Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 647

Bạch Thế Niên đang ngồi cau mày. Hiện nay đã sắp khai chiến, nhưng bầu không khí này, hắn cảm thấy có chút quái dị.

Nghĩ đến sổ con của mình, hắn cũng hơi lo lắng. Nếu bị hoàng đế nhìn ra mánh khóe thì sẽ thế nào đây? Tuy có lý do quang minh chính đại, nhưng hắn làm như vậy xác thực là có một phần tâm tư trong đó. Hoàng đế xem tấu chương, nếu người giận tím mặt, liền chứng minh một phần hoài nghi của hắn chính là chân tướng. Nếu như hoàng đế vẫn mưa thuận gió hoà, không đề cập tới, còn trợ giúp cho hắn, vậy chứng tỏ là hắn đã sai.

Bạch Thế Niên rất rối rắm, mang theo rối rắm chìm vào giấc ngủ. Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, tỉnh lại, thấy căn phòng trống rỗng, lại nghĩ đến giấc mộng ân ái ấm áp vừa rồi.

Bạch Thế Niên đứng ở trung tâm, nhìn sa mạc tối đen. Trầm thấp nói “Thanh nhi, nàng có thật đang ở trên trời hay không?” Hắn không biết mình luôn tồn tại một phần nghi hoặc kia, có phải bởi vì không tin Thanh nhi đã chết thật rồi, nên luôn cầm lấy không buông hay không…

Hắn đang đứng ở bên ngoài, thì một nam tử khác chừng ba mươi tuổi từ trong doanh trướng đi ra. Nuôi một chòm râu thật dài, bộ dáng gầy gò, là phong thái văn nhân điển hình. Người này nguyên là môn khách dưới trướng Thích Tuyền nguyên soái, gặp phải Bạch Thế Niên trong lần đến phủ tướng quân.

Lúc ấy Thích Lệ Nương đang cùng Bạch Thế Niên nói chuyện, Bạch Thế Niên thần sắc rất lạnh nhạt, ngữ khí khách sáo. Bị vị phụ tá đang chán nản do không đượcThích Nguyên soái coi trọng này chứng kiến. Phụ tá này rất hiếm có mà nhìn hắn một cái.

Về sau nghe đồn hắn đã cưới vợ, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ cưới vợ nữa, vị phụ tá này liền bỏ Thích Tuyền, tìm đến hắn làm nơi nương tựa.

Bạch Thế Niên cùng tên này nói chuyện với nhau một phen, phát hiện người này rất có tài. Hắn thật nghi hoặc vì sao người có tài như thế, lại không được Thích đại tướng quân dùng. Về sau phái người nghe ngóng mới biết được, người này phóng đãng không kiềm chế được, ngôn ngữ chua ngoa, tôn ti chẳng phân biệt được, không được vài người ưa thích nên bị xa lánh. Mà tên này thì cũng không để ý lắm. Chẳng ngờ lại hợp duyên với Bạch Thế Niên.

Đảo mắt đã đến tiết Đoan Ngọ, yến hội của hoàng đế đủ loại quan lại tụ tập một chỗ tham dự ngày hội. Ôn Uyển cố ý sai người làm bánh ú (bánh hình kim tự tháp như bánh giò ý) hoa quế, báng ú nhân lòng đỏ trứng, bánh ú nhân xốp, bánh ú táo đỏ, bánh ú đậu xanh, hơn hai mươi cái giống nhau. Hoàng đế dùng những chiếc bánh ú này mở tiệc chiêu đãi quan lại.

Mọi người ăn đều thấy vị thơm ngon lan tỏa giữa răng môi, tán thưởng không thôi. Ôn Uyển cười khiêm tốn, đây đều là công lao của ngự thiện phòng, cũng không phải công lao của nàng.

Kỳ thật Ôn Uyển rất rõ ràng, cho dù bánh ú hôm nay là khó ăn muốn chết, cực kỳ đắng chát. Bọn họ cũng phải nói chưa từng nếm qua bánh ú ngon như vậy. Cái này gọi là mị lực của quyền thế a.

Hoàng đế một lòng cao hứng nên uống hai chén rượu nhỏ, quả thực có chút lâng lâng. Ôn Uyển một mực ở bên cạnh hầu hạ, khuyên nhủ hoàng đế không nên uống nhiều. Bảo trọng thân thể mới là quan trọng.

Vậy mà hôm sau hoàng đế vẫn bị phong hàn. Ôn Uyển rất lo lắng, già rồi già rồi, bệnh tật cũngnhiều. Không còn được như người trẻ tuổi, lão nhân chỉ một chút bệnh vặt không chú ý cũng sẽ trở thành vấn đề lớn. Lần bệnh này, kéo dài một khoảng thời gian không ngắn.

Bình Hướng Hi từ sau khi được phóng thích khỏi ngục giam, một mực làm tổ ở nhà, cũng không đi ra ngoài. Ôn Uyển đối với hắn, thật đúng là hào phóng đến không thể hào phóng hơn nữa rồi. Hôm nay thợ may đến cắt may xiêm y, ngày mai thái y đến bắt mạch, sau lại có thuốc bổ trân quý hiếm có ào ào đưa đến.

Theo cách nói của Ôn Uyển, dù sao những thuốc bổ này đặt trong thương khố (nhà kho) lâu rồi cũng sẽ biến chất, còn không bằng đưa cho Bình Hướng Hi dùng, nuôi hắn đến trắng trẻo mập mạp, không phải càng thể hiện sự hiếu thuận của nàng hay sao.

Hạ Dao im lặng nhìn trời. Thuốc bổ này, trong đó có không ít thứ là cống phẩm. Mang cái này đi bán trên thị trường, kiểu gì hàng tháng cũng thu được hơn một ngàn lượng vàng. Tùy tiện tặng cho người khác đều là đại lễ. Quận chúa trong ngày thường keo kiệt, lại đối với Bình Hướng Hi hào phóng như vậy. Hạ Dao cũng không biết Ôn Uyển đang đánh bàn tính gì. Lại nói, Ôn Uyển cũng không quá hào phóng, mỗi lần tặng thuốc bổ tuy rằng rất trân quý nhưng cũng không nhiều.

Có thể bởi vì hành động của Ôn Uyển, dẫn đến một số người chú ý. Lúc này, lại có một đồng liêu cùng làm với Bình Hướng Hi ở Hàn Lâm viện lúc trước, gửi bái thiếp mời hắn. Hơn nữa còn là tại nơi tốt nhất Cẩm Tú tửu lâu.

Chủ ý của người này chính là muốn lôi kéo quan hệ, nói gần nói xa, Bình Hướng Hi mới bốn mươi tuổi. Cứ như vậy thoái lui thì thật đáng tiếc. Cũng may lần ngồi tù này, đầu óc Bình Hướng Hi đã thanh tỉnh ra không ít. Công danh của hắn cũng bị tước đoạt rồi. Lại xảy ra một lọat sự tình như vậy, muốn nhập sĩ là không có khả năng.

Hảo hữu gặp tình huống này, vòng vo đề tài, nói hiện tại Hộ bộ còn có một chỗ trống. Là chức quan lục phẩm. Nếu như làm thích đáng, cũng có thể cho con trai trưởng của hắn. Công danh của Thượng kỳ chưa bị phá hỏng, cho nên, xác thực là có cơ hội. Nói đến Bình Hướng Hi thực sự động tâm tư.

Sau khi Bình Hướng Hi trở về, liền cùng Thượng Kỳ nói chuyện. Trên trời sẽ không vô cớ tự dưng rớt bánh bao xuống. Thượng Kỳ khuyên Bình Hướng Hi đừng vội, hỏi qua Thượng Đường đã. Kết quả vừa hỏi, chỗ trống này đã có điều động trong nội bộ rồi. Là nhân mạch của Hạo thân vương.

Trở lại Thanh Nhã cư của mình, Miêu thị thấy trên trán trượng phu tất cả đều là mồ hôi, sau khi biết nguyên nhân gây ra, nàng thở dài một tiếng. Cái người này thật sự là không có lòng tốt. Nếu quả thật vì chuyện này mà xảy ra xung đột, rất có thể Ôn Uyển sẽ nhắm mắt bỏ mặc đó.

Miêu Thị thật tâm mà nói, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, quận chúa còn có thể đối với cha chồng hứa hẹn cam đoan sau này hắn già rồi không cần lo cơm ăn áo mặc, hôm nay còn hiếu thuận đến vậy. Đã là cực hạn của quận chúa. Giờ đã đến điểm mấu chốt này rồi, cha chồng lại vẫn còn ôm ý nghĩ này, nếu hiện tại không cắt đứt tâm tư lung lay của hắn, ngũ phòng rất có thể rơi vào cảnh nguy cơ trùng trùng. Miêu thị lập tức đem tính nghiêm trọng của chuyện này trình bày lại một lần. Để Thượng Kỳ miêu tả lại cho Bình Hướng Hi lần nữa.

Bình Hướng Hi nghe được lời nhi tử nói, nếu lại tiếp tục như vậy có khả năng dưới sự tức giận Ôn Uyển sẽ cầu hoàng thượng ban thánh chỉ, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, ra khỏi Bình gia tộc nhập vào ngọc điệp (gia phả của Hoàng thất) ( không thể không nói, suy nghĩ của Miêu Thị vô cùng chính xác). Đối với cả nhà bọn họ mà nói, hoặc là đối với Bình gia mà nói, hắn chính là tội nhân.

Từ đó Bình Hướng Hi không dám gây ồn ào nữa. Đương nhiên, bản thân hắn không náo loạn, không có nghĩa là chuyện cứ như vậy chìm xuống. Hắn nguyện ý nhưng Ôn Uyển còn không nguyện ý đâu.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển ở trong điện Dưỡng Hòa, lại làm công tác hàng ngày. Đọc tấu chương cho hoàng đế. Bên ngoài truyền lời nói Tào Thượng thư đã đến.

Tào Ngâm báo cáo trước mặt hoàng đế. Ôn Uyển đứng nghe bên cạnh.

Hoàng đế nhìn Tào ngâm, nhớ tới nhiều năm trước Tào Ngâm từng hướng ông cầu thân, cười nói: “Tiểu tử kia của nhà ngươi, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi nhỉ?”

Tào Ngâm trong lòng vui vẻ: “Hồi hoàng thượng, tháng bảy năm nay là tròn mười sáu tuổi. Dự định sáu tháng cuối năm sẽ bắt đầu cho hắn dự thi.” Hoàng đế trước kia đã từng nói, chỉ cần Tào Tụng đỗ trạng nguyên, là có thể đem Ôn Uyển quận chúa gả cho con của hắn. Tào Ngâm một mực quản Tào Tụng, không để cho hắn có chút lơi lỏng tâm lý, cũng là vì điểm ấy. Nếu như con của hắn có thể lấy được Ôn Uyển quận chúa. Tào gia ít nhất cũng được một đời phú quý.

Hoàng đế nghe xong cười ha ha nói: “Tốt, tốt, trẫm nhớ rõ, tám năm trước trẫm đã từng nói qua, nếu như hắn có thể đỗ Trạng nguyên. Sẽ cho tiểu tử kia cơ hội. Uyển nhi, cháu nói xem.”

Ôn Uyển thực mất hứng nói: “Không được đâu ạ, hôn sự của cháu, cháu tự mình làm chủ.” Thái độ Ôn Uyển rất rõ ràng. Chính nàng không đáp ứng, ai cũng đừng nghĩ gả nàng. Vốn định nói, loại nam nhân công cộng này, nàng mới không cần. Cũng không phải không tìm được chồng, làm gì phải nhặt tam thủ hóa (đồ tay ba) của người khác (Tào Tụng có hai nha hoàn thông phòng, chắc tính cả ÔU là ba). Xử lí không tốt, có khi còn là tứ thủ hóa.

Hoàng đế cười ha ha: “Được, vậy phải xem tiểu tử nhà ngươi có duyên phận hay không rồi. Chỉ cần tiểu tử kia vào được tam bảng (top 3), Ôn Uyển, liền cho hắn một cơ hội.” Dù sao hoàng đế cũng chưa định hẳn, chỉ nói nếu vào được tam bảng, sẽ bảo Ôn Uyển cho Tào Tụng một cơ hội. Có nguyện ý hay không, còn phải xem chính Ôn Uyển. Tính tình của nha đầu này ông hiểu rõ quá rồi. Từ chuyện của Yến Kỳ Hiên có thể thấy được. Nếu như nó muốn làm chuyện gì, không đạt được mục đích hay đụng phải tường là tuyệt đối không bỏ qua. Tuy ông cũng cho rằng Ôn Uyển gả cho Tào Tụng là không thể nào, nhưng lần này, ông muốn lấy lời nói trước kia của mình, vừa vặn thực hiện luôn.

Tào Ngâm thầm đoán trong nội tâm, con hắn tài học, hình dáng, phẩm hạnh, đều là tốt số một. Hẳn có thể vào được mắt Ôn Uyển quận chúa đi. Nhưng hoàng đế cũng quá nuông chiều quận chúa rồi, ngay cả hôn sự đều phải chính nàng gật đầu mới được.

Ôn Uyển không có phản bác lời nói của hoàng đế. Dù chính nàng tự có chủ ý, cũng sẽ không làm hoàng đế mất mặt. Nhưng trong nội tâm lại khinh thường, bổn cô nương gả cho ai, cũng sẽ không gả cho một kẻ đã bị những nữ nhân khác dùng qua, kiên quyết không cần nam nhân ghê tởm như vậy. Nàng không phải là không gả được. Nhưng Ôn Uyển cũng thấy may mắn, hoàng đế đã lưu lại lời nói, nói để chính nàng cho cơ hội, mà không phải là tứ hôn. Lấy hay không lấy, đều phải được nàng đồng ý mới thành.

Đảo mắt một cái đã đến tháng sáu, một ngày nữa, là ngày vui của Yến Kỳ Hiên rồi. Ôn Uyển phiền muộn trong lòng. Cũng có cả suy sụp không nguôi. Nàng sẽ không còn được thấy thiếu niên tươi cười hồn nhiên kia, nghe hắn ôn nhu kêu gọi tên mình, và ngẩn người nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp ấy nữa rồi. Thời gian đã qua không thể quay trở lại. Thiếu niên không biết tư vị sầu. Ôi, sao phải lớn lên chứ. Đời trước ước gì lớn lên thật nhanh, nhưng mãi cũng chưa trưởng thành. Đời này không hi vọng lớn lên, nháy mắt cứ lớn hơn như vậy.

“Ngày mai, theo ta đi Cẩm Tú Lâu một chút.” Nói như không thèm để ý, thật ra trong lòng vẫn có chút hoảng hốt. Ôn Uyển nhớ lại nàng luôn cùng Kỳ Hiên đi Cẩm Tú Lâu ăn uống. Chỗ đó, có dấu chân vui vẻ khoái hoạt của họ. Xem như tưởng nhớ một lần cuối cùng đi.

Ôn Uyển ở trong sương phòng, nhìn một bàn đồ ăn lớn, những món này đều đồ nàng từng ăn cùng Yến Kỳ Hiên. Gắp một miếng vào trong mồm, ăn như thế nào, đều không thấy vị gì, đồ ăn ở trong miệng, chẳng khác nhai sáp nến. Vậy mà trước kia, nàng luôn tham ăn ăn đến ba bát liền. Hiện tại, vì cái gì, mà ngay cả một miếng đều ăn không vô. Hồi tưởng lại thời gian nàng ở chung với Kỳ Hiên, còn có La Thủ Huân cùng chơi đùa một chỗ, trong mắt Ôn Uyển cay cay.

“Quận chúa, Thuần thế tử nghe nói người tới, nói muốn tới bái kiến người.” Ôn Uyển nghe xong trong nội tâm cả kinh. Như thế nào lại trùng hợp như vậy.

“Quận chúa, ta nghe nói muội ở nơi này dùng cơm nên cố ý đến tiếp quận chúa. Quận chúa đối với ta có hai lần cứu mạng, Kỳ Hiên tại đây tạ ơn.” Yến Kỳ Hiên hoàn toàn mất đi vẻ trẻ trung chí khí trước kia, Yến Kỳ Hiên hiện tại, trầm ổn, biết lễ. Mới nửa năm không gặp, Yến Kỳ Hiên đã thay đổi rất nhiều. Nghe nói Thuần Vương hôm nay đã bắt đầu dạy bảo Yến Kỳ Hiên sự vụ trong vương phủ, cũng bắt đầu dạy bảo hắn đạo lí đối nhân xử thế. Yến Kỳ Hiên rốt cục cũng đi đúng quỹ đạo, mà không phải cái dạng như trước kia nữa rồi.

Ôn Uyển suy đoán, Thuần Vương chắc không có ý định để cho Yến Kỳ Hiên tiếp quản tông thất. Nếu không cũng sẽ không để đến bây giờ mới bắt đầu để cho hắn tiếp nhận nội vụ. Thuần Vương, hẳn là muốn đem Yến Kỳ Hiên làm một vương gia phú quý nhàn tản.
Bình Luận (0)
Comment