Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 505

Đức Phi biết Ôn Uyển tiến vào Phương Hoa Cung “Ý của Hoàng Thượng là gì đây? Phương Hoa Cung là cho phi tử ở, tại sao có thể để cho Ôn Uyển – một đứa cháu ngoại gái vào ở chứ?”

Yên Chi ở bên cạnh nói “Sau này sợ là Ôn Uyển Quận chúa muốn ở lâu trong hoàng cung rồi. Nương nương, việc này với chúng ta mà nói không phải là tin tức tốt.”

Trong mắt Đức Phi có sự thù hận không hiểu rõ “Hôm nay ở trước mặt nhiều hoàng tử vương tôn như vậy, Hoàng Thượng lại truyền gọi Ôn Uyển vào cung điện.” Đây là Hoàng Thượng nói rõ ông tin tưởng nhất chính là nha đầu Ôn Uyển kia. Ngay cả nàng là sủng phi được sủng ái hai mươi năm cũng không sánh bằng, còn có việc gì càng khiến người ta lạnh tâm hơn việc này đây. Hoàng Thượng , cho dù có bất công, thì cũng không thể bất công đến nước này được. Bây giờ còn cho nha đầu kia ở cung điện tốt nhất trong hoàng cung. Nha đầu kia có cái gì tốt chứ, không phải chỉ biết nịnh nọt sao?

Trịnh Vương nhận được tin tức, ngược lại ngây cả người ra. “Vào ở Phương Hoa Cung là Hoàng Thượng muốn Ôn Uyển vào ở, hay là tự Ôn Uyển đồng ý ở lại trong hoàng cung?”

Người tới trả lời “Vương gia, là Quận chúa chủ động yêu cầu ở lại bên cạnh Hoàng Thượng . Người nói như vậy mới dễ chiếu cố Hoàng Thượng .”

Trịnh Vương cho người báo tin lui xuống. Bản thân Ôn Uyển vẫn còn là một đứa bé mười hai tuổi, làm sao chiếu cố được Phụ Hoàng. Hẳn là Phụ Hoàng muốn giữ Ôn Uyển ở bên cạnh rồi. Việc này ngược lại lại là một tin tức tốt cho hắn. Lại nhớ lời Ôn Uyển nói trước đây, nên tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Bất kể người bên ngoài phỏng đoán thế nào, sau khi Ôn Uyển tắm rửa thì đi nằm ngủ, một ngày một đêm không ngủ, đúng là mệt nhọc mà. Ôn Uyển nằm ở trên giường thoải mái, thoáng cái đã ngủ mất.

Giờ Mẹo một khắc, Ôn Uyển đúng giờ đã tỉnh, sau khi rửa mặt xong liền đi đến Điện Dưỡng Hòa.

Ôn Uyển vừa đến cửa Điện Dưỡng Hòa, thái giám đã đi vào bẩm báo. Bốn người trước đây đảm nhiệm Điện Dưỡng Hòa tất cả đều bị mang đi thẩm vấn. Ngày hôm qua lại lần nữa đổi một nhóm khác đến, hiện tại trong cung điện tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, có điều nàng vốn cũng không quen cung nữ thái giám trong Điện Dưỡng Hòa, nên đổi hay không đổi, nàng cũng không cảm thấy khác biệt gì lớn.

Ôn Uyển vào Điện Dưỡng Hòa, Hoàng Đế cười hỏi nàng ngày hôm qua ngủ ngon hay không. Ôn Uyển gật đầu, vừa nói được vài câu như thế, thì thấy Ôn Bảo công công nói, đã đến giờ tảo triều.

Chuyện ngày hôm qua, ắt hẳn khiến cho người ta nổi lên tâm tư. Nên buổi tảo triều hôm nay, lại càng không thể trì hoãn kéo dài thêm, không những thế, còn phải tinh tinh thần thần mà thượng triều.

Ôn Uyển nghe thấy trong lòng rất khó chịu, môi mấp máy thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không khuyên nhủ Hoàng Đế. Ôn Uyển cẩn thận dìu Hoàng Đế, đi về phía Trung Hòa Điện.

“Hoàng Thượng giá lâm.” Thái giám bên trong kêu một tiếng.

Ôn Uyển buông tay Hoàng Đế ra, bản thân nàng không vào mà chờ ở nội điện. Nơi đó là chỗ tảo triều, cũng không phải là nơi nàng có thể vào nghe, nếu không thì nước bọt thôi cũng đủ dìm chết nàng. Ở thời đại này, yêu cầu đối với nữ tử nghiêm khắc gần như đến mức hà khắc.

Tảo triều nửa canh giờ, Ôn Uyển tính toán tốt thời gian, bắt đầu đánh quyền trong nội điện, đánh Thái Cực quyền hơn nửa canh giờ, cũng đổ không ít mồ hôi. Ôi, nơi này quá nóng, không có tốt như trên thôn trang, Ôn Uyển cầm lấy khăn lông Hạ Dao đưa tới lau đi mồ hôi tuôn ra đầy đầu.

Hạ triều, Ôn Uyển dìu ông ngoại trở về dùng bữa ăn sáng. Ôn Uyển thấy Hoàng Đế căn bản là không động được mấy đũa thì nhíu mày. Thế này thì sao được, ông ăn không được nửa bát cơm nữa, mà hiện tại lại còn chịu tức giận, thân thể đang trống rỗng, đã vậy mỗi ngày còn bận rộn như thế, tuổi lại lớn. Nếu ăn ít cơm dinh dưỡng không bù đắp được, đến lúc đó chắc chắc sẽ sinh bệnh mất thôi. Người lớn tuổi sợ nhất chính là ngã bệnh, vì vừa bệnh sẽ rất khó khỏe lại, chứ đừng nói chi là ở cái thời đại này.

Ôn Uyển chờ khi Hoàng Đế xử lý chính vụ. Trở về Vĩnh Ninh Cung, sau khi đổi một bộ quần áo, thì đã hỏi qua, biết trong cung điện cũng có phòng bếp nhỏ, Ôn Uyển vốn muốn xuống bếp, nhưng phòng bếp đã bỏ trống mấy chục năm rồi, không ai biết Quận chúa lại vào ở nhanh như vậy, nên phòng bếp nhỏ còn chưa chuẩn bị xong. Cho nên nếu Ôn Uyển thật sự muốn làm món đồ gì, thì ít nhất cũng phải đợi đến buổi trưa vì hiện tại không làm được rồi.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền đi qua ngự thiện phòng.

Sư phụ ngự thiện phòng giật nảy mình, bảo nàng có phân phó gì cứ nói thỏa thích, muốn ăn gì hắn sẽ lập tức xắn tay làm cho nàng ăn. Ôn Uyển bảo hắn sắp xếp cho nàng một phòng bếp trống là được, thời gian nàng cần cũng không lâu, một lát là được rồi. Nàng muốn đích thân xuống bếp, để làm điểm tâm nhỏ cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế đang để xuống một tấu chương tiếp theo, buông thõng bờ vai xuống. Nếu như có Ôn Uyển ở đây, nhất định sẽ xoa bóp vai cho ông, đứa bé kia, chính là tri kỷ của ông. Tay nghề của con bé, ngay cả thái y cũng đều khen ngợi. Hoàng Đế biết, Ôn Uyển đã hao phí tâm tư rất lớn để đi học kỹ thuật tẩm quất đó. Thấy Ôn Uyển đi ra ngoài cũng gần nửa ngày mà vẫn chưa trở lại “Ôn Bảo, sao Ôn Uyển còn chưa qua đây? Nha đầu kia, ở đó làm gì vậy?”

Ôn công công cười nói “Hoàng Thượng, vừa rồi Quận chúa nhìn thấy người ăn quá ít, nên lúc này đang ở ngự thiện phòng làm điểm tâm cho người rồi ạ. Hoàng Thượng , lát nữa người sẽ có thể nếm được điểm tâm nhỏ Quận chúa tự mình làm rồi. Lão nô nghĩ a, tay nghề của Quận chúa chắc chắc là giỏi vô cùng đấy.”

Hoàng Đế nghe thế ngược lại cũng thấy thú vị “Nha đầu này còn có thể làm điểm tâm sao? Qủa thật trẫm cũng muốn nhìn xem lát nữa con bé sẽ làm gì cho trẫm ăn đây.”

Ôn công công nghe thấy lời Hoàng Đế mới nói, liền cố ý cho người nhanh chân lui ra đi hỏi xem tình huống ở trong phòng bếp như thế nào. Lúc nào thì Quận chúa có thể làm xong.

Ôn Uyển ở ngự thiện phòng, bảo đầu bếp chuẩn bị trứng gà ngon, sò khô, lòng gà, nấm hương, mộc nhĩ, rau củ. Bên cạnh còn chuẩn bị thứ cần dùng như hành, muối, rượu gia vị, dầu mè, bột mì.

“Quận chúa, người để cho nô tài làm đi. Người ở bên cạnh chỉ đạo nô tài là được rồi.” Đại trù sư ngự thiện trong phòng thấy Ôn Uyển muốn tự mình băm thịt, thì vội ngăn cản nói.

Ôn Uyển lắc đầu, bảo mọi người đi ra ngoài hết. Đừng nói là đầu bếp, mà ngay cả hai nha hoàn bên người, Ôn Uyển đều không cho các nàng đụng tay vào.

Ôn Uyển đập trứng, đổ vào trong chén sứ trắng, đánh đều, rồi hấp trên lửa. Tôm khô, lòng gà, nấm hương, mộc nhĩ, rau các loại cắt thành hình hạt lựu, thịt thì ướp với rượu gia vị. Sau đó phi đầu hành, theo thứ tự thêm thịt vào, đảo đều lên xào, cho thêm nước, thêm muối, nấu lên sau đó cho thêm nấm hương, mộc nhĩ, cho bột mì vào canh cho sệt, rồi lại đổ dầu mè lên trên.

Bận rộn một phen, bánh trứng gà bên này đã chín rồi, Ôn Uyển rưới nước sốt đã làm xong lúc nãy lên trên bánh trứng. Một chén món bánh trứng hấp phù dung đã làm xong rồi.

Hạ Ảnh là đã sớm biết tài nấu nướng của Ôn Uyển không tệ. Nhưng mà Hạ Dao lại trợn to hai mắt. Nàng thật sự không ngờ, tài nấu nướng của Quận chúa, không phải là để trang trí nha.

Hạ Dao tán thưởng nói “Tay nghề của Quận chúa thật giỏi. Nô tỳ ngửi thấy thật thơm. Hoàng Thượng nhìn thấy thì nhất định sẽ rất thèm ăn đấy.” Hạ Dao rất ít khen ngợi Ôn Uyển, cho dù biết Ôn Uyển rất lợi hại, nhưng cũng chỉ khen ngợi trong lòng, chứ cho tới bây giờ cũng không khen ra miệng. Nhưng mà hiện tại, là thật lòng thật ý khen ngợi.

Ôn Uyển nghe thấy, cười híp cả mắt, bưng món bánh trứng hấp phù dung đi đến Điện Dưỡng Hòa.

Ôn công công nhận được tin tức, liền cười bẩm báo với Hoàng Thượng nói “Hoàng Thượng, nô tài đã hỏi thăm được rồi. Quận chúa làm món bánh trứng hấp cho Hoàng Thượng. Từ việc chọn nguyên liệu đến bắt nồi lên, Quận chúa cũng không nhờ người bên cạnh, Quận chúa không muốn người bên cạnh giúp đỡ, tất cả đều là một mình Quận chúa làm.” Ôn công công cố ý nói một chút, cái này là tự tay làm cùng với việc không cần người bên cạnh giúp đỡ, đó là hai ý hoàn toàn khác nhau..

Hoàng Đế nghe thấy ngược lại cũng nổi lên hứng thú. Phu nhân và khuê tú cổ đại mặc dù nói phải tinh thông nữ công có tài nấu nướng, cũng phải xuống bếp. Nhưng kỳ thật, những vị quý phu nhân và tiểu thư kia, vẫn vô cùng chú trọng đôi bàn tay của mình, có cách nói khác chính là mười ngón tay không dính nước. Một đôi tay non mịn biểu thị cho việc có giáo dưỡng. Cho nên, khi phu nhân tiểu thư xuống bếp theo như lời nói bình thường, thì cũng chỉ là chọn nguyên liệu, phân phó đầu bếp nữ làm sao cắt làm sao trộn, có điều là vì chính mình ở bên cạnh giám sát, nên coi như là tự mình làm. Bánh ngọt trước kia Tư Nguyệt mang tới cho ông chính là như vậy. Nhưng mà nói chọn nguyên liệu, hạ nồi, toàn bộ quá trình đều không cần người bên cạnh giúp đỡ, cũng dẫn đến hứng thú của Hoàng Đế rồi. Để ông xem xem nha đầu này, phải chăng thực sự có bản lĩnh này.

Ôn Uyển dùng khay gỗ lim sơn bưng bát sứ trắng đi vào. Trông thấy Hoàng Đế thì cười híp mắt bưng cho Hoàng Đế. Hoàng Đế vừa nhìn, thấy cái bánh trứng hấp này bề ngoài có vẻ vô cùng ngon miệng, nhìn thôi đã muốn ăn rồi.

Hoàng Đế cười nhận lấy, dùng thìa bạc múc vài thìa ăn, một trận mùi thơm tỏa lên mặt. Vừa ngửi mùi vị này, thì ông đã muốn ăn rồi. Ông lại nhìn, trong màu màu óng có điểm chút màu xanh mướt, nhìn là thèm “Để ông ngoại nếm thử, xem tài nấu nướng của Uyển Nhi nhà ta rốt cuộc như thế nào?” Hoàng Đế ăn một miếng, thì không ngừng khen ngợi. Trơn miệng mà không ngán, thơm mềm ngon miệng, ông vô cùng hài lòng.

Hoàng Đế ăn vài ngụm đã ăn hết bát bánh trứng hấp phù dung Ôn Uyển làm rồi. Ôn công công nhìn thấy thì rất vui mừng, không nói vì tức giận mà sinh bệnh, chính là gần đây, Hoàng Đế ăn cái gì cũng không ngon miệng cả. Vậy mà lúc này lại có thể ăn hết một bát bánh trứng hấp, đúng là hiếm có mà. Xem ra, có Quận chúa ở đây, thì vấn đề lo lắng này về sau sẽ không còn nữa.

Chờ sau khi Hoàng Đế ăn xong, Ôn Uyển truyền mấy người Cổ ma ma và Hạ Thu vào. Ôn Uyển vì suy nghĩ đến Chân Chân có thai, gần đây ăn không ngon miệng, nên Ôn Uyểnđã để Trần ma ma ở lại trong phủQuận chúa, Hạ Thu đặc biệt sắp xếp thức ăn của nàng, Cổ ma ma trông nom cung điện. Thiếp thân chiếu cố nàng là Hạ Dao và Hạ Ảnh. An bài cũng coi như thoả đáng.

Sau khi Hoàng Đế biết, lại cho nội vụ phủ đưa tới bốn cung nữ hầu hạ nàng. Nhưng Ôn Uyển cũng không để cho bọn họ đến gần mình, loại càng không cho phép bọn họ vào phòng ngủ và thư phòng, cả thức ăn, cũng không để cho các nàng chạm vào.

Thức ăn của bản thân Ôn Uyển, do Hạ Thu chịu trách nhiệm, cộng thêm Hạ Ngữ ở một bên hỗ trợ. Thật ra thì Ôn Uyển đến hoàng cung, trên căn bản ba bữa cơm cũng cùng ăn với Hoàng Đế. Các loại thức ăn làm đồ ăn cho Hoàng Đế, nàng đều không nhờ bất luật kẻ nào. Bao gồm cả nhặt rau, rửa rau, bắc bếp, đến cả cơm trên bàn Hoàng Đế, cũng đều qua tay nàng. Trừ Hạ Dao đi theo làm trợ thủ, những người khác đừng nói là cả nguyên liệu không được đụng vào, mà ngay cả phòng bếp nhỏ cũng nghiêm cấm không được vào. Trong đó, bất luận kẻ nào bao gồm cả bọn người Hạ Ảnh, Cổ ma ma ở bên trong.

Vì bữa ăn khuya của Ôn Uyển, nên Ôn Uyển để cho mở một phòng bếp nhỏ, phòng bếp này chỉ dành riêng cho nàng, Hạ Ảnh, Hạ Dao dùng mà thôi. Còn chuyện vệ sinh dọn dẹp, cũng là lúc Hạ Dạo có mặt trông coi người ta làm.

Trình độ thận trọng của Ôn Uyển đối với chuyện này đã đạt đến cấp bậc cao nhất. Hơn nữa khi Ôn Uyển làm thức ăn cho Hoàng Đế, tầm mắt nàng không thể rời nguyên liệu nấu ăn, nếu những thứ này rời khỏi tầm mắt nàng, nàng sẽ để lại cho mình ăn hoặc ban thưởng cho hạ nhân, chứ tuyệt đối sẽ không đặt lên bàn ăn của Hoàng Đế .

Trong tiềm thức của Ôn Uyển, là nàng không tin bất luận kẻ nào khác. Đời trước nghe nhiều nhắc mãi, trong những bộ kịch truyền hình cung đấu nói, thường ra tay đều là người bên cạnh. Chính nàng lại chịu thiệt thòi rất lớn về vấn đề ẩm thực rồi ( chỉ chuyện thức ăn tương khắc). Huống chi chuyện độc trà này, chỉ mới phát sinh ở trước mắt. Bản năng thúc đẩy Ôn Uyển chỉ có thể tin bản thân và Hạ Dao.

Ôn Uyển cũng không phải không tin Hạ Ảnh, chỉ là nữ nhân này làm việc không dùng đầu óc, ai biết được lại bị ai lợi dụng. Nếu gặp tính toán, đến lúc đó nàng có chết hay không không nói, lại còn hại ông ngoại Hoàng Đế , nàng chỉ nghĩ thôi đã phát rét rồi.

Ôn Uyển để làm cho ông ngoại Hoàng Đế có thể ăn nhiều hơn một chút, còn cố ý cầu Ôn Bảo công công hỗ trợ, để cho nội vụ phủ chế tạo một mớ dụng cụ bạc tới đây. Món ăn Ôn Uyển đưa qua cho Hoàng Đế, tất cả đều được đựng trong dụng cụ bằng bạc, vô cùng cẩn thận. Dùng dụng cụ bằng bạc làm đồ đựng thức ăn, đương nhiên là vì phòng ngừa bị hạ độc rồi.

Thức ăn Ôn Uyển nàng ngày thường làm cho Hoàng Đế cũng đều là một vài món ăn gia đình bình thường, trên căn bản cũng là rau dưa làm chủ, mỗi bữa ăn cũng không làm nhiều món, một lần cũng chỉ làm ba bốn món ăn thôi. Lấy thanh đạm làm chủ mới là đạo dưỡng thân, cho nên rau củ là chiếm đa số, món ăn mặn cũng có nhưng rất ít.

Cũng không biết là do tâm tình Hoàng Đế vui vẻ nên khẩu vị tốt, hay là do món ăn Ôn Uyển quả thật ngon miệng. Kể từ khi Ôn Uyển làm mấy thứ món ăn lên bàn cơm, Hoàng Đế ăn nhiều hơn hẳn ngày thường, mỗi lần ăn xong cũng sẽ khen Ôn Uyển mấy câu. Ôn công công nhìn thấy thì rất vui mừng.

Ôn Uyển cũng vắt hết óc nghĩ xem người già rốt cuộc nên ăn cái gì là tốt nhất. Vì chuyện này mà còn đặc biệt trưng cầu ý kiến của Vương thái y và mấy vị thái y chuyên vụ Hoàng Đế. Còn có, điểm quan trọng là phòng ngừa đạo tương sinh tương khắc.

“Quận chúa suy nghĩ quả thực thích đáng, Hoàng Thượng đã lớn tuổi. Lúc này lấy bảo dưỡng làm đầu, không thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không thể ăn đồ cay, lúc này dùng đồ ăn thanh đạm mới thỏa đáng. Mấy chỗ thực đơn món ăn này của Quận chúa quả thực cũng rất tốt, chỉ là ở đây, mấy thứ đồ này cần phải kiêng kỵ một chút. Nếu ăn cùng nhau, có thể sẽ xung đột với nhau.” Vương thái y cầm thực đơn của Ôn Uyển, chỉ điểm cho nàng.

Ôn Uyển nghe thấy liên tục gật đầu, nói trở về liền sửa lại. Cho thêm mấy vị thái y xem, khi đã xác định đều không có vấn đề gì thì mới mang thức ăn lên bàn.

Ôn Uyển quy định quy luật ẩm thực đại khái: món ăn lấy thanh đạm làm chủ, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa; ăn ít muối, ít dầu, giữ lại nguyên chất nguyên vị vốn có của thức ăn; ăn nhiều cá, uống nhiều nước trái cây; hơn nữa mỗi ngày uống một dĩa dấm nhỏ, dấm có thể mềm hoá mạch máu; buổi sáng mỗi ngày nhất định phải uống một cốc sữa, Ôn Uyển vốn định nói sữa bò, sau lại đổi thành sữa người có dinh dưỡng cao nhất; nếu như thời tiết tốt, Ôn Uyển sẽ sống chết quấn lấy bắt Hoàng Đế phơi nắng mấy phút đồng hồ vào lúc hoàng hôn khi mặt trời gần xuống núi, sau bữa cơm chiều nhất định phải đi ra ngoài tản bộ mười lăm phút. . . . . .

Hoàng Đế không tuân thủ quy định của nàng, Ôn Uyển liền quấy rầy bên cạnh ông. Hoàng Đế cầm tấu chương xem, Ôn Uyển cũng không nói nhiều, liền đứng ở bên cạnh ông không đi, chỉ thẳng tắp nhìn Hoàng Đế.

Hoàng Đế nhìn thấy Ôn Uyển giống như một đại nhân, cười nói không thể làm trễ nãi chính sự, Ôn Uyển vô cùng khinh thường nói “Ông ngoại Hoàng Đế, người nuôi nhiều thần tử như vậy, đều để cho bọn họ ăn cơm khô [ý chỉ bất tài vô dụng] à. Chuyện lớn thì người quyết định sách lược, còn chuyện nhỏ thì để cho bọn họ đi làm. Bằng không, cái gì cũng đều do ông ngoại Hoàng Đế người làm, vậy thì nuôi bọn người kia làm cái gì chứ. Không bằng để cho tất cả bọn họ đều về nhà ăn gạo cũ đi.”

Hoàng Đế thấy thứ nàng viết thì cười ha hả không ngừng. Ông biết tính tình Ôn Uyển rất bướng bỉnh, chuyện đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu ông không nghe theo, thì không chừng con bé này có thể đứng đến tối luôn, rồi ở bên cạnh quấy rầy ông, có thể quấy rầy chết người mất thôi. Hoàng Đế cũng bị Ôn Uyển quấy rầy đến nỗi hết cách. Vì một mảnh hiếu tâm của Ôn Uyển, cộng thêm thái y nói như vậy quả thật cũng giúp ích cho thân thể của ông nên Hoàng Đế cũng thuận theo nàng, cùng đi tản bộ với Ôn Uyển.

Ôn Uyển từ khi tiến cung, liền loay hoay bận rộn chân không chạm đất. Lúc Hoàng Đế bận rộn công vụ, nàng liền mời đầu bếp Ngự thiện phòng đến Vĩnh Ninh Cung, lại bảo đầu bếp dạy nàng làm thức ăn, khiến cho vị đầu bếp kia hết sức lo sợ. Một bên khác, nàng lại phải dùng hết tế bào não, vì muốn làm một vài món Hoàng Đế thích ăn. Thức ăn mình làm Ôn Uyển yêu cầu trong nửa tháng không được trùng lặp, bằng không rất dễ ngán, ăn nhiều hơn hai lần sẽ không có mùi vị nữa. Dù sao cũng phải biến đổi nhiều kiểu nhiều loại đồ ăn khác nhau cho Hoàng Đế ăn, thì Hoàng Đế mới có thể ăn nhiều. Chờ đến lúc Hoàng Đế nhàn rỗi hoặc mệt nhọc, thì nàng sẽ đấm bóp cho ông, nói chuyện phiếm với ông, một tấc cũng không rời. Ôn Uyển thật sự qua bận, nên căn bản không rảnh bận tâm thị phi bên ngoài.

Hoàng Đế nhìn thấy Ôn Uyển loay hoay loanh quanh, cười nói “Ôn Uyển, ngày hôm nay cháu đến muộn đấy, cháu còn bận rộn hơn cả ông ngoại rồi a!”

Ôn Uyển đếm đếm, chuyện cần làm mỗi ngày thật đúng là nhiều, cuối cùng nàng vô cùng chắc chắn rằng chuyện của nàng, quả thật nhiều hơn cả Hoàng Đế. Có điều là, nàng an bài hợp lý, nên thoải mái hơn Hoàng Đế. Thế nên nàng muốn Hoàng Đế học tập nàng sắp xếp thời gian hợp lý.

Ôn công công ở bên cạnh nghe xong đổ mồ hôi ròng ròng.

Hoàng Đế thì cười ha hả..

Trong phủ Trịnh Vương, mấy ngày qua vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách. Trịnh Vương vì không làm việc, cho nên vẫn luôn ở trong Vương phủ, Trịnh Vương nhiều lần suy đi nghĩ lại chuyện này, nhưng cũng suy nghĩ không ra lại không dám phái người đi thặm dò, bởi vì Hoàng Đế đang điều tra làm rõ. Nếu hắn quá mức chú ý, sợ là sẽ gây hoài nghi. Hiện tại, bốn người, bao gồm cả Chu Vương, ai cũng có hiềm nghi cả.

Trịnh Vương ở trong Vương phủ hơn một tháng, nhưng lại làm khổ Kỳ Mộ và Kỳ Phong rồi. Hai người này hiện tại ngoan ngoãn giống như mèo vậy, động cũng không dám đọng. Phủ Trịnh Vương yên lặng đến lạ thường.

Phủ Triệu Vương cũng yên tĩnh như thế. Phủ Triệu Vương trong thời gian ngắn gần đây, cũng là không có hành động gì. Triệu Vương cũng đã suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã hạ thủ muốn hại hắn như vậy.

Trang tiên sinh đối với việc Triệu Vương hoài nghi Bát hoàng tử nói “Vương gia, lão phu cho rằng, hẳn không phải là Trịnh Vương gây nên. Trịnh Vương không thể nào hạ cờ hiểm như vậy.” Trịnh Vương cũng không phải là kẻ ngu. Mặc dù nói một tháng này nhàn rỗi ở nhà, nhưng thái độ Hoàng Đế đối với Trịnh Vương không thể nói rất tốt, nhưng cũng không kém. Lại chưa lập thái tử, Trịnh Vương và Triệu Vương tính ra đều là 5-5. Không thể nào bất chấp nguy hiểm lớn mà đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Triệu Vương không nói gì. Nếu nói chuyện này liên quan tới lão Bát, hắn cũng không tin tưởng lắm.

Một người khác phụ tá nói “Vương gia, nói không chừng Trịnh Vương chọn con đường ngược lại để đi. Giá họa cho Vương gia, Hoàng Thượng đang ở dưới tình huống không thể không chọn, đương nhiên sẽ chọn hắn. Vương gia, Trịnh Vương cũng đã bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ. Nói không chừng, hắn đã chuẩn bị ra sức đánh cuộc.”

Triệu Vương nói “Cũng không phải là không thể. Có điều, hiện tại Phụ Hoàng đang điều tra triệt để chuyện này. Chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ta tin rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

Bởi vì có người muốn hành thích Hoàng Đế, nên trong kinh thành người người đều cảm thấy bất an, chỉ sợ bó đuốc này cháy lên người mình. Các công tử ca đi dạo trên đường cũng đều biệt tích.

Đối với những thứ này, Ôn Uyển cũng không biết. Nàng không hỏi triều cục bên ngoài như thế nào, Ôn Uyển hiện tại đã có cảnh giác, nên Hạ Dao không nói, nàng sẽ không hỏi. Không phải nói Hạ Dao có ý hại nàng. Nàng cứ cảm thấy Hạ Dao dường như kéo nàng dính đến chuyện đại sự quân quốc [quân đội, quốc gia]. Mà người xúi giục, đương nhiên là Hoàng Đế. Muốn làm gì đây? Biện pháp nàng ứng đối, cũng chỉ có một loại biện pháp, chính là giả ngu.

“Quận chúa, nội vụ phủ đưa cống phẩm vừa thu vào. Người nhìn một cái đi.” Ôn Uyển nghe thế mới đi ra ngoài. Đồ được nội vụ phủ đưa tới, tuyệt đối là thứ tốt.

“Đây là cái gì?” Ôn Uyển nhìn một cái hộp gỗ lê đỏ thẫm miêu kim mà một thái giám nâng qua, nhận lấy mở ra xem, lộ ra vải gấm bên trong hộp, trên gấm chồng lên một tầng sa mỏng. Ôn Uyển nhìn thấy, ánh mắt lóe lóe. Đây không phải là màn giao tiêu làm mành xe ngựa Thuần Vương ngồi sao. Không nghĩ tới, hiện tại khối này lại lớn như vậy.

“Quận chúa, đây là cống phẩm tiến cống, gọi là màn giao tiêu. Trời nắng nóng thế này căng ở bên trong nhà chính, một con ruồi hay muỗi cũng không thể bay vào được. Vừa nhẹ lại vừa sáng, dùng rất tốt.” Nhị tổng quản cho rằng Ôn Uyển không biết đây là vật gì vì thế vội cười giải thích.

Ôn Uyển nhanh chóng cho người mở ra. Một tầng lại một tầng, sau khi mở ra hết toàn bộ, mới thấy kích thước của màn lớn vô cùng, hơn nữa vừa thông suốt vừa sáng sủa, vô cùng xinh đẹp. Treo màn này trong phòng, thật đúng là không thể có con ruồi con muỗi nào bay vào được.

“Cái này, giá tiền có lẽ không thấp đâu a?” Hạ Ảnh nhẹ giọng hỏi.

“Trên thị trường, đại khái cũng phải bảy tám ngàn lượng a.” Hạ Ảnh nghe thế thì hít vào một hơi. Hay thật, thật là xa xỉ, giá ở trên trời. Chẳng phải chỉ là một tấm màn ngăn muỗi sao, lại còn nhiều tiền như vậy nữa.

Ôn Uyển thấy đồ được đưa đến, cũng không già mồm cãi láo. Quản nó là cống phẩm hay không phải cống phẩm gì chứ, mình không cần cũng sẽ bị người khác lấy đi dùng, dù sao cũng không phải là mình ra tiền, dĩ nhiên muốn để lại cho mình dùng, nên cho người trực tiếp trải ra treo trong phong ngủ dùng.

Về phần những thứ khác, Ôn Uyển cũng không cần.

“Cổ nhân đều nói, vô dục tắc cương (*). Cháu đấy, đứa nhỏ này, ban đầu làm sao lại có lời đồn như trước truyền ra vậy chứ. Lời đồn đãi thật sự là hại chết người mà, ngay cả ông ngoại cũng đã nói rồi mà.” Hoàng Đế lôi kéo tay Ôn Uyển khen ngợi. Trong mắt ông đều là sự mừng rỡ.

(*)vô dục tắc cương: ý một người không có dục vọng thì người đó không sợ cái gì cả và cũng không cần phải sợ bất cứ điều gì

Ôn Uyển tỏ vẻ, nếu như Hoàng Đế đồng ý, thì nàng muốn đi Trân Bảo Các xem nhiều hơn một chút. Nhìn nhiều loại bảo vật, chẳng phải cũng là mở rộng tầm mắt hay sao . Hoàng Đế cười ha hả “Lần trước đã lấy đi trấn kho chi bảo của ông ngoại, thế cháu có muốn dọn luôn Trân Bảo Các đi không?”

Ôn Uyển từ chối cho ý kiến. Mấy thứ đồ quý trọng Hoàng Đế ban thưởng nàng đều cho đặt ở Vĩnh Ninh Cung. Trong Vĩnh Ninh Cung, những thứ trang sức tinh xảo quý giá kia Ôn Uyển đều cho bày biện lên, hiện tại cũng đơn giản hơn lúc mới vào nhiều rồi. Việc này khiến cho Hoàng Đế rất không hài lòng.

Ôn Uyển bỉu môi, hiện tại đã đủ xa hoa rồi, còn tiếp tục xa hoa như thế nữa thì nàng cũng không chịu nổi.

Hoàng Đế nghĩ như thế này cũng đã tốt rồi, tuổi con bé còn nhỏ mà cứ mộc mạc như vậy, tính tình giống hệt bà ngoại và mẫu thân của con bé. Trong phòng luôn không thích bày biện nhiều đồ xinh đẹp xa xỉ. Xem ra tính tình này, cũng là di truyền rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Ôn Uyển đã thích ứng với cuộc sống hoàng cung, liền bảo Hạ Ảnh nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra ở bên ngoài. Vì bất cứ chuyện gì, Hạ Dao cũng đều kéo nàng đến chuyện đại sự quân quốc, còn Hạ Ảnh hiện tại cũng trung thực hơn nhiều rồi, hỏi cái gì thì nói cái đó.

Ôn Uyển biết Hoàng Đế hiện tại dốc sức tìm ra người đứng sau màn hạ độc kia nên người bên ngoài cũng đang sợ bóng sợ gió. Tất cả mọi người đều không dám động đậy, vô cùng có nề nếp.

“Quận chúa, có chuyện này, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.” Hạ Dao có chút do dự. Chuyện này, quả thực là không tiện kể.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng của nàng, cũng biết không phải chuyện tốt gì “Nói đi, chuyện gì ta cũng có thể chịu được.”

Hạ Dao đè thấp giọng nói “Quận chúa, Thuần Vương Phi gửi thư, bảo Giang gia đưa nữ nhi Giang gia đến kinh thành. Thuộc hạ thấy, Thuần Vương Phi có ý tứ gả nàng ta cho thế tử Thuần Vương. Nàng ta là cháu gái ruột của Thuần Vương Phi, thuộc hạ lại nghe thấy nàng này tài học hay tướng mạo, mọi thứ đều đủ cả.” Nói xong, liền cẩn thận nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không có phản ứng gì. Nếu như Yến Kỳ Hiên xoay chuyển tình cảm nhanh như vậy, thì nàng lo lắng cũng vô dụng. Ôn Uyển không muốn lại ngược đãi bản thân mình, ai biết được lúc nào nàng sẽ mất cái mạng nhỏ này. Bây giờ có một đống chuyện, nàng cũng không muốn phải đi suy nghĩ những chuyện không rõ thực hư kia. Ôn Uyển hiện tại, không nghĩ bất cứ cái gì, thoải mái sống qua ngày nào hay ngày đó.

Ôn Uyển từ Điện Dưỡng Hòa trở về cung điện của mình, Hạ Ảnh cẩn thận nói “Quận chúa, Trịnh Vương phi và Thế tử phu nhân phủ Trịnh Vương, ở trong điện chờ Quận chúa đấy ạ.”
Bình Luận (0)
Comment