Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 610

Editor: Asita

Beta: Tiểu Tuyền

La Thủ Huân vừa biết tin, vội vã chạy tới phủ Thuần vương. Đến Bạch Ngọc viên thì nhìn thấy Yến Kỳ Hiên mặc một thân xiêm y màu trắng, càng lớn càng yêu nghiệt đang an tĩnh luyện chữ.

La Thủ Huân đem tin đồn nói cho Yến Kỳ Hiên, khiến Yến Kỳ Hiên sợ đến độ nhảy cao ba thước, tin đồn này là do kẻ nào thả ra?

La Thủ Huân lo lắng nói:” Kỳ Hiên, ngươi làm sao lại trêu chọc tới Ôn Uyển quận chúa? Nàng tâm tư sâu sắc như vậy, nếu ngươi kết hôn với nàng thì cả đời này sẽ bị chèn ép gắt gao. Kỳ Hiên, mau tìm cách đi, hoặc là để phụ vương và mẫu phi của ngươi đính hôn cho ngươi đi.”

Yến Kỳ Hiên nói một chút chuyện ở phủ Quận chúa: “có sao không? Là do phụ vương ta đồng ý.”

La Thủ Huân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nữ nhân một khi đã ái mộ thì tuyệt đối thành những kẻ điên. Ôn Uyển quận chúa những năm qua vẫn có thể ôn hòa sống cùng, nhưng giờ nàng đã mười ba tuổi, đến tuổi tìm nhà chồng, Ngươi lớn lên lại yêu nghiệt như thế này, coi trọng ngươi cũng có thể.” Nếu bàn về gia thế, Ôn Uyển quận chúa đang là nhất phẩm, tài phú lại vang xa, duy nhất coi trọng chắc là bộ dáng, tướng mạo này của Yến Kỳ Hiên.

Yến Kỳ Hiên vẫn chưa tin: “không thể nào, nàng đã nói sau này sẽ không quấn lấy ta nữa.”

La Thủ Huân chê cười, nhìn Yến Kỳ Hiên như nhìn kẻ ngu: “Ngươi đừng quên, Ôn Uyển quận chúa đã cứu ngươi hai lần. Chỉ cần nàng dùng ân cứu mạng nói thì phụ vương ngươi cũng không thể cự tuyệt, nếu không sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa.”

Yến Kỳ Hiên cảm thấy hắn nói có lý, nên vô cùng lo lắng đi tìm Thuần vương.

Thuần vương trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói với Yến Kỳ Hiên:” Hiên nhi, thật ra phụ vương đã đồng ý Ôn Uyển quận chúa, chỉ cần nàng có thể qua cửa ải đó thì cho phép hôn sự của các con.”

Thuần vương không nói hoàng đế đã đồng ý, chỉ nói hắn cùng Ôn Uyển có hiệp nghị miệng.

Yến Kỳ Hiên nghe thế, sắc mặt thay đổi rất nhiều lần: “Phụ vương, người gạt con. Con đã nói với người là sẽ không cưới Ôn Uyển quận chúa, người còn chưa nói rõ với nàng sao?”

Thuần vương có mấy lần định nói Ôn Uyển chính là Phất Khê, nhưng rồi vì nhiều cố kỵ khiến hắn không mở miệng nói ra.

Thái độ của Yến Kỳ Hiên rất cứng rắn: “Phụ vương, con cưới ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không cưới Ôn Uyển Quận chúa. Nữ nhân đó lợi hại như thế, không phải cả đời con sẽ bị nàng con chèn ép sao? Phụ vương, con sẽ không cưới. Người đi nói cho nàng ta biết, cho dù nàng cầu hoàng thượng, ép gả tới đây, con cũng sẽ không thích nàng. ” Nữ nhân lợi hại như vậy, nếu hắn cưới, sau này tất cả mọi người trong kinh thành đều sẽ chê cười hắn là người chồng không có địa vị, chê cười hắn phải cưới một nữ nhân coi trọng diện mạo xinh đẹp của hắn. Cả đời này hắn vĩnh viễn sẽ không thể ngẩng đầu thẳng lưng làm chủ.

Thuần vương vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã nghe bên ngoài có người bẩm báo:” Vương gia, vương phi tới.”

Trong hoàng cung, Ôn Uyển đang cùng Hoàng đế dùng bữa. Hoàng đế ăn một bát và thêm nửa chén cơm, nói:” Uyển nhi, hôm nay gà núi tần thuốc và món dưa chua này làm đều ngon, tài nấu nướng của Uyển nhi nhà ta thật là càng ngày càng tốt.”

Ôn Uyển nghe khích lệ, thì vô cùng vui sướng, hưng phấn bút họa mấy cái, ý muốn đòi được thưởng, xin vài hũ rượu Nữ Nhi Hồng.

“Được, thưởng cho con một vò Nữ Nhi Hồng trăm năm.” Hoàng đế biết Ôn Uyển đã sớm thèm mấy hũ Nữ Nhi Hồng trăm năm của ông, Ôn Uyển quấn ông hơn nửa tháng mà không được, hôm nay thật khó có dịp lấy tới tay.

Ôn Uyển cười đặc biệt vui vẻ, Nữ nhi hồng trăm năm a, so với rượu Ngọc Quỳnh của Vương Mẫu nương nương cũng không kém bao nhêu đâu. Ôn Uyển rất hưng phấn, buổi tối liền mở niêm phong, uống hai chén nhỏ đã bị Hạ ảnh ngăn lại, không cho nàng uống tiếp.

Tin tức Ôn Uyển mê luyến Thế tử Thuần vương phủ vừa truyền tới, đã bị trấn áp. Người đầu tiên tung tin tức này cũng bị điều tra bắt giữ.

Ôn Uyển ra khỏi Điện Dưỡng Hòa, nàng vốn muốn lôi kéo ông ngoại cùng ra ngoài tản bộ, nhưng tấu chương quá nhiều, ông ngoại hoàng đế không rảnh nên nàng phải đi một mình.

Trên đường trở lại Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển nhìn hoa dâm bụt màu đỏ tím đang nở rực rỡ hai bên đường, liền tiến đến gần chọn một đóa xinh đẹp nhất hái xuống cài ở búi tóc.

Khi nàng về tới Vĩnh Ninh cung, Hạ Ảnh liền bẩm báo tin tức kia, mặt Ôn Uyển không chút thay đổi, nhìn về phía kẻ bị bắt, cầm lên bút vẽ, không nói gì, chẳng qua là răng rắc một tiếng, bẻ gẫy cây bút trong tay.

Hạ Ảnh hiểu quận chúa có ý gì.

Hạ Dao thấy Quận chúa làm động tác “Giết”, rồi bảo Hạ Xảo mang bàn vẽ, đi ra ngoài vẽ tranh. Ôn Uyển chọn một vị trí trên con đường từ Vĩnh Ninh cung tới điện Dưỡng Hòa, đặt giá vẽ cùng ghế nhỏ xuống, vẽ một bức tranh cây dâm bụt nở hoa rực rỡ, không hề bị chút ảnh hưởng nào từ lời đồn.

Tin đồn này, lão hồ ly như Tô Tướng nghe rồi cũng chỉ cười một tiếng bỏ qua, nhưng đối với mấy hồ ly chưa trưởng thành như Kỳ Mộ, Kỳ Huyên, Kỳ Phong thì bọn họ đều tốn công suy nghĩ xem lời đồn này là thật hay giả. Đối với bọn họ mà nói thì điều này có ý nghĩa trọng đại.

Trước tiên Kỳ Mộ hỏi lão đại Kỳ Ngôn: “Đại ca, huynh nói xem Ôn Uyển biểu muội có phải thật sự thích Yến Kỳ Hiên ngu ngốc kia không?”

Kỳ Ngôn rất sảng khoái đáp hắn không biết.

Kỳ Mộ có chút buồn bực: “Người như Yến Kỳ Hiên, trừ trưởng thành có khuôn mặt dễ nhìn thì còn có gì khác đâu? Biểu muội vì sao có thể thích một kẻ trống rỗng chỉ có mã ngoài như Yến Kỳ Hiên?” Kỳ Mộ không thể tin Ôn Uyển có ánh mắt hạn hẹp như vậy nha, Yến Kỳ Hiên kia còn không bằng một nửa Tiểu lục nhà hắn (Kỳ Phong)

Kỳ Phong thì ngược lại, vô cùng nhẹ nhõm tán thành: “Đệ cảm thấy rất xứng nha. Huynh xem, biểu tỷ có tài, Yến Kỳ Hiên có mạo, đây không phải là tài mạo tương đắc à.” Nghe tin đồn như thế, người vui vẻ nhất chính là Kỳ Phong. Nếu tin đồn là thật thì nguy hiểm của hắn có thể được giải trừ, cây đao vẫn treo lơ lửng trên đầu hắn không còn, kể cả khi ngủ hắn cũng có thể cười nha.

Đáng tiếc, câu tiếp theo của Kỳ Ngôn liền cắt đứt vui mừng của Kỳ Phong: “Ta không biết tin đồn này là thật hay khong, nhưng Ôn Uyển biểu muội sẽ không thể gả đến Thuần vương phủ.”

Kỳ Phong vội vàng hỏi:” Tại sao? Môn đăng hộ đối, nam nữ tuổi tác phù hợp, xứng đôi vô cùng, sao lại không thể chứ?”

Kỳ Ngôn thấy vẻ cấp bách của Kỳ Phong thì lắc đầu, đáp: “Bởi vì Yến Kỳ Hiên là thế tử, tương lai phải thừa kế tước vị. Ôn Uyển có tật câm, không thể ở vị trí thế tử phi.” Nếu như là con thứ hoặc người không thừa kế tước vị thì có thể nhưng tôn thất không thể để cho một người có tật câm làm Tông phụ, đây cũng không phải chuyện chỉ cần Hoàng gia gia nói là được.

Kỳ Phong rất oán niệm. Tại sao hắn không phải là con trai lớn mà lại là con nhỏ nhất? Bởi vì nhỏ nhất cho nên bị các ca ca chèn ép phải chịu cưới Ôn Uyển biểu tỷ.

Kỳ Mộ cũng cảm thấy có đạo lý: “Đệ nghĩ, nếu như Thuần vương và Thuần vương phi không đồng ý, phụ vương cũng sẽ không đồng ý. Phụ vương thương yêu biểu muội như vậy, nhất định không để nàng gả đến đó chịu khổ.” Nhìn thái độ yêu thương của phụ vương với biểu muội, ngay cả hắn là con trai trưởng cũng phải ghen tỵ, sao phụ vương có thể cho biểu muội đến Thuần phủ để bị gây khó dễ?

Kỳ Phong trưng ra bộ mặt buồn bã như đang khóc tang: “Tại sao phụ vương lại chịu để cho đệ phải chịu khổ đây?” Nói xong, cái trán của Kỳ Phong liền chịu oanh tạc, Kỳ Mộ gõ trán hắn một cái, giận mắng hắn là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Kỳ Phong muốn khóc. Phúc khí này ai muốn thì lấy đi, hắn không muốn cưới một Trấn sơn Thái tuế về nhà a. Dựa vào sự yêu thương của cha đối với biểu tỷ, cả đời này hắn không thể khiến biểu tỷ bị ủy khuất, vậy nên chỉ có thể là hắn chịu ủy khuất, cẩn thận canh giữ biểu tỷ cả đời. Bình thường sẽ phải cẩn thận cẩn thận dụ dỗ biểu tỷ vui vẻ. Kỳ Phong chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng cuộc sống sau này đã thấy tương lai tràn đầy đen tối, ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Những người tung tin đồn về Tôn quý Quận chúa đều bị bắt lại, toàn bộ đều bị giết. Tin tức này trong phút chốc đã truyền khắp kinh thành. Rất nhiều người không kịp thích ứng với thái độ hiện nay của Ôn Uyển, sát phạt quyết đoán, hoàn toàn khác với người lúc trước luôn ôn hòa thiện lương.

Tô Tướng nghe tin về việc sát hại kẻ tung tin đồn, chỉ nói một câu: “Ở trong hậu cung ăn thịt người, rốt cuộc Ôn Uyển cũng không thoát ra khỏi quy tắc.” Ở trong hậu cung, nếu không muốn chết chỉ có một cách là trở nên độc ác, trở nên hung tàn, trở nên sát phạt quyết đoán.

Tô tướng đến điện Dưỡng Hòa, thấy Ôn Uyển đang ở đó, thần sắc vẫn như thường: “Hoàng thượng, thuế má Giang Nam năm nay so với trước lại thiếu thêm một phần, người xem có cần phái Tuần phủ đi thăm dò một phen hay không?”

“Nếu muốn sửa trị Giang Nam, nhất định là phải đại động, tạm thời không thể động. Hiện nay chiến sự duyên hải đã chấm dứt, chỉ còn chiến sự ở biên quan. Hộ bộ hẳn vẫn có thể chống đỡ tốt.” Hoàng đế nhàn nhạt nói mấy câu đã biểu lộ hoàn toàn thái độ. Tô tướng gật đầu. Sửa trị Giang Nam là chuyện của người kế tục, hoàng đế bây giờ còn chưa muốn động.

Ôn Uyển ở bên cạnh lắng nghe, tới lúc trở về lại nhận được rất nhiều ban thưởng của hoàng đế. Hoàng đế luôn luôn hào phóng với Ôn Uyển, cứ cách ba đến năm ngày lại ban thưởng. Châu báu, đồ trang sức, đồ cổ, tranh chữ, đồ chơi, gấm vóc cái gì cần đều có. Ôn Uyển cũng không có cảm giác gì, nàng không biết ở trong kinh thành bây giờ, danh tiếng của nàng đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng nhất.

Ôn Uyển vẫn ở trong thâm cung, không thích giao tế, yến hội cũng ít tham gia, xử sự vô cùng khiêm tốn. Nhưng người vô cùng khiêm tốn cũng không ngăn được Bát quái tìm đến cửa.

Tin đồn Ôn Uyển quận chúa ái mộ Thế tử Thuần vương phủ vừa mới ra ngoài đã bị ngăn chặn, nhưng chỉ một ngày sau trong Thuần vương phủ lại có tin đồn khác truyền ra. Thuần thế tử cùng biểu muội Giang gia – cháu gái đang ở trong vương phủ của Thuần vương phi đã sớm có tình cảm. Thuần vương phi đã đồng ý hứa hôn cho hai người, có tin tức xác nhận quả thật Thuần vương phi đã nói với bên ngoài, đang thương lượng hôn sự cho hai người đó.

Tin tức kia Ôn Uyển biết đầu tiên, nàng chỉ cười cười. Thuần vương phi thấy mình bất động đã kìm nén không được rồi. Ôn Uyển quả thật buồn cười, không biết Thuần vương phi làm thế nào mà sống được tới hôm nay, còn trở thành đệ nhất phu nhân thành kinh nữa? Nàng thật hoài nghi nha…

Tin tức này mà phát ra thì chắc chắn Ông ngoại hoàng đế sẽ hủy hôn, đây là chuyện không phải nghi ngờ. Dù sao cũng chỉ là hứa hẹn ngoài miệng, ông ngoại còn chưa hạ thánh chỉ. Nhưng hành động của Thuần vương phi quả thật đã trực tiếp đánh thẳng vào thể diện của ông ngoại hoàng đế. Không phải chưa từng có kẻ dám đánh vào mặt hoàng đế, nhưng mà kết quả đều rất thê thảm nha.

Hạ Dao ở cạnh thấy Ôn Uyển cười thì nhịn không được gọi: “Quận chúa?” Quận chúa có phải giận quá mà hồ đồ rồi không?

Ôn Uyển không để ý tới sầu lo của Hạ Dao: “Hạ Dao, ta nhớ hình như hai thân huynh đệ của Thuần vương phi đều đang làm quan. Ngươi đi thăm dò, giúp ta thu thập chính xác những hành vi vi phạm pháp luật của bọn họ.” Nàng sẽ đưa mấy cái thông tin này đến trên bàn Ông ngoại hoàng đế nha.

Hạ Dao sắc mặt đại biến: “Quận chúa, người muốn làm gì? Người cũng không cần phải…”

Ôn Uyển khoát tay áo: “Dám tính kế với ta sẽ phải gánh chịu hậu quả. Hôn sự của ta và Yến Kỳ Hiên không thể thành là một chuyện, bà ta tính toán với ta lại là chuyện khác.” Nếu mình và Yến Kỳ Hiên không thể thành đôi, cũng là duyên phận không đủ. Nhưng Thuần vương phi lại dám tung lời đồn, tổn hại danh dự của mình. Bà ta nghĩ mình là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp sao, lại dám dùng thủ đoạn như vậy để đối phó mình. Hừ, mình cũng sẽ không như trước kia, chỉ chờ ông ngoại hoàng đế làm chủ nha.

Hạ Dao đoán không ra rốt cuộc Ôn Uyển có ý định gì, nhưng vẫn gật đầu: “Quận chúa, giờ ta đi làm.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, quận chúa đã thay đổi rất nhiều, trở thành người mà nàng không thể hiểu được.

Xế chiều hôm đó Ôn Uyển nhận được kết quả nàng cho Đông Thanh đi điều tra. Mở ra nhìn, cùng nàng vẫn dự đoán không sai biệt nhiều lắm. Nàng nghe được chuyện của Yến Kỳ Hiên và Giang Vân Vân, vẫn cảm giác có gì không đúng. Không nghĩ tới, chân tướng thực sự là đã thu nha hoàn làm thông phòng, cũng đã ngủ với Băng Cầm, nhưng mang thai là giả, lưỡng tình tương duyệt với Giang Vân Vân cũng là giả. Vì cái gì mà tung những tin như thế, còn không phải để nàng tự mình bỏ cuộc sao?

Ôn Uyển không kịp có thời gian cảm khái, đã biết thêm một chuyện, người tung lời đồn đại không phải là Thuần vương hay Thuần vương phi, mà là Thế tử của Thuần vương phủ. Hóa ra nàng vẫn trách lầm Thuần vương phi. Thuần vương phi không có ngu xuẩn như vậy, chủ ý rách nát này là Yến Kỳ Hiên tự mình nghĩ ra, tin đồn cũng do hắn tung ra. Ôn Uyển nghe tin này thì cười lạnh một tiếng, hừ, nhưng kẻ ở sau lưng trợ thủ chắc chắn là Thuần vương phi.

Mặc dù thế, Ôn Uyển vẫn rất thất vọng. Nàng không chỉ thất vọng vì Yến Kỳ Hiên không tuân thủ lời hứa, mà còn bởi vì Yến Kỳ Hiên hành động không có đầu óc. Thanh danh bên ngoài của nàng, muốn quyền thế có quyền thế, muốn tài phú có tài phú, lúc trước dù gặp hắn mấy lần bên ngoài cũng không còn đối với dáng vẻ khuynh thành của hắn say mê (ở chung một năm nhìn đã quen). Sau này đột nhiên truyền ra mình muốn gả cho hắn, Yến Kỳ Hiên kể cả không thích, nhưng tại sao không suy nghĩ nàng vì lý do gì mà muốn gả cho hắn? Nếu hắn không muốn cưới, cũng có thể trực tiếp tới hỏi nàng để hiểu rõ ràng, lại dùng tới thủ đoạn bỉ ổi như vậy để làm tổn hại danh dự của nàng?

Bất kể thế nào, nàng đã cứu hắn hai lần, là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn chẳng lẽ không biết, tổn hại danh dự một cô gái sẽ hại nàng ấy cả đời? Yến Kỳ Hiên làm chuyện này hoàn toàn chính là lấy oán báo ân. Lúc trước nàng cũng nghĩ tới chuyện đem chân tướng nói cho Yến Kỳ Hiên biết, nhưng lại sợ hắn sẽ trở thành vật cản. Phía sau Yến Kỳ Hiên có một vật cản còn hơn Thuần vương phi, nàng thì ở trong hoàng cung như bước đi trên băng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí. Nếu bị kéo chân, Ôn Uyển thật không biết nàng có thể sống đến bây giờ hay không?

Ôn Uyển giữ vững trầm mặc với chuyện này, nhưng nàng biết, nàng và Yến Kỳ Hiên hoàn toàn xong rồi. Lời đồn đại này vừa truyền ra, kết quả của hai người đã hoàn toàn rõ ràng. Nhưng mà ông ngoại sẽ không để cho chuyện ấy kết thúc nhanh như vậy.

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, tin đồn bên ngoài ông đều biết: “Nha đầu, sao không nói với ông ngoại?”

Ôn Uyển lắc đầu.

Hoàng đế chẳng qua tùy ý hỏi, lại thấy Ôn Uyển thật sự trả lời, đột nhiên nổi lên hứng thú: “Thật sự không nổi giận? Thật sự một chút cũng không bực mình? Dù sao cũng không truyền ra ngoài, nói cho ông ngoại nghe, ông ngoại làm chủ cho cháu.”

Ôn Uyển cầm một chén Ngọc nhỏ trong suốt mỹ lệ, trà trong chén Ngọc còn nóng, bốc lên từng trận mùi thơm ngát. Nàng hít một hơi thật sâu, những thứ này của ông ngoại thật là cực phẩm, mình đi theo cũng hưởng phúc nhiều a, để cho trà trong ch1n bớt nóng, ấm vừa đủ liền bưng cho Hoàng đế. Hoàng đế cười nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ: “Nói đi.”

Ôn Uyển cúi đầu lầm bầm mấy câu: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, nàng tìm không ra cách xả tức giận trong lòng, còn phải xin hoàng thượng quyết định.”

Hoàng đế như có điều suy nghĩ, gõ gõ Ngự án: “Lúc trước trẫm cũng đã nói với Thuần vương, hắn đường đường là Thiết mạo tử vương, sao có thể chỉ có một chính phi, không có Trắc phi cũng không có thiếp có phẩm cấp, nhưng hắn vẫn kiếm cớ từ chối. Con nối dòng của hắn cũng chỉ có một quá đơn bạc, quả thật là Trẫm không quan tâm tới Tôn thất rồi.”

Ôn Uyển nghe một chút liền hiểu ra, Hạ Dao nói gần đây Hoàng đế đang xem xét mỹ nhân, có lòng đưa cho triều thần, không nghĩ tới bây giờ lại có người sẽ chống lại Thuần vương phi.

Hoàng đế mặt mày âm trầm: “Ha ha, tin tưởng Thuần vương gia lần này nhất định sẽ không cự tuyệt nữa.” Hoàng đế nói xong bộ dáng liền u ám, rất dọa người.

Ôn Uyển thấy vậy liền làm ra vẻ mặt hăng hái: “Ông ngoại vì Thuần vương mà suy nghĩ, Thuần vương nhất định cảm kích vô cùng a.”

Hoàng đế liền vui vẻ cười đáp, thái độ của Ôn Uyển khiến ông biết, nàng đã bỏ qua hoàn toàn. Nhưng hoàng đế rất nghi ngờ, sao nàng đã buông tha, mà vẫn cho người tìm kiếm chứng cứ phạm tội của người thân Thuần vương phi?

Hoàng đế thấy thái độ Ôn Uyển quỷ dị, ông suy nghĩ mãi không ra, liền không nghĩ tiếp. Chỉ cần Ôn Uyển không muốn gả cho Yến Kỳ Hiên nữa, thích hành hạ người khác như thế nào cứ tùy ý hành hạ. Vốn nếu nàng không ra tay, ông cũng sẽ xuất thủ trừng trị, nàng nguyện ý tự động thủ thì càng tốt.
Bình Luận (0)
Comment