Editor: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Triệu vương ôm Mai phi gần như đang điên cuồng, dụ dỗ nói: “Sẽ không đâu, rất nhanh sẽ trôi qua thôi, nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi.”
Đáng tiếc, đau đớn càng lúc càng lớn khiến cho Mai Phi dần dần mất đi lý
trí, hướng về phía Triệu Vương liên tục cắn xé tới điên cuồng giống như
một kẻ điên. Sáu thị vệ cùng hợp lực mới có thể trói tay chân nàng lại,
đút vải vào miệng mới không tiếp tục tự hành hạ. Cho dù đã uống một chén thuốc nhưng hiệu quả cũng không quá lớn. Hơn nữa thái y cũng đã nói
tình huống sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Bên ngoài người đi tra
xét cũng đã quay lại báo cáo. Triệu vương lớn tiếng kêu lên: “Nói, người chủ đạo phía sau màn là ai? Nói.” Dám dùng phương pháp tàn nhẫn như thế làm tổn thương nữ nhân hắn yêu mến. Hắn phải khiến cho người này sống
không bằng chết.
Người đến trong lòng hoảng hốt: “Vương gia, là
Tôn Quý Quận chúa, là Tôn Quý Quận chúa sai người hạ thủ. Ôn Uyển Quận
chúa đã đem người nhà của nha hoàn hạ độc đưa ra khỏi kinh thành. Hiện
tại không biết tung tích.” Để cho hắn hoảng hốt không phải là tôn quý
Quận chúa đã hạ thủ. Mà tại sao hắn vừa đi tra xét đã tra ngay ra được . Thuận lợi đến nỗi chính hắn cũng phải hoài nghi có phải hắn nghĩ sai
rồi hay không?
Triệu vương túm cổ áo người mới tới kêu lên:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa? Ngươi lặp lại lần nữa?” Thế
nào lại là cái yêu nghiệt kia, thế nào lại là cái yêu nghiệt kia?
Người tới da run run, liền kêu : “Vương gia, đúng là, đúng là Ôn Uyển Quận chúa đã hạ thủ.”
Triệu vương nói xong liền cầm kiếm lao ra ngoài, trong miệng rít gào lên: “Ta muốn giết nó, ta muốn giết cái yêu nghiệt này. Ta muốn giết cái yêu
nghiệt này. Cái yêu nghiệt này không chết, ta sẽ không được một ngày an
bình.”
Trang phụ tá nhanh chóng chạy tới, gọi thị vệ ngăn cản
Triệu vương, nếu như Triệu vương vừa nói vừa cầm kiếm hùng hổ xông vào
cung, người không biết còn tưởng hắn muốn hành thích vua. Đến lúc đó dù
có một ngàn cái miệng cũng không thể nói rõ ràng được. Vương gia nhất
định sẽ bị đuổi về đất phong. Thậm chí có thể nghiêm trọng hơn là ngay
cả vương vị cũng bị mất. Triệu vương nổi điên trong Triệu vương phủ, ra
tay chém bị thương hơn mười thị vệ, tất cả đồ đạc trong phòng đều biến
thành mảnh vụn, trở thành một đống phế tích.
Triệu vương nhìn Mai Phi bị hành hạ đến không còn hình dáng. Một thiếp thân tâm phúc bên
cạnh Mai Phi cả gan nói: “Vương gia, chỉ cần có thể tra ra người đứng ở
phía sau. Có lẽ nàng có giải dược có thể cho nương nương chúng ta phục
dụng. Vương gia.”
Trang tiên sinh ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt xám
trắng. Muốn Vương gia đi về phía Ôn Uyển cầu thuốc giải, cho dù hắn
nguyện ý đi cầu, Ôn Uyển sẽ cho sao? Làm sao có thể cho? Lần ám sát này, tất nhiên đã khiến cho Ôn Uyển tức giận tới cực điểm, nếu không, thì
không thể nào trở lại đã hạ xuống đòn sát thủ như vậy. Chỉ cần Ôn Uyển
Quận chúa không phải là một nắm đất thì nhất định sẽ không có khả năng
cho Vương gia giải dược. Triệu vương cũng không thể nghĩ tới chuyện đi
cúi đầu với Ôn Uyển quận chúa .
Trịnh vương nhận được tin tức
rồi. Biết Triệu vương phủ đã náo loạn, loạn tới nỗi không còn hình dáng
nữa rồi. Trịnh vương cười lạnh, vì một nữ nhân lại có thể quá không có
phân tấc như vậy.
Đợi người tới nói cho hắn người hạ độc thủ phía sau là Ôn Uyển xong thì Trịnh vương cũng ngạc nhiên: “Ngươi nói là Ôn
Uyển đã hạ thủ?” phản ứng của Trịnh vương chính là không tin.
Người tới vô cùng khẳng định mà nói: “Đúng vậy, Vương gia. Nếu như thuộc hạ
suy đoán không sai, ý của Quận chúa là muốn Triệu vương biết là nàng đã
hạ thủ. Nếu không, bằng vào thủ đoạn của Quận chúa, giết Mai trắc phi
cũng không thể nào lộ ra một chút sơ suất nào.” Thử nghĩ xem, chỉ cần
Quận chúa thật muốn động thủ giết người, không muốn làm cho người biết
thì sẽ chết giống như Lục lão gia La gia, mặc dù rất nhiều người hoài
nghi là Quận chúa đã hạ thủ, tuy nhiên lại không thể tra ra được một tia dấu vết nào. Lần này lại chưa cần tới một canh giờ đã có thể tra ra là
nàng hạ thủ, nếu nói không phải Quận chúa cố ý thì hắn cũng sẽ không
tin.
Sắc mặt của Trịnh vương ảm đạm: “Là Bổn vương không có bảo
vệ tốt nàng.” Hài tử kia, bây giờ lại muốn động thủ giết người. Muốn hạ
đòn sát thủ như vậy, không biết là trong lòng khổ sở tới bậc nào. Ngay
lúc này Trịnh vương cũng thả mọi chuyện trong tay xuống để vào cung. Hắn không có đi tới Dưỡng Hòa Điện mà trực tiếp đi Vĩnh Ninh Cung để xem
một chút Ôn Uyển như thế nào?
Trịnh vương thấy Hạ Dao liền nói:
“Ôn Uyển như thế nào?” Hạ Dao trả lời Quận chúa tâm tình không tốt. Hiện tại đang một mình ở trong thư phòng.
Ôn Uyển đang trong thư
phòng luyện chữ, thấy Trịnh vương tới cũng để cho vào trong phòng. Trịnh vương cười nói: “Uyển Nhi, cậu cháu chúng ta chúng ta đúng là thật lâu
không có đánh ván cờ nào rồi.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu, con không muốn đánh cờ.” hiện tại tâm tình của nàng rất lộn xộn, làm sao có tâm tình đi đánh cờ.
Trịnh vương lôi kéo tay của Ôn Uyển đến trước mặt mình, thấy thần sắc khô héo của Ôn Uyển liền nói: “Nha đầu ngốc, không phải chết một người thôi
sao, cần gì phải rầu rĩ không vui như vậy, nếu cháu không vui thì nên
sớm nói cho cậu biết.”
Ôn Uyển lắc đầu, ôm thắt lưng của Trịnh
vương , cúi đầu liền khóc lên mà nói: “Cậu, cuộc sống như vậy lúc nào
mới có thể kết thúc? Cậu, con sắp không chịu nổi được nữa rồi. Nếu cứ
tiếp tục như vậy đi xuống thì không cần bọn họ hạ thủ đem con giết chết, con cũng trực tiếp bị ép điên rồi.” Nàng không gặp ác mộng, nhưng nàng
lại sợ bản thân mình trở nên tê liệt, biến thành kẻ lãnh huyết vô tình .
Ôn Uyển càng trải qua nhiều chuyện thì càng kính nể Trịnh vương. hai ngày
này nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Mà Trịnh vương lại ở trong hoàn cảnh như
vậy mà sống suốt hơn ba mươi năm. Như thế cần biết bao nhiêu nghị lực a. lúc trước nàng còn có chút oán trách cậu Trịnh vương quá mức nóng lòng. Nhưng đợi tới khi bản thân mình trải qua mọi chuyện thì mới có thể chân chính hiểu được, có thể nhẫn nhịn tới trình độ kia thì quả là vô cùng
tài giỏi.
Trịnh vương nghe được sự bi thương trong lời nói của Ôn Uyển : “Không cần sợ hãi, rất nhanh sẽ trôi qua thôi. Đừng sợ, rất
nhanh sẽ tốt.”
Ôn Uyển lầm bầm hỏi: “Cậu, rất nhanh là bao nhiêu
lâu. Cuộc sống như vậy lúc nào mới có thể kết thúc. Lần này, lần này ở
bên gnoaif cung mỗi giây con đều cảm thấy sợ hãi, sợ bị thích khách
giết. con chịu không nổi rồi, cậu, con thật sự là không chịu nổi nữa
rồi. con muốn điên lên mất.”
Trịnh vương nhìn ánh mắt của Ôn Uyển lõm hẳn xuống : “Không có chuyện gì, sau này cứ sống ở trong hoàng
cung, các nàng cũng sẽ không làm gì được con nữa . Ôn Uyển, đừng sợ, có
cậu ở đây rồi, đừng sợ.”
Ôn Uyển khóc thút thít , qua thật lâu,
Ôn Uyển mới bình phục tâm tình: “Cậu, con ở trong hoàng cung, hắn không
làm gì được con. Nhưng con rất lo lắng hắn sẽ hạ thủ cới cậu. Cậu, sau
này trừ phi là người có thể tuyệt đối yên tâm giống như Trần Bá Thanh,
những người khác cậu nhất định phải cách xa ba bước. Cho dù bọn họ muốn
giết cậu thì cũng không thể giết được.”
Trịnh vương nghe xong
không nhịn được liền cười một tiếng, vuốt mái tóc của Ôn Uyển nói: “Nha
đầu ngốc. Cậu không có việc gì, con yên tâm.” Nếu như hắn dễ dàng bị
giết chết như vậy thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. làm sao
còn có thể đi tới hôm nay.
Ôn Uyển nghe đến mấy cái này, vẫn không yên lòng. Cẩn thận dặn dò.
Mai trắc phi không có bị hành hạ tới ba ngày, ngay nửa đêm hôm đó thừa dịp
bản thân còn sót lại một chút tỉnh táo đã cầm đao của Triệu vương tự
mình cắt cổ.
Triệu vương hướng về phía thi thể của Mai trắc phi
lầm bầm nói: “Ái phi, nàng yên tâm, ta sẽ để cho cái yêu nghiệt kia cùng chôn với nàng .” Triệu vương đối với Ôn Uyển đã hận đến xương tủy,
trong đầu hắn hiện tại cũng chỉ còn một ý niệm là lập tức giết chết Ôn
Uyển, nhất định phải giết chết Ôn Uyển.
Lễ tang của Mai trắc phi
được làm vô cùng long trọng, có thể sánh ngang được với lễ tang của
Triệu vương phi. Thậm chí còn vượt qua quy cách của chính phi.
Ôn Uyển nghe được tin tức, cũng không có lộ ra một chút tươi cười nào,
ngược lại vô cùng khổ sở. Đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải
lần cuối cùng. Kẻ đầu sỏ gây ra còn chưa diệt trừ được thì nàng vĩnh
viễn cũng sẽ không có được cuộc sống an bình. Nhưng hiện tại kẻ đầu sỏ
nàng lại không giết được. Vẫn phải nhịn a, nhịn tới khi nào Triệu vương
tự mình đánh mất đi chừng mực, hoặc là tới khi cậu đăng cơ làm đế mới
tốt.
Trước kia Ôn Uyển vẫn hi vọng, hi vọng ông ngoại hoàng đế
sớm ngày nghĩ thông suốt, cho dù nàng không giết được Triệu vương, sớm
ngày đưa hắn đi cũng tốt. Ít nhất có thể an tâm. Nhưng bây giờ nàng
biết, trông chờ vào bên ngoài còn không bằng chính mình hành động. Kế
hoạch cũng đã bắt đầu, nếu như nàng không suy đoán sai lầm thì Mai trắc
phi chính là nữ nhân mà hắn yêu mến. Còn có gì so sánh với việc nữ nhân
mà mình yêu mến bởi vì chính mình mà chết đi nhưng lại không thể báo
được thù, loại đau đớn này Ôn Uyển tin tưởng cũng không thể ít hơn so
với uất hận của nàng. Triệu vương lần này nhất định không nhịn được tức
giận cùng cừu hận trong lòng, nhất định sẽ có hành động báo thù cho nữ
nhân kia. Hướng thanh kiếm báo thù về phía nàng.
Đáng tiếc, nàng
đợi trái đợi phải, trong phủ Triệu vương nửa điểm dị động cũng không có
khiến cho Ôn Uyển rất thất vọng. Ôn Uyển tự hỏi : “Chẳng lẽ, là ta suy
đoán sai lầm rồi? Mai Phi không phải là nữ nhân mà hắn yêu mến .” Ôn
Uyển đối với kết quả lần này giống như là đưa đám.
Hoàng đế đối
với chuyện này, từ đầu tới đuôi đều thấy rất rõ ràng. Nhưng Hoàng đễ
cũng không nhúng tay vào, chẳng qua chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Ôn Uyển
vẫn dưỡng bệnh ở trong Vĩnh Ninh Cung, đối với Hoàng đế thỉnh thoảng tới thăm Ôn Uyển vẫn luôn duy trì trầm mặc, không hề nói tới một chữ chạy
ra ngoài lánh nạn nữa.
Lúc này Ôn Uyển đang ở trong thư phòng
nghiên cứu bản đồ mà Hạ Dao đưa cho nàng, trước tiên Ôn Uyển quyết định
phân tích tình huống kinh tế của Đại Tề, hơn nữa phải hiểu được chuẩn
xác tình huống kinh tế của những châu huyện này. Ngày bình thường không
có việc gì thì nhớ nhiều hơn mấy địa danh.
Hạ Dao vui mừng mà
chạy tới nói: “Quận chúa, tổ chức sát thủ ám sát người đã bị quan binh
tiêu diệt hết rồi. Những kẻ đang lẩn trốn ngoài kia cũng đã phát ra lệnh truy nã .”
Sắc mặt Ôn Uyển nhàn nhạt, tiếp tục xem tấm bản đồ
không được trọn vẹn đầy đủ trong tay. Khẽ thở dài một tiếng, bản đồ này
là Hạ Dao cho nàng , không hoàn toàn trọn vẹn, một chút cũng không hoàn
chỉnh: “Hạ Dao, chỗ nào có đầy đủ bản đồ Đại Tề, ngươi mau mang tới cho
ta, bản đồ ngươi đưa cho ta quá không rõ ràng rồi.”
Hạ Dao không
biết Ôn Uyển muốn bản đồ làm cái gì: “Ở chỗ của Hoàng thượng có đầy đủ
bản đồ, chẳng qua là trừ khi Hoàng thượng muốn dùng, những lúc khác đều
niêm phong cất vào kho. Đây là cơ mật quốc gia vô cùng quan trọng. Quận
chúa cần cái này để làm cái gì.”
Ôn Uyển hết sức yên lặng, một
tấm bản đồ cũng cơ mật quân sự cao nhất của quốc gia: “Được rồi, chuyện
bản đồ để sau hãy nói đi. Đây là những thứ mà ta muốn, ngươi cứ tận lực
theo đó mà làm cho ta .”
Hạ Dao nhận lấy liền xem rồi nhìn Ôn
Uyển, trong mắt có chứa thần sắc vui mừng. Quận chúa rốt cục cũng nghĩ
thông suốt. Cũng tốt, chẳng qua trong lòng nàng vẫn có chút nghi ngờ.
Hai ngày kia không biết Quận chúa đã gặp chuyện gì khiến cho cả người
biến hóa lớn tới như vậy.
Đông Chính Vi dùng thời gian ba ngày
đem hai nơi ẩn náu của thích khách toàn bộ tiêu diệt. Cũng tìm được Liễu Thác, chẳng qua là lại bị hắn đào thoát mất : “Quận chúa, Liễu Thác am
hiểu dịch dung, mặc dù trọng thương, nhưng khinh công là đệ nhất thiên
hạ. Muốn bắt hắn rất khó.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Ngươi yên tâm đi, hắn chạy không thoát. Ngươi trước chủ yếu đặt tinh
lực ở trên người năm thích khách khác. Đem đầu của hai tên thích khách
kia treo lên ở trước cửa thành. Để cho tất cả mọi người biết là muốn
mạng của Ôn Uyển ta thì phải chuẩn bị tốt việc đầu dọn nhà. Cho dù chạy
tới chân trời góc biển thì ta vẫn có thể khiến cho bọn hắn chết không có chỗ chôn.”
Đông Chính Vi khẽ gật đầu: “Dạ, Quận chúa yên tâm. Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”