Linh công chúa dùng móng tay được bao hoàng kim bấm mạnh xuống đùi mình, chỉ có cảm giác đau đớn mới có thể làm cho nàng tỉnh táo lại. Nàng xem Hiền phi như mẹ ruột của mình, thế nhưng bà ta lại đem con gái của nàng ra làm mồi câu. Đó là con gái của nàng, nàng chỉ có một đứa con gái bảo bối này, nhưng lại bị coi rẻ như vậy, không được, người như vậy không nên dựa vào.
Sauk hi dỗ dành Hân Dĩnh xong, nàng nói với cung nữ Vô Ưu ở bên cạnh ” Vô Ưu, vậy là ngươi đúng, không nghĩ tới, Hiền phi, thậm chí ngay cả Hân Dĩnh của ta cũng tính toán vào. Bà ta rất muốn mưu tính người khác, nhưng lại không mưu tính được, coi như là báo ứng.”
Vô Ưu nhẹ giọng an ủi “Công chúa, hiện tại người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, người nên nhanh chóng sắp xếp hôn sự của Huyện chủ cho tốt đi, bằng không hôn sự của Huyện chủ sẽ càng có nhiều sóng gió hơn.”
Phúc Linh cười khổ một tiếng “Vương công quý tộc là không được rồi, hãy tìm một môn hộ thấp, người hiền hòa, mẹ chồng lương thiện. Nếu không, mặc dù Hân Dĩnh có tước vị, nhưng danh tiếng đã bị tổn hại, nếu gả đến gia đình cao, với tính tình của Hân Dĩnh, sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Vô Ưu thấy Phúc Linh công chúa rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, tâm tình mới thả lỏng một chút.